Chương 3: Đồng Môn Tương Tàn - Khởi Đầu Mới (Hạ)

Pokemon Xuyên Không Kỳ Lục

Chương 3: Đồng Môn Tương Tàn - Khởi Đầu Mới (Hạ)

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo từng mảnh lá cây rụng xuống nhẹ nhàng lướt qua hai người, chợt chỉ thấy Vân Sở Huyền động. Khói đen quanh thân hắn không ngừng tuôn ra dày đặc rồi hội tụ tới lòng bàn tay phải của hắn hình thành một quả bóng năng lượng màu đen cỡ trái bóng nhỏ đang không ngừng áp súc lấy năng lượng có thể tùy thời bộc phát. Chợt hắn giơ cao quả cầu năng lượng lên rồi ném tới phía Song Tử, trong miệng cũng gầm lên một tiếng.
"Ám Phệ Ma Châu"
Quả cầu năng lượng vừa rời tay Vân Sỏ Huyền chợt bành trướng nhanh chóng, chỉ trong giây lát đã có đường kính hơn hai mét, phát tán ra hắc quang âm u như muốn thôn phệ cả linh hồn người khác lao nhanh về phía Song Tử.
Thấy quả cầu năng lượng lao về phía mình, Song Tử cũng không có bất cứ động tác gì, cả người đứng im bất động giống như bị tình cảnh trước mặt làm kinh sợ không thể cử động. Ngay khi quả cầu chỉ còn cách mình chỉ còn không tới một mét, chỉ thấy Song Tử động. Tay phải nhẹ nhàng rút thanh trường kiếm đeo sau lưng, khẽ vang một tiếng kiếm ngân, toàn thân kiếm lập tức bao trùm một tầng lục quang sáng loáng, đồng thời toát ra từng tia điện quang ngưng tụ thành hư ảnh một con lục sắc lôi long đang cuốn mình quanh Song Tử. Nhẹ vung kiếm một cái, trong miệng nhẹ hô một tiếng "Lôi Long Trảm", chỉ thấy con lôi long đang cuốn mình quanh Song Tử chợt gầm lên một tiếng, cả người mang theo từng tia lôi điện cùng kiếm khí sắc lạnh lao nhanh về phía quả cầu năng lượng.
"Gràoooo....'
"Ầmmmm...."
Hai đại chiêu va chạm vào nhau gây ra từng tiếng nổ mạnh, sóng xung kích tản ra tứ phía khiến cho cây cối nho nhao đổ gãy, đất đá khói bụi bay mịt mù che kín thân ảnh hai người.
"Gràoo.."
Chợt từ khói bụi lao ra một con lôi long cả người lục sắc, mặc dù so với lúc trước nhỏ hơn vài vòng nhưng vẫn mang theo khí thế kinh người lao về phương hướng Vân Sở Huyền.
"Ầm"
khói bụi lần nữa bốc lên, thanh thế dù không kinh người như trước nhưng vẫn khiến cho người ta không thể không che mắt lại. Đợi khi khói bụi tản đi chỉ thấy phía trước xuất hiện một cái hố lớn, đường kính hơn năm mươi mét, sâu gần năm mét, xung quanh chằng chịt từng đạo khe nứt lớn đang lan rộng ra phía ngoài. Cách đó không xa, nơi mà Vân Sở Huyền từng đứng cũng có một cái hố lớn rộng năm mét sâu gần một mét. Mà thân ảnh của hắn lúc này không còn tại, khó tránh khỏi khiến người ta nghĩ hắn đã bị chiêu vừa rồi giết chết.
"Tàn nguyệt thiên xạ"
Đúng lúc này, từ phía trên trời truyền tới tiếng của Vân Sở Huyền, Song Tử vội ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy Vân Sở Huyền toàn thân hắc khí bao bọc đang lăng không mà đứng, đồng thời quanh thân ngưng tụ hàng trăm lưỡi đao có hình dáng như trăng khuyết, toàn thân đen bóng đang xé gió mà lao về phía Song Tử. Thấy vậy, hắn vội vung lên trường kiếm trong tay, đồng thời quát nhẹ một tiếng.
"Băng long tỏa thiên"
Trên thân kiếm lôi điện lập tức biến mất không còn, thay vào đó chính là từng sợi hàn khí băng lãnh nhanh chóng ngưng tụ thành một con băng tuyết thần long tỏa ra hơi lạnh thấu xương khiến cho cả khu vực quanh đó mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng đông kết lại.
"Gràooo..."
Băng long gầm một tiếng rồi lao nhanh về phía Vân Sở Huyền, nơi nơi nó đi qua toàn bộ nguyệt nhận đều nhanh chóng đông kết lại rồi vỡ thành những mảnh vụn băng, Vân Sở Huyền sững sờ nhìn cảnh này không kịp phản ứng bị băng long đánh trúng, quanh thân nhanh chóng bị một tầng băng kết bao phủ lại.
Song Tử thấy vậy giơ tay trái hướng phía hắn, quát lớn ''Vạn mộc triền nhiễu". Ngay sau đó, từng đoạn dây leo lớn xông phá mặt đất mà ra, nhanh chóng cuốn chặt lấy Vân Sở Huyền.
Thấy vậy,Song Tử khẽ thở một hơi, tay phải giơ cao trường kiếm chuẩn bị ra đòn cuối cùng kết thúc trận chiến này, chỉ là ngay lúc này dị biến đột nhiên phát sinh.
Chỉ thấy từ nhiều phương hướng khác nhau đột nhiên lao ra từng cây Hắc Liên đen bóng, quanh thân tỏa ra hắc khí nồng nặc, trên đầu là mũi nhọn như tiêm thứ. Hắc Liên toàn thân tỏa ra khí tức quỷ dị như muốn hút sâu linh hồn của người khác vậy, khiến cho người ta chỉ nhìn thấy cũng có cảm giác không rét mà run.
Toàn bộ Hắc Liên có hai, ba mươi chiếc đồng loạt lấy tốc độ cực nhanh lao về phía đang bị băng kết cùng dây leo cuốn chặt không thể cử động Vân Sở Huyền, Song Tử thấy vậy vội phi thân tới trước hắn, trường kiếm trong tay không ngừng chém tới Hắc Liên, đồng thời lấy tốc cực nhanh tạo thành một vòng phòng hộ kiếm khí bao quanh Song Tử cùng Vân Sở Huyền khiến Hắc Liên không thể nào tiếp cận được.
'Hưu"
"Phốc"
Đúng lúc này, phía sau Song Tử vang lên một tiếng, một đạo hắc ảnh lao về phía Song Tử. Không để hắn kịp phản ứng đã đâm xuyên qua ngực hắn, sau đó cấp tốc rút ra khiến tiên huyết bắn lên tung tóe, đồng thời cũng để lại một vết thương lớn trên người Song Tử, hai, ba mươi đạo Hắc Liên vừa bị Song Tử đánh bật ra cũng nhân lúc này trói chặt Song Tử lại, căn bản không cho Song Tử cơ hội thoát ra.
Chật vật quay đầu lại, ánh mắt Song Tử đột nhiên co rút lại nhìn đang đung đua quannh người Vân Sở Huyền, trên thân bao trùm từng đạo phù văn màu xanh Hắc Liên
Không chút nào để ý tới vết thương trên người đang chảy giàn dụa máu, Song Tử hướng phía Vân Sở Huyền quát lớn:
"Là ngươi, kẻ năm năm trước trộm đi Tỏa Long Liên rồi giết chết sư phụ chính là ngươi? Tại sao, sư phụ đối với ngươi hết mực thương yêu như con ruột của chính mình, sao ngươi có thể ra tay giết hại sư phụ?"
"Tại sao? Hắc, đương nhiên là vì truyền thừa của Thanh Long Cốc rồi. Trấn Thiên Tông chúng ta chia làm năm đại phương các ứng đối với năm đại thánh thú Thanh Long, Bạch Hổ, Hoàng Lân, Chu Tước, Huyền Vũ. Ngũ đại thánh thú bên trong lấy Thanh Long mạnh nhất, truyền thừa cũng khó tiếp nhận nhất, tính ra đã có năm trăm năm Thanh Long truyền nhân chưa từng xuất thế khiến Thanh Long Cốc luôn bị tứ phương còn lại đè đầu. Ta đã từng cầu xin lão già kia để ta tiếp nhận Thanh Long truyền thừa vậy mà hắn lại lén lút giao chúng cho ngươi, hắc, yêu thương ta sao không giao chúng cho ta mà lại đem cho ngươi cơ chứ? Bởi vậy ta đã trộm đi Tỏa Long Liên, vốn chỉ định giết chết ngươi để lấy truyền thừa, ai biết lão già kia đột nhiên phát hiện, ta cũng chỉ đành giết chết hắn vậy. yên tâm, ta sẽ đưa ngươi đi gặp hắn sớm thôi, xuống dưới đó giúp ta gửi lời hỏi thăm tới hắn....ha ha ha..."
Nghe Song Tử hỏi vậy, Vân Sở Huyền điên cuồng cười lớn, mặt mũi hắn điên cuồng cười nói hết sức dữ tợn, đồng thời đem Tỏa Long Liên vung hướng đầu Song Tử.
Tỏa Long Liên lao hướng Song Tử, trên thân phù văn xanh sáng lên khiến nó càng toát ra vẻ nguy hiểm. Chợt một bóng đen lóe tới che trước người Song Tử, Tỏa Long Liên đánh trúng bóng đen đột nên có chút lệch hướng đâm tới bả vai Song Tử.
Thấy Tỏa Long Liên đánh không trúng chỗ yếu hại của Song Tử, Vân Sở Huyền có chút nhíu mày, chợt nhìn về phía hắc ảnh khóe miệng dâng lên một nụ cười nhạt nói:
"Ta cứ tưởng người tới cứu tiểu tử ngươi, hóa ra lại là con súc sinh này sao? Tiểu tử, nhìn xem ai tới cứu ngươi này." Nói xong cười nhạt nhìn hướng Song Tử.
Đôi mắt có chút vô thần nhìn về phía hắc ảnh, chợt Song Tử hét lớn: "Tiểu Tuyết"
Chỉ thấy hắc ảnh sau khi rơi xuống đất thình lình hiện ra thân ảnh của một con mèo nhỏ, toàn thân có bộ lông màu tuyết trắng, phía sau kỳ lạ có mười chiếc đuôi như đuôi hồ ly- nó chính là một con thập vĩ thiên miêu- sủng vật mà Song Tử coi như người thân của mình có tên là Tiểu Tuyết. Chỉ là Tiểu Tuyết giờ đây toàn thân lông trắng đã bị tiên huyết nhuộm đỏ, trên người có một đạo vết thương hết sức khủng bố do bị Tỏa Long Liên đâm xuyên qua, cả người run rẩy nhưng nhãn thần khi nhìn về phía Song Tử thì hết sức nhu hòa, ấm áp cùng tràn đầy không buông bỏ được, trái ngược lại với Song Tử, khi Tiểu Tuyết khi nhìn tới Vân Sở Huyền thì tràn đầy căm hận cùng vô cùng vô tận sát khí.
Nhìn thấy ánh mắt ấy của Tiểu Tuyết cùng thái độ của Song Tử đối với việc Tiểu Tuyết bị thương, Vân Sở Huyền bỗng nhiên cười gằn: "Tiểu tử chết tiệt, ngươi đã khiến ta không có được Thanh Long truyền thừa, vậy ta sẽ cho ngươi tận mắt thấy con súc sinh kia bị mổ bụng moi gan, đem đi là khăn choàng cổ, oa hắc hắc..."
"Chết tiệt, Vân Sở Huyền tên khốn ngươi dám động tới Tiểu Tuyết lão tử sẽ giết cả nhà ngươi, sẽ đánh ngươi xuống mười tám tầng địa ngục rồi đem hồn phách ngươi ném vào Phệ Hồn Phiên khiến ngươi phải chịu vô tận thống khổ muốn sống không được muốn chết không xong...Tên khốn khiếp ngươi nhanh dừng lại cho ta..." Thấy Vân Sở Huyền dĩ nhiên động tới Tiểu Tuyết, Song Tử hoàn toàn không thèm để ý tới việc mình đang bị thương nặng mà cố hết sức thoát ra khỏi sự trói buộc của Tỏa Long Liên mà cố gắng lao tới ngăn cản Vân Sở Huyền.
Nhưng mà hiển nhiên, Vân Sở Huyền không chút nào để ý tới Song Tử lúc này mà chỉ đang đắm chìm trong suy nghĩ làm sao có thể hành hạ thật tốt Song Tử. ngay khi Vân sở Huyền vừa bước tới gần Tiểu Tuyết, đột nhiên dị biến phát sinh. Chỉ thấy toàn bộ Tỏa Long Liên đang trói buộc Song Tử đột nhiên bị cắt vụn thành nhiều mảnh nhỏ, mà giờ phút này sau lưng Song Tử đang hiện lên hƯ ảnh của một thanh kiếm, kiếm ảnh bị từng tia sáng như lưu ly vậy bao bọc khiến cho người ta không cách nào nhìn thẳng tới nó. mà Song Tử lúc này hai mắt đang nhắm lại, trong miệng khẽ thủ thỉ: "...Ta nguyện dâng hiến thân mình, thiêu đốt hồn phách để đổi lấy sức mạnh, ta nguyện hóa thân vào hư vô để có thể bảo vệ người thân, huynh đệ...nguyện hóa thành ngọn đuốc trong đêm xua tan hắc ám, soi sáng những con đường..."
Giọng nói hết sức nhẹ nhàng nhưng khi đi vào trong tai Vân Sở Huyền lại đáng sợ hơn bất cứ thứ gì, hắn vội vàng hét lớn về phía Song Tử;
"Tiểu tử ngươi điên rồi, dĩ nhiên dám sử dụng đến Tịnh Thế Long Viêm Chú, ngươi làm như vậy cả chính ngươi cũng sẽ chết, hơn nữa linh hồn thiêu đốt sẽ hoàn toàn biến mất vào trong hư không, vĩnh viễn biến mất, ngươi..."
Không để ý chút nào tới đang ở bên gào thét Vân Sở Huyền, cả người Song Tử càng ngày tỏa ra lục quang càng sáng mãnh liệt, quanh thân ngọn lửa lưu ly cũng càng lúc càng cháy dữ dội, kiếm khí càng lúc càng dày đặc. Đột nhiên cả người Song tử bùng nổ thành một biển lửa màu lưu ly cùng kiếm khí dữ dội bộc phát ra bốn phương tám hướng với tốc độ độ cực nhanh cùng khí thế không gì cản nổi. Nơi nó đi qua cỏ cây sinh vật không chút nào tổn thương mà còn giống như được tưới ngọc lộ càng trở lên tươi tốt, tràn đầy sức sống hơn, trái ngược với đó bất cứ những thứ tà ác dơ bẩn trong phút chốc hỏa hải đi qua đều bị biến thành tro bụi. Chỉ trong giây lát hỏa hải đi qua một phần tư châu Á bao gồm Đông Nam Á, một phần Đông Á một phần Nam Á cùng biển cả toàn bộ những kẻ xấu xa toàn bộ đều bị đốt thành tro bụi.
Chính giữa khu rừng nơi mà Song Tử vừa ở đó, thân ảnh Vân Sở Huyền và Song Tử đều đã bị biển lửa thiêu rụi, chỉ khác Vân Sở Huyền là bị thanh tẩy mà Song Tử thì là do cái giá khi phát động cấm chú. Giờ phút này phía trên bầu trời khu rừng đang có một thanh trường kiếm màu lưu ly, thân kiếm dài gần một mét, chuôi kiếm dài gần sáu phân phía trên có điêu khắc lấy hình long đầu, miệng rồng há to ra ngậm lấy một viên bảo châu trong suốt tỏa ra ánh sáng lưu ly nhu hòa, thình lình trong viên bảo châu lại có một con Thanh Long đang bay múa bên trong. Đây chính là Thanh Long Thánh Kiếm cùng Thanh Long Giới Châu, hai đại thần khí của Thanh Long Cốc cùng Trấn Thiên Cung, thứ mà chỉ có truyền nhân Thanh Long mỗi đời mới được sở hữu. Mà lúc này, đang bay bên cạnh hai bảo vật ấy lại là hư ảnh của một con Thanh Long, trong miệng của nó dĩ nhiên ngậm lấy Tiểu Tuyết cùng Song Tử - người mà đáng lý đã bị đốt cháy do phát động cấm chú. Chỉ là giờ đây thân ảnh Song Tử khắp cả người đều là vết cháy bỏng, đồng thời từ vết thương còn liên tục tuôn ra máu. Hư ảnh Thanh Long bay lượn trên bầu trời một lát rồi đột ngột ngậm lấy Thanh Long Thánh Kiếm cùng Thanh Long Giới Châu, đồng thời cả người toát ra ngọn lửa màu xanh dữ dội cùng một luồng kiếm khí xung thiên. Chỉ thấy nó ngẩng đầu lên trời rống lớn một tiếng, ngay sau đó lao về phía trước phá ra một lỗ hổng không gian đen ngòm rồi mang theo Song Tử Tiểu Tuyết cùng hai đại thần khí lao vào trong đó.
Ngay lúc Thanh Long hư ảnh biến mất trong không gian, ở nhiều nơi vài thế giới có nhiều người đồng loạt toát ra một câu nói: "Thanh Long, biến mất rồi!!!"
Mà ở Huyền Vũ Trang, Hoàng Lân Các, hai bóng người trẻ tuổi đột ngột tỉnh lại khẽ nói: "Truyền nhân Thanh Long, Song Tử biến mất rồi" sau đó tiếp tục ngồi nhập định. Bạch Hổ Sơn, một thiếu niên đang chiến đấu cùng một con Bạch Hổ lớn đột nhiên dừng, lập tức bị hổ trảo cào một đạo vết thương lớn trên người. Không chút nào để ý tới vết thương trên người mình, thiếu niên hô lớn với Bạch Hổ: "Tiểu Bạch, Song Tử biến mất rồi, ta hoàn toàn không thể cảm nhận thấy cậu ấy. Chúng ta lập tức đi xem đã có chuyện gì xảy ra." Nói rồi nhảy lên lưng Bạch Hổ lao tới đỉnh núi.
Chu Tước Cung, một thiếu nữ đang ngồi uống trà đột nhiên làm rơi vỡ chén trà xuống, sắc mặt lập tức trở lên trắng bệch, đồng thời cũng thất thanh kêu lên: "Không thể nào, Tiểu Song tại sao đột nhiên không còn cảm nhận được nữa? Không được, nhất định phải xem đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Song, nhất định huynh không được xảy ra chuyện..." Thiếu nữ này, là truyền nhân Chu Tước đời này, đồng thời cũng là thanh mai trúc mã cùng vị hôn thê của Song Tử.
----------Đường phân cách đau lưng--------
Một nơi xa xăm giữa đại dương, ở trên một hòn đảo nhỏ.
Đột nhiên từ trên trời giáng xuống một cột sáng lớn màu lục xuống một nơi hoang vu trên đảo, kèm theo nó là một tiếng nổ lớn làm kinh động cả hòn đảo. Chỉ trong chốc lát, hòn đảo yên tĩnh bỗng chốc trở lên ồn ào, phía chân trời hai cái bóng bay nhanh về phía cột sáng giáng xuống. Chỉ chốc lát hai cái bóng đã tới ngay chỗ cột sáng, đồng thời gây lên một trận khói bụi mù mịt. Khói bụi tản đi, thình lình trong đó hiện ra hai thân ảnh màu vàng, phía sau lưng là hai chiếc cánh thịt nhỏ giúp thân thể to lớn bay trên không, tứ chi cùng khuôn mặt dễ thương, trên đầu là hai chiếc xúc tua nhỏ màu vàng, tất cả đều nói lên thân phận của cả hai - chúng rõ ràng là hai con dragonite - không sai, đích thực là dragonite. Chỉ thấy lúc này, hai con dragonite đều bị tình cảnh trước mắt làm chấn động.
Trước mặt chúng là một cái hố lớn, xung quanh bất kể là cây cối vẫn là đất đá đều bị thiêu rụi, mà trong chiếc hố dĩ nhiên có một đứa trẻ tuổi chừng ba, bốn tuổi đang ngủ say, đứa bé có mái tóc màu xanh rêu dài đến vai, gương mặt hồn nhiên dễ thương đang ngủ lại như có ma lực vậy, khiến người ta không thể rời khỏi. Đứa bé ôm trong tay một quả trứng lớn gần bằng mình, trên vỏ trứng có mười loại hoa văn do mười loại màu sắc hình thành. Cả người đứa trẻ cùng quả trứng đều được bọc trong một đống vải lớn giúp cả hai giữ nhiệt.
Nhìn thấy cảnh này, con dragonite trẻ hơn, đồng thời trên mắt phải có một đạo vết sẹo quay sang con dragonite già bên cạnh rống một tiếng.
"Rống"(Tộc trưởng, chúng ta làm gì bây giờ)
"Ukm, trước tiên đưa chúng về trong tộc hãy nói."
Trầm ngâm một lát, con dragonite già mở miệng nói. Nó vốn chính là tộc trưởng tộc dragonite ở nơi này, không chỉ tuổi cao biết rộng mà còn biết nói chuyện hơn nữa thực lực rất mạnh nên có thể hoàn toàn quyết định chuyện này.
Nghe nó nói vậy, con dragonite kia có chút gật đầu, sau đó bay tới ôm đứa trẻ cùng qua trứng lên. Làm xong hết thảy hai con dragonite còn cẩn thận kiểm tra xung quanh rồi cùng vỗ cánh bay đi.