Chương 2: Đồng Môn Tương Tàn - Khởi Đầu Mới (Trung)

Pokemon Xuyên Không Kỳ Lục

Chương 2: Đồng Môn Tương Tàn - Khởi Đầu Mới (Trung)

"Khặc khặc...Không hổ là đệ nhất thiên tài của Trấn Thiên Tông, năm trăm năm trở lại kẻ đầu tiên có thể thức tỉnh được Thành Long Giới Châu cùng Thanh Long Thánh Kiếm càng có thể để chúng tự động nhận chủ, mười năm tuổi mà có thể có được sức mạnh áp đảo Ngũ đại hộ pháp bọn ta, vừa rồi chúng ta xem thường ngươi mà xém mất mạng,nếu không phải có Hộ thân Chí Vũ chỉ sợ...." Chỉ thấy năm người áo đen hoàn toàn không để ý tới thương thế của mình mà quái khiếu cười nói, đồng thời nhìn xem trong tay mình cây lông quạ màu đen sắc mặt tràn đầy sùng bái chi sắc, chỉ là không đợi bọn họ nói hết đã thấy từ trong cơ thể bọn họ bộc phát ra từng tia kiếm khí sắc bén không chờ bọn họ kịp phản ứng cả năm người đã bị kiếm khí sắc bén cắt thành mảnh vụn, chỉ để lại trên mặt đất năm bãi máu cùng với chiếc lông quạ đã bị cắt thành hai nửa.
"Haiz...Năm tên ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình, không chỉ ném cái mạng nhỏ mà còn làm phí một chiếc Hộ Thân Chí Vũ quý giá, cũng mấy năm tên các ngươi có thể dò xét chút thực lực của tiểu tử kia, xem như chết cũng có chút giá trị..." không để tâm chút nào đối với việc năm hắc y nhân bị giết người áo đen thản nhiên nói, chợt quay tới nói với Song Tử.
"TIểu sư đệ, năm năm không gặp lại xem ra ngươi đã tiến bộ không nhỏ, năm tên vừa rồi tuy thực lực chẳng ra sao nhưng cũng đã là Hộ Pháp cấp bậc,vậy mà ngươi chỉ cần một tia kiếm khí cũng đã nhẹ nhàng thuấn sát bọn chúng, muốn làm như vậy có rất nhiều cường giả có thể dễ dàng làm được nhưng với cái tuổi mười năm của ngươi cộng thêm việc linh khí trong thiên địa xói mòn tới mức chỉ mỏng manh thế này thì..." Không để người áo đen tiếp tục cảm thán, Song Tử đã dùng giọng nói không có bất kỳ tia dao động nào ngắt lời.
"Đừng dông dài nữa, nói thẳng vào mục đích chính đi. Vân Sở Huyền, huynh hẹn đệ tới đây rốt cuộc có chuyện gì?"
"Tốt, lời nói thừa ta cũng không nói nữa, mục đích ta gọi ngươi tới mục đích chỉ là hy vọng ngươi giao ra hai món đồ." Không chút nào để ý tới, người áo đen tên gọi Vân Sở Huyền nói.
"Hai vật cần lấy? Với thân phận của Vân sư huynh cũng có vật không có lấy được mà phải tới tận chỗ của tiểu sư đệ như ta lấy sao?" Dù đã phần nào đoán được mục đích của Vân Sở Huyền nhưng Song Tử vẫn cười nhạt hỏi.
"Với trí thông minh của ngươi hẳn sớm biết mục đích của ta không cần thiết phải hỏi thừa như vậy. Mục đích của ta lần này chính là Thanh Long Giới châu cùng với Thanh Long Thánh Kiếm, hy vọng ngươi có thể giao nó cho ta." Vân Sở Huyền cười nhạt nói ra mục đích, trong giọng nói mang theo một tia uy hiếp không cho phép người khác phản đối.
"Quả nhiên, xem ra huynh không hề từ bỏ ngôi vị Thanh Long Kiếm Khách - thủ lĩnh của Trấn Phương Thần Tướng. Nhưng đệ không thể giao chúng cho huynh, trước khi chết sư phụ đã giao chúng cho đệ, yêu cầu đệ trở thành tân nhiệm Thanh Long, vì vậy đệ tuyệt đối sẽ không giao chúng cho huynh." Nghe vậy, Song Tử không hề tỏ vẻ ngạc nhiên mà chỉ bình thản nói, chỉ là trong giọng nói tràn đầy kiên định cùng mang theo một tia hận ý.
'Hừ, quả nhiên tiểu tử ngươi vẫn không biết điều như vậy, xem ra không cho ngươi nếm chút đau khổ ngươi lại còn tưởng rằng mình rất giỏi. Hặc hặc...Đệ nhất thiên tài thì sao chứ? Rất ngưu sao? Hặc hặc...chung quy vẫn chỉ là một thằng nhãi con chưa trưởng thành mà thôi, hôm nay ta phải dẫm nát ngươi dưới chân, khiến ngươi phải quỳ xuống mà xin tha thứ...hặc hặc... ngẫm lại cái cảm giác dẫm thiên tài dưới chân thật sự rất tuyệt vời đây...hặc hặc..." Nghe Song Tử nói vậy, gương mặt Vân Sở Huyền đột nhiên trở nên tràn đầy dữ tợn, khói đen quanh người cũng dày đặc hơn, điên cuồng cười nói.
"Xem ra huynh đã bị dục vọng làm mờ mắt rồi, đệ nhắc lại một lần cuối, tuyệt đối sẽ không giao chúng cho bất cứ kẻ nào, nếu huynh cứ khăng khăng như vậy thì đệ đành phải đánh tới khi huynh từ bỏ mới thôi." Nghe Vân Sở Huyền nói vậy, Song Tử kiên định nói ra, đồng thời cũng đặt tay phải lên thanh kiếm đeo sau lưng mình tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
Bầu không khí xung quanh bỗng chốc trở nên căng thẳng, chỉ cần song phương hơi có chút hành động cũng đều có thể khơi dậy trận chiến.