Chương 39: Tiểu Hắc bị hố
‘’Vũ Hy đại thiện nhân, đến đây ta giới thiệu cho ngươi một người.’’
Vũ Hy nghe vậy, nhìn sang thấy Nguyệt Linh ở một bên, hắn không dám lãnh đạm, tiến lên nói ra:
‘’Vị cô nương này là?’’
Lâm Phong cười nói: ‘’Đây là Nguyệt Linh, phù đường đường chủ, mới gia nhập Giáo Đình hôm nay.’’
Vũ Hy nhẹ nhàng gật đầu nói ra: ‘’Thật vinh hạnh khi được làm quen với Nguyệt Linh cô nương, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ xin cứ nói với ta.’’
‘’Thật vinh hạnh khi được gặp Vũ Hy đường chủ.’’ Nguyệt Linh nào có kinh nghiệm chào hỏi, chỉ nói nhỏ.
Lâm Phong thấy hai người đã làm quen xong, hắn lấy ra nhất tinh Tinh Cương đưa cho Vũ Hy nói ra:
‘’Giáo Hoàng vừa ban thưởng ta cái này, nhờ ngươi luyện chế giúp ta thành pháp bảo.’’
Hai mắt Vũ Hy sáng lên khi nhìn thấy nhất tinh Tinh Cương, hắn đưa tay nhận lấy rồi vuốt ve, mặc dù hắn là nhất tinh luyện khí sư nhưng số lần luyện chế nhất tinh pháp bảo không nhiều.
‘’Được, hai giọt nhất tinh Sinh Mệnh Chi Thủy.’’ Vũ Hy gật đầu, không quên đòi thù lao.
Lâm Phong cắn răng lấy ra hai giọt, nói ra: ‘’Ta muốn luyện nó thành một đôi gang tay.’’
Vũ Hy nghe vậy, nhìn Tinh Cương một chút, gật đầu cười nói: ‘’Được, cái này vừa đủ để luyện chế, hai ngày sau tới lấy.’’
Lâm Phong thở dài một hơi, nghĩ đến hai ngày sau mình có một món pháp bảo vừa ý, trong lòng có một chút vui sướng. Nguyệt Linh ở một bên, nhìn thấy Lâm Phong biểu hiện, cô cười khẽ, nhất là Lâm Phong cắn răng khi lấy ra hai giọt Sinh Mệnh Chi Thủy, một bộ không nở, nhìn rất là thú vị.
Sau đó, Lâm Phong cùng Nguyệt Linh đi triệu tập người cho Phù Đường, Nguyệt Linh sử dụng thủ đoạn của Phù Sư để kiểm tra người thích hợp, nhưng thật không may, trong hơn một trăm người chỉ có năm người phù hợp.
Nhưng Nguyệt Linh không thất vọng, mà ngược lại cô còn vui vẻ, đây là lần đầu tiên cô được giao tiếp với nhiều sinh vật như vậy, mà nhất là những sinh vật kia không có ác ý với cô.
Phù Đường thành lập, Nguyệt Linh chọn lấy một khối đất trống, mua một tòa đại điện từ trong cửa hàng hệ thống để lên khối đất, Lâm Phong ở cạnh, nhìn thấy tòa đại điện nhưng cảm giác có một chút gì đó thiếu thiếu.
Suy nghĩ nửa ngày, Lâm Phong mới nghĩ ra, thiếu một cái bảng tên, nhưng nghĩ đến Nguyệt Linh không biết chữ, hắn bèn mua một cái tinh thần ấn ký cho Nguyệt Linh sử dụng.
Nguyệt Linh tự tay viết lên bảng tên, hai chữ Phù Đường, hai chữ rồng bay phượng múa, đẹp khẽ không gì sánh nổi, trong đó còn kem theo một tia linh lực, đúng vậy, cái bảng hiệu đã bị Nguyệt Linh luyện chế thành một cái phù chú, tác dụng của nó là lóa mắt, nổi bật đến người xem phải nhịn không được nhìn nó một lần.
Một loạt vấn đề phát sinh, Phù Sư cần có nguyên liệu để học tập, chủ yếu là các loại linh mộc, mặc dù có thể mua trong hệ thống nhưng giá cả quá mắc, lâu dần sẽ bị thất thoát nhiều, cho nên Lâm Phong có ý định trồng một khu rừng Linh Mộc.
Ý tưởng vừa ra là làm liền, Lâm Phong dẫn Nguyệt Linh đi về phía khu rừng của Tiểu Hắc, để lại năm người học đồ ở Phù Đường chơi bùn.
Hắc Viên rừng rậm mặc dù không có nhiều linh mộc, nhưng sâu trong rừng vẫn phải có, Nguyệt linh chặt lấy vài chục cây Linh Mộc chưa đến nhất tinh để cho học đồ học tập, còn nhất tinh Linh Mộc phải đi đến chổ của Tiểu Hắc để lấy.
Một đường đi đến, không có hung hiểm gì, hung thú biết được nguy hiểm cho nên tránh hết, Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Hắc đang nằm ngủ, trên miệng có nước dãi chảy xuống, hắn không có quá nhiều phản ứng.
Ngược lại, Nguyệt Linh há hốc mồm, hình tượng một khỉ đen ca ca uy vũ bất phàm, liều mình đỡ đòn cho bằng hữu đã bị phá nát, thay thế vào đó là một con khỉ đen như hiện tại, xung quanh Tiểu Hắc còn có một bầy khỉ, chúng nó cũng đang bắt chước Tộc Trưởng uy vũ.
Tiểu Hắc cảm nhận được khí tức mạnh mẽ tới gần, mở ra một con mắt nhìn thấy Lâm Phong, nó lập tức nhắm lại ngủ tiếp, nói giỡn, cái tên này đến đây, không đánh nhau thì cũng uống rượu, bây giờ nó bị thương cần phải tĩnh dưỡng, nếu lên tiếp tên kia, không bị đánh một trận thì cũng bị chuốc say a.
Lâm Phong đen mặt, hắn biết cái thằng Tiểu Hắc này giống y hệt tên, biểu hiện ở ngoài là một con khỉ chân thành, nhưng sau lưng làm không biết bao nhiêu chuyện xấu. Lâm Phong từng bị Tiểu Hắc dụ dỗ đi đánh một con Hắc Viên tộc trưởng khác, làm cho nó nằm giường đến giờ chưa đứng lên được.
Tiểu Hắc nói rằng đánh cướp Hắc Viên tộc trưởng kia để lấy tài liệu luyện chế đan dược, nhưng thật là ra trả thù riêng.
Lâm Phong lấy ra hai con Linh Kê đã bị quay, mùi hưỡng từ Linh Kê tỏa ra xung quanh, Tiểu Hắc hít được hương thơm này, cắn răng quay đầu sang một bên, nhưng không được bao lâu, cái bụng của nó đã bán đứng nó.
‘’Tiểu Hắc đến, lần này đại ca đãi ngươi một món ăn ngon.’’
‘’Đây là Lý Quỳnh Chi cô nương đặc biệt làm cho ngươi đấy.’’
Lâm Phong đưa lên hai con Linh Kê, còn vung vẫy một cái, Tiểu Hắc nghe Lâm Phong không muốn đánh nhau, nó lập tức mở hai mắt, bắn người lên nhảy xuống, nhìn thấy hai con Linh Kê, nước dãi không tự chủ chảy ra.
‘’Lâm cuồng nhân, cái gì đại ca, ta khinh, bữa trước ngươi còn bị ta đánh tè ra quần.’’ Tiểu Hắc định hồn lại, nghĩ đến tên ghê tởm này dám chiếm tiện nghi của mình nó hừ lạnh nói ra.
‘’Ta mới không muốn làm đại ca của một con khỉ đâu, làm xong rồi ta sẽ biến thành khỉ mất.’’ Lâm Phong không nể mặt mũi nói ra.
‘’Ngươi, tên ghê tởm.’’ Tiểu Hắc tức giận đùng đùng, làm khỉ có gì không tốt? Trèo cây phải nói là tốc độ ánh sáng.
‘’Ngươi cái gì? Đến, đến đánh một trận a, ta chấp ngươi mười chiêu.’’ Lâm Phong khiêu khích.
Tiểu Hắc nghe vậy, tức giận đến đấm ngực dậm chân, nhưng không thể làm được gì đối phương, nó đành hậm hực im miệng tránh cho mình bị tổn thất.
‘’Được rồi, thương thế của ngươi làm sao?’’ Thấy Tiểu Hắc đã chịu thua, Lâm Phong hỏi.
‘’Không sao, đã sử dụng Sinh Mệnh Chi Thủy cùng với nhất tinh Thái Dương quả.’’ Tiểu Hắc khoe khoang nói.
Tiểu Hắc chảy dãi nhìn Linh Kê, sau đó nó vội giật mình, tên ghê tởm này không có việc sẽ không tìm hắn, Tiểu Hắc lập tức hằm hằm nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong thấy ánh mắt hoài nghi của Tiểu Hắc, trong lòng thầm than, chẳng lẽ ta xấu xa như vậy? Nguyệt Linh nhìn hai người nảy giờ, cô cười khẽ, trong ấn tượng của cô, hai người này giống như chiến thần, dũng mãnh không gì sánh được, bây giờ lại nhu vậy, hình tượng tan vỡ hoàn toàn.
‘’Đại ca cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, hai Linh Kê đổi lấy hai cây nhất tinh Linh Mộc.’’ Lâm Phong cười nói, một bộ mình bị thiệt thòi.
Tiểu Hắc nhe răng nói ra: ‘’Nửa cây nhất tinh Linh Mộc.’’
"Thêm một bình nhất tinh Linh Tửu thế nào?" Lâm Phong lấy ra một bình rượu.
‘’Được.’’ Tiểu Hắc nhìn thấy Linh Tửu, cao hứng nói.
Mặc dù là nhất tinh Linh Mộc nhưng giá trị của nó rất thấp, trong rừng rậm này có nhiều Linh Mộc bị Tiểu Hắc chặt lấy làm vũ khí hay làm các dụng cụ khác.
Lâm Phong cùng Tiểu Hắc uống rượu một phen, hết bình Linh Tửu mới ra về, Tiểu Hắc gọi các tiểu đệ đi lấy hai cây Linh Mộc.
Linh Mộc này cũng không to cho lắm, đường kính chỉ có nửa mét, dài mười mét, đủ để Nguyệt Linh luyện chế phù nhiều lần.
Nhận lấy linh mộc xong, Lâm Phong mua hạt giống Linh Mộc rải xuống xung quanh khu rừng, tiêu hao điểm cống hiến không ít, linh mộc trong cửa hàng rất thần kỳ, chỉ cần gieo xuống một tuần là có thể lấy để chế tạo phù, đương nhiên cây linh mộc gieo xuống một tuần sẽ rất nhỏ, chỉ đủ để chế tạo vài lần.
Lúc này, Nguyệt Linh cùng với Lâm Phong ra về. Tiểu Hắc đứng đưa tiễn bọn họ, nhìn thấy bóng lưng của Lâm Phong cùng Nguyệt Linh đi xa, nó chợt ngẩn ngơ trong chốc lát. Sau đó có một tiếng hét thảm từ trong rừng vang ra:
‘’Linh tửu của ta!!!’’ Con em nó, bình linh tửu mà Tiểu Hắc dùng Linh Mộc để đổi lấy, khi nào nó cho phép lấy ra uống rồi nhỉ, tên Lâm Phong ghê tởm, lần giao dịch này nó hoàn toàn thua thiệt, Tiểu Hắc nhe răng, sau tiếng hét thảm, nó cảm nhận được cơ thể đau đớn, lần này thua thiệt vạn phần.