Chương 13: Cuộc sống.

Sáng Thế Thần Vương

Chương 13: Cuộc sống.

- Diệt nhi ngươi lại chết nữa à.

Nàng gãi đầu đáp:

- Ta muốn bảo vệ chủ nhân thôi. Hề hề.

Hắn cằn nhằn:

- Ngươi là tu sĩ hổ trợ hồi máu buff. Chứ không phải là chiến binh mà xông lên trước.

Hắn hồi sinh cho Vạn Diệt xong, liền bấm nát bàn phím nói chuyện với một nhân vật trong nhóm mà hắn mới gia nhập, một nhân vật nữ thuộc lớp pháp sư bộc phá:

- Nè, ta kềm chân còn ngươi dùng đại pháp thuật nổ bay con thằn lằn đó đi.

- Ok.


- Diệt nhi, buff giáp cho ta.

Lúc này, trên màn hình laptop hiện ra hình ảnh vụ nổ, vụ nổ ảnh hưởng đến hắn không lớn không nhỏ đủ để cây HP của hắn từ 198560 xuống còn 1. Hắn nhìn qua Vạn Diệt giọng lạnh:

- Ngươi buff nhầm tốc độ với giáp kìa.

Nàng cười trừ. Sau khi chia đều phần thưởng xong, hắn nhìn lên đồng hồ thì đã 12 giờ rồi, liền nói:

- Thôi ngủ mai chúng ta còn đến trường.

- Yeah, cho ta ngủ chung…


Hắn liền ngăn cản không cho nàng nói:

- Không được!


Nàng mặt rướm nước mắt, bay lên ôm cổ hắn:

- Cho ta ngủ chung với. Cho ta ngủ chung đi mà chủ nhân.

Hắn suy yếu trước khả năng mít ước của Vạn Diệt, nên cũng đã mềm lòng chiều theo nàng:

- Nhớ là ngươi đừng làm chuyện gì điên rồ như hồi sáng.

- Được. Yeah hé.


Hắn đống laptop lại rồi bước lên lầu, Vạn Diệt cũng lên theo. Đứng trước cửa phòng, hắn quay sang nói:

- Nhớ không được làm gì kì quái đấy.

Nàng gật đầu, hắn thở dài một hơi rồi mở cửa cả hai bước vào. Hắn đã chia ranh giới với Vạn Diệt là một bên là của hắn, một bên là của nàng ở giữa là chiếc…gối ôm. Hắn vừa đặt lưng xuống liền ngủ một giấc thật say. Đợi đến khi hắn ngủ thật say, nàng tiện tay vứt gối ôm đi và ôm lấy hắn. Nàng thầm nói:

- Tội nghịp chủ nhân đã trải qua ngần ấy kiếp chỉ vì muốn tham ngộ Thần lực.

Nói đến đây mắt nàng đã gần như không thể kiềm nén cảm súc được. Suy nghỉ vẫn vơ cuối cùng nàng ngủ quên lúc nào không hay biết.

Sáng hôm sau, Thiên Bảo thức dậy trước, hắn vẫn chưa mở mắt dậy, lăn qua ôm Vạn Diệt hắn vô tình chạm phải bánh bao nhỏ của nàng. Cảm giác mềm mại như một quả đào tiên, hắn giật mình tỉnh dậy. Lúc này, Vạn Diệt cũng vừa tỉnh, liền nhìn xuống ngực và cười mĩa mai:

- Chủ nhân thật là…tehehe.


Hắn đỏ mặt vội thu tay lại, giọng nghiêm túc nói:

- Do ta ngủ nên sơ ý chạm phải.

Vạn Diệt chau mài đáp:

- Xì, ngài ngốc thật.

Hắn gãi đầu khó hiểu. Thấy vậy Vạn Diệt liền nói:

- Thôi ta xuống nhà làm đồ ăn sáng.

Thiên Bảo tái xanh cả mặt, vội ngăn cản:

- Thôi, chúng ta cũng trễ rồi đến trường luôn đi. Mà quên hỏi, sao ngươi dễ dàng vào trường nhập học vậy.

Nàng ngẩn ra đáp:

- Chút tiền với một tí nhan sắc của ta.

Hắn nhận ra là nhìn vậy thôi chứ Vạn Diệt cũng là mỹ nữ, tiếc ngực hơi bé và tính hơi trẻ con. Hắn kêu Vạn Diệt ra ngoài, nàng cũng vào phòng sửa xoạng lại quần áo. Thiên Bảo thấy nàng chưa ra liền xuống dưới nhà đợi. Tầm hơn 15 phút sau, Vạn Diệt bước ra với bộ đồng phục nữ sinh trông rất dễ thương và trong sáng. Hắn đánh giá nàng đến đơ người, nàng liền nói:

- Chúng ta nên đi nhanh, sắp trể rồi chủ nhân.

Hắn choàng tỉnh, rồi cười nói:

- Ngươi dễ thương khi mặc bộ đồng phục a.

- Hôm qua, ta cũng mặc bộ đồ này sao ngài không khen.


- Do ta không để ý lắm. Chúng ta đi thôi.

Hai người đến chổ đỗ xe, vừa bước xuống thì gặp ngay Tố Nguyệt đang đứng đợi, nàng vẫy tay nói:

- Nhanh đi, ta đợi hai người nảy đến giờ.

- Ngươi đợi bọn ta có việc gì?


- Ta tính mời ngươi với Vạn Diệt đến nhà ta tham quan một chuyến.

Vạn Diệt vui vẻ đồng ý ngay. Còn Thiên Bảo do dự một hồi cũng quyết định. Cả ba bước vào lớp, Thiên Bảo một bên Vạn Diệt, một bên Tố Nguyệt bước vào cả lớp đều trầm trồ, những tên nam sinh lộ vẻ mặt khó coi méo mó tỏ vẻ không cam lòng. Hắn cũng chả thèm để ý đến bọn đó, loay hoay một hồi thì Thiên Di đạo sư vào lớp. Cả lớp nghiêm chào xong, thì Thiên Di nói:

- Hôm nay, chúng ta sẽ kiểm tra năng lực tiếng Anh đầu năm.

Cả lớp từ vui vẻ trở nên ảm đạm, phần lớn họ không giỏi về tiếng Anh. Sau khi nhận được đề, Thiên Bảo nhanh nhẹn loán một tí đã làm xong, hắn nộp bài cả lớp nháo nhào. Thật ra tên này cũng chả hay ho gì, là do hắn dùng Sưu Hồn thuật những tên kia nên giờ cũng đại khái biết tiếng Anh, theo đó Tố Nguyệt và Vạn Diệt cũng nộp bài. Hắn quay xuống hỏi Vạn Diệt:

- Ngươi biết tiếng Anh sao?

- Đương nhiên rồi. Thứ đấy sao làm khó được ta.


- Ngươi học từ lúc nào?

- Ta đâu có học đâu. Khi chủ nhân dùng Sưu Hồn ta chỉ cảm nhận một tí là có thể biết một vài thứ thông qua người rồi.


Hắn gãi đầu dù gì nàng cũng là Bảo Cụ của hắn nên hấp thụ linh khí từ hắn là việc bình thường. Thấy hắn như vậy, Tố Nguyệt quay qua nói:

- Ngươi giỏi thật. Làm một loáng là xong.

- Ngươi cũng vậy mà. Chắc ngươi giỏi tiếng Anh lắm ha.

- Ta cũng bình thường thôi.


Đến giờ nghỉ trưa. Tố Nguyệt dẫn hai người bọn họ đi ăn vặt, hắn thì tùy tiện mua một đống và cuối cùng một mình xử hết đống đồ ăn để lại cho Tố Nguyệt và Vạn Diệt há hốc mồm. Hắn quay qua nói:

- Bộ mặt ta dính gì à.

- Không có, ta chỉ thấy ngươi…dễ thương thôi.


Hắn ngẩn người nói:

- Ta dễ thương à.

Tố Nguyệt chỉ gật đầu, rồi quay lưng nói:

- Ta đã đưa cho Vạn Diệt địa chỉ nhà rồi. Hẹn ngươi 18 giờ gặp.

Hắn vui vẻ, đặt tay lên vai Tố Nguyệt nói:

- Được.

Tố Nguyệt đỏ mặt vội chạy đi. Hắn ngẩn người ra, Vạn Diệt nhìn nói:

- Chủ nhân, ngài sao vậy?

Hắn lắc đầu nói:

- Không có gì. Ta thấy không khỏe. Thôi chúng ta về nhà chơi game đi.

Hắn và Vạn Diệt về đến nhà, cả hai liền mở laptop ra chơi game. Lúc này, cô gái trong game mà bọn hắn tổ đội đánh quái kia nói:

- Ta chờ hai người từ sáng đến giờ làm gì trể á.

Vạn Diệt nói:

- Bọn ta còn đi học, mong ngươi thông cảm.

- Thôi chúng ta đi săn boss nào.


Cả bọn cùng nhau tiến vào mê cung, đến nơi của chúa quỷ. Xét về tổ đội này, nhìn thì là một đội hình gần như là chuẩn rồi, nhưng lại phế đến hết chổ nói trừ Thiên Bảo ra. Cô nàng pháp sư, nâng đúng hai skill Bộc Phá Viêm và Bộc Phá Lôi. Lần nào, dùng xong hai skill đó thì hết mana. Còn Vạn Diệt một tu sĩ với ma pháp buff đa dạng là skill cao cấp nhưng lại quá vô dụng trong chuyễn đổi chiêu thức và hay nhầm lẫn. Hôm qua, Thiên Bảo mém chết vì lí do nàng buff lộn giáp với tốc độ. Thật là tai hại, thế nên hôm nay hắn đã tính toán kỹ lưỡng rồi mới đi săn. Bước vào căn phòng đó, bọn hắn ngẩn người đó là con quái vật đầu trâu mình người, hắn thủ thế đỡ đòn thanh HP hắn giảm xuống một nữa, con quái vật ra đòn nhanh và mạnh khiến cho cả hai người kia về thành. Hắn cố gắn đánh đến khi con quái vật xuống nữa thanh HP thì hắn cũng đã về thành. Hắn gào lên:

- Không được cần phải thêm một người đỡ đòn.

Thế là nhóm đó lại treo bảng tuyển thành viên. Chừng 5 phút sau, có một nhân vật xuất hiện, là một anh chàng mặc giáp đeo khiên nói:

- Ngươi muốn tuyển người à. Ta rất sẵn sàn để làm người đỡ đòn cho nhóm của ngươi.

Hắn kiểm tra trang bị của tên đó xong liền gật đầu đồng ý.



p/s: vì lý do bận đi làm nuôi con Heo ở nhà nên giờ mới đăng ahihi.