Chương 49: Một cái tiểu cô nương đang cười...
Phát hiện bên ngoài là một tiểu cô nương, nhìn qua chỉ có mười bốn mười lăm, nụ cười của tiểu cô nương đập vào mắt Vương Tinh.
"Chào buổi sáng, đại thúc." Thanh âm trong trẻo của tiểu cô nương vang ra.
"Chào buổi sáng." Vương Tinh đáp lại.
"Không biết vị cô nương này, buổi sáng đến tìm ta có việc gì không?"
Tiểu cô nương cười hì hì, một tay điểm về phía trước, Vương Tinh thấy một bảng thông tin từ đó hiện ra, tiểu cô nương cười nói: "Đại thúc, cùng ta đi đến nhận lấy hình phạt a."
Vương Tinh nhìn thấy bảng thông tin, hắn không khỏi trừng hai con mắt, cảm giác buồn ngủ đều biến mất, bởi vì trên bảng thông tin viết:
Nhiệm vụ: Tín Sứ Vương Tinh tại Dược Điền, trồng mười loại dược thảo, mỗi loại một trăm cây, nhưng không nhận được sự cho phép của chủ sở hữu tài sàn là Luyện Đan đường. Hãy bắt Vương Tinh cho Quang Minh Chấp Pháp Đoàn xử trí.
Ban thưởng: 800 điểm cống hiến (vì Vương Tinh là Trúc Cơ sơ kỳ cường giả và sự việc nhỏ bé cho nên ít điểm)
Vương Tinh đọc xong, cảm thấy trời đất quay cuồng, thứ này là cái gì quỷ? Ta trồng lén dược thảo chỉ có đồng bạn mới biết, nhưng tại sao cái này lại biết, không lẽ đồng bạn bán đứng ta hay sao? Không được a, bọn hắn cũng trồng lén a.
Vương Tinh cũng vào tính năng Nhiệm Vụ kiểm tra, rất nhanh, hắn nhìn thấy hơn mười cái nhiệm vụ giống như vậy, chỉ có khác tên mà thôi.
Hắn ngẩn đầu lên, nhìn thấy nụ cười tươi của tiểu cô nương, lần đầu hắn nhìn thấy thì cảm giác nụ cười này quá đẹp, nhưng nhìn lần này, hắn cảm giác nụ cười này không khác gì ác ma đang mở rộng miệng của mình nói: "Đến, vào trong miệng của ta mau."
Chấp Pháp Đoàn là do Thanh Vũ vừa mới lập, rút ra một bộ phận nhân thủ từ hai đoàn kia, tạo thành một cái đoàn mới, chuyên về xử lí những tội phạm như thế này. Diêu Nguyệt được bầu làm đoàn trưởng, vì Thanh Vũ cũng muốn em ấy trưởng thành hơn.
Những nhiệm vụ bắt tội phạm, cần phải có một nơi tập trung để xử lí chứ không để người thi hành nhiệm vụ tự quyết được.
Diêu Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt sầu khổ của Vương Tinh đứng bên dưới, bên cạnh là tiểu cô nương đang cười như hoa, cô không khỏi cười thầm, nhưng khuôn mặt nghiêm túc nói:
‘’Vương Tinh, ngươi có biết tội của mình?’’
Vương Tinh nghe vậy, biết rằng không thể chối bỏ, cho nên hắn thức thời nói ra: ‘’Thuộc hạ biết tội, thuộc hạ nguyện dâng lên năm phần mười dược thảo đã trồng cho luyện đan đường.’’
Diêu Nguyệt cũng không làm khó hắn, trồng dược thảo còn cần người chăm sóc mới có thể trưởng thành, Vương Tinh bỏ ra năm phần mười đã là cái giá cao.
"Được, nếu lần sau có muốn trồng dược thảo, mời ngươi đi xin phép chủ tài sản.’’
Bây giờ, bên ngoài Giáo Đình, các thành viên đã tổ đội thành đoàn đi quét nhiệm vụ, ngay cả hai đoàn Thánh Kỵ Sĩ và Thánh Pháp cũng bắt đầu hành trình của mình.
…
Một ngày này, Kinh Hồng vương quóc giơ cao lá cờ đại nghĩa, Kinh Hồng đại vương tử Kinh Nhân Đức dẫn theo hai mươi tên Trúc Cơ cường giả bước vào địa vực của Không Vũ vương quốc.
Kinh Nhân Đức phát ra lời nói, vì đẩy nhanh tiến độ tiêu diệt Tà Đồ, cho nên hắn nguyện dùng hết sức mình để tham gia vào trận chiến tranh này.
Không Bá Hưng là quốc vương của Không Vũ, nghe tin này, hắn chỉ cười nhạt, muốn tham gia giết Tà Đồ để tăng cao tu vi, còn dám nói vì thiên hạ thương sinh, thật là không biết xấu hổ.
Mặc dù mấy tháng qua đánh với Tà Đồ, tiêu hao nhiều cường giả, nhưng có một số cường giả đột phá cảnh giới, cho nên tổng hợp thực lực của Không Vũ vương quốc tăng cao.
Mười hai tòa thành trì giống như một bức tường thành kiên cố, cản trở tất cả những Tà Đồ có ý định tấn công vào sâu trong vương quốc. Mỗi một tòa thành trì đều có ít nhất một tên Trúc Cơ đỉnh phong tọa trấn, thần thức bao phủ xuống, bất cứ người nào muốn vượt qua đều phải bị tra xét nghiêm ngặt.
Kinh Nhân Đức hùng hổ dẫn theo một đám cường giả đi đến Không Tinh thành, một trong mười hai tòa thành. Không Tinh thành chủ là cường giả Trúc Cơ đỉnh phong tự thân đến đón, thái độ nhiệt tình, phải nói là không có một chút sơ hở nào để bắt bẻ.
"Ha hả, Kinh Hồng vương quốc hiệp trợ Không Vũ vương quốc tiêu diệt Tà Đồ, Không Tinh thành chủ nên nói cho chúng ta biết tình hình hiện tại đi."
Không Tinh dẫn theo bọn người Kinh Nhân Đức vào trong phủ thành chủ, sau khi an tọa, Kinh Nhân Đức cười nói.
Sắc mặt của Không Tinh thành chủ khẽ biến, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Tất nhiên, đây là ngọc giản chứa đựng một ít thông tin về Tà Đồ."
Kinh Nhân Đức nhận lấy ngọc giản, tiện tay đưa cho một tên ở bên cảnh, hắn cười nói ra:
"Đa tạ Không Tinh thành chủ."
"Chúng ta không tiện quấy rầy, cáo từ."
Kinh Nhân Đức đứng lên cười một cái, rồi quay người đi ra ngoài, nhóm cường giả cũng theo sát hắn.
Không Tinh nhìn lấy Kinh Nhân Đức rời đi, sắc mặt âm trầm ra nước, thông tin đó là dùng tính mạng của người phe hắn để đổi lấy, tất nhiên không thể giao ra tất cả, Không Tin còn âm thầm động tay chân.
Hơn nữa, Không Tinh cũng không sợ Kinh Hồng vương quốc, bỏi vì từ đó đến giờ hắn chưa nghe Kinh Hồng vương quốc có cường giả nửa bước Kết Đan. Quốc vương cho phép bọn hắn vào đây cũng vì không muốn nổi lên xung đột vô ích, với lại bọn hắn cũng có thể giảm bớt sự tổn thất của Không Vũ vương quốc.
Kinh Nhân Đức cười lạnh, hắn đã có thông tin từ trước, hỏi thông tin từ Không Tinh chỉ là giao tiếp mà thôi, hắn đối chiếu thông tin, nhiều chổ bị thiếu hay sai lệch một chút.
Kinh Nhân Đức khoát tay nói ra: "Chúng ta đi gặp bọn Tà Đồ này một lần."
Đám người Kinh Nhân Đức hùng hổ rời khỏi Không Tinh thành. Nhiều tán tu cùng với cường giả đang ở trong thành trì nhìn thấy bọn hắn đi mất, mới thở dài một hơi, nhất là tên thanh niên cầm đầu làm cho họ cảm thấy khí tức nguy hiểm mãnh liệt.
Một giờ sau, đám người Kinh Nhân Đức trở về, trên mặt mang theo vẻ vui vẻ, trên tay Kinh Nhân Đức là năm cái bình ngọc, những người bên dưới nhìn thấy cảnh này, không khỏi hít một hơi lạnh, bởi vì bình ngọc ẩn ẩn phát ra từng tia khí tức mạnh mẽ, đều đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong.
Rõ ràng, chỉ trong một giờ ngắn ngủi, đám người Kinh Nhân Đức, mười Trúc Cơ sơ kỳ, năm Trúc Cơ trung kỳ, ba Trúc Cơ hậu kỳ, hai Trúc Cơ đỉnh phong. Đội hình như vậy, đã tiêu diệt năm tên Tà Đồ có cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, mà họ còn không tổn thất người nào, chuyện này quá kinh người, xem ra sức mạnh của họ xa xa hơn cả dự đoán.
Sắc mặt Không Tinh khó coi, ngay cả hắn cũng không ngờ Kinh Nhân Đức lại mạnh như thế, thủ đoạn nhanh nhẹn đánh giết năm tên Trúc Cơ đỉnh phong, rồi hiên ngang trở về, đây không phải là đang đánh mặt của Không Vũ vương quốc hay sao?
Kinh Nhân Đức cầm trong tay năm bình ngọc chứa đựng tinh hoa linh khí của năm tên Trúc Cơ đỉnh phong, mỗi một bình ngọc có thể bán được bốn vạn đến tám vạn linh thạch. Nhưng hắn không có ý định bán đi, vì hắn muốn thu thập thêm nhiều thứ như vậy để dùng lúc trùng kích Kết Đan kỳ.
…
Trong một động phủ ở xa Không Vũ vương quốc, nơi đây thiên địa linh khí dồi dào, nồng đậm rất nhiều so với những địa bàn của nhất tinh thế lực.
Một tên thanh niên đang tu luyện trong đó, linh lực xung quanh dũng động, hình thành một cơn lốc xoáy nhỏ, rồi bị tên thanh niên hút lấy, sau đó những tia tà lực từ trong cơ thể thanh niên lại tăng thêm một phần.
Tên thanh niên bỗng nhiên cảm nhận được gì, hắn lấy ra một lá tín phù, tinh thần lực xâm nhập vào trong đó để kiểm tra, tên thanh niên cười nói:
‘’Thật là đúng diệp, ta định đi đến trả thù tên Hắc Viên kia đây, không ngờ lại xuất hiện một tên Kết Đan nữa, ha ha, được rồi, lần này ta phải kiếm thêm đồng minh mới được, nếu không lại bị tên Hắc Viên đánh đến chạy trốn tiếp.’’
Thân ảnh của tên thanh niên nhoáng lên rồi biến mất, trận pháp bao phủ động phủ mở ra, những tia sương mù bắt đầu dày đặc bao trùm cả khu vực của động phủ.