Chương 4: Tiếp Nhận Thân Thể

Siêu Cấp Vô Sỉ Kiếm Thánh

Chương 4: Tiếp Nhận Thân Thể

Trong sân, một đám người hầu đang vui vẻ thì một tên trong đó nhìn thấy máu trên đầu của Lăng Tiêu đang chảy ra không khỏi hỏi.

- Hắn không phải chết rồi chứ?

Nghe vậy, một vài tên không khỏi nói ra, bộ dạng có lẽ đã chịu không ít thiệt thòi. (viết đến đoạn này ta không khỏi nổi da gà, main này cũng bệnh hoạn không ít đi à! Ví dụ như trộm xịp các kiểu bla bla...:v)

- Hừ, cái tên vô sỉ bệnh hoạn này chết đi chính là phúc của Nam Cung gia chúng ta.

- Đúng đúng, nếu không có cha hắn thì hắn đã chết từ lâu rồi a.

- Con mẹ nó, Nam Cung gia này sao lại có cái tên bệnh hoạn này chứ.

Tiếng chửi rủa vẫn vang lên, trong khi lúc đó Lăng Tiêu đang nằm giữa sân đã xảy ra biến hóa vi diệu. Hắn đã không còn là Lăng Tiêu của Huyền Hoàng Đại Lục này nữa, hắn chính là Lăng Tiêu của Địa Cầu, linh hồn hắn đã thay thế Lăng Tiêu của thế giới này...

Nằm giữa sân, nghe thấy xung quanh vang lên tiếng chửi rủa, trán không khỏi nhăn lên: " Ân! Hình như là đang nhằm vào ta à nha...". Đôi mắt dần mở ra, cảm nhận được ánh nắng chiếu vào khuôn mặt,hắn không khỏi rên rỉ một tiếng.

Sờ soạng một lúc trên người, đôi tay lại đưa lên véo vào mặt mấy cái. Cảm nhận được sự đau đớn, Lăng Tiêu trong lòng không khỏi sướng run lên.
Nước mắt không khỏi tuôn ra, gào lên.

- Ta còn sống a... Ta không có chết a...

- Lăng Tiêu ta sao có thể chết dễ dàng như vậy chứ, Ta anh tuấn tiêu sái như thế này đến diêm vương cũng không đành lòng a. Khụ khụ...

Nhíu nhíu mày, Lăng Tiêu nhìn thân thể một lúc, vì chắc chắn mình còn sống, hắn lại đánh lên thân thể vài cái rồi cười phá lên.

- Ha Ha Ha... Ta đúng là còn chưa có chết a.

Xác nhận là mình thật sự còn sống, Lăng Tiêu bật người dậy, vung tay múa chân, giống như mùa xuân lại đến bên hắn vậy.

Bên kia, một đám người hầu đang tụm lại kể tội Lăng Tiêu, nghe thấy tiếng cười, bọn hắn không khỏi quay đầu lại. Ngơ ngác nhìn Lăng Tiêu đang " khiêu vũ", một tên không khỏi lắp bắp, chỉ chỉ vào Lăng Tiêu.

- Hắn, hắn, c..còn sống...

Nghe vậy, mấy tên kia không khỏi hoàn hồn, nhìn Lăng Tiêu đang không ngừng nhảy múa, một tên không bạo gan thốt lên:

- Hay là bồi thêm cho hắn một gậy nữa a...

Bên kia, Lăng Tiêu đang nhảy múa động tác không khỏi cứng lại, nhìn về phía năm, sáu người đang nhìn mình với ánh mắt hung ác, hắn không khỏi rùng mình.

- Các ngươi.., không phải là đang nhằm vào ta đi à nha.

- Ấy ấy, không nên nhìn nhau như vậy a..

- Ha hả, Đại ca này nên bỏ hung khí xuống a, cái gì cũng có thể từ từ, từ từ...

- A a.. Ngã phật từ bi, quay đầu là bờ

Vừa nói, bước chân Lăng Tiêu lại lùi về sau, nhưng đám người lại bước theo, ngươi một bước ta một bước, không ai nhường ai.

Một tên thấy vậy, liền xông lên, tay cầm gậy mộc, miệng không ngừng nói

- Ngươi tên vô sỉ này sao lại còn chưa chết hả?, để ta cho Ngươi thêm một gậy nữa a

- Dưới kia diêm vương đang ngóng chờ ngươi a...

Nghe vậy, Lăng Tiêu không khỏi nhớ lại, bàn ta đưa lên đầu sờ soạng, một cơn đau khiến hắn không khỏi hít một hơi lạnh, ngón tay run rẩy chỉ chỉ vào tên đang xông lại gần. Đôi chân không tự chủ lùi nhanh về sau.

- Ngươi, ngươi...

- Giết người a..., có kẻ giết người a... Có kẻ coi thường luật pháp a..

Trong sân, dưới sự chứng kiến của mọi người, một tên đuổi, một tên chạy, tiếng thét chói tai như heo bị chọc tiết vang lên. Mọi người không khỏi nhìn nhau một lúc, lại cầm gậy gộc lên gia nhập chiến tuyến.

- Các ngươi đang làm gì vậy hả?

Đột ngột, một tiếng quát vang lên. Một trung niên mặc áo quần chỉnh tề, nét mặt uy nghiêm bước ra. Nhìn thấy đám người đang đuổi giết một thiếu niên, nhận ra đó là Lăng Tiêu, hắn không khỏi thở dài một hơi.

Nghe thấy tiếng quát, mọi người liền dừng lại. Nhìn thấy trung niên, đám người liền cúi đầu xuống, cung kính hô:

- Gia Chủ đại nhân...

Khoát khoát tay, người gọi là Gia Chủ nhìn qua Lăng Tiêu vẫn đang không ngừng gào lên, lắc lắc đầu cười khổ, hắn không khỏi hô lên:

- Tiểu Lăng... Dừng lại đi

- Ừ... Hả, dừng lại?

Lăng Tiêu nghe thế không khỏi thuận miệng trả lời, chợt nghi hoặc dừng lại, liếc liếc sau lưng không có ai lại nhìn qua đám người đuổi giết mình đang cung kính đứng trước mặt trung niên, khuôn mặt không khỏi cổ quái, liền chợt hiểu. Ho khan vài tiếng, hắn ngước lên nhìn trung niên trước mặt cười cười nói:

- Khụ khụ... Cảm ơn, Hả! đây, đây là đâu?

Tiếng cảm ơn vừa nói, Lăng Tiêu không khỏi giật mình hỏi ra. Nhìn y phục của trung niên nhân, lại nhìn y phục của mình, vẫn chưa tin a!, Hắn lại chùi chùi con mắt, nhìn về đám người. Lăng Tiêu không khỏi nghi hoặc: " Đồ cổ trang, hình như cũng không phải đóng phim a..."

Ở phía trước, trung niên nhân không khỏi ngạc nhiên. Nghi hoặc nhìn về Lăng Tiêu, chợt nhìn thấy vết máu còn đọng trên đầu hắn. Lông mày nhíu lại, hắn không khỏi liếc mắt về đám người đang cúi đầu.

- Tiểu Lăng à, con về phòng trước đi. Người đâu, mời luyện y sư đến chữa thương cho Lăng Thiếu.

Nghe thế, Lăng Tiêu ngẩn ra, gật đầu, bản năng đi về " phòng của hắn". Nhìn Lăng Tiêu đi rồi, trung niên nhân ánh mắt chuyển về đám người, hung tợn nói:

- Lăng Tiêu không phải là người mà những người các ngươi có thể nói đánh là đánh, cho dù cha hắn đã chết cũng không phải đến lượt các ngươi có thể xâm phạm.

- Các ngươi, từ hôm nay trở đi không còn là người hầu Nam Cung gia nữa, Cút đi.

...


Trong phòng, tiếng " thở gấp", tiếng hít hà, rên rỉ liên tục vang lên. Lăng Tiêu đang nằm trên giường (Viết đến đoạn này, ta phải bỏ bút đi ra ngoài tập cho thằng em liên tục bơi trong nước lạnh 15 phút. Công nhận nó bơi giỏi thật:v) mồ hôi hột trên trán không ngừng rơi.

Phía trên, một lão giả đang rắc thuốc, bó lại vết thương trên đầu Lăng Tiêu, trên trán cũng không khỏi lấm tấm mồ hôi, hai tay run run, có thể thấy trên cánh tay lão da gà đang nổi lên, đầu óc thì không ngừng hô to " ngươi làm nhanh lên a. Cái tên này sao không có một tý nam nhân nào vậy, ngươi rên cũng nhỏ tiếng thôi a".

- Lão làm xong chưa vậy?

Lăng Tiêu hai tay nắm chặt, giống như nghe được tiếng lòng của lão, hắn không khỏi cắn răng, cố gắng hỏi.

- Xong, xong rồi...

Đáp lại Lăng Tiêu là tiếng thởi dốc của Lão giả, lão cố gắng nặn ra từng chữ rồi nhanh chân chạy ra đóng lại cửa, lão nhân hai chân không khỏi run lên, khóc không ra nước mắt, nhìn lên trời cao, lão không khỏi sợ hãi than.

- Từ trước tới nay, chưa bao giờ ta chữa thương lại khó đến thế này a...

Trong phòng, nhìn lão giả đi ra ngoài, Lăng Tiêu sờ soạng một tý trên đầu, từ từ ngồi dậy, hắn nhỏ giọng nói ra:

- Thì ra đây chính là Huyền Hoàng Đại Lục, thân thể này chính là của một người cùng tên với ta a! Hình như Kiếm Thánh Vân Lăng cũng là người nơi này rồi. Hả, mới gần 17 tuổi a, Ân! Còn trẻ...

Ngắm nghía tay chân một lúc, Lăng Tiêu chợt nhớ ra điều gì, hắn liền đứng lên, luống cuống chạy đến bên gương. Nhìn khuôn mặt của mình không thay đổi gì lắm, hắn mới thở phào một hơi.

- May quá!, vẫn còn anh tuấn tiêu sái a.

Đắc ý nhìn khuôn mặt của mình thêm vài lần, Lăng Tiêu quay lại hưng phấn nhìn xung quanh, đây là nơi đầu tiên mà hắn sống, cho nên hắn không khỏi tò mò. "Ân", chợt nhớ lại vấn đề, Lăng Tiêu lại hưng phấn chà xát hai tay.

- Hắc hắc... Để ta xem cái tên "Lăng Tiêu" này mấy năm nay sống sao a..

Nói xong, Lăng Tiêu nằm trên giường, bắt đầu lục lọi "ký ức" của thân thể này. Nhưng vừa mới xem qua, hắn không khỏi trợn mắt lên, run giọng nói ra:

- Hả, C... Cái tên này, r..r.. Rõ ràng là.. 12 tuổi lại bắt đầu " thủ dâm" a..., mẹ ơi.. Ừ, hả.. Không phải, không phải.. Như thế không coi là mất được, không sao, không sao a

Vừa nói ra, Lăng Tiêu lại bắt đầu phủ nhận về việc đó, phủ nhận việc hắn đang sở hữu một thân thể " không lành lặn". Tiếp tục nhớ lại, vấn đề tiếp theo cũng khiến hắn không khỏi nuốt nước miếng.

- Mười ba tuổi lại bắt đầu " ăn trộm" a...

- Mười bốn tuổi...

- Mười lăm tuổi...

Lắc lắc đầu, xem qua cuộc đời của cỗ thân thể này, Lăng Tiêu mặt bắt đầu dại ra, không khỏi bi phẫn nói:

- Cái tên này, sao lại bệnh hoạn thế này a... Ta đâu có đắc tội với lão thiên a...

- Ài..., đành vậy, chữa thương trước đã a..

Thở dài một hơi, Lăng Tiêu không cam lòng nói lên.

Một tháng sau...

Cửa phòng đột ngột mở ra, Lăng Tiêu đi ra sân, đôi mắt nheo lại do ánh nắng chiếu vào, uốn éo thân thể vài cái, khoái cảm từ các đốt sống lưng khiến hắn không khỏi rên rỉ vài tiếng. Mấy hôm trước vết thương khỏi hẳn, khiến tinh thần hắn luôn tràn ngập hào hứng.

- Tiểu Lăng...

Một tiếng kêu từ phía sau làm Lăng Tiêu giật mình, quay lại nhìn trung niên bước đến, hắn liền cười cười, khuôn mặt dần trở nên " nhu thuận".

- Thì ra là Nam Cung thúc a...

Người tới chính là Nam Cung gia gia chủ: Nam Cung Vô Cực, là một võ giả Luyện khí cửu trọng. Kể từ khi cha của Lăng Tiêu mất, cao thủ trong gia tộc chỉ còn mỗi hắn có thể chấn nhiếp được các thế lực xung quanh Mục Thành này.

Nhìn Lăng Tiêu vẻ mặt nhu thuận, dáng người hơi gầy nhưng bạch bạch tịnh tịnh, trong lòng Nam Cung Vô Cực không khỏi mừng thay cho Lăng Tiêu. " Cái thằng này có vẻ hiểu chuyện rồi a, ngày đó coi như là bài học cho nó đi." thở dài một hơi, hắn nhẹ giọng nói:

- Hôm nay cùng ta đến gặp cha ngươi a.

- Vâng.

....

Bên trong từ đường, Nam Cung Vô Cực nhìn Lăng Tiêu đang quỳ lạy, hắn không khỏi thở dài.

- Chiến Thiên à, chúng ta cùng nhau chiến đấu, đạp qua bao nhiêu gian nan, lập nên Nam Cung gia này, huynh đã bỏ ra nhiều công sức... Nam Cung gia này nợ huynh một ân tình lớn a. Huynh yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho Tiểu Lăng a. Ta...

Đột ngột, Lăng Tiêu đang quỳ ở đó liền đứng dậy, cướp lời Nam Cung Vô Cực.

- Không, Nam Cung thúc, ta sẽ rời đi, ta sẽ làm một nam nhi chân chính. Tung hoành đại lục này...

Nghe thế, Nam Cung Vô Cực không khỏi ngạc nhiên nhìn Lăng Tiêu, hỏi một câu:

- Thế ngươi đi đâu a?

Khuôn mặt kiên định của Lăng Tiêu cứng ngắc lại, đi đâu a? Lúng túng một lúc, hắn chợt nhớ ra, từ trong ngực lấy ra một thanh tiểu kiếm đưa ra.

- Ta sẽ đến Thiên Kiếm Tông tu luyện, đây là tín vật của Thiên Kiếm Tông a.

Nghe vậy, Nam Cung Vô Cực kinh hãi thốt lên:

- Thiên Kiếm Tông...

Lăng Thiên gật đầu nghiêm túc.

- Đúng vậy, ta sẽ đi Thiên Kiếm Tông.

Nhìn Lăng Tiêu có vẻ đang nói thật, Nam Cung Vô Cực chần chờ một hồi, lại cắn răng gật đầu.

- Hảo, nếu ngươi đã quyết định, thì tuỳ ngươi.

Nhưng mấy ngày nữa là ngươi tròn 17 tuổi, qua lúc đó hãy đi.

Nói xong, hai người nhìn nhau cười phá lên, hai thân ảnh song song cùng nhau quay về.