Chương 20: Vì hắn là Dương Kiệt!
" Không thể nào, không thể nào, không thể nào như thế được ~~~~!!" Dương Kiệt phẫn nộ gào thét.
" Dương… Dương đại ca …" Nhìn thấy Dương Kiệt như muốn mất hết lý trí, Xích Tiểu Lâm trút hơi sức cuối cùng của mình lên tiếng: " Phàm.. phàm là người ai.. ai cũng có lúc chết cả … được chết … chết vì Dương đại … đại ca, đệ … đệ cảm thấy rất vui … lòng …" " Đừng nói nữa, đừng nói nữa, rồi sẽ có cách cứu chữa cho cậu khỏi hẳn thôi, hãy …." " Không …. Đại … đại ca hãy nghe đệ nói … tình trạng của đệ … đệ hiểu rõ hơn … hơn ai hết …. Suốt cuộc … cuộc đời này đệ nhu … nhu nhược nhút nhát … từ khi gặp được … được đại ca ở chấp … chấp pháp đường … đệ … đệ mới biết được làm một … một 1 người đàn ông phải.. như thế … thế nào … trong khoảng thời gian được … được đại ca dìu dắt là … là khoảng thời gian tốt … tốt đẹp nhất trong cuộc đời của …. Của đệ …. Đệ … đệ rất vui khi gặp.. gặp được một đại ca tốt … tốt như Dương đại ca … cho dù có chết … chết cũng cam lòng …."
Kiều Phong xúc động quay đầu sang một bên, không muốn tiếp tục nhìn thấy cảnh thương tâm này nữa. Còn Dương Kiệt bật khóc nức nở ôm chặt lấy Xích Tiểu Lâm vào lòng, chỉ mong cho thể bảo vệ để thần chết không thể bước tới cướp đi mạng sống của huynh đệ của mình.
" Dương.. Dương đại ca …." " Nói đi, đại ca nghe." " Nếu … nếu như có thể … hy vọng đại ca có thể … có thể mang thi thể của đệ quay.. quay về gia tộc an.. an táng …. sau này chiếu … chiếu cố gia tộc của đệ … gia tộc của đệ nằm ở thành … thành Sơn Hải vùng … vùng đông bắc U … U châu …" " Được, được, đại ca hứa sẽ làm những gì đệ vừa nói, nhất định sẽ làm được."
Nghe xong lời hứa hẹn của Dương Kiệt, bàn tay đang nắm lấy tay áo Dương Kiệt của Xích Tiểu Lâm từ từ buông lỏng ra, tựa như trút hết toàn bộ sức lực rơi xuống, đôi mắt nhắm chặt lại, mang theo nụ cười mãn nguyện chìm sâu vào giấc ngủ ngàn thu.
" Tiểu Lâm, A ~~~~~~~~~~!" Nhìn thấy Xích Tiểu Lâm trút hơi thở cuối cùng, Dương Kiệt phẫn nộ gào khóc như thằng điên, vang dội cả một khu vực rộng lớn trong khu rừng ma thú, kinh động không ít ma thú ở gần đó, chỉ là cảm nhận được khí thế của một vị tông sư, không một con nào dám tới gần.
" Chủ nhân, người chết không thể phục sinh, đừng quá đau xót nữa, Xích Tiểu Lâm ở dưới suối vàng cũng không muốn nhìn thấy chủ nhân đau khổ như thế này đâu." Kiều Phong không biết nên nói gì, chỉ còn cách an ủi vài câu.
Dương Kiệt vẫy vẫy tay không nói năng gì cả, chỉ ôm lấy thi thể của Xích Tiểu Lâm vào lòng, vẫn còn chìm trong cơn đau khổ cực độ.
Tất cả chỉ tại mình, tất cả chỉ tại mình cả, nếu như ngay từ lúc ban đầu không hái trộm thần dương quả của tên trời đánh kia, nếu như ngay từ lúc ban đầu kéo Xích Tiểu Lâm bỏ trốn vào càn khôn tháp, nếu như ngay từ lúc ban đầu triệu hồi Kiều Phong tới thế giới này ra tay trảm sát tên khốn đó, thì tất cả mọi chuyện không xảy ra rồi. Tất cả là lỗi tại mình ~~~~~!!
Chỉ vì chủ quan, chỉ vì quá tự tin vào thực lực nhỏ bé của mình, chỉ vì cái lòng tự trọng chết tiệt đó mà Xích Tiểu Lâm đã phải bỏ mạng, một bài học có cái giá quá đắt, đắt tới nỗi mình không thể nào trả nổi.
Ngồi thẫn thờ như bức tượng gần cả tiếng đồng hồ, Dương Kiệt mới từ cơn đau xót trấn tỉnh lại, dùng càn khôn tháp thu lại thi thể của Xích Tiểu Lâm vào trong không gian ảo, sau này mang thi thể của Xích Tiểu Lâm quay trở về gia tộc an táng.
Đôi mắt của Dương Kiệt lộ ra tia sáng kiên quyết, cắn răng nói: " Thực lực, mình cần thực lực lớn mạnh hơn nữa, để có thể bảo vệ những người ở xung quanh mình. Tuyệt đối, tuyệt đối không được để chuyện hôm nay xảy ra thêm một lần nữa."
Cái chết của Xích Tiểu Lâm đã đả kích rất nhiều đối với Dương Kiệt, khiến cho tâm lý tính cách của anh ta lúc này đã dần thay đổi sang một chiều hướng khác. Là tốt hay xấu, chỉ có sau này mới có được câu trả lời. Nhưng chắc chắn, Dương Kiệt không còn là thằng mập ngây thơ nhí nhảnh như hồi xưa nữa.
Kiều Phong cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của Dương Kiệt, trong lòng cảm thấy hài lòng.
Phạm sai lầm không đáng sợ, đáng sợ nhất là không nhận ra mình sai ở chỗ nào để thay đổi tiến bộ không ngừng. Té ngã không đáng sợ, chỉ sợ sau khi té ngã không đủ dũng khí đứng dậy để đi tiếp mà thôi.
Rõ ràng Dương Kiệt đã nhìn nhận ra sai lầm của mình, vượt qua được cơn đau khổ khi mất đi người anh em quý của mình, từ đó từng bước tiến lên, trở thành kẻ mạnh số một trên bầu trời sao này.
" Phong ca, hãy tranh thủ vẫn còn thời gian lưu lại ở thế giới này, dẫn đệ vào sâu trong khu rừng ma thú, săn giết những con ma thú cao cấp, Phong ca chỉ cần đánh cho chúng thành tàn phế, còn đệ sẽ đích thân ra tay kết liễu chúng để lấy kinh nghiệm thăng cấp, để có thể hồi phục cái cơ thể trọng thương này. Ngoài ra, đệ cần lớn mạnh, lớn mạnh hơn nữa." Đôi mắt của Dương Kiệt sát khí đằng đằng nhìn về phía sâu trong khu rừng ma thú, nghiêm giọng nói.
" Tuân lệnh ~~~!!" Nhìn thấy chủ nhân đã vực dậy được, Kiều Phong tất nhiên là không bao giờ từ chối lời đề nghị đó rồi, vội vã dẫn theo Dương Kiệt đi sâu vào trong khu rừng ma thú, săn giết những con ma thú cao cấp để thăng cấp.
Cùng lúc đó, trong một ngôi trang viên sang trọng trên eo núi Thiên Kiếm Tông, phát ra một tiếng gào thét đầy phẫn nộ kinh động không ít chủ nhân có trang viên ở gần đó.
" Kẻ nào? Kẻ nào đã cả gan vuốt vào mông cọp, dám giết chết đệ tử cưng của ta ~~~!!" Một người đàn ông trung niên mái tóc đã bạc hơn nửa cái đầu, khuôn mặt xuất hiện nhiều nét nhăn nhô, mắt chim ưng, mũi diều hâu, đang sát khí đằng đằng nhìn chằm chằm vào một tấm thẻ bài đã gãy đứt làm đôi trên tay mình.
Người này không ai khác chính là một trong ngũ đại trưởng lão ngoại môn của Thiên Kiếm Tông, sư phụ của tên thanh niên đã chết dưới tay Kiều Phong, Thiết Ưng tông sư.
Cố gắng kềm nén cơn phẫn nộ tột cùng của mình, lập tức kích hoạt bí pháp đã gieo trên người đệ tử cưng duy nhất của mình, để xem thử mặt mũi của tên hung thủ trời đánh đã dám ra tay sát hại đệ tử của mình.
Chíu ~~~~!!
Tấm thẻ bài trong tay lập tức bay vuột ra khỏi bàn tay của Thiết Ưng tông sư, treo lơ lửng trên không trung, sau đó lập tức xuất hiện một màn hình dạng khí, đập vào đôi mắt của lão chính là khuôn mặt hoảng sợ tột cùng trước khi đối diện cái chết, chỉ thấy một con rồng dạng khí màu vàng kim từ trong lòng bàn tay một tên đàn ông trung niên cao to vạm vỡ phóng thích ra, chỉ trong nháy mắt đã nuốt chửng đệ tử của mình, chết không toàn thây, đúng lúc này màn hình dạng khí lập tức tan biến trong không khí, tựa như chưa từng xuất hiện qua vậy.
Thiết Ưng tông sư đã lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, cộng thêm chút kích động và phẫn nộ, đôi mắt dán chặt vào màn hình dạng khí đó,cơ thể không tự chủ run lên cầm cập, đặc biệt là cảm nhận thấy đòn tấn công con rồng dạng khí đáng sợ trong màn hình, lão tự cho rằng cho dù mình đứng vào hoàn cảnh đó, cũng chưa chắc chống đỡ nổi đòn tấn công đáng sợ đó.
Chỉ là, đệ tử của mình vì sao lại đi đắc tội một kẻ mạnh đáng sợ như thế nhỉ? Không thể nào như thế được.
Thiết Ưng tông sư có chút không muốn tin vào sự thật, đặc biệt là hung thủ phát ra thứ khí thế đáng sợ tuyệt đối đã đạt tới cảnh giới tông sư cao cấp, chỉ thông qua hình ảnh xem lại thôi đã cảm thấy đáng sợ rồi, cú chưởng pháp hình con rồng đó tuyệt đối là tuyệt học có cấp bậc rất cao, thậm chí có thể cao hơn cả Thiên Kiếm Thập Tam Thức của bổn môn, lão tin rằng cho rằng một cao thủ nguyên thần khi đối diện với người đó cũng không phải là dễ dàng, thậm chí có thể bị đánh bại cũng không chừng. Chỉ là một cao thủ như thế sao lại đi ra tay một tên tiên thiên quèn như đệ tử mình chứ? Rốt cuộc là đệ tử của mình đã làm qua những việc gì đã khiến cho một kẻ mạnh như thế ra tay trảm sát một cách không thương tiếc như thế này?
Trong lòng lúc này Thiết Ưng tông sư đã không dám nghĩ tới chuyện báo thù cho đệ tử cưng của mình. Đùa à, tông sư tầng thứ 3 đi báo thù một tông sư tầng thứ 9 có thực lực sánh ngang với cảnh giới nguyên thần, chỉ cần cái đầu không bị kẹt qua cũng không ai ngu xuẩn tới độ chạy đi hỏi tội người ta rồi, điều mà lão đang lo ngại nhất là không biết đệ tử của mình đã đắc tội gì với vị cao thủ kia, lỡ như sau khi giết xong đệ tử mình vẫn chưa hả giận, dựa theo tung tích tìm tới tiếp tục hỏi tội mình thì sao? Quan trọng nhất là, vị cao thủ xuất hiện trong hình ảnh mặc áo dân thường, không thuộc bất kỳ tông môn nào, những cao thủ như thế mới là đáng sợ, vì những người như thế không thuộc quản thúc của bất kỳ ai, nếu như người ta muốn, sẵn sàng mai phục ở gần tông môn, đợi mình lộ diện lập tức ra tay trảm sát rồi quay đầu bỏ chạy, tới lúc đó muốn hỏi tội cũng không đi đâu tìm người ta mà hỏi tội, U châu rộng lớn biết bao nhiêu, nếu như đối phương muốn bỏ trốn, ngay cả Thiên Kiếm tông muốn tìm kiếm cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Vả lại, tông môn không thể vì một trưởng lão ngoại môn mà huy động lượng lớn cao thủ để truy sát người ta, phái những đệ tử tông môn đi truy sát, chẳng khác nào trở thành mồi ngon cho người ta, còn phái cao thủ, trong tông môn có bao nhiêu cao thủ chứ? Mười người, hai chục người? Đi truy sát một cao thủ trên khắp U châu rộng bao la này? Đừng có nói đùa nữa. Chưa chắc gì người ta chịu bỏ thời gian ra làm cái việc vô bổ như thế này. Trừ khi vị cao thủ đó làm chuyện tày trời không thể hàn gắn với Thiên Kiếm Tông còn có thể, còn chỉ vì cái chết của một trưởng lão ngoại môn ư? Cùng lắm là giả vờ phái vài cao thủ truy sát một thời gian cho thiên hạ xem, sau đó sẽ rút hết về, lấy cớ là đối phương đã bỏ trốn khỏi U châu, tới lúc đó chết cũng chỉ là chết oan mà thôi. Cùng lắm sau này nhắc tới mình họ chỉ lắc đầu thở dài vài câu là cùng.
Và cứ thế, Thiết Ưng tông sư phải sống trong cảnh lo sợ thấp thỏm không yên, không dám ló mặt ra khỏi trang viên của mình một thời gian dài.
Cũng may là bí pháp của Thiết Ưng tông sư chỉ ghi lại khoảng cách đó một thời gian ngắn, và phạm vi có giới hạn, nên khuôn mặt của Dương Kiệt không xuất hiện trên màn hình, chỉ nhìn thấy khuôn mặt của Kiều Phong khi ra tay trảm sát đệ tử của lão, nếu không thì Thiết Ưng tông sư không dám ra tay với Kiều Phong, nhưng muốn lấy mạng một tên đệ tử tạp vụ quèn, tuyệt đối là chuyện dễ dàng như dí chết một con kiến mà thôi.
-----
Dưới chân núi Vọng Nguyệt, thuộc đại bản doanh của Thánh Hỏa Tông.
Một bóng người to tròn như một trái bóng khổng lồ dùng tay lau sạch những giọt mồ hôi trên trán, mặt mày lem luốc, tóc tai bù xù, bộ đồ trên người rách nát như một tên đệ tử cái bang trông vô cùng thảm hại, khẽ ngẩng đầu lên nhìn về hướng Thánh Hỏa Tông ở trước mặt, không kềm được thầm thở dài cảm thán.
" Hai tháng rồi, cuối cùng thì cũng đã quay trở về Thánh Hỏa Tông. Chỉ là, lúc đi hai người, lúc về chỉ còn lại ….." Bóng người đó không ai khác chính Dương Kiệt đã từ khu rừng ma thú thí luyện trở về.
Lẽ ra Dương Kiệt định ở lại thêm một thời gian nữa để nâng cao thực lực của mình, nhưng vì sắp hết thời hạn cho phép, nên đành quay đầu trở về. Chỉ là sau hai tháng trải qua biết bao lần sống chết trong khu rừng ma thú, mỗi ngày phải trải qua ít nhất mười trận chiến sống chết với những con ma thú từ cấp 2 trung cấp trở lên, tối đến lại trốn vào trong hang động để điều trị vết thương trên người, sau khi hết giãn cách triệu hồi Kiều Phong, lập tức không ngần ngại triệu hồi Kiều Phong tới thế giới này, dẫn Dương Kiệt đi sâu vào trong khu rừng săn giết ma thú cấp 3, cấp 4, đợi tới gần hết thời gian ở lại, sẽ hộ tống anh ta quay trở về khu vực an toàn.
Trong khoảng thời gian hai tháng, biết bao nhiêu con ma thú biến thành điểm kinh nghiệm cho anh thăng cấp, khuôn mặt và tính cách đã trở nên trầm vững, trưởng thành hơn, đặc biệt lúc này toàn thân đều phát tán ra thứ sát khí đáng sợ.
Họ tên: Dương Kiệt.
Lv: 15 (Tương đương với tiên thiên tầng thứ 5) (Đang điều chỉnh ở trạng thái tiên thiên tầng thứ 1)
Điểm kinh nghiệm thăng cấp 322420/800000
Tuyệt học võ công đã theo học: Giới Vương Quyền tầng thứ 3 ; Phì Lũ Xung Thiên Pháo (Hoàng giới cao cấp); Phì Lũ Bạo Liệt Quyền (Hoàng giới cao cấp) ; Cuồng Phong Chưởng (Hoàng giới tuyệt phẩm; không thể thăng cấp); Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp (Hoàng giới cao cấp); Kiểm Thức Thuật (Bí pháp, không thể thăng cấp).
Báu vật sở hữu:
Càn Khôn tháp
Cấp bậc: Pháp khí (Trung cấp) (Số linh thạch cấp thấp cần thiết để thăng cấp: 0/10000)
Sức phòng thủ: Có thể chống đỡ sức tấn công toàn lực của cấp luyện thể tầng thứ 10 trở xuống.
Độ bền 20 / 20 (khi độ bền trở về bằng 0, sẽ không thể sử dụng được nữa.)
Kiểm Thức Thuật: Có thể tùy ý điều chỉnh che giấu cảnh giới hiện tại của mình mà người có cấp độ không vượt quá 20 lv so với chủ nhân sẽ không thể phát hiện ra.
Bí pháp kiểm thức thuật tuyệt đối là thần khí giành cho những ai thích chơi trò giả heo ăn thịt cọp, có thể tuy ý điều chỉnh cảnh giới của mình trong vòng 20 cấp, trừ khi đối phương mạnh hơn Dương Kiệt tới 20 cấp trở lên mới có thể phát hiện ra cảnh giới thực sự của anh t.
Thử nghĩ xem, trong khi đối phương tưởng rằng mình chỉ là tiên thiên tầng thứ 1, chủ quan coi thường mình, đột nhiên bùng phát ra thực lực của tiên thiên tầng thứ 5, đối phương không kịp trở tay bị chơi chết hồi nào không hay. Tuyệt đối là bí pháp vô cùng hữu dụng.
Và bí pháp này là phần thưởng trong túi quà tiên thiên sau khi thăng cấp thành tiên thiên, ngoài ra còn có thêm một lá luyện khí bùa, có thể thăng cấp vũ khí lên một bậc, Dương Kiệt không chút do dự sử dụng cho cây Huyền Thiết Chùy trong tay, ngay lập tức thăng cấp thành phàm khí tuyệt phẩm, cân nặng tăng lên gấp đôi, thành 1000kg, sức sát thương tăng lên rất nhiều.
Sở dĩ Dương Kiệt điều chỉnh cảnh giới của bản thân ở tiên thiên tầng thứ 1 là vì sắp phải tiến hành kiểm tra để trở thành đệ tử ngoại môn, chỉ cần tiên thiên tầng thứ 1 là quá đủ. Nếu như mang theo cảnh giới tiên thiên tầng thứ 5 đi kiểm tra, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì chứ? Một tên đệ tử tạp vụ không có giá trị đào tạo, trong vòng một tháng từ luyện thể tầng thứ 10 thành tiên thiên tầng thứ 5, cho dù là thiên tài quái vật vạn năm hiếm gặp cũng không thể làm nổi.
Nếu như việc này truyền lên cấp trên, ai mà biết được có ai đó nổi lòng tham, tưởng rằng mình có được cơ duyên nghịch thiên, tiến bộ vực bậc. Tới lúc đó người ta bắt giao nộp cơ duyên đó cho hắn, vậy thì nộp hay không nộp đây? Nộp, lấy đâu ra mà nộp, mình thăng cấp nhanh chủ yếu là vì mình sống nhờ điểm kinh nghiệm, có thể giết quái thăng cấp. Còn không nộp, ai mà biết được người ta có trở mặt ra tay với mình không chứ?
Tốt nhất là khiêm tốn một chút, cẩn thận một chút sẽ không sai đâu.
" Tiểu Lâm hãy yên tâm, lời hứa với cậu, ta sẽ không bao giờ quên đâu, đợi tới khi ta trở nên lớn mạnh, sẽ mang thi thể cậu quay trở về quê an táng một cách long trọng, đồng thời sẽ giúp gia tộc của cậu trở thành một trong những gia tộc hùng mạnh nhất đại lục Huyền Thiên này, nhất định ta sẽ làm được điều đó!" Từ trong cơn tưởng nhớ đau khổ trấn tĩnh lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, Dương Kiệt mang theo vẻ mặt đầy quyết tâm thầm cắn răng tự hứa với bản thân.
Hít sâu một hơi vào người, cất bước đi thẳng về phía Vọng Nguyên Sơn, chuẩn bị quay trở về khu đệ tử tạp vụ của Thánh Hỏa Tông, việc đầu tiên cần làm chính là tham gia bài kiểm tra để chính thức trở thành đệ tử ngoại môn, Dương Kiệt không muốn tốn thời gian ở khu vực đệ tử tạp vụ nữa.
" Đứng lại!! Nơi này là Thánh Hỏa Tông, không được phép tùy tiện bén mảng tới nơi này!" Trong lúc Dương Kiệt chuẩn bị bước vào tông môn, hai đệ tử đứng canh gác ở lối vào tông môn mang theo vẻ mặt khinh thường chán ghét khi nhìn thấy bộ dạng như tên ăn mày của anh ta lớn tiếng quát tháo, thậm chí sẵn sàng ra tay nếu như anh ta dám bước thêm một bước nữa.
Dương Kiệt khẽ ngơ người, nhưng nhanh chóng hiểu ra sự việc, từ trong túi càn khôn lấy ra thẻ bài môn đồ của mình, định bước tới giao cho hai tên đệ tử canh gác, cười nói: " Tôi là …."
" To gan ~~!! Dám bỏ ngoài tai những lời bọn ta nói sao??" Một trong hai tên đệ tử canh gác nhìn thấy tên ăn mày dám tiếp tục bước tới, cho rằng uy nghiêm của mình bị khiêu khích, trực tiếp tung chưởng đánh thẳng về phía Dương Kiệt.
Tên còn lại nhìn thấy khuôn mặt của Dương Kiệt cảm thấy quen quen, dường như đã gặp qua ở đâu, chỉ là nhất thời không nhớ ra, nhìn thấy đồng bọn của mình tấn công đối phương, định lên tiếng ngăn cản: " khoan …."
Pằng ~~~~!!
Nhìn thấy một tên đệ tử tạp vụ dám vô duyên vô cớ tấn công mình, Dương Kiệt tất nhiên là không cần khách sáo với hắn rồi, thậm chí không thèm sử dụng tuyệt học, chỉ một cú đấm bình thường tung ra, đập thẳng vào cú chưởng của hắn đang ấn tới, mặc dù Dương Kiệt đã kềm nén lại sức mạnh, chỉ sử dụng 20 % lực đánh, nhưng cũng không phải một tên luyện thể quèn như hắn có thể chịu đựng được, cánh tay tung chưởng lập tức bị đấm gãy, kêu thét một tiếng đầu đau đớn, cơ thể bị đánh bay về phía sau, té ngã xuống đất, ôm lấy cánh tay bị gãy gào thét lăn lộn trên mặt đất.
Tên đồng bọn không kềm được nuốt miếng nước bột vào cổ họng, phải biết rằng tên vừa bị đánh bay đã đạt tới cảnh giới luyện thể tầng thứ 9, thế mà chỉ một cú đấm đã dễ dàng hạ gục hắn, rốt cuộc tên ăn mày là cao nhân phương nào đây?
" Ngươi …. Ngươi là ai? Dám cả gan tới đây hành hung đệ tử của Thánh Hỏa Tông, bộ chán sống rồi hả?" Tên vẫn còn khỏe mạnh mặc dù hoảng sợ trong lòng, nhưng vẫn cắn răng quát tháo.
" Hãy nhìn kỹ đây là cái gì nè." Dương Kiệt chẳng muốn dài dòng lôi thôi với chúng nữa, trực tiếp ném tấm thẻ bài qua cho hắn.
" Đệ tử tạp vụ Dương Kiệt. Là người của tông môn?"
Nghe thấy tên đồng bọn đọc ra ghi chú trên tấm thẻ bài trong tay, tên đệ tử đã bị đánh gãy tay lúc nãy lập tức lộ ra vẻ phẫn nộ, gắng sức bò dậy giận dữ quát: " Là người của tông môn, sao không sớm xuất trình thẻ bài, đã vậy còn đánh trọng thương đồng môn nữa, ngươi không sợ người của chấp pháp đường tới bắt ngươi xử tội sao?"
" Chấp pháp đường?" Dương Kiệt lộ ra một nụ cười chế giễu: " Thú thật, ta đã từng xã giao qua với chấp pháp đường, cũng cảm thấy bình thường, chẳng có gì đáng sợ như nhiều người lầm tưởng cả. Vả lại, chuyện này không phải lỗi thuộc về ta, cho dù chấp pháp đường có tới đây, ta cũng dám đối diện phân trần với họ."
" Dương …. Dương Kiệt …. Ngươi là Dương Kiệt??" Tên đệ tử đang cầm lấy tấm thẻ bài của Dương Kiệt dường như sực nhớ ra điều gì đó, đôi mắt giương to ra hết cỡ, toàn thân run rẩy nhìn chằm chằm vào anh ta hỏi.
" Đúng thế, ta là Dương Kiệt, sư huynh có gì chỉ giáo ạ?" Dương Kiệt mang theo nụ cười khiêu khích nói.
" Không dám, không dám, đệ chỉ muốn nói là, chào mừng Dương sư huynh mới trở về tông môn thôi ạ. Mời Dương sư huynh vào ạ. " Nhìn thấy nụ cười như ma quỷ của Dương Kiệt, tên đệ tử run bắn người lên, vội vã lộ ra nụ cười lấy lòng, hai tay cầm lấy thẻ bài dâng trả lại cho Dương Kiệt.
" Sao mày…." " Câm miệng, dám vô lễ với Dương sư huynh, chỉ bị đánh gãy tay là nhẹ lắm rồi, còn không mau lăn sang một bên nhường đường cho Dương sư huynh đi hả?" Tên bị đánh gãy tay định lên tiếng chất vấn, ai ngờ tên đồng bọn lộ ra vẻ mặt phẫn nộ gào thét với hắn, sau đó mang theo vẻ mặt như con chó bị luộc chín đầu, dẫn đường cho Dương Kiệt đi vào tông môn.
Dương Kiệt vỗ vỗ lên vai của tên đệ tử đó, lộ ra nụ cười tự cho là " thân thiện", hí hí cười nói: " Có tương lai." Nói xong, trực tiếp đi thẳng vào trong.
Đợi tới khi bóng dáng của Dương Kiệt khuất đi sau lối vào tông môn, tên đệ tử mới thầm thở phào nhẹ nhõm, không ngừng dùng tay lau sạch những giọt mồ hôi lạnh trên trán.
" Sao mày lại dễ dàng tha cho con heo mập đó hả? Nó dám đánh gãy tay tao, coi thường quy tắc của tông môn, tao nhất định sẽ thưa lên cho chấp pháp đường tóm gọn tên khốn trời đánh đó để trả thù." Tên bị đánh gãy tay phẫn nộ lao tới trước mặt tên đồng bọn, hét thẳng vào mặt hắn.
Tên đồng bọn khẽ díu mày, có chút không hài lòng với thái độ của đối phương, cười lạnh nói: " Tùy mày, nếu như mày muốn thành tàn phế tao cũng không ngăn cản. Thưa lên cho chấp pháp đường? Mày thử thưa lên coi, để xem chấp pháp đường có dám làm gì người ta không? Vả lại, cái sai lần này thuộc về chúng ta, mày muốn chết đừng có lôi tao vào theo à nha."
" Cái gì? Hắn là ai mà chấp pháp đường không dám làm gì hắn? Tao có người quen trong chấp pháp đường, chỉ cần nói vài …"
" Vì hắn là Dương Kiệt." " Dương Kiệt? Dương Kiệt thì sao?"
" Đồ ngốc, nhớ kỹ lại hai tháng trước ai đã từng đánh cho một trong ngũ đại cao thủ đệ tử tạp vụ thành đầu heo, khiến cho chấp pháp đường bị một phen bẽ mặt, ngay cả một chấp sự và một tiểu đội trưởng cùng mười tên thành viên trong chấp pháp đường bị phế bỏ đan điền, đánh gãy hai tay hai chân, tống cổ khỏi tông môn, nếu như mày muốn theo chân những người kia thì tiếp tục đi gây sự với người lúc nãy đi nhé." Tên đồng bọn mang theo vẻ mặt chế giễu cười lạnh nói, nhưng trong lòng vẫn chưa hết hoảng sợ vì suýt chút nữa thì đắc tội một tên điên không sợ trời không sợ đất kia.
" Chẳng lẽ … chẳng lẽ chính là …." Tên bị đánh gãy tay há hốc như người mất hồn.
" Chứ còn ai nữa, mày nên cám ơn tao vì đã nhanh trí thay đổi thái độ với tên điên đó, hắn mà nổi điên lên thì ngay cả người của chấp pháp đường cũng phải quay đầu bỏ đi. Nếu như hắn thực sự có tội, vi phạm nội quy trong tông môn, người của chấp pháp đường vô cùng sẵn sàng ra tay xử lý hắn, nhưng nếu như hắn không có tội mà bị oan, mày nghĩ người của chấp pháp đường dám đ-ng tới tên điên đó sao?" Nói tới đây, tên đồng bọn vẫn còn chưa hết hoảng sợ.
Còn tên bị đánh gãy tay đã há hốc đứng yên như bức tượng, nói không nên lời.
Dương Kiệt vừa mới vào tới khu vực đệ tử tạp vụ, không quay về căn nhà tồi tàn của mình, mà trực tiếp đi thẳng về đại điện phụ trách tiến hành kiểm tra đệ tử tạp vụ.
" Đệ tử ngoại môn, ta tới đây ~~!!" Dương Kiệt hào khí xung thiên gào thét trong lòng.