Chương 3: Lạc Gia.

Siêu Thần Phong Lưu

Chương 3: Lạc Gia.

Lạc Vũ cùng Hạ Tuyết đi trên đường trò chuyện, thân là đỉnh lô Hạ Tuyết còn nghĩ rằng hắn cũng như bao người nam nhân khác, chỉ khinh thường đối mặt với nàng, không ngờ lại phát hiện hắn không hề như vậy, tựa như thân phận tháp kém đỉnh lô của nàng trong mắt hắn không đáng quan tâm.

Qua trao đổi, hai người cũng hiểu về nhau hơn. Lạc Vũ từng nghĩ sẽ để Hạ Tuyết bên người vì thiên phú cùng thực lực của nàng điều là đỉnh cấp thiên tài, hắn muốn một người bạn trong cuộc hành trình mạo hiểm khắp đại lục này như nàng vậy, không cần lo phản bội cũng không cần lo kéo chân hắn.

Tuy hắn khế ước nàng nguyên nhân chủ yếu là vì lợi dụng thể chất của nàng nhưng nói thế nào nàng cũng xem bạn đồng hành sau này, hắn rất ít dùng khế ước ra lệnh tránh quan hệ chuyển biến không tốt đẹp.

"Hoàng Thành ….thật là hoài niệm a." Lạc Vũ phức tạp cảm xúc đan xen nhìn tòa thành khổng lồ mà rơi vào hồi ức.

"Đây là ngươi nói nơi ngươi xuất thân sau, cả tòa thành toàn là phàm nhân, ngay cả Siêu Phàm cũng không có mấy cái, vậy mà là mạnh mẽ trong miệng ngươi nói sau." Hạ Tuyết khinh thường nhìn đế đô.

Hắn xấu hổ trừng mắt nàng.

"Ngươi sinh là người của Thánh Tông thì tất nhiên là cảm thấy đế đô không hợp mắt rồi, tuy vậy cũng đừng quá kiêu ngạo, trong đế đô cũng có không ít Cổ Thế Gia có tổ tiên là Nghịch Thiên cường giả truyền thừa, có Siêu Phàm tọa trấn đâu."

Hạ Tuyết không thèm để tâm hắn nói, Cổ Thế Gia nàng làm sao không biết, nàng chính là bị người của một Cổ Thế Gia bán làm đỉnh lô đấy, đối với Co63 Thế Gia nàng luôn có một cảm giác cự tuyệt tiếp xúc.

"Nói ngươi cũng như không, ta nghĩ ngươi cao ngạo như vậy mà không có thực lực mạnh như vậy chắc chết từ lúc nào rồi."

Liếc xem vẫn thấy Hạ Tuyết kiêu ngạo bất tuần, quả nhiên là thiên kiêu chi nữ, muốn nàng đổi cặp mắt xem người quả thật là rất khó. Thậm chí hắn biết, nếu không phải nàng xâm nhập thức hải của hắn phát hiện chí bảo nàng cũng chưa chắc để tâm một tiểu nhân vật như hắn đây.

...............

Lạc Gia là một trong những Cổ Thế Gia mạnh nhất đế đô. Trước kia tổ tiên cũng là một vị Nghịch Thiên cấp cường giả, nếu không phải hạo kiếp buôn xuống, không chừng điều có thể chứng đạo thành công, trở thành một phương Thánh Tộc. Tuy vậy nhưng huyết mạch truyền thừa cũng mạnh mẽ vô cùng, chỉ so với Thánh Tộc cùng trên lệch một ít.

Lạc Vũ bốn năm trước cũng chính là lúc vừa trọng sinh, hắn trọng sinh cũng là người Lạc Gia chi thứ.

Hắn lúc đấy tư chất không cao, thực lực không giỏi, không biết vì sao lại được không ít người để mắt, thậm chí thiên kiêu chi nữ Lạc Gia, Lạc Hồng Liên cũng bỏ xuống mặt mũi chịu làm bạn với hắn.


Người xưa nói hồng nhan là mầm tai họa không có sai. Hai năm hắn trôi qua ở Lạc Gia điều rất vui vẻ vì có Lạc Hồng Liên cùng một người biểu tỷ xinh đẹp, tình cảm ba người thân mật cực kỳ, thậm chí có trưởng bối còn muốn tác thành cho hắn một trong hai người kia.

Hắn lúc đó tự nhiên vui mừng hết biết, cũng có chút tự tin vào Hồng Mông Chí Bảo ở trong thức hải nhất định sẽ cho hắn một cơ hội nhất phi trùng thiên. Ai mà ngờ được đâu, vì nhận được hai tài nữ mến mộ, hắn bị người trong tộc hại tí chết nếu không phải Tịch Diệt Hồng Liên đi ngang qua cứu hắn trở về Tịch Diệt Thánh Cư, không chừng đã không có hắn ngày hôm nay.

Cũng từ đó mà hắn biết lòng người hiểm ác, không có thực lực thì đừng mơ mộng quá cao.

"Lạc Gia."

Hạ Tuyết nhìn trên cửa bảng lớn, trong lòng liền hiểu chuyện gì. Nàng liếc nhìn hắn hiếu kỳ hỏi.

"Ngươi quả thật là Cổ Thế Gia người, nhưng là Cổ Thế Gia làm sao ban cho ngươi được chí bảo trong thức hải của ngươi."

Lạc Vũ chỉ nhíu mày, không muốn giải thích, chỉ cẩn thận nhắc nhở nàng.

"Ngươi lác nữa cẩn thận một chút, theo ta biết Lạc Gia thân là Cổ Thế Gia có không ít Siêu Phàm giả tọa trấn, hơn nữa chắc chắn nội tình không chỉ có bao nhiêu đấy."

Hạ Tuyết cười nhạt.

"Đừng tỏ vẻ ta biết hết, so với ngươi ta với Cổ Thế Gia quen thuộc hơn nhiều. Bọn hắn chắc chắn có Nghịch Thiên cảnh cao thủ ẩn nấp, nhưng bọn họ điều là loại gần đất xa trời, không có đại nạn diệt tộc tất nhiên không chịu hao phí vô bổ tuổi thọ đấy. Trừ khi Hỗn Loạn thời kỳ tiến đến."

Lạc Vũ nhảy dựng, mà nghĩ đến cũng phải. Hạ Tuyết vốn là người của Thánh Tông, biết một chút bí mật Cổ Thế Gia cũng rất là bình thường. Có điều nghe đến Hỗn Loạn hai chữ hắn càng thêm hứng thú, sư phụ hắn Tịch Diệt Hồng Liên cũng nói qua cho hắn biết hai từ này nhưng lại không có giải thích.

"Ngươi biết Hỗn Loạn Thời Kỳ là gì à, mau nói cho ta biết." Hắn hiếu kỳ nhìn nàng.

"Ngươi có thực sự là Cổ Thế Gia tộc nhân không đó, kinh thế thông tin như thế mà vẫn không hay biết." Nàng quái dị nhìn hắn không buôn.

Hắn chỉ biết gãi đầu cười cho qua, ngày trước hắn yếu thế nào hắn tự biết, đám lão bất tử chắc cũng không tin hắn làm nên thành tựu gì nên cũng không muốn nói, dù đến Thánh Cư rồi nhưng mà sư phụ hắn cũng lười biến giải thích, thành ra nhiều chuyện liên quan đến Cổ Thế Giai hoặc Thánh Tông, Thánh Tộc hắn điều không biết.

Thấy hắn cười ngây ngô, nàng thở dài, nghi ngờ tên này có thực sự là chủ nhân của nàng hay không, thực muốn đạp một lần cho hắn chết đi.

"Thế giới này có hai loại thời kỳ thay phiên nhau mà phân chia đầu tiên là Trật Tự Thời Kỳ, thời kỳ này là lúc thế giới yên ổn nhất, kéo dài nhất, là thời cơ các thế lực phát triển cùng nuôi dưỡng thế hệ mới."

"Thứ hai chính là Hỗn Loạn Thời Kỳ, thời kỳ này bất đầu sau Trật Tự Thời Kỳ và kéo dài tùy theo thiên mệnh, đây là thời kỳ tài nguyên xung túc nhất, tài bảo di chỉ liên tục xuất thế, cường giả Nghịch Thiên điều tự bỏ phong ấn truy tìm kỳ ngộ. Ở giai đoạn này thiên tài thời kỳ trước dưỡng dục cũng xuất hiện, tầng tầng lớp lớp không thiếu thiên tài kỳ hoa. Nghe đồn đây là thời kỳ mà Nghịch Thiên cường giả có thể giành một tia cơ hội đột phá trở thành Chí Tôn."

Lạc Vũ nghe xong cũng hít một hơi bình tĩnh tâm tình, bây giờ thì hắn càng hiểu rõ hơn vì sao lại biết người sư phụ tinh thần thất thường của hắn thường xuyên thú vị khi nhắc đến Hỗn Loạn Thời Kỳ, ngày trước còn không chắc chắn, bây giờ có Hạ Tuyết tường thuật thì hắn tin tưởng rồi. Cái sư phụ kia của hắn nhất định quẩy banh thế giới này thật.

"Ngươi là ai, vì sao lại tới Lạc Gia."

Hai tên hộ vê nhìn Lạc Vũ cùng Hạ Tuyết ngay ngô trò chuyện đi tới, lập tức đưa tay ngăn cản. Trong thấy Hạ Tuyết tuyệt sắc mỹ nữ như vậy lại không nhớ Cổ Thế Gia có người này, thậm chí có tên cùng dùng ánh mắt hèn mọn nhìn cơ thể mặn mà của nàng khinh bạc.

Hạ Tuyết nghe thấy người ngăn cản liền nhíu mày, nàng từng có địa vi cao thượng thế nào, dù gia chủ Cổ Thế Gia điều phải nịnh nọt, bây giờ lại bị người ta ngăn ngoài cửa, còn bị dâm uế ánh mắt nhìn loạn, làm sao chịu được. Nàng liếc qua Lạc Vũ hỏi ý kiến, dù sao hắn hiện tại vẫn là chủ của nàng.

"Ài, nhìn ta làm gì, ta cũng là chi thứ mà thôi. Đánh hắn lại phiền phức...thôi thì đánh đi."

Lạc Vũ nói xong liền cười tà. Lạc Gia này tuy hắn là chi thứ nhưng hắn có người bảo kê đấy, đánh vài tên thiếu chủ còn được nói gì canh cổng thủ vệ. Hắn cũng không phải người tốt gì, đánh thì đánh, thỏa mái là được.

"Tốt."

Hạ Tuyết mỉm cười hài lòng với biểu hiện của hắn, một chưởng nhẹ nhàng đánh ra, cuồn cuộn linh khí đánh thẳng tới hai tên hộ vệ.

Hai tên hộ vệ cũng không ngờ nữ nhân này ra tay quyết đoán như vậy, cả Cổ Thế Gia uy nghiêm cũng không sợ. Trong lòng họ tưởng chừng nữ nhân xinh đẹp này cũng không mạnh bao nhiêu, dùng toàn lực thả ra ngoài muốn phá hủy nàng tấn công.

"Hừ, một con mỹ nữ mà thôi, dám chọc Lạc Gia. Hôm nay hai bọn ta nhất định phải hưởng thụ mỹ nữ ngươi a." Cả hai tên trong đầy lúc này điều nghĩ như vậy.

"Oanh …"

Một chưởng của Hạ Tuyết nhìn như đơn giản nhưng thực chất lại có ý cảnh bên trong, trừ phi Siêu Phàm cường giả ra tay, nếu không là vô pháp đỡ được, chỉ mặc cho nàng đánh.

Hai tên hộ vệ Lạc Gia thực lực điều là Võ Vương cảnh, toàn lực phản kích vẫn bị nàng một chưởng này đánh bay, đập vào tường ngã xuống đất phun vài ngụm máu rồi hôn mê đi.

Nếu không phải Hà Tuyết vận dụng chứa tới một phần trăm thực lực, cả hai người đừng tưởng sống được. Bình thường tu luyện giả cùng Siêu Phàm cảnh là không thể đánh đồng đấy, cả hai trên lệch cả một cái Lĩnh Vực là không thể nào bù đắp.

"Thật to gan, ai dám mạo phạm uy nghiêm Lạc Gia ta."

Chương mới hơn