Chương 21: Ngày tết
Tết ở Nhật khác ở Việt, nó cũng bắt đầu như lịch Tây, từ ngày 1/1 hàng năm và kéo dài tùy vùng, có nơi 5 ngày 7 ngày, thậm chí xa Tokyo hơn người ta tới tận 15 ngày. Hắn có khoảng 7 ngày để nghỉ Tết kể cả việc đón giao thừa cùng ông bà Nobi.
Cũng như mọi nước Châu Á khác, không khí chuẩn bị cái Tết ở Nhật nô nức đến lạ, từ cái đêm giao thừa dù mệt mỏi hắn vẫn cố thức cùng mọi người. Chuẩn bị lại mọi thứ, rồi dọn dẹp nhẹ, treo đồ trang trí lên tường nhà.
-Lúc Osouji con cứ cắm đầu vào học, nên giờ cũng có vài việc nhỏ chưa xong.
Mẹ hắn nói, nhưng cũng không có ý trách hắn, dù sao con cái bỗng dưng siêng học bà cũng mừng chứ không bắt nó dọn dẹp nhà cửa làm gì. Vì cả nhà quá bận, ba hắn phải làm thêm ca và cả mẹ cũng phải chuẩn bị, nấu nướng nhiều thứ. Nên cả nhà phải tới ngày 31 mới bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, đón Tết. Ở Nhật, người ta đặt nặng giá trị truyền thống, nhưng công việc vẫn phải có người làm cho đủ mới nghỉ được. Hắn càng ở lại đây càng nể phục người nơi này.
Từ lúc trùng sinh, mọi thứ đối với hắn rất mới mẻ và thú vị. Đặc biệt là những món ăn tại Nhật. Phải nói là món ăn Việt Nam hắn đã ăn rất quen khẩu vị, thế nên ăn những món của Nhật, hắn cứ thế nhồi tất cả vào mồm, suýt nữa nghẹn cả họng. Ba mẹ nhìn hắn thế cười phá lên, rồi lại gắp thêm cho hắn. Không khí gia đình mới thật bình yên làm sao.
Kagamimochi- một mâm bánh dày mochi Nhật cùng một quả quýt Nhật-Mikan ở bên trên. Lúc hắn không để ý thì mẹ hắn đã nấu rất nhiều món ăn chuẩn bị cho cái Tết năm nay. Hắn giúp mẹ bưng mâm bánh đặt trên gian khách, cũng là gian phòng đẹp nhất nhà.
-Con có biết vì sao không?
Ba hắn hỏi, tay của ông vẫn loay hoay gọt ba ống tre, sau đó gắn ba ống tre vát chéo với một nhánh thông. Ông đang làm Kadomatsu, một vật mang ý nghĩa phúc lành cho Ngày Tết.
-Vì các vị thần sẽ trú lại trong đó, nên ta phải để ở nơi trang trọng nhất trong căn nhà chứ.
Hắn cười đáp, cũng là một tri thức mới mẻ hắn vừa tìm hiểu vài ngày này.
-Ừ, con giỏi lắm. Lại giúp ba làm Kadomatdu đi.
-Dạ.
Hắn vâng lời, ngồi xuống đất cùng ba hắn loay hoay làm thật tốt nhiệm vụ nhỏ của mình.
Ông Nobi cười thật tươi, rồi đứng dậy. Ông tìm một cái ghế nhỏ rồi leo lên trước cửa nhà, treo Shimekazari. Ông hãnh diện nhìn vào thành quả mấy ngày dọn dẹp và chuẩn bị của cả nhà cho ngày Tết. Hôm nay ông ngoại lệ không hút điếu thuốc nào, ông muốn tận hưởng từng giây phút cuối năm cùng gia đình.
Vào ngày đầu năm mới, người Nhật thường treo một vật trang trí được gọi là Shimekazari dưới vòm cửa chính nhà mình. Shimekazari được làm từ Shimenawa, một loại dây linh thiêng đối với người Nhật và các vật liệu khác như cam đắng, dương xỉ và một dải giấy trắng gọi là Shide. Dù đất nước có nhiều đổi thay chóng mặt từ thời Minh Trị, nhưng những giá trị truyền thống của Nhật vẫn ít nhiều rất khó thay đổi.
Hắn thở dài và có chút buồn, ở Việt Nam, giá như có thể giữ lại ít nhiều những điều quý giá ấy, thì tốt biết mấy. Có những lúc chúng ta cứ nghĩ những thứ văn hóa đó là lạc hậu và lãng phí, nhưng có ai từng tự hỏi, nếu không có giá trị truyền thống, chúng ta sẽ là ai?
Bên cạnh gia đình làm hắn nguôi ngoai chút ít nỗi nhớ với Claudia. Thật sự hắn không biết gọi đó là tình yêu sét đánh không, nhưng dù chỉ ở bên nàng vài ngày, hắn thật sự như trải qua vài năm ở xứ sở đó vậy. Giống như thuyết tương đối của Enstein, thời gian chỉ là tương đối mà thôi, những kỉ niệm cùng với nhau sẽ mãi mãi đẹp dù trăm vạn năm trôi qua.
Lúc hắn đang ngồi nghĩ vẫn vơ ở giữa phòng khách, thì ba bát mì Soba được đặt trước mặt. Hơi nóng bốc nhẹ lên và mùi hương phảng phất trong không khí. Quả thật chỉ mới nhìn và ngửi thôi, cũng biết mẹ hắn nấu ăn ngon thế nào.
Món mì này là món mì truyền thống người ta ăn trong dịp giao thừa đón năm mới-Toshikoshi Soba. Ý nghĩa bát mì này chính là sự lâu dài và thịnh vượng trong năm mới theo quan niệm của người Nhật.
-Mút từ từ kẻo nóng con.
Mẹ hắn nói, giọng bà dịu dàng.
-haha, mau ăn chóng lớn.
Ba hắn khích lệ, con trai thì việc ăn uống cũng phải mạnh mẽ.
Gia đình cười nói vui vẻ, hắn im lặng tận hưởng giây phút bình yên ngắn ngủi này.
-Lại bắt đầu rồi nhỉ.
Ba hắn nói, một việc thật gợi nhớ quá khứ. Lúc lên năm, ba hắn từng ở lại chùa lúc giao thừa. Tết năm đó chắc hẳn ông bà bận lắm, lên ba hắn ở lại chùa cùng một người chú đến ngày mùng 2 thì về nhà.
108 tiếng chuông-108 ham muốn trần tục của con người. Tiếng chuông vang lên qua chiếc TV nhỏ, những tiếng chuông mang nhiều nét đẹp không chỉ của phật giáo mà còn của văn hóa Nhật Bản. Và cũng như thời đại bây giờ chúng ta có pháo hoa để báo hiệu năm mới, thì với những thế hệ người Nhật trước, thứ báo hiệu năm mới của họ là lúc tiếng chuông thứ 108 kết thúc.
Hắn cũng đã buồn ngủ lắm rồi, sau khi xin phép rồi quay về phòng, bản thân nằm lăn quay ra ôm Nozoemon ngủ.
Đêm đó thật sự Nozoemon ngại quá không ngủ được, nàng đỏ mặt nhìn ngắm gương mặt hắn. Không hiểu sao hôm nay hắn lại chủ động ôm nàng xuống ngủ, chẳng lẽ có chuyện gì sao.
Mà cũng đúng thật, những ngày ngủ cùng Claudia, hắn đã quen việc này, nên việc ngủ có người bên cạnh làm hắn thoải mái hơn. Kiếp trước hắn đã phải ngủ một mình từ năm lên ba, vào lớp một thì ở một phòng riêng hoàn toàn. Hắn ghét những đêm mất ngủ, không vì mệt mỏi, mà mỗi lần nhìn vào bốn bức tường xung quanh, hắn dần thấy mình cô đơn đến cỡ nào.
Cô đơn ngay trong gia đình của mình.
Mặt hắn bỗng nhăn lại, hắn liền lẩm bẩm trong miệng:
Đừng, đừng rời xa ta mà…
Hóa ra trong tâm thức, hắn cũng là kẻ khổ sở vì phải trở về.
-Ngủ đi, anh.
Nozoemon hát, một giọng nữ trầm và nhẹ nhàng, không chút nào pha tạp, như một giọng ca thuần khiết nhất của tạo hóa. Tiếng hát ru rơi vào tay hắn, rồi xoa dịu tâm hồn hắn. Hắn lại thở đều, khuôn mặt nở nụ cười, chui vào ngủ trong lòng Nozoemon. Tiếng hát như của nàng tiên cá, có một sức mạnh dụ hoặc đàn ông, nhưng khi nàng tiên cá yêu một chàng hoàng tử, thì tiếng hát của nàng lại là thứ cứu rỗi cho người đó.
Giấc ngủ bình yên nhất trong cuộc đời hắn. Hắn tỉnh dậy, xoa đầu Nozoemon, rồi xuống bếp chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả nhà.
5h49 phút sáng, hắn dậy không quá trễ. Nhưng mẹ hắn đã ở sẵn trong bếp rồi.
Lúc nào cũng vậy, người phụ nữ thường dậy từ rất sớm để lo toan mọi việc nội trợ trong gia đình, rồi lo cho chồng con ba bữa, áo quần sạch sẽ mỗi ngày.
Nội trợ chỉ là danh từ viết tắt của hàng trăm thứ công việc phức tạp và tốn thời gian mỗi ngày mà người vợ phải làm cho gia đình. Người phụ nữ thức dậy từ sớm và họ kết thúc ngày làm việc với giấc ngủ vào lúc 11h.
Chính vậy nên người chồng nên chia sẻ việc nội trợ cho vợ, dù chỉ là một – hai việc nhỏ thôi, vì người vợ của ta rất có thể làm tới 99 công việc còn lại. Nhưng chỉ cần là một điều nhỏ bé như vậy, cũng là một sự quan tâm và tôn trọng đến nửa còn lại của thế giới.
-Để con làm tiếp phần bánh cho mẹ.
Hắn nói, nhưng không cần chờ mẹ hắn trả lời, tay hắn đã cầm cái dao và nguyên liệu vào tay. Món hắn tiếp tục làm là bánh dày Ozoni. Phần bánh và nước chuẩn bị xong, hắn dùng dao cắt rồi trang trí ít lát cá, khoai tây và cà rốt cắt lát để lên. Cuối cùng cũng làm được 4 bát Ozoni.
Hắn phải xin lỗi cha mẹ rất nhiều, vì hắn đã dùng "son môi dối lừa" làm ba mẹ hắn tin rằng Nozoemon là con gái thất lạc từ lâu của họ. Hắn thậm chí còn định dùng cả kẹo biến hình và son môi dối lừa để đưa Nozoemon vào học cùng lớp. Nhưng hắn còn ngại nhiều thứ, nên không làm.
Nhiều lúc nhìn người bạn tuổi thơ của mình trong hình hài của một người con gái vô cùng đẹp và quyến rũ. Thậm chí bây giờ là một chị gái, cũng như một cô mèo máy. Nhiều lúc hắn cảm thấy cứ sai sai thế quái nào. Nhưng không cần thiết lắm, cứ dễ thương là chân lí hết.
Lúc hắn nấu vừa xong, thì cả nhà 4 người hắn cùng nhau ăn món Ozoni do hắn làm.
Mẹ hắn chỉ im lặng, bà rất cảm động vì con trai càng lúc càng bớt lười nhác, thi thoảng toàn làm những thứ khó hiểu, nhưng cuối cùng cũng là vì giúp đỡ gia đình. Hơn nữa còn có đứa con gái xinh đẹp thế này.
Ba hắn dạo này tính bỏ thuốc, những ngày qua ông thực sự hạnh phúc quá đến mức ông không còn tâm trạng thích thú hút thuốc nữa. Chỉ cần nhìn đứa con trai chăm chỉ đọc sách cùng một cô con gái xinh đẹp thất lạc từ lâu cũng làm ông mãn nguyện cho tới lúc chết.
-Ba đang đọc gì vậy?
-Chỉ là một chút tiểu thuyết thôi. Sherlock Holmes ấy mà. Tiếc là chương cuối cùng bị mất vài trang giấy nên không biết được chuyện gì.
-À chương này con nhớ, thật ra người thợ sửa ống nước mới là hung thủ, ông hàng xóm đã bị vu oan nhưng nhờ có bác đưa thư làm chứng, cũng như việc người chị dâu không có ở hiện trường nên hung thủ được loại trừ dần.
Hắn nói, lòng có chút nể phục sự tưởng tượng của Authur Conan Doyle.
Ba hắn cũng thấy thú vị, gần như không có gì đầu óc của con hắn không nghĩ ra được.
-À mà kính của con đâu rồi?
Ba hắn hỏi, mẹ hắn cũng quay sang thắc mắc, mấy hôm nay hắn gần như không đeo kính nhưng vẫn làm mọi chuyện rất chính xác.
-Thị lực của con bình phục rồi.
-Tốt quá….
Con có một thứ thuốc rất thần kì, chính nó có thể chữa được tật cận thị, bằng cách làm giãn giác mạc và điều chỉnh lại thể thủy tinh. Mẹ thử xem.
Hắn lấy ra lọ thuốc, tất nhiên là từ "hộp trị liệu". Hắn đem tất cả số point còn dư dùng hệ thống để nâng cấp hộp trị liệu lên. Bây giờ một số bệnh nó có thể chữa khỏi hoàn toàn.
Mẹ ngồi yên để con nhỏ thuốc nhé.
Mẹ hắn cởi kính ra, bà trông rất đẹp khi không đeo chiếc kính cận 6 độ đó. Và vì sự bí bách trong thiết kế nhân vật của lão Fujiko, thì mẹ Nobita có nhiều nét giống shizuka. Nhưng vẫn là đẹp và trưởng thành hơn.
Hắn nhỏ thuốc vào, và chỉ 15 phút sau, mẹ hắn hét lên.
-Thấy rồi!!!
Tamako mừng quá ôm Nobita vào lòng. Hắn cũng xúc động không kém, cuối cùng cũng giúp được mẹ một chuyện tốt. Tamako ôm ông Nobi, rồi hai người vui vẻ nhảy lên hát hò.
Bà Tamako giờ đây như một tượng đài sắc đẹp của bộ truyện vậy, và tất nhiên là mẹ mình, nên Nobita sẽ không đem ra để đánh giá vị trí thứ hạng sắc đẹp.
(Lời của tác, cảm ơn các bạn, cầu ít nguyệt phiếu, hứa sẽ bạo chương. Ta rất yêu quý gia đình, nên nhiều chương toàn viết về nhà, mong thông cảm)