Chương 132: Cứu Tế
Từ ngày hai cha con Lê Công Lượng - Lê Ngọc Chân có mặt ở phủ Chất tử, cuộc sống của Trần Tĩnh Kỳ đã trở nên sinh động hơn nhiều. Hằng đêm hắn vẫn tới tìm, cùng giai nhân tâm sự, trong lúc chuyện trò, phát sinh thân mật là điều khó tránh khỏi. Cũng nhờ vậy, cận kề nhuyễn ngọc, được ngửi ôn hương, tinh thần của hắn mới trở nên phấn chấn, làm việc lại càng hăng say.
Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại. Công việc của Trần Tĩnh Kỳ được thuận lợi, tinh thần được thoải mái, không thể không nhắc đến công lao của Lê Công Lượng. Nếu như Lê Ngọc Chân khích lệ, động viên bằng những đêm tựa đầu gửi trao niềm tâm sự, những nụ hôn vụng về còn bỡ ngỡ thì với Lê Công Lượng, mọi thứ đều trực tiếp và thiết thực hơn.
Nên biết, Lê Công Lượng là con người uyên bác, am hiểu nội trị. Tài năng của hắn vốn cũng không thua gì Từ Thức, Hàn Dũ hay là Hứa Bỉ, Tào Tất An. Qua những buổi trao đổi luận bàn với Lê Công Lượng, Trần Tĩnh Kỳ đã nhanh chóng thấu hiểu và vạch ra thêm được nhiều thứ mà lúc bình thường hắn phải tốn gấp bốn, gấp năm lần thời gian mới làm được như thế. Thậm chí đôi khi, một vài ý kiến đóng góp của Lê Công Lượng còn hữu ích hơn nhiều so với hai vị mưu sĩ Từ Thức, Hàn Dũ kia.
Đây cũng không phải nói Lê Công Lượng giỏi hơn Từ Thức, Hàn Dũ, chỉ đơn giản là ở một vài vấn đề, đối với Từ Thức, Hàn Dũ thì Lê Công Lượng quen thuộc hơn, và ngược lại. Nói chung, tất cả đều là kẻ có tài, trong nhất thời rất khó để phân ai cao ai thấp.
Nhưng bọn họ ai thấp ai cao, đối với Trần Tĩnh Kỳ thì hiện cũng chẳng cần phải tốn công suy xét làm gì. Hắn chỉ biết ở trong mắt Lý Long Tích, tài năng của hắn được xếp phía trên hai người Từ Thức và Hàn Dũ kia là đủ.
Có sự hỗ trợ âm thầm của Lê Công Lượng, nếu hắn còn không hơn được Từ Thức, Hàn Dũ thì đúng là quá tệ. Nên nhớ, chính bản thân hắn cũng là một mưu sĩ!
...
Lê Ngọc Chân khích lệ động viên, Lê Công Lượng trao đổi luận bàn, có được sự hỗ trợ của cha con hai người, Trần Tĩnh Kỳ vốn đã giỏi thì lại càng thêm giỏi. Trong Vũ vương phủ, địa vị của hắn mỗi lúc một thêm vững chắc. Dưới trướng Lý Long Tích, nếu hắn tự nhận tài trí xếp thứ hai thì tuyệt đối không ai đủ tự tin để nói mình đứng thứ nhất. Từ Thức, Hàn Dũ, bọn họ cũng phải đành cam bái hạ phong.
Vai trò càng quan trọng, giành được sự tín nhiệm càng lớn, Trần Tĩnh Kỳ lẽ dĩ nhiên lại càng được chiếu cố. Chẳng những Vũ vương Lý Long Tích mà cả Hoàng hậu Triệu Cơ cũng rất mực lưu tâm để ý đến hắn. Chất tử phủ của hắn, tính ra đã không ít lần tiếp nhận hoàng ân.
...
Cuộc tranh đấu vẫn tiếp tục diễn ra; trong triều, đại đa số đều đã lựa chọn phe cánh để ủng hộ. Hoặc Vũ vương Lý Long Tích, hoặc Cửu vương Lý Long Thành. Thế lực của đôi bên, nhẩm tính cũng sàn sàn như nhau.
Đã hơn bốn tháng trôi qua kể từ khi mẹ con Lý Long Tích triển khai thế trận, dồn ép Cửu vương Lý Long Thành và Hoàng phi Triệu Phi Yến. Thành quả tuy rằng cũng có, nhưng so với mong đợi thì vẫn còn kém xa.
Chuyện này khó trách các mưu sĩ là Trần Tĩnh Kỳ, Từ Thức, Hàn Dũ. Sách lược của bọn họ đã quá tốt rồi. Muốn trách thì chỉ có thể trách Lý Long Thành và Triệu Phi Yến kia quá cẩn trọng. Hai mẹ con bọn họ sớm đã chuẩn bị đề phòng. Trước đây, khi còn nhẫn nhịn, bọn họ đã từng rất thân thiết với Lý Long Tích và Hoàng hậu Triệu Cơ, đối với tâm tư, thủ đoạn của hai người, họ há đâu còn lạ?
Huống hồ hiện nay ở dưới trướng của Lý Long Thành, mưu sĩ tài giỏi nào có hiếm. Muốn đánh gục mẹ con bọn họ, sợ là cần thêm không ít thời gian. Sơ suất, nóng vội, có khi còn bị bọn họ phản kích, hạ bệ.
Trái với Lý Long Tích và Hoàng hậu Triệu Cơ, đứng trước cục diện này, Trần Tĩnh Kỳ tuy ngoài mặt tỏ ra sốt sắng nhưng thực chất trong lòng lại hết sức điềm nhiên, âm thầm vui vẻ. Hắn muốn chính là như vậy, loại cục diện này.
Săn được thỏ thì giết chó, bắt được cá thì vứt giỏ, đạo lý ấy Trần Tĩnh Kỳ sớm đã nhìn ra. Xét trong hoàn cảnh của hắn, nó lại càng dễ dàng ứng nghiệm. Thân phận của hắn là hoàng tử Trần quốc, một kẻ ngoại bang, mẫu tử Triệu Cơ há có khả năng lưu giữ đến cuối cùng?
Trong cuộc tranh đấu này, giữa Lý Long Tích và Lý Long Thành, bất kể là người nào thắng, kết cục của Trần Tĩnh Kỳ hắn e đều sẽ chỉ có một: bị trừ khử. Đừng thấy hắn đang được mẫu tử Triệu Cơ trọng dụng mà lầm, thực chất so với bất kỳ kẻ nào khác, nguy cơ của hắn đều lớn hơn. Nếu muốn giữ mạng, hắn nhất định phải thật khôn ngoan, suy tính thật chu toàn, làm sao để khiến cho cuộc đấu tranh giành quyền lực giữa mẹ con Lý Long Tích và mẹ con Lý Long Thành càng kéo dài càng tốt.
Tất nhiên, với chỉ một mình thì Trần Tĩnh Kỳ hắn khó lòng làm nổi. May là hắn có đồng minh. Viên Hi, vị kỳ nữ kia bấy lâu vẫn luôn âm thầm cùng hắn phối hợp...
...
Tháng mười năm đó Giao Châu bị lụt lớn, đê điều nhiều nơi hư hại, khiến cho hoa màu bị tàn phá nặng nề, nông dân mất trắng. Hệ quả là dân chúng Giao Châu lâm vào cảnh đói kém, nạn dân xuất hiện ngày một nhiều, làm cho tình hình trị an trở nên bất ổn, ở một vài nơi thậm chí còn xảy ra bạo loạn.
Khác với vấn đề Hà Nam của Kiến Châu thuở trước, đây thực sự là việc cấp bách, cần triều đình phải nhanh chóng giải quyết. Hạng đế vốn dĩ là vị vua anh minh, sau khi nghe tin tức báo về, lập tức ra lệnh mở kho lương, đồng thời còn cho xuất ngân khố, lấy tiền cứu dân. Được giao nhiệm vụ cứu tế, không ai khác ngoài hai vị hoàng tử đang có uy vọng cao nhất: Vũ vương Lý Long Tích và Cửu vương Lý Long Thành. Phụng Thiên, Phúc Kiến - hai quận bị ngập lụt, phát sinh bạo loạn chủ yếu của Giao Châu - lần lượt là nơi mà bọn họ được phái tới.
Rõ ràng Hạng đế đã có dụng tâm.
Cứu tế nạn dân không phải việc đơn giản, cứ đem tiền, đem thóc gạo ra phân phát là xong. Bên trong hai chữ "cứu tế" này còn hàm ẩn những vấn đề khác nữa. Ví như thiết lập trật tự, ổn định nhân tâm... Đây là một việc khó khăn, đòi hỏi phải có năng lực để xử lý. Xem ra Hạng đế lần này là đang muốn kiểm tra hai đứa con của mình.
Cửu vương Lý Long Thành và Vũ vương Lý Long Tích, cả hai đều tự mình hiểu lấy. Bọn họ biết việc cứu tế nạn dân lần này vô cùng có ý nghĩa. Đây là so tài trị quốc, không chỉ đơn thuần chỉ trên lý thuyết mà thực hành. Phụng Thiên, Phúc Kiến, hai quận tình trạng tương tự như nhau, đều có đê vỡ, đều phát sinh bạo loạn, trị an rối ren, nhân tâm bất ổn... Như vậy, trong đợt cứu tế này, nếu quận nào mau chóng được ổn định, lòng dân mau chóng được yên, điều đó cũng có nghĩa người đảm trách việc cứu tế của quận đó đã làm tốt hơn, năng lực xuất chúng hơn.
Nói không chừng đây sẽ là cột mốc quan trọng để cho Hạng đế đưa ra quyết định, lập ngôi Thái tử...