Chương 124: Ông Nhất Định Phải Đợi Ta!
- Chúc công tử ngài thượng lộ bình an.
- Đa tạ lời chúc của tiên sinh.
Trần Tĩnh Kỳ chắp tay hoàn lễ.
- Tiên sinh, hãy giúp ta gửi lời từ biệt đến Ngọc Chân.
- Công Lượng sẽ nói lại.
Cõi lòng ngập tràn tiếc nuối thúc đẩy Trần Tĩnh Kỳ, khiến hắn muốn mở miệng nói thêm, song lý trí đã bảo hắn nên kìm giữ.
Mang theo tâm trạng mất mát ấy, hắn nhảy lên lưng ngựa, cùng Bao Tự rời đi.
...
- Ngài thực sự không muốn trực tiếp nói lời từ biệt với Ngọc Chân sao?
Trên đường, Bao Tự lên tiếng hỏi.
Trần Tĩnh Kỳ nhẹ lắc đầu, tiếp tục cho ngựa thong thả chạy ra khỏi thôn Đoài.
Đi được một đỗi, khi ra tới đầu làng, hắn bỗng ghìm cương. Phía sau, Bao Tự cũng lập tức cho ngựa của mình dừng lại.
Trước mặt, cách chỗ hai người bọn họ chừng vài mươi bước, bên dưới tàn cây hoa gạo có một thôn nữ đang cưỡi trâu đứng chờ.
Chẳng phải Lê Ngọc Chân đấy ư?
Thì ra cô gái này vốn cũng không đi ra đồng như lời nàng đã nói mà chạy ra đây để đợi sẵn.
- Bao Tự, ngươi có thể đi trước được không?
Ngữ khí đúng là chẳng giống của Trần Tĩnh Kỳ lúc bình thường chút nào. Thông qua thanh âm, cử chỉ, Bao Tự nghĩ hiện mình đã đủ cơ sở để xác minh rồi. Bất kể xuất phát từ đâu, mục đích là gì thì cũng không thể phủ nhận một điều: Trần Tĩnh Kỳ đã nảy sinh tình cảm với Lê Ngọc Chân.
"Có lẽ hắn đối với Lê Ngọc Chân đúng là thật tâm yêu thích."
Bao Tự gật khẽ xem như đồng tình. Nàng thúc ngựa qua, sau khi hướng Lê Ngọc Chân cáo biệt xong thì nhanh chóng chạy đi, nhường lại không gian cho đôi tình nhân trẻ.
Trần Tĩnh Kỳ nhảy khỏi lưng ngựa, đi đến trước mặt Lê Ngọc Chân, thâm tình nhìn nàng.
- Sao lại chạy ra đây?
Lê Ngọc Chân cúi đầu, mặt lộ rõ buồn thương.
- Ông... phải về kinh sao?
- Triều đình có lệnh, không thể không về.
- Cha... không muốn ta đi theo ông.
- Ta hiểu. Cha nàng cũng là vì muốn tốt cho nàng.
...
- Đừng bận tâm, ta vẫn ổn.
Trần Tĩnh Kỳ mỉm cười.
- Mỹ nhân trên đời nhiều như vậy, ta lo gì không cưới được vợ chứ.
- Ông...
- Chỉ là ở trong lòng ta, cả đời này sợ rằng cũng không thể quên được hình bóng của nàng.
Nội tâm Lê Ngọc Chân tức thì chùng xuống. Nàng nghe trái tim mình thổn thức...
- Ta sẽ nhớ nàng. Ta sẽ nhớ có một nơi gọi là thôn Đoài, trong thôn có một thiếu nữ tên gọi Ngọc Chân, vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, song cũng không kém phần hung hăng, đôi lúc tinh ranh, lém lỉnh... Ta sẽ nhớ những đêm hè đã từng cùng ai tát nước, ngâm thơ, kể chuyện...
Theo từng câu, từng chữ Trần Tĩnh Kỳ nói ra, trong đôi mắt cô thôn nữ thiện lương cũng nhanh chóng phủ lớp sương mờ, chỉ chờ để tuôn ra thành lệ.
Lê Ngọc Chân vội quay đi, dùng tay lau khoé mắt.
- Nàng khóc đấy à?
Vẫn giọng ôn nhu, Trần Tĩnh Kỳ nắm lấy tay thiếu nữ, kéo nhẹ, đem nàng xoay lại.
- Đừng khóc. Nàng mà khóc, ta sẽ không nỡ đi...
Những lời ấy phải nói tác dụng cực kỳ, nhưng là theo chiều hướng trái ngược. Nó chẳng giúp Lê Ngọc Chân ổn định mà chỉ càng khiến tâm tình nàng bị xáo động nhiều hơn.
Rốt cuộc, lệ cũng đã rơi.
Trần Tĩnh Kỳ thấy nàng khóc, có phần bất nhẫn. Hắn đưa tay giúp nàng lau đi nước mắt...
Người nhìn ta, ta nhìn người, trong giây phút ấy họ như hiểu ra mọi điều. Thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng một ánh mắt thâm tình gửi trao.
Chầm chậm, Trần Tĩnh Kỳ cúi xuống. Lúc môi hắn sắp chạm vào đôi môi thiếu nữ thì bỗng ngưng một nhịp, sau đó mới chính thức hôn.
Nụ hôn không dài, chỉ đôi ba giây liền tách. Thế nhưng, nụ hôn này, nó vô cùng có ý nghĩa với Lê Ngọc Chân, đã được nàng khắc ghi đến cuối cuộc đời, là một trong những đoạn ký ức đẹp đẽ nhất trong nhân sinh của nàng.
- Ngọc Chân, ta phải đi rồi.
Trần Tĩnh Kỳ nhẹ bước lui, rồi quay đầu.
- Tĩnh Kỳ!
Đôi chân hắn lập tức ngưng bước, xoay lại nhìn.
- Ông phải đợi ta... Nhất định phải đợi ta!
...
- Ngọc Chân...
Trần Tĩnh Kỳ dõi mắt trông theo bóng hình thiếu nữ đang đánh trâu chạy vào trong thôn, thấp giọng thều thào:
- Ta sẽ đợi nàng...