Chương 34: Thất Vĩ Thiên Hồ
Đằng xa bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ, kèm theo tiếng cây cối bị ngã xuống, bầy chim trong rừng bay tán loạn, những con Hắc Viên hoảng hốt không biết chuyện gì xảy ra.
Lâm Phong cùng với Tiểu Hắc đang uống rượu thì phát hiện vài luồng khí tức từ đằng xa phóng đến đây, khí thế không chút nào thu liễm, không những vậy những luồng khí tức này đều rất mạnh mẽ.
Thần thức của Lâm Phong lan ra, tập trung vào phía bắc, bên ngoài mười dặm có một nhóm người đang truy đuổi lẫn nhau, trong đó mười người truy sát một cô gái.
Mười người mặc quần áo giống nhau, trên ngực có một kí hiệu hình đóa hoa màu đỏ, hai mắt hiện lên vẻ tham lam nhìn cô gái kia.
Cô gái mặc một bộ quần áo bằng da thú, trên người đầy vết thương, khí tức suy yếu nhưng cô giống như một con linh hầu bay nhảy trong rừng, linh hoạt không gì sánh nổi, nhiều lần cắt đuôi địch nhân nhưng địch nhân có biện pháp truy tung cô, đặc biệt sau lưng cô có bảy cái đuôi đong đưa.
Nguyệt Linh hoảng chốt chạy, cô cắn răng chống đỡ thân thể của mình, cuộc truy sát này đã diễn ra mấy ngày đêm, bỗng nhiên cô phát hiện đằng xa có vài đạo khí tức mạnh mẽ, nếu như Nguyệt Liên còn thể lực thì cô sẽ tránh đi, nhưng bây giờ cô chỉ có thể hi vọng chạy về mấy đạo khí tức đó.
‘’Chật chật, không ngờ chúng ta lại phát hiện Thất Vĩ Thiên Hồ, chỉ cần đề luyện huyết mạch của ả rồi bán đi thì chúng ta sẽ giàu to.’’
Mười mấy tên thanh thiếu niên đuổi theo Nguyệt Linh, hai mắt tham lam chỉ kém chảy ra nước miếng, một tên thiếu niên trong đó lên tiếng nói.
Một tên thiếu nữ tán đồng, gật đầu nói: ‘’Thất Vĩ Thiên Hồ, gần với Cửu Vĩ Thiên Hồ, chỉ cần bán đi chúng ta sẽ có tài nguyên để Kết Đan.’’
Trong mười tên thiếu niên này, có một tên cầm đầu, đó là một tên thiếu niên trung niên, mạnh nhất trong đám, hắn cười khẽ nói ra: ‘’Chỉ cần trở thành Kết Đan cường giả thì chúng ta sẽ trở thành đệ tử thân truyền, lấy được Nguyên Anh công pháp.’’
Cả đám càng nghĩ càng nóng lòng, tốc độ tăng trưởng, mỗi lần phát hiện Nguyệt Linh thì những đạo pháp thuật đánh ra làm đổ ngã cây cối, những con yêu thú nhìn thấy bọn họ đều tránh xa không dám tới gần.
Xoạt!
Một thân ảnh từ trong rừng bắn ra, khí tức suy yếu, Lâm Phong không vì đối phương dầu hết đèn tắt mà bất cẩn, đề phòng nhìn lấy đối phương. Đây là một thiếu nữ, khuôn mặt đẹp lung linh, cô giống như một tiên tử hạ phàm, những đóa hoa xung quanh đều mất đi sắc thái.
Lâm Phong thất thần trong vài giây rồi tỉnh lại, trong lòng sợ hãi, nếu đối phương lợi dụng thời cơ đó mà ra tay với hắn thì hắn đã chết rồi, Lâm Phong âm thầm cho mình một cái cảnh cáo.
Từ đằng xa, Lâm Phong đã quan sát được đây là người bị truy sát, bảy cái đuôi chứng minh cô không phải là người, có lẽ là yêu thú hóa hình, Lâm Phong đoán rằng một đám người truy sát muốn giết cô để đoạt lấy yêu thân.
Nguyệt Linh xông ra khu rừng, nhìn thấy một người thiếu niên đang đứng cùng một con khỉ đen to lớn, khí tức chỉ đạt đến Trúc Cơ trung kỳ, cô thầm than một tiếng đang định rời khỏi nơi đây, bởi vì cô không muốn liên lụy họ, dù sao mười tên nhân loại đang truy sát cô đều ở cảnh giới đó.
Nguyệt Linh chạy về một bên, bỏ qua Lâm Phong, đột nhiên trong cơ thể cô truyền đến cảm giác đau đớn, thần hồn của cô vẫn tĩnh táo nhưng không thể điều khiển được thân thể, Nguyệt Linh biết rằng thân thể của mình đã đạt giới hạn, cảm giác vô lực.
Mười nhân loại từ trong rừng xông ra, một tên thiếu nữ trong đó cười khinh thường nói ra: ‘’Sao không chạy nữa đi?’’
‘’Một con yêu thú chết tiệt dám làm ta tiêu hao mấy ngày để bắt.’’
Những ngày truy đuổi Nguyệt Linh, mấy người đều cảm thấy mệt mỏi, bây giờ nhìn thấy Nguyệt Linh đã không thể cử động, cho nên họ mở miệng khinh miệt, bộc lộ ra những cảm xúc đã nén trong lòng.
‘’Chật chậc, bây giờ chúng ta nên chia con nhỏ này như thế nào?’’
Một tên thiếu niên trong đó cười nói ra.
‘’Yêu thân ta lấy, còn yêu huyết thì bán đi rồi chia đều.’’
Tên thiếu niên cầm đầu nói ra, lời nói của hắn giống như đã chắc chắn bắt được Nguyệt Linh vậy. Họ cũng phát hiện Lâm Phong cùng Tiểu Hắc đang đứng một bên, một người thiếu nữ nhìn Tiểu Hắc nói ra:
‘’Tinh đại ca, ta muốn bắt con Hắc Viên này làm thú sủng, ngươi bắt cho ta nha.’’
Tinh Du là tên thiếu niên cầm đầu, hắn nghe vậy mới nhìn Tiểu Hắc rồi gật đầu nói ra: ‘’Được, nếu sư muội đã thích nó vậy thì ta sẽ bắt cho.’’
Những tên thiếu niên cười nói, không xem Lâm Phong và Tiểu Hắc ra gì, nói đúng hơn là họ không để ý, hai tên Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, tiện tay có thể diệt. Tinh Du vỗ ra một bàn tay, trên hư không ngưng tụ thành một bàn tay to lớn bắt lấy Nguyệt Linh.
Lâm Phong nhíu mày, tiện tay điểm ra một chỉ, những tia phong nhận xung quanh thân thể hắn bắn tới bàn tay kia, chém bàn tay thành ngàn mảnh rồi tiêu tán.
Tinh Du nhìn thấy vậy, không vui nói ra: ‘’Người của Đà La Môn làm việc, tự đoạn hai tay rồi cút sang một bên, nếu không diệt cả nhà của ngươi!’’
Lâm Phong nghe bọn họ nói, đã biết bọn họ muốn giết cô thiếu nữ này lấy yêu thân, luyện yêu huyết để bán đi, phải nói là ác độc đến cực đoạn, đối với bọn họ việc làm này quá bình thường, họ đã làm đến quen tay.
Từ khi biết được gia tộc mình bị tàn sát để đoạt bảo, Lâm Phong cực kỳ hận những hành động như vậy, bây giờ trong lòng hắn đã bốc lên lửa giận, nhất là khi đối phương còn muốn bắt Tiểu Hắc để làm thú sủng, hắn mặc dù tức giận nhưng bình tĩnh nói ra:
‘’Các ngươi chán sống?’’
‘’Làm càn!’’
Một cô thiếu nữ lập tức quát lên, phi kiếm trong tay cô phóng ra thẳng đến Lâm Phong.
Xoạt Xoạt!
Tốc độ nhanh kinh người, đã đạt đến Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, nhưng đối với Lâm Phong mà nói tốc độ này quá chậm quá yếu, Lâm Phong tiện tay đánh ra một quyền, một cơn lốc xoáy bao phủ lấy phi kiếm, nhanh chóng xé nát phi kiếm thành nhiều mảnh, rơi tán loạn ra xung quanh.
‘’Phi kiếm của ta.’’
‘’Ta muốn ngươi chết!!’’
Nhìn thấy phi kiếm của mình bị đánh nát, cô thiếu nữ kia rống giận hét lên, nhưng cô không ra tay mà nhìn về phía Tinh Du. Lúc này, Tinh Du nhíu mày nhìn Lâm Phong, mặc dù hắn làm việc có hơi bá đạo, nhưng không đại biểu hắn ngu xuẩn, tên nhân loại này tiện tay đỡ một đòn của sư muội, chứng minh thực lực mạnh mẽ.
Nhưng Tinh Du vẫn không sợ, hắn kinh thường nói ra: ‘’Đà La Môn làm việc, người có nghe hay không? Cút sang một bên ta tha cho ngươi tội chết.’’
Tinh Du nghĩ rằng, tha Lâm Phong tội chết là một đặc ân, Đà La Môn là môn phái cấp hai, có Kết Đan Đỉnh Phong tọa trấn, đối với bọn tu sĩ thấp kém ở cấp một Vương Quốc mà nói, đây là quái vật khổng lồ đại biểu cho Thiên Uy.
‘’Đà La Môn là cái gì?’’ Lâm Phong mặc dù muốn đánh người, nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói ra.
‘’Đà La Môn cũng không biết? Đúng là bọn thấp kém, ngươi nghe cho kỹ, Đà La Môn là môn phái cấp hai.’’
Cô thiếu nữ bị đánh nát phi kiếm, giải thích một cách khinh bỉ, đúng là bọn tu sĩ thấp kém, ngay cả kiến thức như vậy cũng không biết!
Lâm phong nghe vậy, hắn suy đoán, bọn tu sĩ này xâm nhập Vương Quốc, không kiêng kỵ gì mà đánh giết yêu thú, ngay cả tu sĩ cùng cấp với mình cũng khinh thường, có lẽ Đà La Môn mạnh hơn Vương Quốc nhiều.
Nhìn thấy Lâm Phong suy tư, một tên thiếu niên cười nói ra: ‘’Biết sợ rồi đi? Tự đoạn hai tay rồi cút, để lại con khỉ đen này, chúng ta tha cho ngươi một mạng, nếu không đồ sát cả nhà ngươi!’’.
Lâm Phong có một chút kiêng kỵ, dù sao hắn cũng không muốn làm cho Quang Minh Giáo Đình bị cường địch đánh tới, nhưng nghe được đối phương dọa giết cả nhà mình, hắn tức giận đã đến cực hạn, giết người đoạt bảo, không xem sinh mạng ra gì, Lâm Phong đã thất vọng cực hạn, tu sĩ cũng chỉ đến thế!
‘’Tiểu Hắc!’’ Lâm Phong quát lên.
‘’Được!’’
Tiểu Hắc ở chung với Lâm Phong đã lâu, hiểu được Lâm Phong muốn nói gì, nó đáp lại một tiếng, thân hình cấp tốc xông ra đánh tới bọn người tu sĩ đáng ghét.
Tiên hạ thủ vi cường, Lâm Phong hét lên một tiếng, hắn quyết định đánh bọn này một trận rồi nói.
‘’Phong Bạo.’’
Vừa xuất thủ chính là tuyệt chiêu, một luồng lốc xoáy nhanh chóng hình thành, đánh thẳng vào đội hình của Tinh Du, nhanh chóng chia cắt bọn họ ra.
Tiểu Hắc hiểu ý, tập trung vào một người rồi đánh ra một quyền, quyền phong xé nát hộ thể linh lực của người đó, một quyền đấm vào thân thể, tên thiếu niên bị đấm phun ra một ngụm máu tươi rồi nằm bất tỉnh, xương cốt bị đánh nát vài căn.
Cầu Vote a~~~.