Chương 29: Trấn Áp
‘’Cái này không khỏi quá mạnh đi, chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ mà có thể đánh ra một đòn như thế, Lâm phong đại nhân quá mạnh mẽ.’’
Lâm Phong sắc mặt trắng, trong cơ thể khó chịu, trận pháp lập tức hỗn loạn tan rã, nhiều người hợp thành trận pháp đều nằm dưới đất không thể động đậy, chỉ có Lâm Phong là có thể đứng được, linh lực của họ đều bị rút khô vào một đòn này.
Bụi mù từ từ tản đi, hiển lộ cảnh tượng trong đó là một hố sâu, trong đó có một người đang đứng, là Không Yên thành chủ, giờ phút này, sắc mặt hắn khó coi, chiến y bị tàn phá đầy vết rách, trong những vết rách chảy ra từng tia máu tươi, thanh kiếm pháp bảo đều bị tổn hao nghiêm trọng.
Thiệt hại quá nặng nề, không ngờ một tên Trúc Cơ hậu kỳ lại có thể đánh mình thành thế này, Không Yên thành chủ tức giận ngập trời, thân ảnh lăng không, nhìn thấy Lâm Phong đã nỏ mạnh hết đà, hắn cười to nói:
‘’Giỏi lắm, không ngờ ngươi có thể ép ta đến mức này, nhưng cũng không có tác dụng gì, bây giờ các ngươi chỉ là thịt cá trên thớt mà thôi.’’
‘’Nhận lấy cái chết!’’
Không Yên thành chủ cười to, thân ảnh cấp tốc phóng đến Lâm Phong, mang theo tức giận đánh ra một chưởng, trên hư không ngưng tụ thành một bàn tay bằng khói mờ ảo, từng tia cảm giác băng hàn từ chưởng ấn truyền ra, thẳng đến chổ Lâm Phong.
Vương Lăng nhìn thấy vậy, trong lòng sầu khổ:
‘’Thôi xong, tương lai của ta coi như chấm dứt tại đây.’’
Ngay tại thời khắc này, đột nhiên một thân ảnh xuất hiện, đứng chắn trước mặt Lâm Phong, đây là một thiếu nữ, khuôn mặt lạnh lùng, làn tóc bạc tung bay theo gió, tay nàng cầm một thanh kiếm, đây cũng là một món pháp bảo Trúc Cơ kỳ.
Ngọc Trang nhìn thấy chưởng ấn đánh tới, nhẹ nhàng đưa tay ra ngăn chặn, linh lực bao phủ bàn tay, va chạm vào chưởng ấn.
‘’Ầm.’’
Tiếng nổ truyền ra, Vương Lăng đứng xa xa, nhìn thấy cảnh này, kỳ quái nói:
‘’Là ai nha, một chưởng của Trúc Cơ đỉnh phong làm sao có thể dễ dàng như vậy mà chặn được?’’
Không Yên thành chủ khuôn mặt khẽ biến, hai mắt co vào, tập trung vào thân ảnh thiếu nữ, chỉ thấy trong khói bụi, thân ảnh thiếu nữ vẫn đứng tại đó, mặt đất ở phía trước thiếu nữ bị đánh tan, nhưng mặt đất phía sau vẫn không tổn hao gì.
Lâm Phong đứng phía sau, cười khổ nói ra:
‘’Ngọc Trang Giáo Chủ càng ngày càng mạnh mẽ, lúc trước ta có thể so chiêu một hai, giờ phút này ngay cả tư cách so chiêu cũng không có.’’
Lưu Úc nhìn thấy Ngọc Trang chặn một đòn tấn công của Không Yên, hắn thở dài một hơi, ra hiệu cho các thành viên khác đỡ lấy người bị thương lui về phía sau, nói ra:
‘’Ngọc Trang giáo chủ đã đến, nơi này không có việc gì của chúng ta nữa, rút lui thôi.’’
‘’Vâng.’’
Đáp lại Lưu Úc, mọi người đồng thanh nói.
Không Yên nhìn thấy một thiếu nữ không biết từ đâu xuất hiện, chặn một đòn của mình dễ như trở bàn tay, hắn nghiêm nghị tính toán thực lực của đối phương, ngay lúc hắn tính toán, đột nhiên hắn cảm nhận được nguy hiểm khóa chặt lấy mình, giống như một đôi mắt của một thượng vị giả nhìn lấy sâu kiến.
Áp lực kinh khủng đè lấy thân thể, Không Yên thành chủ vội vàng lui về phía sau, quan sát, phát hiện thiếu nữ đang nhìn mình, chỉ một cái nhìn đã dọa Không Yên hoảng hốt, Không Yên cố gắng kiềm chế cảm giác của mình, nói ra:
‘’Ngươi là ai?’’
Ngọc Trang nhìn Không Yên thành chủ hốt hoảng như vậy, cô cười khẽ nói ra:
‘’Ta chỉ là một Hồng Y Giáo Chủ của Giáo Đình mà thôi.’’
‘’Hồng Y Giáo Chủ?’’
Không Yên không biết Hồng Y đại diện cho gì, nhưng đã là một Giáo Chủ thì cấp bậc khá cao, hắn suy đoán đây là một cao tầng của Giáo Đình không rõ lai lịch kia, cảm nhận được đối phương khóa chặt mình, Không Yên nói:
‘’Mục đích của các ngươi là gì? Tại sao lại lừa ta ra đây?’’
Không Yên biết mình đã đá vào tấm sắt, một cái Giáo Chủ đã có thực lực mạnh mẽ đến như vậy, còn tên Giáo Hoàng kia chắc chắn cũng không thua kém bao nhiêu, một tổ chức như vậy mình lại đi chọc vào, thật là nực cười.
"Không có gì quan trọng, chỉ cần ngươi ăn viên Trái Cây này ta sẽ thả ngươi đi.’’
Ngọc Trang lấy trong túi trữ vật ra một viên Trái Cây, màu trắng sữa, trên Trái Cây tỏa ra từng đợt hương thơm kích thích vị giác. Không Yên nhìn viên trái cây kia, trong đầu cố gắng tìm ra tên của nó, nhưng tổng hợp hết kiến thức của Không Yên vẫn không tìm ra thông tin, hắn nói:
‘’Đây là thứ gì?’’
Ngọc Trang nhìn Không Yên cảnh giác như vậy, cô cười khẽ nói:
‘’Yên tâm, không có độc, chỉ cần ngươi ăn viên Trái Cây này, từ nay về sau con đường tương lai của ngươi sẽ tươi sáng hơn gấp trăm lần bây giờ.’’
‘’Nếu ta không ăn đâu?’’
Không Yên hỏi.
‘’Nếu ngươi không ăn thì ta đành phải bắt ngươi ăn vậy, mặc dù mọt chút đau đớn là ngươi không tránh khỏi.’’
Không Yên làm sao có thể tin tưởng đối phương, ăn viên Trái Cây kia vào khác nào giao mạng sống của mình cho người khác, nhưng bây giờ mình cũng đã nỏ mạnh hết đà, linh lực không còn lại bao nhiêu, nghĩ đến đây Không Yên cắn răng:
‘’Liều mạng.’’
Không Yên đột nhiên xuất thủ, thanh kiếm cầm trên tay chém ra một phát, tay còn lại đánh ra một chưởng, hai đòn tấn công ngưng tụ thành một kiếm khí và một bàn tay phát ra từng tia băng hàn đánh về phía Ngọc Trang.
Ngọc Trang nhìn thấy Không Yên xuất thủ, cười nhạt, vận chuyển tu vi, linh lực ngưng tụ thành một vòng chắn chắn trước mặt, hai đòn tấn công đánh vào tấm chắn rồi triệt tiêu lẫn nhau biến mất, lúc xuất thủ, Không Yên cũng đã biến mất, lúc hắn xuất hiện đã đứng sau lưng Ngọc Trang, một chưởng ngưng tụ toàn bộ tu vi đánh ra.
Ngọc Trang sao không cảm nhận được? Lập tức quay người lại đánh ra một chưởng, hai chưởng đánh vào nhau, không khí bị đánh bay, linh lực cuồng bạo xé rách mặt đất. Không Yên thành chủ bị đẩy lùi, trong miệng truyền ra từng tia máu tươi, biết được không đánh lại đối phương, Không Yên cắn răng, quay người bỏ chạy.
"Chạy đằng trời."
Ngọc Trang nhìn Không Yên bỏ chạy, cười nhạt, một chém chém ra, một vầng Mặt Trời trên đầu ngưng tụ thành một thanh kiếm mờ ảo, to lớn, thanh kiếm đó phát ra ánh sáng chiếu rọi khắp trời, một kiếm chém về phía Không Yên.
"Chết tiệt, đây là loại thần thông gì?"
Không Yên cảm nhận được nguy hiểm đằng sau, hắn quay đầu lại thấy cảnh tượng như vậy, trong túi trữ vật lấy ra mấy món bảo vật Trúc Cơ kỳ quăng về phía thanh kiếm, trong miệng truyền ra tiếng gào thét:
"Bạo!"
"Bạo!"
"Ầm--Ầm."
Mấy món pháp bảo vừa bay ra ngoài, đột nhiên nổ tung, sức mạnh từ vụ nổ làm cho thanh kiếm to lớn kia chậm lại, nhưng vẫn không ngăn cản được, Không Yên nhìn thấy pháp bảo của mình tự bạo trong lòng đau như cắt, đây là tài phú mà hắn tích góp nhiều năm a, pháp bảo tự bạo có tác dụng làm chậm một ít thời gian, trong lúc này Không Yên bắt pháp quyết, thân ảnh hắn biến thành làn khói, lấy tốc độ cực nhanh, siêu việt Trúc Cơ đỉnh phong bay về phía Không Yên thành.
"Chỉ cần trở về thành trì, ta có thể vận dụng trận pháp để chống lại tên này."
Không Yên trong lòng thầm nghĩ, thanh kiếm chém xuống, nhưng không trúng làn khói mà trúng mặt đất, mặt đất bị thanh kiếm chém làm đôi, sâu đến mấy trượng, Không Yên nhìn thấy, hắn không khỏi đổ mồ hôi, một kiếm đó mà chém trúng hắn thì hắn chắc chắn sẽ mất mạng.
Đang lúc Không Yên tưởng chừng như hắn đã đào tẩu thành công, một thân ảnh đột ngột xuất hiện chặn ngang đường của hắn, Không Yên hai mắt co vào, không kịp hành động, chỉ thấy thân ảnh kia điểm một chỉ về phía hắn, trong miệng truyền ra tiếng nói:
"Trấn!"
Tiếng nói vừa ra, một đạo cột sáng không biết từ đầu xuất hiện, đánh thẳng về phía Không Yên đang ở trang thái khói, trong lúc di chuyển cột sáng từ từ ngưng tụ thành một cái ấn màu trắng, phát ra ánh sáng vạn trượng kèm theo áp lực trấn áp xuống Không Yên.
Không Yên vội vàng tránh né, nhưng không ngờ áp lực kia trực tiếp khóa chặt không gian, Không Yên bị tấn áp đến không thể hành động, nhìn thấy cái ấn kia vẫn tiếp tục hạ xuống, Không Yên vội vàng lên tiếng:
"Đừng đánh, ta đầu hàng."
Không Yên nói ra câu này, làn khói ngưng tụ thành thân thể, trong lòng cũng không cảm thấy cái gì, đối phương mạnh mẽ hơn mình, đầu hàng cường giả không có cái gì phải xấu hổ. Cái ấn kia ngưng lại, trấn áp trên đầu của Không Yên làm cho Không Yên không thể động đậy, Ngọc Trang nhìn thấy vậy, cười khẽ nói ra:
"Thức thời vi tuấn kiệt, câu này ta nên trả lại cho ngươi."
Không Yên nghe vậy, nhém chút phun ra một ngụm máu tươi, khi nãy hắn còn nói ra câu này, kèm theo tự tin ngập trời không xem ai ra gì, không được bao lâu lại bị kẻ địch trả lại, thật là mất mặt a.