Chương 18: Dù ở nơi nào.
Mỗi ngày hắn đều dành thời gian ra vườn, tỉa lại những cây cỏ xung quanh, thi hoảng lại tưới nước, rồi bón phân cho những gốc cây vừa trồng. Hắn thích dùng bảo bối cho những việc thích hợp, ví dụ như việc đem "nước tăng trưởng" ra tưới cây, cho dù "nước tăng trưởng" khá đắt và những hàng nông sản này không có giá trị gì nhiều. Nhưng hắn vẫn thích. Vì đơn giản tiền kiếm được, nhưng thú vui thì không có bao nhiêu thời gian có thể có.
Nhiều lúc hắn cũng từng suy nghĩ đem nước này cho mấy ẻm loli uống vào cho các em tăng trưởng lên thì sao. Nhiều lúc có một dàn BB mà không cần chờ đợi.
Nhưng hắn bỏ ngay ý nghĩ đó, hắn không thích đem thay đổi một cô gái vì lí do cá nhân của mình. Thích thì thích, nhưng phụ nữ đẹp nhất khi là chính họ. Còn nếu phải đem ra thay đổi, thì chỉ như bình hoa, có sắc mà không có hồn.
Không khí trong trẻo, thoải mái tâm hồn. Nhìn từng ánh mây trôi lượn lờ làm lòng người nhẹ đi nhiều.
Xung quanh ngôi nhà này, lúc chưa tới là đất đai có chút cằn cỗi, mọc lên những cây bụi nhỏ, dù có những cây lớn nhưng chỉ còi cọc, không có sức sống. Hắn đem "nước sinh trưởng" tưới, rồi lại cày cuốc, ánh mây trôi lượn lờ làm lòng người nhẹ đi nhiều.
Xung quanh ngôi nhà này, lúc chưa tới là đất đai có chút cằn cỗi, mọc lên những cây bụi nhỏ, dù có những cây lớn nhưng chỉ còi cọc, không có sức sống. Hắn đem "nước sinh trưởng" tưới, rồi lại cày cuốc, bón phân cho phù hợp để đất tốt hơn. Mỗi ngày là một trải nghiệm mới mẻ từ lúc hắn mới trùng sinh tới đây.
Hắn cảm thấy mình đồng điệu với Nobita về nhiều mặt, đặc biệt là tình yêu thiên nhiên. Hắn dành ra rất nhiều thời gian để quan sát mọi thứ xung quanh và tận hưởng sự thoải mái đến từ những điều nhỏ nhặt nhất. Khi hắn đang trồng trọt ở vườn, thì Claudia dọn dẹp lại nhà cửa. Nàng sắp từng "hộp ma thuật" hắn mua về từng vị trí hợp lí trong nhà. Rồi sau đó nàng nấu những món ăn đơn giản, từ rau củ và thịt, sắp gọn gàng trên bàn ăn.
Căn nhà gỗ bây giờ còn sạch sẽ hơn và tràn đầy sức sống. Hắn lấy những mảnh gỗ lớn, đóng lại để tạo thành hàng rào, bao quanh lấy ngôi nhà. Sơn lên chúng những màu xanh dịu, ngay cả chiếc hàng rào cũng trở thành một thứ trang trí cho nơi này.
Hai vợ chồng mỗi người một việc, sắp xếp mọi thứ. Hắn khen ngợi Claudia rất nhiều. Dù là hoàng hậu, nàng thật sự có thể trở thành một người vợ rất giỏi. Có lẽ kiểu người như cô ấy thích tự lập, tự lo lắng mọi thứ cho mình. Quyền lực vốn không làm thay đổi con người, nó chỉ làm con người thể hiện rõ bản chất của mình mà thôi. Và đứng trước hắn vừa là hoàng hậu vừa là một cô gái đáng yêu.
Khi mặt trời lên cao và không khí trở nên oi bức, hắn trở vào nhà và lắp điều hòa. Phải cho cô ấy trải nghiệm những điều thoải mái nhất khi không còn ở trong lâu đài tù túng đó.
Hắn quay vào bếp và phụ Claudia nấu bữa trưa. Không khí trở nên dễ chịu và bình yên, hắn như nhớ lại cái ngày hắn còn nhìn thấy một gia đình thực thụ.
-Bột rơi trên má này…
Hắn nói bẹo má nàng.
-Lại ăn vụng à. Không tốt nha, ta biết ta nấu ăn ngon cỡ nào.
-Ngươi…
Nàng giận, hắn cứ hoài trêu chọc, không để ý những món nàng cố gắng nấu ra chút nào.
-Ngươi nấu phải không, ngon lắm.
Hắn lấy chiếc thìa, nếm thử hương vị của súp. Mùi vị nhẹ nhàng, nhưng cũng đậm đà. Phải nói chính xác là ăn vào sẽ thấy rất thoải mái đầu lưỡi, nhưng sau đó dư vị lưu lại cũng rất dễ chịu, gây thèm ăn.
Hắn bốc một miếng bánh đen đen ở góc bếp.
Hắn ngăn bản thân mình không thốt lên một lời nào.
Quả thật hắn cứ nghĩ là ở Đức có một món bánh có màu đen như vậy, nhưng không nghĩ rằng đó chỉ là bánh nàng nấu hư mà thôi. Nàng nhìn hắn lòng cảm động, lúc đầu nàng định nướng bánh tặng hắn, nhưng không ngờ là lại cháy mất. Dù thử nếm và thử nhiều cách nhưng nàng biết chiếc bánh đó không thể nuốt xuống nổi. Nên cuối cùng phải buồn bã định đem vứt đi.
-Ngon lắm.
Hắn nói, dồn hết sức chịu đựng bản thân để không có hành động kì quái nào. Hắn cố để đứng một tư thế tốt nhất, nhưng một tay ôm bụng, một tay chống ghế, hai chân run lẩy bẩy. Lưng hắn còm xuống nén cơn đau. Quả thật nếu đây là độc, thì đúng là do Tào Tháo đặc chế.
-Hì hì.
Nàng cười, một nụ cười chói sáng cả căn phòng. Đúng là không thể nhịn được cười khi hắn giờ cứ như cụ ông đang nếm bánh vậy. Một chút vui vẻ, một chút rung động lạ kì, một chút tình cảm và một chút đắm chìm trong đôi mắt ướt, thoáng chốc mà dường như cả đời chẳng thể nào quên được.
Hắn yêu nụ cười cô ấy mất, một nụ cười như ánh sáng rực lên khi bóng tối biến mất, như những tiếng chim kêu đầu tiên khi mùa đông lạnh giá qua đi. Và có thể như cầu vồng tuyệt đẹp ẩn hiện giữa trời đất khi cơn mưa đã ngừng rơi. Hắn nhìn vào đôi mắt ấy, và dường như cả không gian và thời gian như ngưng đọng lại trong phút giây ngắn ngủi.
-Em yêu anh.
Nàng bỗng thốt ra, giọng nói có chút run rẩy. Nàng sợ hắn sẽ lại từ chối, sẽ làm một điều gì đó nàng không nghĩ tới. Nàng bắt đầu thấy bản thân mình ngu ngốc, cứ giấu cảm xúc với hắn lâu nay, nhưng bây giờ lại là người nói ra đầu tiên.
Mái tóc đen xõa xuống ngang vai. Đầu nàng hơi cúi và đôi má đã đỏ lên, biểu hiện của một thiếu nữ trước mối tình đầu. Đôi mắt đen bối rối, cứ cúi nhìn chằm chằm xuống đất. Hai tay nàng cứ xoa nhẹ lên tay áo, cứ bối rối muốn quay mặt tránh đi chỗ khác.
Hắn không nói gì chỉ lặng thinh nhìn nàng. Rồi bàn tay hắn đặt lên mái tóc, vuốt ve những sợi tóc tơ đen tuyền trong kẽ tay. Hắn nhẹ đặt lên môi nàng một nụ hôn rồi ôm nàng vào lòng. Hai người bay lên, cao rồi đến những tầng mây trắng. Những làn gió thổi qua, như đồng hành cùng hai người vậy. Khi cả thế gian đã nhỏ dần trong tầm mắt và cả hai đang ở lưng chừng tầng mây tay hắn mở ra, cho nàng nhìn cảnh vật xung quanh.
Một tòa lâu đài lộng lẫy, đẹp đến hoàn mỹ đang trôi nổi trên những đám mây. Lâu đài cao đến chọc trời, và những đường nét mái vòm thật sự hoàn hảo, tô vẽ lên vẽ đẹp của tòa lâu đài. Những chiếc kính màu trang trí xung quanh ánh lên những ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời mạnh mẽ. Và cả tòa lâu đài được sơn một màu trắng muốt, như bước ra một câu chuyện cổ tích thần kì.
Giữa lúc đang đóng vai làm một nông dân hắn đã bí mật cho một bảo bối lên tầng mây để xây một tòa lâu đài thực thụ. Đây là một trong những điều hắn thích thú ở kiếp trước khi đọc Doraemon, và hắn cũng muốn tặng nàng một điều đặc biệt lúc hắn chuẩn bị rời đi.
Hắn búng ngón tay, tiếng nhạc nổi lên, và xung quanh bỗng biến thành khung cảnh màn đêm lãng mạn. Những ánh nên lung linh bỗng chốc bùng cháy lên, thắp sáng quanh đại sảnh của lâu đài. Những ánh nến được sắp xếp thành những hình trái tim. Không gian cũng như trở nên lãng mạn hơn.
Nhìn lên cao là một cây đèn trần bằng pha lê ánh lên những ánh sáng vàng nhẹ, chiếu xuống. Tiếng nhạc từ nơi đâu vang lên, một bản nhạc khiêu vũ đủ nhẹ nhàng nhưng không kém phần lãng mạn. Hắn đưa bàn tay ra, nắm lấy tay Claudia, hai người khiêu vũ giữa không gian tràn ngập ánh nến và âm nhạc.
Hắn lại búng ngón tay lần nữa, trần nhà từ từ dạt sang 2 bên, và để lộ ra một bầu trời đầy ánh sao lung linh.
Mặt trăng hôm nay to quá. Ánh trăng bàng bạc trùm lên cả không gian xung quanh một tấm màn bạc của mẹ tự nhiên. Ánh trăng chiếu lên tòa lâu đài rồi phản chiếu lại, trông từ xa cứ như một tác phẩm bằng ngọc hoàn mỹ.
Hắn rút "máy ảnh tạo mốt" ra, lấy trang phục đẹp nhất mà lâu nay hắn kì công vẽ lại tặng nàng. Một chiếc váy đen dài ôm sát lấy cơ thể nàng, những hoa văn được thiết kế tinh xảo, hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ nhặt. Những viên kim cương được đính lên, trang trí trên nền đen tuyền của chiếc váy, đẹp tựa như tinh tú trên bầu trời. Đôi vai trần và cánh tay trắng như ngọc của nàng lộ ra, tuyệt mĩ đến mức cả nữ thần sắc đẹp cũng phải ghen tị. Mái tóc đen được bối cao lên, cài lại bởi một chiếc trâm hình phượng hoàng bằng bạch kim.
Hắn bận một bộ Vest đen lịch lãm, bộ lễ phục tôn lên vẻ đàn ông và nét quyến rũ của hắn với nữ giới – sự lịch thiệp thông minh.
-Ta biết vì sao cha nàng từng nói ông ấy yêu người phụ nữ đẹp nhất thế giới.
-Ta cũng vậy.
Nàng cúi đầu, nét buồn mất mát làm trái tim hắn xao động mạnh hơn. Dường như hắn đã không thể thở nổi từ lúc cùng nàng nhảy điệu Valse.
-Vì trong mắt ta, nàng chính là người phụ nữ đẹp nhất thế gian.
-Dù là vợ chồng già, dù sống giữa nơi giàu sang hay nghèo khổ, giữa nơi tù túng hay tự do. Trái tim ta sẽ hướng về nàng như mọi chiếc la bàn hướng về cực Bắc. Và nếu như thời gian có ngừng trôi thì thứ còn chuyển động là tim ta và nàng.
Hắn nói, giọng trầm ấm, không có tí nịnh hót nào. Hắn chỉ trần thuật một sự thật mà thôi.
Nàng khóc, những giọt lệ lăn dài xuống má. Thế nhưng niềm vui sướng đang tràn ngập lấy tâm hồn nàng, hạnh phúc quấn quanh trái tim và nảy nở trong tâm hồn. Giống như bóng tối trong lòng đã bị xua tan và một chỗ dựa tình cảm đã xuất hiện bên cạnh nàng một lần nữa.
Thế nhưng…
Rồi chàng sẽ lại rời đi ….
Bao năm nữa, rồi sẽ ra sao đây….
Nỗi buồn lớn nhất là khi đạt được hạnh phúc, nhưng không thể giữ lại nổi.
Hắn không nói gì nhiều nữa. Cầm trong túi ra một chiếc nhẫn, hắn đeo lên tay cô ấy, rồi đeo một cái lên tay hắn.
-Hãy chờ ta, 3 năm sau, ta sẽ lại trở về.
-3 năm sau, nàng chỉ cần ở lại lâu đài, và xoa lên chiếc nhẫn gọi tên ta. Hãy nhắm mắt khi ta đến,
-Anh hứa đó….
Nàng xoa đi khóe mắt và ôm lấy hắn. Hắn không từ chối mà xoa mái đầu và im lặng cùng nàng.
Khi đó là tình yêu thực sự, mọi lời nói chỉ là dư thừa.