Chương 130: Hôn Trộm Lúc Nửa Đêm

Quân Vương Ngự Nữ

Chương 130: Hôn Trộm Lúc Nửa Đêm

Tiếu ý trên môi Trần Tĩnh Kỳ phai nhạt đi nhiều:

- Xem ra tiên sinh đối với ta vẫn còn điều nghi ngại.

Lê Công Lượng cũng không phủ nhận. Thê tử hắn mất sớm, chỉ để lại một mình Ngọc Chân, bao năm qua hắn thân gà trống nuôi con, nghĩa tình sâu đậm, đâu phải nói muốn cưới liền cho cưới được.

Hắn quá ích kỷ?

Không. Lê Công Lượng hắn chỉ là mong muốn con gái sẽ có được một tương lai hạnh phúc, sống đời viên mãn. Mà những điều này, hạng người giống như Trần Tĩnh Kỳ... sợ rằng khó cho.

Hắn biết, một khi đem con gái gả cho Trần Tĩnh Kỳ, ngày tháng sau này của hai cha con hắn chắc chắn sẽ đầy biến động. Vì lẽ đó, trước khi chấp nhận mạo hiểm, thắt chặt mối quan hệ, hắn cần phải quan sát thêm, xem xem Trần Tĩnh Kỳ có đủ khả năng, tâm tính có đủ tốt để con gái hắn nương tựa hay không. Đáp ứng được thì hắn sẽ gả, bằng đáp ứng không được, vậy thì hắn và con gái sẽ thu xếp mà rời đi. Cha con hắn chẳng ngốc, nếu quả Trần Tĩnh Kỳ có dị tâm, bọn hắn sớm muộn rồi cũng sẽ nhìn ra.

Nghe tới đây, hẳn sẽ có nhiều người nghĩ Lê Công Lượng làm cao.

Ừ, thì đúng là Lê Công Lượng hắn làm cao đấy. Hoàng tử thì sao? Vương tôn quý tộc thì thế nào? Đối với Lê Công Lượng hắn, không ai có thể so được với nữ nhi. Hạnh phúc của con gái quan trọng hơn tất thảy mọi điều.

...

Lê Công Lượng cần thêm thời gian để quan sát, Trần Tĩnh Kỳ cũng chẳng vội gì chuyện cưới xin, gật đầu ưng thuận. Cái hắn lo chỉ là không có cơ hội, chứ một khi hai cha con Lê Công Lượng đều quyết định lưu lại bên cạnh thì thắng lợi coi như hắn đã nắm chắc trong tay rồi.

Lòng tin của Trần Tĩnh Kỳ là hoàn toàn có cơ sở. Bởi ngoài một cái đầu đầy tính toan ra thì hắn còn có một trái tim chân thành hướng đến Lê Ngọc Chân. Tình cảm mà hắn dành cho nàng hoàn toàn là thật.

Với Lê Ngọc Chân, hắn không phải vừa gặp đã yêu. Buổi đầu gặp gỡ đơn giản chỉ là có chút hứng thú, vài tia cảm mến; về sau, qua những lần thường xuyên lui tới thôn Đoài, cùng nhau trao đổi chuyện trò, sự yêu quý càng ngày càng tăng, nhưng vẫn chưa đủ để gọi yêu. Phải tới khi phát hiện ra Lê Ngọc Chân có thần lực trời sinh, linh tính mách bảo tương lai nàng sẽ là mãnh tướng ngang dọc sa trường, quyết định theo đuổi thì lúc này hắn mới dần nảy sinh chân ái.

Tình yêu của hắn dành cho Lê Ngọc Chân là sự bồi đắp lâu ngày, trải qua tiếp xúc, thấu hiểu mà thành. Nó không hề bộp chộp.

Loại tình yêu như vậy, nhất định đủ để giúp hắn vượt qua trở ngại.

...

Trời đã khuya, bên trong phủ Chất tử không gian sớm trở nên yên tĩnh, mọi người đều đã lên giường đi ngủ. Ấy vậy mà Trần Tĩnh Kỳ, hắn vẫn còn thức, mặc dù hôm nay thân thể hắn vốn đã rất mệt.

Dĩ nhiên là có nguyên do. Hắn làm sao ngủ được khi còn chưa bày tỏ nỗi lòng với cô gái hắn yêu. Từ chiều tối đến bây giờ, bởi Lê Công Lượng luôn kề bên nên hắn vẫn chưa có cơ hội để gặp riêng người trong mộng.

Lúc này, Lê Công Lượng rốt cuộc chịu đi ngủ rồi.

- Công tử?

Hứa Bân - đội trưởng đội thị vệ - đang dẫn người tuần tra xung quanh phủ đệ như mọi ngày, bắt gặp Trần Tĩnh Kỳ đang từ đằng trước tiến lại thì không khỏi nghi hoặc. Hiện đã quá nửa đêm, theo lý giờ này Trần Tĩnh Kỳ phải đi ngủ rồi mới phải.

- Hừm...

Trần Tĩnh Kỳ che miệng hắng khẽ, lên tiếng hồi đáp.

Hứa Bân nhất thời khó nhịn, hỏi:

- Trời đã muộn rồi, công tử sao còn chưa đi ngủ?

- À, ta hơi khó ngủ, tính tản bộ một chút rồi sẽ về phòng.

- Công tử, vậy để thuộc hạ đi theo hầu ngài.

Hứa Bân đề nghị.

Trần Tĩnh Kỳ còn lâu mới gật, từ chối ngay:

- Không cần đâu. Các ngươi cứ tiếp tục công việc của mình đi.

- Vậy...

Trần Tĩnh Kỳ phẩy phẩy tay, lại nhấc chân cất bước.

...

"Cửa không chốt..."

Đến trước cửa phòng Lê Ngọc Chân, phát hiện bên trong không hề cài chốt, Trần Tĩnh Kỳ âm thầm vui vẻ. Hắn đưa tay, chầm chậm đẩy vào...

Khi đã tiến nhập căn phòng, Trần Tĩnh Kỳ như con mèo đi từng bước nhẹ nhàng về phía chiếc giường.

Lê Ngọc Chân đang nằm trên đấy, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ đã ngủ say.

"Ngủ? Ta không tin."

Khoé môi nhẹ nhếch, Trần Tĩnh Kỳ lặng lẽ ngồi xuống giường. Hắn nhìn gương mặt khả ái, đượm vẻ hồn nhiên của cô thôn nữ, trong lòng lại càng thêm yêu quý.

- Cảm ơn nàng, Ngọc Chân.

Trần Tĩnh Kỳ khẽ giọng, tự nói với mình, cũng là nói để cho người nghe.

- Ta biết thuyết phục cha nàng không phải việc dễ dàng; hai tháng qua, nàng hẳn đã nặng lòng suy nghĩ... Nàng biết không, khoảnh khắc nhìn thấy nàng, lòng ta vui không kể xiết. Ta thậm chí còn chẳng dám tin đó là sự thật, rằng nàng đã tới tìm ta...

- Nàng là một cô gái rất kỳ lạ, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng thấy ai giống như nàng hết. Thông minh lanh lợi, cơ trí hơn người, ấy thế mà lại chẳng có chút gì là già dặn, trái lại còn rất đỗi vô tư, hồn nhiên.

- Ngọc Chân nàng là đoá hoa sen thanh thuần, bình dị nhưng vô cùng thanh tao, khiến ta chỉ muốn mãi nâng niu, nhìn ngắm. Ta cũng không biết từ bao giờ mà bản thân lại yêu quý nàng nhiều tới như vậy... Ngọc Chân, ta hứa với nàng, bất kể sau này có xảy ra chuyện gì, ta vẫn sẽ luôn đối xử tốt với nàng, sẽ luôn trân trọng nàng...

Sau một thôi một hồi bày tỏ tâm tư, nói lời thương nhớ, Trần Tĩnh Kỳ mới đặt tay lên gương mặt khả ái của Lê Ngọc Chân, giúp nàng vén mấy sợi tóc mai, rồi áp luôn trên má. Một cách từ tốn, hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên vầng trán giai nhân.

Tách ra, hắn nhìn một lúc, được năm bảy giây lại cúi xuống hôn thêm lần nữa, vị trí lần này thấp hơn một chút: nơi đầu chóp mũi.

Lê Ngọc Chân vẫn nằm yên, sắc diện không có gì thay đổi. Song, đó là trên mặt, phía bên ngoài, ở trong chăn lại khác. Hai tay nàng, cả mười đầu ngón tay toàn bộ đều đã co lại. Rõ ràng là nàng đang khẩn trương, sớm đã thức; hoặc cũng có lẽ đúng như Trần Tĩnh Kỳ nhận định: Lê Ngọc Chân nàng vốn chưa hề ngủ.

Người ta nói "được voi thì đòi tiên", Trần Tĩnh Kỳ thấy hai nụ hôn trước sau đều thuận lợi, ánh mắt lại không khỏi nhìn xuống đôi môi thiếu nữ. Hắn lại muốn hôn.

Nghĩ liền làm, lần thứ ba hắn cúi xuống. Tại thời điểm môi hắn sắp chạm vào đôi môi của Lê Ngọc Chân thì từ bên dưới, một đôi mắt to tròn mở ra, nhìn hắn.