Chương 1: Thiếu Gia Lăng Tiêu

Siêu Cấp Vô Sỉ Kiếm Thánh

Chương 1: Thiếu Gia Lăng Tiêu

Địa Cầu năm 30800 khi mà khoa học phát triển đến tột cùng. Con người có thể khám phá thiên ngoại tinh không, họ mới phát hiện ra rằng: họ đang sống trên một tinh cầu nhỏ bé trong vô vạn tinh cầu khác. Tất cả tinh cầu được bao bọc trong một vùng thời không hỗn loạn mà mọi thứ tiếp xúc với nó đều sẽ hủy diệt. Và điều đáng sợ mà họ nhận ra rằng vùng thời không này " Đang co lại".

Trong khi Thế Giới đang lo lắng về việc này, vô số nhà khoa học hàng đầu thế giới đang nghiên cứu để đưa mọi người thoát ly mảnh thời không đó thì Lăng Tiêu Tiêu, con trai của Lăng Chiến Thiên, Chủ Tịch tập đoàn lớn thứ nhì Thế Giới đang "ngồi trên ghế, tay trái đang ôm một vưu vật đang ngọ nguậy trong lòng, tay phải đang cầm 1 thanh huyết kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vài tên đang run rẩy ở trước mặt.

Lăng Tiêu bày ra vẻ mặt khinh khỉnh nhìn 4 tên đang quỳ ở trước mặt, thản nhiên hỏi

- Các ngươi đã biết tội?

Một tên Đại hán tướng mạo hung hãn là đầu lĩnh bò lên trước mặt Lăng Tiêu bày ra vẻ mặt vô tội như một đứa trẻ chờ mẹ mua đồ ăn cho mình ngước lên trả lời

- Tiểu Nhân không biết đắc tội Đại Nhân ở chỗ nào nhưng Đại nhân có thể trả lại y phục cho chúng ta...

Nói xong Đại hán chỉ chỉ vào hạ bộ đang trần truồng cùng với vẻ mặt mong đợi của 3 tên còn lại nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, đồng thời vẻ mặt hèn mọn " Vô ý" liếc nhìn vưu vật đang ngượng ngùng nằm trong lòng Lăng Tiêu.

Thấy thế nộ hoả trong lòng Lăng Tiêu đại thịnh, Huyết Kiếm trong tay run run, vô vàn kiếm ý dựng thành một thanh Huyết Kiếm mười mấy trượng sau lưng Lăng Tiêu. Phong Vân dũng động, Kiếm ý tàn phá bừa bãi xung quanh, mặt đất kéo dài những vết cắt do Kiếm ý tạo thành. Dưới ánh mắt kinh hãi của 4 tên Đại hán cùng mọi người xunh quanh, Lăng Tiêu cười dài 1 tiếng.

- Nữ Nhân của ta các ngươi cũng dám đánh chủ ý. Tốt, tốt... Kiếm Thánh Lăng Tiêu ta 3 năm không hiện thân, đến cả một đám vô danh tiểu tốt cũng hung hăng càn quấy, từ hôm nay Phong Vân này để cho ta khởi tạo, giang hồ này tất có huyết tinh...

- Hãy để Huyết Vương Kiếm của ta uống máu của các ngươi. Xuống Hoàng Tuyền các ngươi sẽ nhắm mắt, Diêm Vương không gọi các ngươi vậy hãy để ta tiễn các ngươi xuống.

Huyết Vương Kiếm vung lên, Lăng Tiêu nhàn nhạt liếc qua bốn người nước mắt dàn dụa, hai mắt mở to ngóng nhìn hắn, một cỗ cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng Lăng Tiêu, khí thế dần hạ xuống, Lăng Tiêu bỗng nhiên hỏi:

- Các ngươi còn có khúc mắc?

Đột nhiên nghe thấy câu đó, bốn tên Đại Hán mở mắt liếc nhìn nhau, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, bốn người rống lên càng to.

- Đại Nhân a... Tiểu nhân ở nhà còn Mẹ già 90 a...
- Kiếm Thánh Đại Nhân a... Mẹ của ta đang ở nhà đợi ta về ăn cơm a...

- Đại Nhân a... Ta chưa có thê tử a... Ta là con trai độc nhất a... Ta không muốn bất hiếu với Cha Mẹ a...

- Đại Nhân a... Ngài đại nhân đại lượng không chấp nhặt với chúng tiểu nhân

- Đại Nhân ngài thiên hạ không địch thủ a..., Ngài chính là Rồng trong loài người a...

Lăng Tiêu nhắm mắt hưởng thụ bốn tên đang không ngừng vuốt mông ngựa, lẩm bẩm" bốn tên này có vẻ không khó nhìn a.. ", Ài... Cũng tại ta quá nhân từ a...

- Khụ Khụ... Mấy cái thứ này ta không quan tâm, các ngươi đừng làm vậy. Thôi được, mạng của các ngươi ta không lấy, nhưng tội chết có thể tha, tội sống khó tha. Một kiếm này các ngươi nhớ kỹ.

Huyết Vương Kiếm ra vào trong chớp mắt, Lăng Tiêu ôm Mỹ Nữ quay người tiêu sái rời đi, để lại câu nói vang mãi trong tai mọi người

- Hôm nay tha Bốn người các ngươi một mạng, hy vọng sau này các ngươi nhớ kỹ. Là Nam Nhi, hãy hy sinh cho bá tánh, cưới vợ sinh con, phụng dưỡng Cha Mẹ

Nhìn thân ảnh mặc Lam y lưng đeo Huyết Kiếm, tay ôm mỹ nhân, lăng không phi hành, mọi người không khỏi cảm khái " Đúng là Anh Hùng xuất Thiếu Niên a..."

- A... Ta XXX con Mẹ ngươi...a...

- Ngươi đến đây mà làm Nam Nhi a, đến đây mà cưới Con Mẹ Ngươi a...

- Ngươi có gan đến đây giết ta... Tên Hỗn Đản...

Đột Ngột vang lên tiếng chửi rủa, mọi người không hẹn cùng quay đến nhìn bốn tên Đại Hán đang ôm hạ bộ không ngừng khóc lóc. Ân,đúng ra là đang gầm thét, cái hình tượng Thiếu Niên lam y trong đầu mọi người dần tan biến, không khỏi túm lấy hạ bộ...

- Thiếu Gia... Thiếu Gia...thức dậy a, Chủ Tịch gọi Ngài xuống dùng bữa

Trong phòng, một trung niên đang giục 1 thiếu niên trên giường đang mỉm cười mãn nguyện.

- Từ quản gia a, cho ta ngủ thêm 5 phút nữa...

- LĂNG TIÊU TIÊU... NGƯƠI CÚT XUỐNG NGAY CHO TA A...

Nghe thấy tiếng thét dưới nhà, Lăng Tiêu Tiêu miễn cưỡng rời khỏi giường, quoẹt đi nước dãi trên miệng, ngoái đầu nói với Từ quản gia:

- Giặt giùm con cái gối, hôm nay nước dãi hơi nhiều a. Ài... Ta đúng là 1 Kiếm Khách nhân từ.

Dưới đại sảnh, một trung niên dáng vẻ cao lớn đang ngồi trên bàn ăn, nhìn thấy thiếu niên đang cười mãn nguyện chậm rãi xuống lầu, chân mày hơi nhíu lại, thản nhiên nói:

- Lăng Tiêu Tiêu..., hôm nay con lại mơ về cái giấc mơ làm Vô Đich Kiếm Khách của con phải không?

- Ài... Cha à, con đã nói là đừng gọi cái tên khó nghe ấy được không. Lúc sinh con ra lúc đó sao cha lại nói lắp a... Con đã bảo gọi con là Lăng Tiêu mà, sao cha lại cố chấp vậy chứ?

Lăng Tiêu Tiêu ngồi đối diện với Lăng Chiến Thiên, vẻ mặt không cam lòng nói.

- Hừ... Nếu con có thể bỏ mấy cái cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp gì đó của con, đi theo con đường của ta, ta có thể suy nghĩ lại,Còn bây giờ thì ăn đi.

Lăng Tiêu Tiêu vẻ mặt buồn bã thì thầm:

- Nếu Mẹ còn sống, có lẽ... sẽ ủng hộ con đường của mình.

Chợt nghe được câu nói của Lăng Tiêu Tiêu, Lăng Chiến Thiên đành bất đắc dĩ lắc đầu nhìn vẻ mặt buồn bã của Lăng Tiêu Tiêu, bày ra vẻ mặt cảm khái.

- Ài... Năm đó sinh ra con, Mẹ con do kiệt sức mà chết đi. Cuộc đời này ta chỉ có mỗi bà ấy là bạn đời, ta yêu... Chỉ mỗi mình bà ấy.

Lăng Chiến Thiên nói xong liền ngước lên nhìn Lăng Tiêu đang bày ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn mình, liền tỏ ra vẻ khó hiểu.

- Cha à... Con cảm thấy cái cô thư ký bên cạnh Cha cùng với cô Diệp Băng gì đó cũng có tư sắc, con nghĩ sẽ thu làm Hậu C....

Lăng Chiến Thiên nghe vậy mặt mo liền đỏ lên, cướp lời của Lăng Tiêu.

- Khụ Khụ... Được rồi, Được rồi... Bỏ qua chuyện cũ, bỏ qua chuyện cũ. À mà này, Ba ngày sau con sẽ cùng con gái của Tuyết gia đi du lịch để bồi dưỡng tình cảm đấy.

- Hả... Cha nói là cái cô gái Tuyết Linh gì đó hả?

Lăng Tiêu kinh ngạc hỏi.

- Ừ, Ba ngày nữa.

Lăng Chiến Thiên gật đầu trả lời.

Đôi mắt Lăng Tiêu khẽ đảo, gian xảo cười:

- Không đi, con không đi, 20 năm chỉ gặp được 1 lần, lúc đó con cũng chỉ có 5 tuổi, tình cảm cái gì. Cha cùng với cái lão Tuyết Mông đó không biết đính hôn làm cái gì, bây giờ lại lôi ra... Đúng là rảnh miệng.

Lăng Chiến Thiên nhíu mày, cười gằn nói:

- Con có chắc là không đi?

- Không đi...

Lăng Tiêu khiêu khích nhìn Lăng Chiến Thiên đang nhìn hằm hằm vào mình. Thở dài, Lăng Chiến Thiên đành mở miệng:

- Điều kiện?

Lăng Tiêu đắc ý nhìn cha đang vô lực nhìn mình. Đứng lên, bày ra phong phạm của một cái thế kiếm khách.

- Tên của con, từ nay tên của con là Lăng Tiêu...

Lăng Chiến Thiên đứng bật dậy. Cũng bày ra dáng một tuyệt đỉnh cao thủ.

- Nhất Ngôn Cửu Đỉnh...

- Tứ Mã Nan Truy...

Phất phất tay, Lăng Chiến Thiên đi lên lầu, để lại một câu " Ba ngày sau, Xuất phát"


Ps: Đây là bộ truyện đầu tiên mình viết, có lẽ sẽ có nhiều sai sót, mọi người hãy bỏ qua, đây là chương đầu tiên nên mình viết hơi lâu (mất gần 3 tiếng). Sau này sẽ cải thiện, mong mọi người ủng hộ
Có lẽ 1 ngày 1 chương, mình ko biết có thể bạo chương được không, vì mình cũng không phải như mấy lão tác viết lâu năm.
Chính thức thông báo: Siêu Cấp Vô Sỉ Kiếm Thánh bắt đầu ra mắt