Chương 23: CHUYỂN BIÊN BẤT NGỜ (PHẦN CUỐI)

Quái Dị Khách

Chương 23: CHUYỂN BIÊN BẤT NGỜ (PHẦN CUỐI)

Vân Linh kinh hãi nhìn vào khuôn mặt lão nhân nọ đến thất thần. Chàng không tưởng nổi trên đời sao lại có người giống người đến vậy. Khuôn mặt lão nhân kia thoạt trông chẳng khác gì khuôn mặt sư phụ chàng Hoạt thiên tà tí nào. Có điều khuôn mặt sư phụ chàng so ra còn trẻ hơn nhiều so với lão nhân này.

Vân Linh ngơ ngẫn không khỏi trong đầu có những ý nghĩ lạ lùng. Chẳng lẽ lão nhân kia và sư phụ có mối quan hệ chi chăng? Thật là kỳ lạ!

Trong khi Vân Linh còn đang kinh ngạc thì Tiêu hồn ma nữ ở bên cạnh chàng cũng nổi lên trong lòng sự tò mò vô tận. Nàng nghĩ lúc nãy nghe Vân Linh nói về suy đoán của chàng đối với những kẻ bí ẩn trong thùng xe. Không ngờ những gì chàng nói lúc trước đều hoàn toàn đúng sự thật.

Trong lòng Tiêu hồn ma nữ cảm giác trượng phu tài năng vô dạng. Đúng là nàng đã không đánh giá đúng thực lực của chàng rồi.

Bạch y thiếu nữ lúc này đã đỡ lão nhân lên một con ngựa gần đó. Nàng mặc kệ xung quanh chiến trận ác liệt vẫn bình tĩnh như không.

Đột nhiên, thân hình Bạch y thiếu nữ nhoáng lên trên không tiến thẳng về phía bọn đạo tặc đang đứng chặn trước quan lộ. Ngay tức khắc nhiều tiếng la hoảng liên tiếp nỗi lên. Mấy gã áo đen đứng ngay trước con lộ thi nhau rú lên rồi ôm mặt ngã xuống. Âm thanh tiếng rú của bọn chúng làm cho những gã đạo tặc còn lại không khỏi kinh hãi xoay đầu lại nhìn. Thì ra, trên mặt những kẻ đang kêu gào kia chợt nỗi lên một màu tím tái và ri ri chảy ra một thứ nước đen sì.

Không ai bảo ai bọn tặc nhân còn lại đều kêu to: Hắc độc lang.

Rồi không ít kẻ đang đứng gần những tên bị trúng độc vội vàng chạy lui cả lại.

Thế rồi, trong khi cả bọn áo đen đều đang kinh hãi vì độc dược "Hắc độc lang" thì con ngựa chở lão nhân bị thương và thiếu nữ đã vượt qua khỏi đám đông dầy đặc tiến về phía trước.

Mấy tên áo đen thấy hai người đi mất đều quát lên tức giận và vội vàng rời khỏi chiến trường tức tốc lên ngựa rượt theo.

Bỗng nhiên, ngay lúc ấy một âm thanh chấn động nữa nỗi lên. Hóa ra Hồng Thái lão đại lại vừa tiếp với gã hán tử trung niên một chưởng.

Hán tử trung niên bật cười khanh khách miệng nói lớn:

- Lão Hồng. Ta rất phục lão đó. Chúng ta để lần sau đánh tiếp.

Hán tử nọ nói xong liền phi thân nhảy lên trên sườn núi mất dạng.

Hồng Thái lão đại ngơ ngẫn đứng nhìn đối phương trong lòng ngạc nhiên không hiểu tại sao gã nọ lại bỏ đi thình lình như vậy.

Huỳnh đao song tiên vội bước lại nói:

- Đại ca! bọn người kia đã đuổi theo 2 ông cháu nọ rồi. Chúng ta phải làm sao đây?

Hồng Thái lão đại kinh hãi quay đầu lại nhìn. Thùng xe trống rỗng. Hai ông cháu quái dị kia đã biến mất. Đột nhiên lão trở nên ủ rũ cả người. Tâm thần hoang man vô tả.

Hồng Thái lão đại không hoang man sao được. Hai kẻ đang chạy trốn kia chính là khách hàng dưới sự hộ vệ của Thanh Long tiêu cục. Bây giờ bọn họ bị người ta bức bách đến nỗi phải bỏ cả xe mà chạy thì danh tiếng của Thanh Long tiêu cục còn ra thể thống gì.

Lão Hồng Thái gắng gượng quát mọi người bỏ xe lên ngựa nhanh chóng đuổi theo mấy kẻ kia. Tất nhiên, lão hy vọng có thể tìm được hai khách nhân để hoàn thành hợp đồng đã ký kết giữa hai bên trong chuyến hộ tiêu này.

Tiêu hồn ma nữ thấy mọi người đi cả, liền quay sang giục Vân Linh:

- Tướng công! Chúng ta cũng đi thôi nào.

Vân Linh khẽ gật đầu. Đột nhiên, chàng nghĩ ra một điều gì đó liền chộp lấy tay Tiêu hồn ma nữ nói lớn:

- Nhanh, chúng ta phải chạy nhanh mới kịp.

Tiêu hồn ma nữ ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Nàng vừa định mở miệng thì Vân Linh đã kéo nàng bay bỗng lên trên sườn núi phóng chạy như bay.

Tiêu hồn ma nữ thần tình kinh ngạc. Nàng chẳng hiểu Vân Linh định làm gì mà kéo nàng chạy như bay như biến thế này.

Hai người kéo nhau đi một lúc thì Tiêu hồn ma nữ đã lại nghe thấy tiếng vũ khí chạm nhau ở đâu đó phía trước. Nàng thấy Vân Linh đang kéo nàng lướt đi rất nhanh về phía ấy. Lúc này trong đầu Tiêu hồn ma nữ đã lờ mờ đoán ra mục đích Vân Linh kéo nàng chạy nhanh như vậy là vì việc gì. Chắc hẳn việc này phải liên hệ đến hai người chạy trốn lúc nãy.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Vân Linh. Hai người nhờ bỏ đường lộ mà đi theo lối tắt nên đã kịp đến để chứng kiến cảnh tượng giao tranh cực kỳ khủng khiếp.

Xung quanh Bạch y thiếu nữ và lão nhân hàng loạt người ngã lăn trên đất kêu gào thảm thiết. Tuy nhiên, bọn áo đen dường như càng lúc càng điên cuồng lao đến vây chặt lấy hai kẻ chống đối. Bọn chúng ai cũng đao pháp nhanh lẹ, chém tới vù vù làm cho Bạch y thiếu nữ phải vất vả hết sức né tránh và chống đỡ trong tư thế tuyệt vọng.

Tiêu hồn ma nữ đứng núp bên sườn núi bên cạnh Vân Linh cũng tò mò ngó xem. Nàng nhìn bọn áo đen giao thủ một hồi thì chợt thấy đao pháp của bọn chúng hết sức quen thuộc. Nhất thời chưa nghĩ ra đao pháp nọ tên gọi là gì.

Tiêu hồn ma nữ ngẫm nghĩ một lúc chợt choàng tỉnh kêu lên:

- Ơ! Ta nghĩ ra rồi! Hoá ra là đao pháp của Ma đao.

Vân Linh nghe nàng kêu lên như vậy không khỏi ngạc nhiên tò mò hỏi:

- Nàng nói đao pháp đó là của ma đao ư?. Vậy chứ ma đao là ai?

Tiêu hồn ma nữ kinh nghi nói:

- Ma đao là thiên hạ đệ nhất thần đao Hồ Nhất Long. Một cao thủ nổi danh cách đây 30 năm. E rằng uy danh của Ma đao còn cao hơn cả Bát ma nữa.

Thật không ngờ trí lực của Tiêu hồn ma nữ lại lợi hại như vậy. Vốn dĩ, Hồ Nhất Long nổi danh đã lâu. Với tuổi tác như Tiêu hồn ma nữ thì làm sao có thể nhận biết đao pháp kia tên gọi là gì. Chẳng qua, nàng nhờ vào sự mô tả tương đối cặn kẽ của sư phụ mà đoán được thôi.

Vân Linh lúc này chợt nhớ đến bọn người lần trước đến bao vây nương tử Ngọc Liên Hoa của mình. Trong lòng chàng chợt có cảm giác lo lắng, khẩn trương. Phải chăng Ngọc Liên Hoa đã bị bọn tặc người của Hồ Nhất Long bắt đi và có phải chính bọn chúng đã giết hại các nương tử của chàng?.

Vân Linh nghĩ vậy liền quyết định phải bắt gã trung niên áo đen kia để dò hỏi tin tức. Chàng trong nháy mắt đã lướt nhanh xuống dưới chân núi. Thân pháp của chàng nhanh đến nỗi Tiêu hồn ma nữ đang đứng ở cạnh chàng trong nhất thời phải phát sinh kinh hoảng.

Nàng thấy Vân Linh đột nhiên biến mất trong nháy mắt rồi tức thời đứng ở dưới chân núi như thể chàng biết biến hóa vậy.

Nàng không khỏi ngỡ ngàng không hiểu chàng xuống dưới đó định làm gì.

Trong lúc ấy, phía nơi trận đấu đột nhiên có nhiều tiếng la hoảng vang lên. Bọn áo đen, đột nhiên nhận thấy một luồng gió mạnh thổi tới rồi thì toàn thân xiêu xiêu muốn ngã. Áp lực cơn gió thổi tới không chỉ mạnh bạo mà còn có điều bất diệu. Trong số đám áo đen đột nhiên gã chỉ huy bị gió lớn cuốn thốc tới bay bỗng ra xa.

Thân hình gã áo đen dường như bị chụp trong vòng xoáy lốc không sao la lên hay có bất kỳ động tác nào kháng cự lại cả.

Lúc này đây thực tế gã đã bị Vân Linh điểm trụ huyệt đạo và dùng Ảo bộ pháp lôi kéo đi rồi.

Do thân pháp của Vân Linh quá sức nhanh chóng nên đám người áo đen chỉ thấy như một cơn gió cuốn qua chứ thực tế không hề nhìn được khuôn dạng thể pháp con người.

Vân Linh kéo gã hán tử trung niên lùi nhanh vào góc khuất rồi đứng lại ở đó.

Bọn áo đen thấy tình thế khác lạ không khỏi kinh hãi, ngạc nhiên. Bọn chúng không dưng bị bắt mất chủ tướng thì chẳng khác chi bọn gà con mất mẹ tâm chí hoảng loạn.

Bạch y thiếu nữ đoạt lấy cơ hội thuận tiện vội vàng bứt phá vòng vây đưa lão nhân lên ngựa chạy đi.

Bọn áo đen số thì đuổi theo, số còn lại vội vàng chạy đến khe núi tìm kiếm thủ lĩnh.

Không ngờ bọn chúng tìm kiếm một hồi mà vẫn không sao phát hiện ra điều gì. Cả bọn đều ngơ ngác tưởng như có ma trùng hiện giữa ban ngày. Nếu không phải thế thì cũng không biết giải thích sao nữa. Chuyện quái gì mà rõ ràng thủ lĩnh bị cơn gió cuốn đi rồi biến mất không chút dấu vết. Làm sao lại có chuyện kỳ cục như vậy. Thực không tài nào hiểu được.

Bọn áo đen tìm mãi không ra đành phải bỏ đi. Lúc này Vân Linh mới từ trong sườn núi ngó đầu nhìn ra. Chàng thấy bọn áo đen đi rồi mới quay lại cười với Tiêu hồn ma nữ:

- Loan muội! Muội thấy bọn áo đen kia bị huynh dọa khiếp chưa?

Tiêu hồn ma nữ nguýt dài nói:

- Khiếp đâu chẳng thấy. Chỉ thấy chàng trốn trốn nấp nấp trông thật khó coi.

Vân Linh thấy mỹ nhân cử chỉ mê hoặc như vậy, lại còn chọc chàng kém cỏi phải đi trốn núp bọn tiểu yêu kia thì không những không giận mà còn bật cười nói:

- Ai da! Nương tử không ngờ lại không hiểu ý ta.

Tiêu hồn ma nữ lên tiếng trách cứ trượng phu thật ra cũng không phải là không có lý.

Rõ ràng so về võ học Vân Linh trượng phu của nàng hơn hẳn bọn áo đen kia không biết bao nhiêu lần. Nếu mà chàng quả thật muốn động thủ thì toàn bộ bọn chúng chẳng còn một ai có thể sống sót.

Thế nhưng Tiêu hồn ma nữ lại chẳng thấy Vân Linh động thủ với bọn áo đen, lại còn trốn trốn núp núp làm làm chuyện quái dị như thế nên mới buột miệng bảo chàng như vậy.

Lúc này nàng lại nghe trượng phu cười và bảo nàng không hiểu ý chàng thì liền phi thân đi xuống miệng hỏi:

- Tướng công! Chàng nói thử xem vì sao lại không "giáo huấn" bọn áo đen kia.

Vân Linh khuôn mặt trầm lại đưa mắt nhìn Tiêu hồn ma nữ miệng nói:

- Nàng xem! Bọn người áo đen đó dù sao cũng là phụng mệnh hành sự. Thực tế bọn chúng cũng không phải loại đầu sỏ. Nếu bây giờ ta ra mặt đấu với bọn chúng. Tất yếu phải ra ta diệt cỏ tận gốc, không để thông tin sự xuất hiện của ta ra giang hồ đến tai gã Ma Đao Hồ Nhất Long kia. Thế nhưng ta thực sự không nỡ ra tay giết một lúc nhiều người như vậy. Thôi thì ta tạm lánh mặt không gặp mặt bọn chúng để chúng không biết đường nào cũng là điều hay. Nàng thấy ta nghĩ như vậy có được không?

Tiêu hồn ma nữ nghe trượng phu phân tích một hồi cũng lấy làm kinh ngạc lẫn thán phục. Thông thường kẻ nào đó ra giang hồ rồi thì thân tại giang hồ, không thể có lòng từ bi kiểu giống như Vân Linh vậy. Nhưng sau khi nghe trượng phu phân tích lý lẽ thì nàng thấy chàng quả thật đáng phục, võ công cao mà không kiêu, giết được người mà không giết. Một người có tình cảm đáng quý như thế làm sao lại là người xấu cho được. Vậy thì nàng sao còn phải lo lắng về việc y có thể đối xử tệ bạc với nàng nữa.

Tiêu hồn ma nữ nghĩ thế lại càng yêu thương Vân Linh hơn. Thế nhưng là con gái, nàng cũng không muốn bày tỏ tình cảm quá đáng, sợ rằng chàng lại coi thường mình. Vì thế, sau khi Vân Linh nói xong Tiêu hồn ma nữ liền giả vờ níu lấy tay Vân Linh hỏi:

- Tướng công! Chàng mau nói xem, chàng bắt gã áo đen này làm gì?

Vân Linh đôi mắt rất sáng, chàng thấy Tiêu hồn ma nữ khuôn mặt mỹ dịu, đôi mắt như ánh hồ thu nhìn chàng toát nên một vẻ yêu thương vô hạn thì vui sướng âm thầm, cũng tự hiểu nàng nọ đang cố tình dấu diếm tình cảm luyến ái của mình. Tự nhiên lòng chàng cảm thấy lâng lâng thích thú.

Chàng liếc nhìn nàng cười khẽ nói:

- Nàng hãy khoan. Để ta thẩm vấn gã áo đen này đã.

Rồi chàng bắt đầu quay sang dùng cực hình tra khảo gã áo đen kia.

Ban đầu, gã trung niên áo đen tâm khí cao ngạo, nhất định không chịu mở miệng một tiếng. Thế nhưng sau khi Vân Linh nổi giận dùng đến cực hình "phân thân triệt đạo" thì gã thật sự chịu không nổi đau đớn mới phải đồng ý khai ra tất cả.

Qủa nhiên không ngoài dự đoán của Vân Linh. Ngọc Liên Hoa đích thị bị người của Ma Đao Hồ Nhất Long bắt, nhưng còn bọn giết hại các mỹ nhân thì tên áo đen trung niên này cũng không biết. Trong lòng Vân Linh chợt nhiên khẩn trương vô tận. Biết được tin tức của Ngọc Liên Hoa rồi cũng là một may mắn. Chỉ cần chàng có cách tìm được ra nàng thì sớm muội gì cũng tìm ra kẻ thù đã hạ sát các tiểu mỹ nhân nương tử của chàng.

Lúc này, thật sự Vân Linh chỉ hận không có đôi cánh hay thuật phân thân để cùng một lúc có thể vừa đi cứu Ngọc Liên Hoa lại vừa có thể đến được rặng Phong Lĩnh để chữa thương cho Sử Nguyệt Nga. Hai người vợ yêu đó của chàng sao lại cùng lúc gặp phải tai nạn như vậy. Thật sự chàng biết cứu ai đây, hoặc bỏ ai đây.

Tất nhiên nghĩ thì như thế, nhưng hiện tại Tiêu hồn ma nữ đang ở đây. Chàng không thể bỏ nàng lại mà đi cứu Ngọc Liên Hoa cho đành. Việc này rốt cuộc cần có một sự sắp xếp cẩn thận. Trong lòng Vân Linh tự nhiên cảm thấy căng thẳng, nhất thời chưa thể quyết định được kế sách vẹn toàn.

o0o