Chương 123: Từ Biệt
Dưới bóng chiều tà, trên con đường đất thoang thoảng mùi cỏ nội hương đồng, Trần Tĩnh Kỳ và Lê Ngọc Chân chậm rãi bước đi, xem nét mặt thì rõ ràng cả hai ai nấy đều đang nặng bầu tâm sự.
Đi qua khúc cua, tới một bụi tre to bằng sáu bảy người ôm, Lê Ngọc Chân chợt lên tiếng:
- Sao hôm nay ông lại đi bộ?
Nàng nhớ lúc xuống đây, Trần Tĩnh Kỳ rõ ràng có cưỡi lừa.
- Hmm... Lúc nãy do mãi nghĩ đến nàng, ta quên mất con lừa. Nàng xem, giày dép ta còn chẳng nhớ mang.
Lê Ngọc Chân ngó xuống đôi chân trần của người đi bên dưới, có chút áy náy. Từ đây về nhà nàng tuy không phải quá xa, nhưng con đường sỏi đá phủ đầy, mấy đoạn còn có bùn lầy, phân trâu, phân bò... Đối với một kẻ xuất thân quyền quý như Trần Tĩnh Kỳ, quả cũng khó đi.
- Hay... Hay là ông lên trâu của ta ngồi đi.
Trần Tĩnh Kỳ ngưng bước chân, nhìn cô thôn nữ.
- Được không?
- Thôi, ông lên đi.
Lê Ngọc Chân nói đoạn, toan xuống để nhường chỗ; chỉ là khi nàng mới nghiêng mình, còn chưa kịp xuống thì Trần Tĩnh Kỳ đã nhanh chóng nhảy lên, kế đó vòng tay ôm lấy eo thon của nàng.
- Ô-Ông làm gì vậy?!
- Ta sợ té ngã.
- Nam nữ thụ thụ bất thân, ông mau buông ra!
- Buông ra ta sợ sẽ té.
- Ông không buông ta lập tức ném ông xuống!
Cuối cùng thì Trần Tĩnh Kỳ vẫn phải đành thu tay. Hình ảnh Lê Ngọc Chân tay không quật ngã đôi trâu mộng lúc trước, hắn vẫn còn chưa quên.
...
Một ngày... hai ngày... rồi ba ngày trôi qua. Mọi thứ vẫn vậy, Lê Ngọc Chân chẳng chịu hồi âm. Tới ngày thứ năm, Trần Tĩnh Kỳ rốt cuộc đành thôi, không trông đợi nữa. Lý Long Tích đã phái người thông tri, lệnh hắn lập tức thu xếp để trở về kinh thành.
- Bao Tự, có muốn đi từ biệt nàng ấy không?
Trần Tĩnh Kỳ ngó qua nhìn Bao Tự, hỏi.
Bao Tự nghĩ một chút, nhưng thay vì trả lời thì nàng hỏi lại:
- Ngài cứ vậy từ bỏ?
- Nếu không thì ta phải làm thế nào?
- Công tử ngài lắm mưu nhiều kế như vậy, ta không tin là ngài không có cách.
Trần Tĩnh Kỳ nhẹ mỉm cười. Biện pháp, hắn đích xác có. Chỉ là, đối với những con người trung hậu như Lê Công Lượng và Lê Ngọc Chân, hắn thà chẳng đắc chứ không muốn giở trò hèn hạ. Âm mưu quỷ kế, cái đấy nên để dành đối phó với hạng tiểu nhân, loại người tâm cơ.
Lại nói, cho dù hắn dựa vào thủ đoạn bất chính để có được thì sao chứ? Lê Ngọc Chân cũng tốt, Lê Công Lượng cũng được, họ đều là người có cốt khí, nếu không phải tự họ cam tâm tình nguyện, đừng hòng bắt họ trung thành với ngươi.
- Nếu như trời bảo chúng ta hữu duyên vô phận, vậy thì phải nghe theo ý trời thôi... Được rồi, Bao Tự, chúng ta đến gặp họ để từ biệt.
...
Mọi hôm cưỡi lừa, nhưng hôm nay cả hai đều cưỡi ngựa, cước bộ cũng mau lẹ hơn hẳn.
Tới nhà Lê Công Lượng, sau màn chào hỏi, vài câu chuyện trò, Trần Tĩnh Kỳ thông báo mình sẽ hồi kinh, hướng hai cha con Lê Công Lượng - Lê Ngọc Chân nói lời từ tạ.
Trước tin tức này, hai cha con Lê Công Lượng khó tránh bị bất ngờ. Nhất là Lê Ngọc Chân. Tuy rằng trước đó đã được Trần Tĩnh Kỳ kể qua, nhưng lúc này nghe hắn thực phải hồi kinh, trong bụng lại dâng niềm thất lạc.
- Ngọc Chân, con xuống bếp làm cơm đi.
Lê Ngọc Chân thoáng ngó qua Trần Tĩnh Kỳ, khẽ "Dạ" rồi xoay gót bước xuống nhà dưới. Bên cạnh, Bao Tự cũng nhanh chóng đi theo để phụ giúp.
Bữa cơm đơn sơ, món ăn bình dị, tất cả đều giống như mọi ngày; khác, hoạ chăng ở tâm tình những người ngồi ăn.
Hôm nay dường như ai cũng đều ăn rất chậm rãi, thanh âm cũng ít hơn. Tiếng nói, tiếng cười, chúng bỗng biến đi đâu mất...
- Ta ăn no rồi.
Trần Tĩnh Kỳ cầm chén đũa để xuống mâm, thấp giọng nói.
Vừa khéo, Bao Tự cũng đã ăn xong. Kế đó, Lê Công Lượng đứng dậy. Bên mâm cơm, còn ngồi ăn chỉ có mỗi mình Lê Ngọc Chân. Nàng... vẫn đang cúi đầu.
- Công tử, chúng ta lên nhà trên nói chuyện.
- Ừm.
Trần Tĩnh Kỳ đem ánh mắt đang đặt trên người Lê Ngọc Chân thu hồi, gật nhẹ, bước theo Lê Công Lượng lên nhà trên.
Ở nhà dưới, Lê Ngọc Chân dùng cơm xong thì cùng với Bao Tự đem chén bát xoong nồi đi rửa; đến khi rửa hết, thay vì leo lên bộ ván ngựa để hóng mát nghỉ trưa như thường lệ thì nàng lại dắt trâu đi thẳng ra ngõ.
- Cha, con đi ra đồng đây.
Lê Công Lượng khẽ gật đầu, chẳng thắc mắc gì.
Trần Tĩnh Kỳ, hắn cũng không hỏi, càng không có chủ ý muốn đi theo.
Nếu như ý nàng đã như vậy, hắn cũng đành chấp nhận.