Chương 13: BÍ MẬT CỦA BÍCH NGỌC PHẬT

Quái Dị Khách

Chương 13: BÍ MẬT CỦA BÍCH NGỌC PHẬT

Trong căn nhà tranh, trên đỉnh rặng Phong Lĩnh, ba nữ nhân đang ngồi quây quần bên một chiếc bàn nhỏ. Bọn họ đang truyền tay nhau xem một bức tượng phật bằng ngọc bích nhỏ xíu cỡ một bàn tay trẻ em sơ sinh.

Lúc này thiếu nữ bận hồng y đang đưa Bích ngọc phật lên ngang mày ngắm nghía. Nàng xoay tới, xoay lui bức tượng Phật mà vẫn không thấy có điều gì khác lạ.

Mỹ nhân sau một hồi xăm soi tìm kiếm, chán nản bỏ Bích ngọc phật xuống bàn rồi thở dài nói:

- Muội không sao hiểu nổi Bích ngọc phật có kỳ lạ gì?

Sử Nguyệt Nga cầm Bích ngọc phật lên cười nói:

- Ta đã nói trước với muội. Bích ngọc phật này chỉ là một vật bình thường thôi, mà muội đâu chịu tin ta.

Mỹ nhân vừa xăm xoi Bích ngọc phật nọ chính là Tiêu Hồn ma nữ Lý Hồng Loan.

Nàng nghe Sử Nguyệt Nga nói như vậy thì không phục, cãi lại:

- Tỷ tỷ không thể xem thường muội như vậy? Chuyện về Bích ngọc phật chắc hẳn là có thật. Có điều muội cần có thời gian mới khám phá ra.

Sử Nguyệt Nga thấy nàng nọ bướng quá không chịu được liền quay sang nữ nhân còn lại hỏi:

- Tố Mai tỷ thấy chuyện này thế nào?

Sử Tố Mai dù sao cũng có kinh nghiệm hơn hai người.

Nàng không trả lời thẳng vào câu hỏi của Sử Nguyệt Nga mà lại quay sang Tiêu hồn ma nữ Lý hồng Loan hỏi:

- Tại sao muội lại tin chắc Bích ngọc phật không phải là vật tầm thường?

Tiêu hồn ma nữ Lý hồng Loan lúng túng, ấp úng một lúc mới nói:

- Cái này..... tiểu muội nghe lỏm được câu chuyện của một người khác.

- Vậy muội nghe được câu chuyện đó của ai?

- Đó là một nhà sư to lớn. Muội không biết danh hiệu của y là gì, tu ở chùa nào.

Sử Tố Mai mỉm cười, lại hỏi:

- Người nói chuyện với y là ai?

Tiêu hồn ma nữ tươi nét mặt nói lớn:

- Người này thì muội biết. Y gọi là Bát quái thiên di Bạch thi, cư ngụ ở Cửu Long Sơn.

Sử Tố Mai nhíu mày suy nghĩ. Hình như cái tên Bát quái thiên di Bạch thi gợi cho nàng một điều gì đó đã xảy ra trong quá khứ.

Tiêu hồn ma nữ nhận thấy Sử Tố Mai đang bận suy nghĩ, liền nắm tay Sử Nguyệt Nga kéo ra ngoài.

Hai người bước ra ngoài, nhìn cảnh trời tuyết rơi. Tiêu hồn ma nữ bỗng nói:

- Vân ca ca sao lâu quá vẫn chưa đến nhỉ?

Rõ ràng trong lòng thiếu nữ đang ngóng đợi tình quân. Nàng khơi ra việc này khiến tâm trạng của Sử Nguyệt Nga cũng không được vui.

Sử nguyệt Nga thở dài nói:

- Chúng ta liệu có giữ được y không?

Tiêu hồn ma nữ hơi ngạc nhiên hỏi:

- Tỷ nói gì vậy?

Sử Nguyệt Nga mắt nhìn ra xa chậm rãi nói:

- Vân Linh ca ca bị sao Hồng loan chiếu phải. Trên chốn giang hồ sẽ không ít mỹ nhân quấn quýt bên chàng. E rằng hai chị em ta cũng không thể nào khống chế được y.

- Chẳng lẽ chuyện đó thật sao? Tỷ làm sao lại biết được?

Sử Nguyệt Nga thở dài:

- Chuyện này tỷ đã được một vị bồ tát sống báo cho biết rồi. Ban đầu tỷ không tin, nhưng bây giờ ngẫm nghĩ lại thấy lời nói của bà rất ứng nghiệm.

Tiêu hồn ma nữ không dấu được tò mò:

- Tỷ kể cho muội nghe xem vị bồ tát đó nói thế nào?

- Bồ tát nói tỷ sẽ gặp một phu quân tài cao, học rộng nhưng lại là kẻ đa mang. Y nhỏ tuổi hơn tỷ và sẽ giúp đỡ tỷ rất nhiều trong đường đời. Chuyện tình duyên của tỷ sẽ rất tốt đẹp nếu tỷ biết trân trọng và giữ gìn nó.

- Vậy vị bồ tát đó còn nói điều gì khác không?

Sử Nguyệt Nga lắc đầu:

- Tỷ cũng không nhớ ra nữa?

Tiêu hồn ma nữ thở dài nói theo:

- Tỷ muội chúng ta chung một con thuyền. Nếu vị bồ tát đó đã nói như vậy thì duyên số của muội cũng chẳng khác gì tỷ.

Sử Nguyệt Nga liếc nhìn nàng:

- Muội hối hận ư?

Tiêu hồn ma nữ đột nhiên mỉm cười nói:

- Muội chẳng việc gì phải hối hận. Mọi việc xảy ra thế nào cứ để thời gian định đoạt. Hiện tại, muội chỉ cảm thấy rất vui thôi.

Tiêu hồn ma nữ vừa nói xong thì trước mặt nàng đã có một bóng người đứng đấy rồi. Tiêu hồn ma nữ nhận ra là ai liền rú lên mừng rỡ, xông lại lập tức.

Sử Nguyệt Nga nhận ra Vân Linh đã đến thì trong lòng cảm thấy nhẹ nhỏm. Nàng mỉm cười quay người vào nhà.

Tiêu hồn ma nữ tay nắm tay Vân Linh cười cười nói nói rất vui vẻ.

Hai người đi dần vào nhà.

Sử Nguyệt Nga giới thiệu vị sư muội Sử Tố Mai với Vân Linh.

Lần đầu tiên hai người gặp nhau. Cả hai đều rất ngạc nhiên trước chân diện mục của đối phương.

Sử Tố Mai thì không ngờ tình quân của vị sư tỷ khó tính của mình lại là một thiếu niên anh tuấn và trẻ tuổi đến vậy. Thật không ngờ sư tỷ sau bao năm lần lữa chọn lựa bây giờ lại chọn lấy một người nhỏ tuổi hơn mình. Thật không sao hiểu nổi.

Còn Vân Linh thì cũng không khỏi ngạc nhiên vì sư muội của Sử Nguyệt Nga lại là một phụ nhân trung niên, lớn tuổi hơn nàng rất nhiều.

Sử Nguyệt Nga sau khi giới thiệu hai người liền hỏi thăm tình hình Vân Linh sau khi hai nàng bỏ đi. Vân Linh vội kể lại mọi chuyện. Chàng dấu đi những tình tiết gây cấn, chỉ nói sơ qua về việc Lãnh hồn tiên tử không chịu đến đây, chỉ trả lại Song long bí phổ mà thôi.

Sử Nguyệt Nga được Song long bí phổ của sư môn thì mừng rỡ, không để ý đến chuyện khác nữa.

Vân Linh sợ ngồi lâu, hai nàng phát hiện ra điều gì lại hỏi thêm thì rất khó đối phó. Chàng giả đò bị mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi rồi lẩn sang căn phòng bên cạnh.

Sử Nguyệt Nga và Sử Tố Mai lần đầu tiên mới được tận mục sở thị những điều ghi chép trong bí phổ. Hai nàng say sưa chụm đầu vào nhau đọc ngấu nghiến từng trang sách.

Tiêu hồn ma nữ thì khác.

Nàng không phải cùng sư môn với Sử Nguyệt Nga nên không tiện xem cùng.

Tiêu hồn ma nữ liền tìm Vân Linh để nói chuyện.

Sau khi nghe Tiêu hồn ma nữ kể về chuyện Bích Ngọc Phật, Vân Linh suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Chúng ta cần phải tìm Bát quái thiên di Bạch thi để hỏi rõ chuyện này.

Tiêu hồn ma nữ gật đầu nói:

- Muội cũng nghĩ vậy. Nhưng không hiểu ý của Nguyệt Nga tỷ ra sao?

- Chuyện này dễ thôi. Ngày mai chúng ta sẽ hỏi Nga muội việc này.

Vân Linh nói xong vòng tay ôm vai Tiêu hồn ma nữ kéo vào lòng.

Tiêu hồn ma nữ đỏ mặt, cự nự:

- Chàng thật không biết thẹn. Người ta còn ở ngoài kia kìa.

Nhưng thật sự trong lòng Tiêu hồn ma nữ rất hạnh phúc.

Nàng cảm thấy cuộc đời nàng chưa bao giờ lại hạnh phúc như thời gian này.

Không hiểu sao trước mặt Vân Linh, nàng luôn cảm thấy mình rất nhỏ bé, cần sự che chở của chàng. Nàng ao ước được mãi gần chàng cho đến hết cuộc đời này.

Vân Linh thấy mỹ nhân không phản đối, liền ôm cứng lấy, hôn say đắm lên mắt, lên môi.

Hai người im lặng bên nhau, lắng nghe trái tim bồi hồi, từng nhịp đập rộn ràng.

Vân Linh âu yếm vuốt tóc Tiêu hồn ma nữ khen:

- Tóc của nàng mềm và thơm lắm!

Tiêu hồn ma nữ đầu dụi vào ngực tình quân. Nàng nghe trong lòng như nở hoa. Đột nhiên, Vân Linh lật ngửa nàng ra, đè lên mình, đôi môi hôn tới tấp lên cổ, rồi lần xuống vùng cấm.

Tiêu hồn ma nữ hoảng quá vội đẩy chàng ra ấp úng:

- Vân ca... không được!

Vân Linh là thiếu niên trẻ tuổi, khí huyết phương cương. Chàng đã gần gũi người ngọc vài lần, biết được mùi vị của trái cấm nên làm sao mà dứt ra được.

Vả lại Tiêu hồn ma nữ trong lòng xấu hổ, sợ nói lớn thì phòng bên Sử Nguyệt Nga và sư muội nàng nghe thấy.

Tình huống vi diệu như vậy khiến nàng không thể cản trở nổi một người đang trơ vơ ngụp lặn trong bể tình như Vân Linh.

Một lúc sau, thân hình Tiêu hồn ma nữ chẳng còn gì để che đậy nữa.

Vân Linh say đắm hôn và vuốt ve người ngọc.

Chàng không còn hùng hổ như lúc đầu mà trở nên âu yếm nhẹ nhàng.

Tiêu hồn ma nữ hai tay ôm lấy đầu chàng, đôi môi xinh xắn đắm đuối trong những nụ hôn bất tận.

Đến lúc này thì không còn gì để cản trở.

Đôi tình nhân run rẩy, say đắm trong cảnh ái ân.

Vân Linh biết mỹ nhân đang trong trạng thái khoái lạc cùng cực, sợ nàng đánh động mọi người nên môi chàng bịt chặt miệng nàng bằng những nụ hôn.

Hồi lâu sau, Tiêu hồn ma nữ đã thoả mãn. Nàng nàng dài trên giường, đôi mắt khép hờ, cảm giác lâng lâng vẫn còn ngự trị trong từng thớt thịt.

Vân Linh nằm bên cạnh, say đắm vuốt ve thân thể người ngọc. Đôi nhũ phong mỹ nhân vung tròn, xinh đẹp tuyệt diệu, run rẩy chuyển động theo từng nhịp thở, da nàng trắng ngần như tuyết, lấm tấm mồ hôi.

Sau cuộc ái ân, Tiêu hồn ma nữ mặc lại y phục, trở lại phòng mình. Nàng giơ nắm tay đấm nhẹ vào mũi Vân Linh rồi đe doạ:

- Chàng hư lắm! Lý hồng Loan này không dám gần chàng nữa đâu.

Sáng hôm sau, Sử Nguyệt Nga say mê Song long kiếm phổ không chịu ra đi. Nàng đưa Bạch ngọc phật lại cho Vân Linh rồi nói hai người cứ việc đi Cửu Long Sơn trước. Nàng sẽ sắp xếp mọi chuyện rồi cùng sư tỷ đến sau.

Vì vậy Vân Linh và Tiêu hồn ma nữ cùng nhau lên đường.

Tiêu hồn ma nữ đêm qua đe doạ chàng như vậy, nhưng hôm nay mặt tươi như hoa cùng Vân Linh xuống núi.

Hai người đi được bảy ngày thì Cửu Long Sơn đã ở trước mặt.

Trên đường đi hai ngươi tâm tâm, ý ý tương đắc vô cùng. Tiêu hồn ma nữ dường như đã lột xác trở thành con người khác hẳn. Mặt nàng như đang nở hoa, cười nói luôn miệng.

Vân Linh thích thú trước tính cách rất trẻ con của nàng. Nhưng đôi khi chàng nhận thấy đôi mắt nàng như có ma lực hớp hồn, giọng cười cũng thế. Dường như nàng có luyện một loại võ công câu hồn rất tà đạo.

Vân Linh sau mấy ngày quan sát, nhận thấy mình đoán không sai, liền đem thắc mắc trong lòng ra hỏi:

Tiêu hồn ma nữ cười gượng, đưa mắt nhìn ra xa rồi chỉ tay về phía tả nói nhỏ:

- Chúng ta ra kia nghĩ ngơi, rồi tiểu muội sẽ kể cho Vân ca nghe.

Hai người ngồi bên một gốc cây to ở cạnh ven đường không xa. Tiêu hồn ma nữ, cúi đầu trầm ngâm, rồi bắt đầu kể:

Chuyện của muội thật ra có không ít điều Vân ca chưa từng được biết, thôi thì nhân dịp này muội kể một phần quá khứ của muội cho Vân ca nghe.

Khi xưa, lúc muội còn theo sư phụ học nghệ, có một lần muội tình cờ lạc vào một động thất lạ. Vốn tính tò mò. Muội quyết định tìm kiếm xem có y thư, hay bí quyết gì được dấu trong động không?

Thời may, sau một hồi tìm kiếm muội phát hiện trong một ngách đá phía trong động có một hộp gỗ nhỏ. Muội quyết định mở ra xem thì thấy có một quyển sách mỏng bằng da dê, bên trong còn có một hoàn thuốc màu đỏ như máu.

Muội đọc trong quyển sách thấy nói về những điều rất kỳ lạ, muội không hiểu gì cả. Ban đầu muội định nhờ sư phụ chỉ điểm xem đây là môn võ công gì, nhưng sau muội nghĩ tự mình phải luyện tập thử xem sao, rồi sẽ báo cho sư phụ biết để sư phụ mừng.

Thấy trong sách nói đến việc luyện công phu này phải uống viên thuốc đỏ kia. Muội quyết định uống ngay rồi bắt đầu luyện công.

Thời gian trôi mau, một hôm đột nhiên sư phụ muội phát hiện ra hành vi của muội có chút kỳ bí. Người căn vặn mọi chuyện. Đến lúc này công phu của muội cũng đã thành tựu, muội liền đem bí kíp nọ trao lại cho sư phụ.

Không ngờ, sư phụ sau khi xem xong bí kíp, nổi giận lôi đình, vận công xé tan bí kíp ra làm muôn mảng. Người thét đệ tử quỳ xuống chịu tội.

Lúc đó muội nào biết tại sao sư phụ lại hành động kỳ lạ như thế, nhưng trong lòng không phục, muội oà khóc kể lể mọi sự.

Sư phụ vốn rất thương muội. Người thở dài rồi gọi muội lại bên mình, hỏi:

- Con có biết bí kíp đó là gì không?

Muội lắc đầu rồi tò mò hỏi sư phụ về quyển sách nọ. Nghe sư phụ kể thì quyển sách này là bí kíp dạy một môn công phu tà phái gọi là "Lạc phách, câu hồn tiếu". Môn công phu này chỉ có nữ nhân mới luyện được và dùng để câu hồn các nam nhân trong thiên hạ.

Nếu chịu khó luyện tập thì còn có tác dụng giữ gìn tuổi xuân, càng ngày càng xinh đẹp.

Nhưng công phu này có một điểm yếu hại rất ghê gớm, chính vì thế mà sư phụ muội mới nổi giận lôi đình bắt muội phải chịu tội.

Vân Linh càng nghe càng thấy ly kỳ, hứng thú. Chàng giục:

- Muội nói xem, điểm yếu hại của nó là gì?

Tiêu hồn ma nữ, cười nụ, đôi mắt nhìn có tia sáng chiếu rọi vào mặt chàng.

Vân Linh giật mình kinh hoảng, bất giác trái tim đập mạnh, khuôn mặt đỏ bừng.

Tiêu hồn ma nữ thấy tình lang như vậy, khẽ cười lên một tiếng trong trẻo nói:

- Vân ca đã nhận thấy yếu hại của môn công phu này chưa?

Vân Linh gật đầu.

- Không ngờ ma pháp "Lạc phách, câu hồn tiếu" của muội lợi hại như vậy.

Tiêu hồn ma nữ cúi đầu thở dài:

- Thật sự yếu hại của "Lạc phách, câu hồn tiếu" chính là làm cho người luyện nó rơi vào ma đạo, không thể nào kiềm chế được bản tánh.