Chương 3: Huyền Hoàng Đại Lục, Nam Cung gia

Siêu Cấp Vô Sỉ Kiếm Thánh

Chương 3: Huyền Hoàng Đại Lục, Nam Cung gia

Đây chính là một mảnh dồi dào đại lục, ở đây thực vật phát triển cực kỳ tươi tốt, nơi này cũng có con người sinh sống, nhưng lại được chia làm hai loại: Phàm Nhân... Và Võ Giả.

Nơi này gọi là Huyền Hoàng Đại Lục...

Tại thế giới này, Võ Giả hoành hoành, cường giả vi tôn.

Chỉ cần ngươi cường đại, bất kể là ai đều phải cúi đầu.

Ở đây, có võ kĩ, có công pháp, có tu luyện. Ngươi có thể dời non lấp biển, bay lượn trên bầu trời.

Chỗ này còn có vô số Tông môn, gia tộc được gọi là thiên đường tu luyện. Bọn họ không phải thể hiện ra giống như mặt ngoài sống trong hoà bình, mà là đạp lên nhau để sống, kẻ mạnh đạp lên kẻ yếu, bọn họ... Sống trong tranh đấu.

Võ Giả tu luyện có các cấp bậc:

Luyện khí thập nhị trọng

Tiên thiên cửu trọng

Bão nguyên thất trọng

Địa giai tứ cảnh: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong

Thiên giai tứ cảnh: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong

Cuối cùng chính là thành tựu Vương giả cảnh.

Ngoài ra, ở đây còn có các chức nghiệp như luyện đan thuật, luyện khí thuật... Được mọi người cực kì tôn trọng

Huyền Hoàng Đại Lục là một mảnh đại lục vô cùng rộng lớn, vốn dĩ nó chỉ có 10 đại vực dưới sự thống trị của thập phương thiên tông. Nhưng trải qua cuộc chiến với Kiếm Thánh Vân Lăng, mười siêu cấp tông môn lâm vào thời kỳ suy yếu, Tứ đại gia tộc nhất thời cường thế đuổi kịp, 10 đại vực đã trở thành 14 đại vực, dưới sự thống trị của thập phương thiên tông cùng tứ đại gia tộc.

Trên núi, Một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi dáng vẻ hơi gầy, khuôn mặt thanh tú, đang quỳ gối đứng trước một phần mộ phủ một mảnh cỏ xanh. Lau đi nước mắt trên mặt, Thiếu niên cười nói một cách chân thành.

- Tiểu Hắc, tuy ta quen biết ngươi mới chỉ có 2 năm, nhưng tình cảm huynh đệ chúng ta không thể nào có thể chia cắt được.

- Ngươi còn nhớ a..., lúc ngươi mới vào Nam Cung gia ngươi mới tròn mười ba tuổi, năm đó ta nhìn ngươi rất thuận mắt, ngươi có rất nhiều chỗ cùng ta tương đồng...

- Lúc ngươi mười bốn tuổi...

- Ta thật có lỗi với ngươi Tiểu Hắc à, lúc đó ta cũng chỉ vô lực nhìn ngươi bị người đánh chết a...

Thở dài một hơi, Thiếu niên cầm lên một bộ y phục, hắn vừa đốt vừa lẩm bẩm:

- Ngày đó ngươi xem trộm con gái tộc trưởng tắm rửa, lại bị đánh chết, ngươi... Rất khổ Tiểu Hắc à..

Ngẩng đầu nhìn tấm bia phủ lên một lớp rêu, bên trên có thể lờ mờ nhìn thấy ba chữ ' Tiểu Hắc Tử'. Khuôn mặt thiếu niên dần trở nên nghiêm túc.

- Năm xưa, ngươi thầm thích Ngọc nhi, muốn Cưới Ngọc nhi làm thê tử, ước nguyện đó ngươi chưa làm được thì đã chết, hôm nay ta... Sẽ thực hiện lời hứa năm đó.
Nói xong thiếu niên lại cầm lên một bộ y phục bắt đầu đốt.

- Đây là y phục của nàng, ngươi... Hãy hưởng thụ đi, Ân! Cái này là quần lót này, áo ngực này, cả quần ngủ nữa...

- Hắc hắc... Không chỉ vậy, ta còn trộm thêm vài bộ để cho ngươi hưởng thụ nữa. A... Cái này hình như là của A thanh này, hắc hắc... Nàng vừa vào Nam Cung gia, rất có tư sắc đó... Ta thực hâm mộ ngươi a, có một huynh đệ trọng tình nghĩa như ta rất khó đấy. Hắc hắc...

Đột nhiên một tiếng hô từ xa vang lên, một thiếu niên tầm mười lăm tuổi chạy đến, không kịp thở dốc thiếu niên nói gấp:

- "Lăng thiếu..." Lăng thúc bệnh tình phát tác, bảo là có chuyện cần nói với ngài, ngài mau về a...

- Ân! Ta về liền, ngươi về trước đi.

Gật gật đầu " Lăng thiếu" quay đầu nói với thiếu niên.

- Vâng, ngài mau về a.

Đáp đáp lại, thiếu niên kia lại chạy vội xuống núi. Nhìn lại một đống y phục đang cháy, có chút không nỡ, thở sâu một hơi, thiếu niên kiên quyết xoay người, chạy nhanh xuống núi.

- Hôm sau, ta lại đốt cho ngươi thêm vài bộ a...

Hắn gọi: " Lăng Tiêu"


....


Nam Cung gia tộc là một gia tộc trung đẳng ở Mạc Thành, phát triển nhờ việc buôn bán. Huyền Hoàng Đại Lục là một đại lục lấy võ vi tôn, vì vậy cho nên Nam Cung gia cũng cần dùng võ lực để bảo vệ gia tộc.

Trước cổng Nam Cung gia, hai gã thị vệ cường tráng nét mặt nghiêm nghị đang quan sát xung quanh, nhìn thấy " Lăng Tiêu" đang chạy vội vào, hai người miễn cưỡng cúi đầu cung kính hô:

- "Lăng thiếu" hảo

Không quan tâm đến hai người, "Lăng Tiêu" chạy thẳng vào trong. Hai người không khỏi liếc nhau, một tên khó hiểu hỏi:

- Hôm nay cái tên vô sỉ này làm sao vậy, bình thường ít nhất cũng phải dừng lại "chỉ điểm" cho chúng ta chứ.

Tên còn lại nhìn tên kia với ánh mắt khinh bỉ.

- Ngươi chưa biết hả, Lăng Chiến Thiên nội thương phát tác, đang nguy kịch ở bên trong kìa. Có lẽ hôm nay sẽ chết đấy.

Tên kia nghe thấy vậy không khỏi vỗ đùi, vẻ mặt cảm khái nói:

- Ài! Lăng Chiến Thiên ngài ấy là một anh hùng a... Sao lại sinh ra một tên vô sỉ như vậy chứ.

- xuỵt.. Ngươi nói nhỏ một chút, muốn chết hả.

- À, ờ ờ.. Ta quên mất.

...

Trong phòng, mọi người đang nhìn "Lăng Tiêu" quỳ gối trước mặt một trung niên tầm hơn bốn mươi, khuôn mặt đau đớn do chịu đựng đang nằm trên giường. " Lăng Tiêu" nắm chặt tay gã:

- Cha, ngài hảo hảo chịu đựng a.

Mỉm cười nhìn thiếu niên khuôn mặt nhu thận đang khóc, trung niên ho vài tiếng.

- Hảo hài tử, cha đi rồi ngươi hảo.. hảo sống tốt a.

- Không, người làm sao chết được a

Lăng Chiến Thiên nhắm mắt lại, suy nghĩ một hồi, hắn thở dài một tiếng, nhìn mọi người xung quanh nói ra:

- Ta có việc riêng cần nói, các ngươi có thể đi ra ngoài được không?

Nghe vậy, mọi người xung quanh liền đi ra ngoài để lại Lăng Chiến Thiên hai cha con. Nhìn đoàn người ra khỏi phòng, hắn nhìn vào "Lăng Tiêu" nói:

- Ta có một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng cần con làm, con... Có dám?

Khuôn mặt "Lăng Tiêu" nghiêm túc trả lời:

- Nhiệm vụ gì con cũng sẽ làm, Cha nói đi.

Nhìn "Lăng Tiêu", Lăng Chiến Thiên ngồi dậy, từ từ nhớ lại, hắn nhẹ nhàng kể:

- Ta, vốn là Tam thiếu gia của Lăng gia, một trong tứ đại gia tộc của Huyền Hoàng Đại Lục này. Do phạm phải sai lầm nghiêm trọng, gây nguy hại cho gia tộc. Ta mang theo con bị đuổi giết đến Vân Lan Vực, lưu lạc đến hôm nay...

- Do thiên phú tu luyện của ta kém cỏi, Ta bị gia tộc bắt buộc phải cưới tiểu thư của Liễu gia để duy trì quan hệ của hai nhà. Nhưng người ta yêu.. là mẹ của con, vốn là một nha hoàn trong Lăng gia, Ta... Không cứu được mẹ của con!

- Ta cần ngươi, "Lăng Tiêu", người ngươi cần giết là đại bá của ngươi, là đại ca của ta, là tân nhiệm tộc trưởng nhà họ Lăng. Ngươi... Làm được không?

Nhìn khuôn mặt cha mình đỏ bừng vì đang kích động. Trái tim "Lăng Tiêu" co thắt lại, khuôn mặt tái đi vì khó thở, dùng sức hít sâu một hơi...

- Cha, ta sẽ báo thù...

Nghe vậy, Lăng Chiến Thiên không khỏi cười phá lên.

- Hảo hài tử, ta tin tưởng con.

Từ trong ngực lấy ra một tiểu kiếm bằng ngọc, đặt vào tay "Lăng Tiêu", Lăng Chiến Thiên nói ra:

- Cầm lấy tiểu kiếm này, đến Thiên Kiếm Tông, đưa cho một người gọi là Mạnh Ca Ngâm, nói là con trai của Lăng Chiến Thiên, hắn sẽ mang ngươi đi. Đó sẽ là nơi bắt đầu của ngươi...

Nắm chặt tiểu kiếm, nhìn Lăng Chiến Thiên đang từ từ nhắm mắt. Đôi mắt " Lăng Tiêu" sáng tỏ hơn bao giờ hết...

Ba ngày sau.

...

Giữa sân, một đám người hầu trên tay đang cầm hung khí vây quanh một thiếu niên. Hắn chính là "Lăng Tiêu", liếc nhìn đám người hầu, khuôn mặt hơi non nớt của hắn nhíu lại

- Các ngươi muốn làm gì?

Trong đám người, một thanh niên tay đang cầm một cây gậy sắt bước ra, cười mỉa

- Hắc hắc... " Lăng Tiêu", cha ngươi đã chết, ngươi còn hống hếch gì nữa.

Nghe vậy, "Lăng Tiêu" hai tay nắm chặt lại, nhảy lên vung một quyền về tên kia

- Cha ta không phải để ngươi sỉ nhục.

Tên kia thấy vậy, khinh thường cười nói, nhanh nhẹn né ra, một gậy đánh thẳng vào đầu " Lăng Tiêu".

- Một tên ngay cả luyện khí cảnh cũng chưa bước vào còn dám vung tay múa chân. Hừ...

- Bụp... Máu tươi văng lên, "Lăng Tiêu" rơi thẳng xuống, ý thức dần mất đi... Hắn.. Đã chết.

Nhìn thấy vậy, nhất thời tiếng hoan hô vang lên xung quanh.

- Đánh hay lắm..

- Tốt a...

- Đánh chết hắn, Em gái của ta vì hắn mà tiền công cả năm nay chỉ việc để mua quần lót và yếm...

Mọi người đang vui vẻ nhưng không biết, có một linh hồn đang thay thế linh hồn của "Lăng Tiêu".

Ps: Hôm nay đăng hơi muộn..