Chương 15: HÀN THIÊN MA NỮ

Quái Dị Khách

Chương 15: HÀN THIÊN MA NỮ

Lại nói về bọn người đi đằng sau Ảnh hồn thủ và Ưng thiên Hành.

Bọn người này bao gồm một nữ và 4 nam.

Nữ nhân mình mặc hoàng y, tay cầm một cây sáo ngọc, tuổi chỉ độ chừng 23, 24, khuôn mặt lạnh lùng.

4 nam nhân đi sau chính là Song thành Tứ tú, người của Hồng y viện.

Trong lúc Ảnh hồn thủ và Ưng thiên hành lao đi rất nhanh, thì Hoàng y thiếu nữ lại đi rất thong thả.

Ảnh hồn thủ và Ưng thiên Hành đến nơi không có hành động gì. Đến khi Hoàng y thiếu nữ có mặt họ mới bước lại thì thầm to nhỏ.

Rõ ràng hai lão quái trong bát ma rất coi trọng Hoàng y thiếu nữ này.

Sau khi trao đổi một hồi, Ảnh hồn thủ đột nhiên thét lên một tiếng như sấm động:

- Tất cả hãy dừng lại!

Bọn người đang giao tranh dữ dội, bị tiếng thét của lão làm cho choáng váng, nhất thời đều lui lại đưa mắt nhìn lão.

Ảnh hồn thủ đưa mắt nhìn bọn người Thiết phiến thư sinh lên giọng:

- Bọn các ngươi có phải vì Song long bí phổ mà đến đây không?

Thiết phiến thư sinh bình thời rất cao ngạo, nhưng đứng trước lão quái nổi danh trong bát ma như Ảnh hồn thủ lão cũng không dám hung hăng liền nói:

- Đúng! Bọn lão phu vì việc này mà đến đây.

Ảnh hồn thủ cười gằn:

- Ta hẹn trong 1 canh giờ, các ngươi phải tức khắc rời khỏi Cửu Long sơn. Nếu trái lệnh, giết chết không tha.

Thiết phiến thư sinh nổi nóng, đưa mắt thầm quan sát đối phương.

Lão thấy ngoài Ưng thiên hành và Ảnh hồn thủ ra thì bọn người còn lại không có chi đáng ngại.

Tuy vậy, xét về thực lực bọn người của lão vẫn kém thế hơn. Nếu xảy ra giao tranh phần thua thiệt sẽ rơi vào bọn lão.

Hiện tại Tam hộ pháp Viên cửu thần thủ có việc bận phải về tổng đàn. Nhị hộ pháp Đại hạc thiên cương Tý thần thông thì vẫn chưa đến. Bây giờ tốt nhất nên nhẫn nhịn đi thì hơn.

Ảnh hồn thủ thấy đối phương nhíu mày suy nghĩ, thì cười khanh khách nói lớn:

- Tốt nhất là đi cho nhanh, kẻo để ta nổi nóng thì chết cả bây giờ!

Thiết phiến thư sinh trong lòng đã có ý rút lui, nhưng bị lời nói của lão quái làm cho tóc mai dựng ngược, nổi giận đùng đùng.

Đường đường là Tứ hộ pháp của Hắc thanh phái mà lại bị người ngoài vũ nhục như thế thì còn gì oai danh của Hắc thanh phái.

Thiết phiến thư sinh rú lên một tiếng lớn, thiết phiến xoè ra, thét:

- Ảnh hồn thủ! Lão phu xem ngươi võ công đến độ nào mà dám coi thường người của Hắc thanh phái chúng ta.

Ảnh hồn thủ vốn cố tình chọc cho Thiết phiến thư sinh nổi nóng, phải ra mặt giao chiến để lão thừa dịp giết đi nhằm tránh cho bọn lão khỏi gặp phải một kình địch mai này.

Bây giờ nghe Thiết phiến thư sinh quát lên như vậy, lão bỗng hú vang, xông tới, Ảnh hồn chưởng tức thì giỡ ra.

Thiết phiến thư sinh địch sao lại một cao thủ nổi danh như Ảnh hồn thủ, nhưng trong vòng trăm chiêu lão vẫn có thể giữ được thế quân bình.

Hai người đang giao tranh ác liệt thì phía bên ngoài Ưng thiên hành cũng đã bắt đầu giao chiến với ba cao thủ còn lại của Hắc thanh phái là Xác y nhân Bạch ma thường, và Thành Bưu huynh đệ.

Bình thường làm sao Ưng thiên hành có thể địch nổi một lúc ba cao thủ như vậy, nhưng hôm nay tình hình lại khác. Bọn ba người của Hắc thanh phái vừa rồi đã phải tốn không ít sức lực để đấu với bọn người Sử Nguyệt Nga. Vì lẽ đó, hiện tại ba người đánh một mà chỉ cầm bằng chứ không hơn được.

Lúc này Sử Nguyệt Nga đã được băng bó vết thương. Nàng đã hồi phục được phần nào sức lực nên không thể dằn được lo lắng liền hỏi:

- Vân Linh ca ca đâu?

Dĩ nhiên đây là câu hỏi dành cho Tiêu hồn ma nữ. Nhưng xung quanh nàng lúc này ngoài Tiêu hồn ma nữ còn có một phụ nhân trung niên là Vương Thế Ngọc.

Vương phu nhân dường như có linh tính chi đó với Sử Nguyệt Nga nên bà cứ nhìn vào mặt nàng chăm chăm.

Sử Nguyệt Nga vì đang mãi lo lắng do sự vắng mặt của Vân Linh nên không quan tâm lắm đến thái độ kỳ lạ của Vương phu nhân đối với nàng.

Tiêu hồn ma nữ cười mỉm:

- Tỷ tỷ lo lắng cho y làm gì? Y vẫn rất khỏe.

Sử Nguyệt Nga có phần yên tâm, nhưng vẫn cảm thấy thắc mắc. Nàng lẩm bẩm:

- Lạ thật! Y đi đâu mà không thấy ở đây?

Tiêu hồn ma nữ ghé vào tai nàng thì thầm:

- Y núp ở đằng kia kìa!

Sử Nguyệt Nga giật mình ngó ra tìm kiếm. Nhưng nàng không thấy ai ở đó cả.

Sử Nguyệt Nga không khỏi cảm thán kêu lên:

- Chàng sao lại cứ trốn trốn, núp núp ở đó làm chi?

Tiêu Hồn ma nữ cười khẽ:

- Sư tỷ sao lại nói như vậy. Tỷ chẳng biết rõ tính của y rồi sao? Nếu chẳng vì chúng ta ở đây thì làm sao y phải đến nơi này? Võ công y cao như vậy nếu mà muốn nổi danh thì sớm đã trở nên một cao thủ tuyệt đại giang hồ rồi, đâu phải như bây giờ chẳng có một ai biết đến.

Sử Nguyệt Nga tâm thần thức tỉnh, chợt hiểu rõ mọi chuyện. Không ngờ ngay lúc ấy tay nàng lại bị Vương phu nhân nắm lấy:

- Cô nương là chủ nhân của Bích ngọc phật phải không?

Sử Nguyệt Nga ngạc nhiên nhìn sửng vào bà. Nàng không hiểu gì cả liền hỏi lại:

- Tại sao bà lại hỏi ta câu đó? Bà là ai?

Vương phu nhân run giọng:

- Chỉ cần cô nương trả lời cho ta biết cô nương có phải là chủ nhân của Bích ngọc Phật hay không thôi, còn mọi việc khác không quan trọng.

Sử Nguyệt Nga trong lòng tuy thấy hơn kỳ lạ, nhưng vẫn trả lời:

- Phải. Bích ngọc Phật là vật của ta. Ta cất giữ nó từ rất lâu rồi.

Vương phu nhân nghe đến đây bật òa ra khóc. Bà giơ tay ôm chặt lấy người Sử Nguyệt Nga mà nức lên mấy tiếng:

- Cầm nhi! Cầm nhi!... con của ta.

Sử Nguyệt Nga đột ngột như bị sét đánh ngang tai. Toàn thân cứng đờ. Mãi lúc lâu nàng mới bật lên mấy tiếng nho nhỏ:

- Bà... bà là ai?

Vương phu nhân nước mắt lưng tròng, kéo Sử Nguyệt Nga vào lòng, âu yếm:

- Con... con có nhớ ra mẹ không? Mẹ là mẹ của con đây!

Sử Nguyệt Nga đôi mắt trở nên đờ đẫn, những hình ảnh quá khứ như ẩn hiện, xô đẩy nhau trong tâm trí nàng. Sử Nguyệt Nga chợt rú lên một tiếng ôm chặt lấy Vương phu nhân bật khóc nức nở:

- Mẹ ơi!

Hai người ôm lấy nhau khóc vùi trong khi ở gần đấy cuộc chiến đã trở nên ngày càng ác liệt.

Hoàng y thiếu nữ đột nhiên tiến thẳng lại chỗ mọi người đang tụ tập.

Tiêu hồn ma nữ vội bước ra cản lại:

- Cô nương xin hãy dừng bước!

Hoàng y thiếu nữ đưa mắt nhìn nàng rồi hỏi:

- Cô nương có phải là Nguyệt Nga tiên tử không?

- Không phải! Cô nương muốn gặp Nguyệt Nga tỷ có chuyện gì?

- Ta muốn thương lượng với cô ta một việc.

- Là việc gì?

- Việc này e cô nương không quyết định được.

- Cô không nói ra làm sao biết ta không đủ khả năng.

Hoàng y thiếu nữ cau mày có vẻ không hài lòng, nhưng sau cùng nàng ta cũng cất tiếng:

- Ta muốn thương lượng với cô ta về việc Song long bí phổ.

Tiêu hồn ma nữ cười dài:

- Cuối cùng rồi ngươi cũng lòi cái đuôi chồn ra. Ta hỏi ngươi định dùng cách gì để cướp bí phổ đây?

Hoàng y thiếu nữ lạnh lùng:

- Ta vốn có ý tốt không muốn các ngươi tốn xương máu vô ích nên muốn thương lượng một chút. Nếu cô nương không đồng ý thì thôi vậy.

Sử Tố Mai dù sao cũng có kinh nghiệm hơn. Lúc này nghe Hoàng y thiếu nữ nói thế liền hỏi:

- Tại hạ muốn nghe cô nương nói rõ hơn cách thức thương lượng thế nào?

Hoàng y thiếu nữ nhìn Sử Tố Mai hỏi:

- Các hạ là ai?

- Ta là sư muội của Sử Nguyệt Nga. Vậy cô nương muốn thương lượng thế nào cứ nói với ta.

- Được! Ta muốn các ngươi cử ra một người đấu với ta. Nếu thắng, các ngươi có quyền giữ bí phổ, nếu thua, phải giao bí phổ lại cho ta.

- Cách thức đấu thế nào?

- Ta sẽ tấu một bản nhạc phổ. Nếu người của ngươi đang lúc nghe nhạc mà nhảy nhót, hay cục cựa là thua.

Tiêu hồn ma nữ kinh ngạc hỏi:

- Chỉ đơn giản vậy sao?

Hoàng y thiếu nữ cười nhạt:

- Đơn giản hay không rồi ngươi sẽ biết.

Sử Tố Mai gật đầu nói:

- Được. Để ta bàn bạc lại với sư tỷ rồi sẽ trả lời sau.

Hoàng y thiếu nữ nói:

- Ta chỉ chờ trong nửa canh giờ thôi. Nếu quá hạn ta sẽ cho các ngươi chết không đất chôn thây.

Tiêu hồn ma nữ trợn mắt, quát:

- Ta xem ngươi quá ngông cuồng rồi!

Hoàng y thiếu nữ khuôn mặt lạnh lùng quay lưng bước trở lại chỗ bọn Song thành Tứ tú.

Cuộc nói chuyện với Hoàng y thiếu nữ đã khiến cho Sử Tố Mai trở nên lo lắng. Phải biết "Không phải mãnh long, thì không quá giang". Hoàng y thiếu nữ nọ không biết thuộc hạng người gì, ở đâu? Nhưng từ cử chỉ cho đến lời nói đều toát lên một sắc thái uy lực không thể diễn tả bằng lời. Có vẻ như Hoàng y thiếu nữ đã nắm chắc phần thắng trong tay khi đưa ra cách thức giao đấu quái dị vừa rồi.

Tiêu hồn ma nữ quay mặt nhìn quay để tìm kiếm Vân Linh, nhưng không sao tìm thấy chàng đâu cả. Nàng biết Vân Linh võ công cao lắm, nhưng thật sự cao đến mức nào thì nàng chưa bao giờ dự đoán ra được. Nàng muốn nhân cơ hội này yêu cầu chàng ra thi thố một phen.

Sử Tố Mai đã đến bên hai mẹ con Vương phu nhân trình bày mọi việc về cuộc thách đấu vừa rồi của Hoàng y thiếu nữ.

Vương phu nhân đưa mắt nhìn Hoàng y thiếu nữ một lúc. Chợt bà nhận thấy cây sáo ngọc rất đẹp cài bên hông Hoàng y thiếu nữ. Vương phu nhân xanh mặt, kêu nhỏ:

- Nguy thật!

Sử Nguyệt Nga thấy mẹ đột nhiên kêu lên như thế, biết là chuyện quan trọng, vội hỏi:

- Mẹ nói thử xem. Cô ta là ai thế?

Vương phu nhân thở dài, run giọng nói:

- Ta không biết cô ta. Nhưng cây cây sáo ngọc kia, thì có một lai lịch rất ghê gớm.

- Vậy cây sáo ngọc đó lai lịch như thế nào?

- Chuyện này kể ra cũng đã lâu. Ta đã từng nghe sư phụ ta kể lại, hơn trăm năm trước có một thư sinh võ công rất cao, sử dụng một cây sáo ngọc làm vũ khí, đi đến đâu thiên hạ võ lâm đều phải kính nể. Thư sinh này thường dùng âm thanh để tiêu diệt đối phương. Người nào võ công cao lắm cũng chỉ chịu nổi khoảng một canh giờ là đã đứt mạch máu ra mà chết. Sau này, không hiểu vì sao thư sinh nọ bỗng nhiên biến mất không để lại dấu vết. Không ngờ hiện nay cây sáo ngọc lại tái xuất giang hồ.

Mọi người nghe Vương phu nhân kể chuyện đều thất kinh hồn vía. Nếu đúng thật Hoàng y thiếu nữ đã học được võ công quái dị của thư sinh nọ thì mọi người khó mà chống đối lại, có khi còn mang họa sát thân không chừng.

Tiêu hồn ma nữ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

- Việc này chưa có chi làm chắc chắn. Chúng ta cứ tạm cử người ra thi thố xem như thế nào? Nếu may mắn chúng ta chiến thắng thì thôi, bằng không thì đành để bí phổ lọt vào tay đối phương, rồi sẽ tìm cách khác chiếm lại sau.

Lời nói của Tiêu hồn ma nữ coi vậy mà đúng. Mọi người bàn bạc một hồi rồi quyết định cử Sử Tố Mai ra đấu trận này.

Thật ra, ban đầu mọi người ai cũng muốn là người được chọn, nhưng Vương phu nhân nói trong số mọi người ngồi đây chỉ có Sử Tố Mai võ công cao, mà tính tình lại trầm ổn, thích hợp cho cuộc đấu đặt biệt này.

Hoàng y thiếu nữ thấy mọi người đã đồng ý với cách thức thi đấu của mình và chọn Sử Tố Mai là người tỷ thí thì lập tức nhìn Sử Tố Mai nói:

- Các hạ đã biết cách thức, vậy chúng ta sẽ tiến hành ngay. Thời gian hạn định chỉ cần nữa khắc là cùng. Bây giờ các hạ hãy chuẩn bị đi.

Hoàng y thiếu nữ tay cầm sáo ngọc, đưa mắt nhìn đối phương. Đột nhiên, nàng đưa sáo ngọc lên môi thổi một hơi. Âm thanh trầm bổng, du dương, nhịp điệu không có gì đặc biệt.

Ở bên ngoài mọi người đưa mắt nhìn Sử Tố Mai thì thấy khuôn mặt nàng bình thản lạ lùng, không có một biểu hiện gì như đang phải cố gắng cả.

Một lúc sau, âm thanh trở nên nhịp nhàng khác lạ, nhịp điệu nhanh dần, âm điệu biến động không ngừng.

Nhìn lại, Sử Tố Mai khuôn mặt căng thẳng, toàn thân rung rẩy nhè nhẹ.

Tiêu hồn ma nữ lo lắng nhìn sang Sử Nguyệt Nga:

- Tỷ tỷ! Sao lại lạ vậy? Muội thấy bản nhạc này chẳng ra đầu đuôi gì cả. Cứ như một trò chơi trẻ con, mà tại làm sao thân hình Tố Mai tỷ trở nên run rẩy mới thật là kỳ.

Vương phu nhân nói:

- Chúng ta là người ngoài cuộc, nên mới cảm thấy như vậy. Còn người trong cuộc hẳn nhiên cảm nhận khác hẳn hơn nhiều.

Hai người bàn luận tới đây thì khuôn mặt Sử Tố Mai đã trở nên khích động. Dường như có một động lực gì đó lôi cuốn rất mãnh liệt làm cho Sử Tố Mai mấy lần muốn đứng bật dậy mà nhảy múa.

Đột nhiên có một tiếng rú nổi lên rất lớn. Một bóng nhân ảnh bay như ánh chớp đến bên cục trường.

Người lạ mặt tay chân không ngừng, vừa đến nơi đã vung chưởng đánh thẳng vào người Ảnh hồn thủ lão ma.

Ảnh hồn thủ không thân thủ nhanh nhẹn là thế cũng bị bất ngờ không sao tránh nổi một chưởng của đối phương.

Một tiếng rú thất thanh nổi lên.

Thân hình Ảnh hồn thủ theo tiếng rú bay bỗng ra ngoài, ngã lăn ra đất, nằm yên bất động.

Người lạ mắt một chưởng đánh ngã đối thủ lấy làm khoái chí, bật lên tràng cười rùng rợn.

Hoàng y thiếu nữ vừa thổi sáo vừa quét mắt nhìn kẻ lạ mặt thì thấy đó là một lão già râu quai nón, mắt ốc lồi, tướng mạo xấu xí, hung dữ.

Rõ ràng võ công lão già này rất cao, và lão có quan hệ thân thiết với bọn người Thiết phiến thư sinh.

Hoàng y thiếu nữ đột nhiên đưa tay ra hiệu cho Ưng thiên hành rút lui về phía sau.

Lão quái Ưng thiên hành thấy tình thế bất lợi đang chưa biết tính thế ra sao, bỗng nhìn thấy Hoàng y thiếu nữ ra lệnh đình chiến, rút lui liền vội vàng nhảy vội về phía sau Hoàng y thiếu nữ.

Lúc này Hoàng y thiếu nữ đã ngồi trên mặt đất, sáo ngọc trên môi không ngừng thổi ra những âm thanh kỳ lạ không theo một cung bực nào.

Toàn bộ cục trường tức thời trở nên lắng đọng. Dường như tất cả mọi người đều bị tiếng sáo làm cho mê hoặc.

Tình thế hiện tại cho thấy Hoàng y nữ nhân đã sử dụng âm ba của tiếng sáo tấn công tất cả mọi người có mặt đương trường.

Một lúc sau, những người võ công kém hơn đã bị cảm nhiễm.

Thân thể mọi người lần lượt run lên theo từng nhịp sáo. Đột nhiên hai anh em Thành Bưu nhảy bật lên múa máy quay cuồng, miệng kêu rú liên hồi.

Kế đó, Sử Nguyệt Nga tự nhiên ôm mặc khóc nức lên.

Xác y nhân Bạch ma Thường cũng chợt rú lên một tiếng, đại đao vung lên nhằm người Thiết phiến thư sinh chém luôn.

Thiết phiến thư sinh thất kinh vội tung người nhảy sang một bên, nhưng lão quên mất một điều là tiếng sáo đang tấn công vào người mình, khi lão nhảy tránh Bạch ma thường thì đã bị tiếng sáo câu hồn mất rồi.

Thiết phiến thư sinh bình thời trầm tĩnh là thế mà khi bị tiếng sáo khích động thật chẳng khác chi một gã điên, nhảy nhót lung tung, thiết phiến đánh tới tấp ra xung quanh.