Chương 10: Trần Hiểu Gặp Nạn.

Sáng Thế Thần Vương

Chương 10: Trần Hiểu Gặp Nạn.

Nàng nhìn hắn ngơ ngác hỏi:

- Mà ngươi có thể giải thích cho ta biết thế nào là Hoàn Vũ không, Tiên gia trên Tiên giới thật sự mạnh đến mức nào?

Hắn suy ngẫm một hồi liền nói:

- Vậy ta giải thích từng chút một cho ngươi dễ hình dung a.

Thanh Vân gật đầu nhìn hắn. Thiên Bảo vui vẻ giải thích:

- Bắt đầu là Trúc Cơ, thì ngươi đã biết sử dụng thần thức và phi hành và cảnh giới đó giống như một lô tinh dịch vậy, ngươi có thể điều khiển các nguyên tố cơ bản. Từ Trúc Cơ lên Nguyên Anh không khác là mấy nhưng từ Nguyên Anh lên Phân Thần thì thần thức có sự biến đổi mạnh mẽ ngươi có thể bắt đầu sử dụng được Thánh Bảo sơ cấp. Còn từ Phân Thần lên Hợp Thể, lúc này ngươi không được ở Hạ vị diện nữa mà bị cưỡng ép phi thăng Linh Giới, những người ở giai đoạn này thần thức tăng mạnh về chất và lượng, ngươi có thể tu luyện được Linh lực giai đoạn đầu. Còn Đại Thừa thì ngươi có thể hiểu được Linh lực pháp tắc, Không Gian pháp tắc và Thiên Địa pháp tắc, đặc biệt những người thiên phú và ngộ tính cao thì ở giai đoạn Đại Thừa có thể cảm nhận được Thời Gian pháp tắc và thọ mệnh ngang với thiên địa. Những cảnh giới khác đều không khác là mấy, nhưng cảnh giới Bán Tiên thì thâm sâu khó lường, những tên Bán Tiên bọn hắn từ Thiên Nguyên đại viên mãn được sự chấp thuận của Thập Đại Chân Tiên cấp phát Tiên lực nên họ mới bước vào hàng ngũ Bán Tiên. Cuối cùng cảnh giới Chân Tiên vô vi vô lượng, một tên Chân Tiên chỉ cần phất tay một phát là có thể sang bằng hàng tỷ vị diện khác nhau. Chân Tiên cảnh mạnh nhất là chủ nhân của Hỗn Độn Tiên Lực là loại Tiên Lực khởi nguyên sinh ra từ khi vũ trụ khai thiên lập địa, còn những Tiên lực khác thì phải trãi qua một thời gian dài từ Hỗn Độn sản sinh ra.


Nàng trầm trồ thán phục hắn, Thanh Vân hỏi:

- Vậy ngươi đã gặp Chân Tiên rồi à, ngươi đã đạt được cảnh giới gì rồi?

Thiên Bảo nhìn nàng cười nói:

- Chân Tiên là tồn tại của truyền thuyết, còn cảnh giới của ta thì đến một thời điểm nhất định ngươi sẽ biết.

Thanh Vân nhăn mặt giả bộ gắt:

- Ngươi không nói ta cũng đoán được a. Ngươi là Chân Tiên.

Mặt hắn đen lại, hắn thầm nghỉ bọn nữ nhân linh cảm tốt thật. Thấy Thiên Bảo mặt khó coi, Thanh Vân cười nói:

- Ta đùa thôi. Nhưng ta sẽ tìm hiểu ngươi và Chân Tiên a.

Nghe được Thanh Vân nói vậy mặt hắn vui vẻ trở lại nói:

- Ngươi dẫn ta đi tham quan nơi đây a.

Nàng vui vẻ đáp:

- Được. Dù gì ngươi cũng là khách, để ta dẫn ngươi tham quan một vòng a.

Thế rồi bọn hắn đi đến chổ này đến chổ kia trong Dương gia. Hắn thầm nghỉ Dương gia thật rộng lớn, hai người đi nói chuyện một hồi hắn cảm nhận rằng tên bằng hữu Trần Hiểu có chuyện, Thiên Bảo liền nói:

- Bằng hữu ta có chuyện rồi. Ta phải đến đó xem một tí. Hẹn đến giờ Tý ta sẽ quay lại. Nói với gia gia ngươi là ta có việc là được rồi.

Thanh Vân gật đầu. Hắn liền nhúng vai một phát đến chổ của Trần Hiểu, nhưng hắn không vội xuất đầu lộ diện để tiện quan sát tình hình hắn dùng thuật Ẩn Thân. Hắn nhìn thấy một thanh niên chạc tuổi hắn, tên này còn trẻ đã đạt được Trúc Cơ trung kì viên mãn chuẩn bị bước vào hậu kì, không biết tên Trần Hiểu này đã đắc tội gì với hắn. Đi với tên thanh niên là hai tên vệ sĩ Trúc Cơ kì, tên thanh niên bước lại bên Trần Hiểu đang nằm ở đó nói:

- Ngươi và cha ngươi rất chi là làm cho ta chướng mắt tưởng được gia gia thương sót mà huyên hoan trước mặt bọn ta a. Các ngươi đánh hắn thành phế vật cho ta.

Tên vệ sĩ đưa nắm đấm thẳng vào mặt Trần Hiểu, thoảng nhiên nắm đấm chưa chạm vào hắn liền dừng lại, Ẩn Thân thuật biến mất lộ ra vẻ là một thanh niên khá điển trai, Trần Hiểu vội nói to:

- Hảo huynh đệ ngươi đến rồi a. Ta tưởng ngươi không đến.

Hắn vui vẻ nói:

- Ngươi gặp nạn làm sao ta có thể bỏ mặt được a.

Đoạn tên thanh niên hét to:

- Ngươi là tên nào mà dám cản đường bổn thiếu gia.

Thiên Bảo liếc mắt tỏ ra sát khí nói:

- Ngươi không có quyền được nói chuyện với ta a.

Thanh niên giận dữ nhưng hắn không nói chuyện được vì do sát khí của Thiên Bảo quá lớn. liền đó Trần Hiểu nói:

- Hắn là con trai của đại trưởng lão Trần gia, tên là Trần Khải.

Thiên Bảo vui vẻ với bộ mặt sỉ nhục nói:

- Là vậy a. Đường đường là Trúc Cơ mà lại ra tay ức hiếp dân thường, nhân phẩm không tốt. Chắc tên phụ thân ngươi cũng chả tốt lành gì. Đều là một lũ cậy mạnh ức hiếp yếu. Ta hôm nay sẽ trù hồn liệt phách để dằn mặt cha ngươi a.

Trần Hiểu nghe Thiên Bảo nói vậy liền ngăn cản:

- Ta sao cũng được ngươi đừng động đến hắn. Nếu không ngươi sẽ là tội nhân của Trần gia đấy. Cha hắn cũng là Nguyên Anh kì tu sĩ đấy.

Tên Trần Khải thản nhiên nói:

- Tên phế vật nói đúng. Ngươi giết ta thì cha ta cũng không để ngươi yên đâu.

Thiên Bảo vẻ mặt vui vẻ cười nói:

- Haha. Ngươi tiếng trước tiếng sau gọi bằng hữu ta là phế vật. Ta cũng không phải là kẻ hiếu sát, nên ngươi yên tâm.

Dứt lời, những tên vệ sĩ đang thủ thế ở đó liền biến mất không một chút vết tích. Trần Khải hoảng hốt nói:

- Ngươi đã làm gì bọn họ.

Thiên Bảo bình thản đáp:

- Ta chỉ là tiện thấy chướng mắt nên loại bỏ những tên phế vật vô dụng thôi.

Trần Khải la to:

- Ngươi là tội nhân của Trần gia.

Hắn vừa dứt lời, thì Thiên Bảo đã đứng trước mặt hắn vui vẻ nói:

- Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là phế vật.

Tên Trần Khải đứng yên bất động miệng lấp bấp không nói nên lời, Thiên Bảo đưa ngón tay lên trán thì Trần Hiểu can lại:

- Ngươi đừng giết hắn nếu không Trần gia sẽ truy sát ta và ngươi đấy.

Hắn phất tay nói:

- Ngươi sợ thì có thể đến nhà ta ở, bọn hắn sẽ không làm gì được đâu. Tiện ta đã nói không phải là kẻ hiếu sát a.

Không đợi Trần Hiểu nói lời nào, Thiên Bảo nói:

- Tan.

Sau khi nói dứt lời hắn bỏ ngón tay ra khỏi đầu Trần Khải bước lại gần Trần Hiểu, Trần Hiểu vội nói, mặt tái lại:

- Ngươi đã làm gì hắn.

Thiên Bảo cười nói:

- Ngươi thấy rồi đó ta đâu có giết hắn. Ta chỉ là đem linh hồn hắn phá hủy thôi. Giờ hắn thậm chí còn không phải là phàm nhân mà còn tệ hơn sút vật.

Trần Hiểu lo sợ vội nói:

- Thế khác nào ngươi đã giết hắn.

Hắn phất tay nói:

- Ta không quan tâm. Tạm thời ngươi lưu lại nhà ta ít hôm. Có dịp ta sẽ đến Trần gia một chuyến.

Trần Hiểu vội nghe theo sự sắp xếp của Thiên Bảo. Hắn đưa Trần Hiểu về đến nhà của hắn xong. Hắn liền đem laptop ra chơi game tiếp, mấy nay toàn chuyện gì đâu nên hắn không thể chơi game được. Mãi mê chơi đến tối, hắn xem lại đã là giờ Tý, liền nói với Trần Hiểu:

- Ta giờ phải đến Dương gia một chuyến ngươi trông nhà a.

Trần Hiểu gật đầu. Hắn dùng Thuấn Di thoáng một chốc đã xuất hiện trước mặt bọn Dương Tôn. Tên Dương Tôn hoảng hốt nói:

- Ngươi đến sau mà bọn ta không hay biết.

Hắn phất tay nói:

- Không việc gì. Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa.

Tên gia chủ nói:

- Bọn ta đã chuẩn bị xong. Mời ngươi đi lối này.

Hắn gật đầu đồng ý, đi một mạch đến ngự viên đứng trước có một căn phòng khá lớn. Hắn tỏ vẻ hài lòng nói:

- Tốt. Giờ ta và Thanh Vân vào trong các ngươi đợi ở ngoài đừng làm phiền nếu không hậu quả các ngươi tụ gánh.

Bọn hắn vội tuân theo lời Thiên Bảo nói. Bọn hắn lui xuống, hắn cùng Thanh Vân vào phòng, hắn tiện tay quăn vài cái trận pháp cách âm và vài loại trận pháp tránh cho bọn hắn làm phiền. Rồi quay sang nói với Thanh Vân:

- Ngươi đừng căn thẳng đợi đến giờ Nguyệt khí bao phủ sẽ bắt đầu a.

Nàng liền nói:

- Ta hy vọng là có thể tu luyện được. Trông cậy vào ngươi.




Cảm ơn các đạo hữu đã theo dỗi. Hôm sau sẽ có bạo.