Chương 24: Tiện tay đánh

Phế Vương I: Chúa Tể Nobita

Chương 24: Tiện tay đánh

Hắn bước xuống gác, rồi thu hồi lại "hình nhân thế mạng", và cũng như cất "van thời gian" trở lại vào người. Hắn đi rồi trở về không sai biệt lắm là tròn 3 ngày. Cũng không biết có việc gì lớn không.

-Anh đã về.

Nozoemon chạy tới ôm chầm lấy hắn, hai quả đồi của Nozoemon làm hắn suýt nữa tắc thở. Dù bây giờ hắn là võ sư cửu đẳng, cũng không thể đỡ nổi một cô nàng waifu đáng yêu vậy được.

Phải nhắc lại là Nozoemon do hắn chế tạo, và toàn bộ ngoại hình được thiết kế dựa trên Waifu của hắn trong thế giới cũ. Đừng xem thường một tên bầu bạn với anime suốt 5 năm. Và trong suốt 5 năm ấy, Yakumo vẫn là Waifu mà hắn không thể nào quên được, thậm chí là tiêu chuẩn để hắn cưới vợ sau này. Nhưng đáng tiếc là hắn chưa kịp tìm vợ ở thế giới cũ thì đã mất mạng từ sớm.

Đôi mắt có hồn, màu đỏ rực lên như Hồng Ngọc, chiếc mũi cao nhỏ nhỏ xinh xinh với một chấm màu hồng ở trên đỉnh. (Vì nàng là mèo máy mà). Đôi môi hình trái tim và những chiếc râu mèo mọc hai bên má càng tôn lên nét dễ thương của nàng. Chưa kể tới mái tóc xanh ngắn ôm vào đầu đầy nữ tính nữa chứ. Chỉ tiếc là đôi tai của nàng không còn, đúng là trong Nozoemon cũ hay thế giới của hắn, thì việc Nozoemon bị mất tai là một sự kiện chung.

-Nobita đi lâu quá.

-Đâu có lâu gì đâu, chỉ là ba ngày thôi mà.

-Em "giữ con" rất mệt, phải nói dối ba mẹ là cháu họ hàng.

-Ngoan, ăn bánh Dorayaki này.

-Em nhớ ra rồi, anh bỏ thuốc mê vào bánh!

Nói rồi nhỏ tức tức nhìn hắn, tại sao lại gây mê nhỏ chứ, chẳng lẽ hắn chỉ muốn "ngủ cùng" chứ không muốn "thức cùng"

(Chỗ này em viết nghĩa đen, anh em cấm chửi. tác said)

-Đâu có, anh mới nấu rõ, trên tay còn có mùi này.

Hắn vui vẻ đưa tay lại gần mũi Nozoemon, rồi không kiềm chế được sự tò mò hắn xoa một cái.
Đúng là mũi mèo thật nhỉ!!! Cảm giác ẩm ẩm, lại có chút dễ chịu, mềm mềm. Cả đôi môi nữa, cũng rất mềm, thậm chí còn hơn cả người thật nữa.

-Này, ba mẹ thấy mất.

-Không sao, cứ lấy hoa lãng quên ra dùng là ok.

Nhỏ lí nhí.

Mẹ thấy đẹp nên cắt ngang rồi đem trồng ngoài vườn rồi.

-Trời đất ơi. Món bảo bối đó khối tiền đấy.

Em đưa cho anh "Nobita mini" xem.

Nhỏ đưa cho hắn, nhưng có cảm giác chần chừ không muốn.

Hắn đem kí ức của Nobita mini đưa vào đầu, và hắn hiểu mọi chuyện xảy ra.

Hình nhân thế mạng tuy là thiết kế từ hắn, nhưng chỉ số IQ lại thấp đi và hơi máy móc một chút. Nên căn bản là đã đem bảo bối đi nghịch xung quanh và làm hư một vài (hầu hết) trong số đó.

-Đúng là những thằng ngu không nên có quá nhiều quyền lực hay đồ tốt trong tay mà.

Hắn cũng chỉ than một câu, rồi quyết định sau này sẽ đem 1000p nâng cấp luôn đống hình nhân này lên.

-Em thích ăn mì trứng không, anh nấu thêm

-Chào ba mẹ, ba mẹ còn muốn ăn tráng miệng không, con nấu cho.

Cũng may là tên hình nhân thế mạng có nhân cách gần giống hắn, nên mấy hôm nay vẫn chăm chỉ hiếu thảo, không gây nhiều chú ý đến ba mẹ lắm.

Bài vở cũng chưa làm à trời….

Con hình nhân này thật sự vô dụng quá, chỉ biết diễn đi lui đi tới và phá phách chứ chả làm gì nổi.
Hắn cầm cây bút và quyền bài tập lên tay, vừa đi đến trường vừa giải quyết

***
Hôm nay không khí có chút trong lành, vừa đi vừa ngắm mây trôi gió thổi cũng rất thoải mái. Chỉ tiết là hắn phải làm cho xong đống bài tập Tết lúc này, nên chẳng có hứng thú quái gì ngắm nhìn.
Thi thoảng có vài người phụ nữ bên đường xuýt xoa và vài chị gái cấp 2, cấp 3 chạy tới hỏi han hắn. Hắn chỉ lịch sự gật đầu rồi đi tiếp.

Một cậu trai tiểu học nhưng cao lớn (cao cỡ Jaian rồi ấy, tức là cao so với học sinh lớp 3), hai đôi mắt nâu trong vắt và có thần. Đôi mắt hắn rất đẹp như của bà Tamako vậy. Hàng lông mày mảnh nhưng thẳng, và cả khuôn mặt và cơ thể đều toát ra vẻ gì đó rất đàn ông. Giống như một soái ca trở lại cơ thể lúc nhỏ vậy, nếu so sánh kiểu tiểu thuyết ngôn tình. Và mái tóc được hắn vội vàng buộc cao sau đầu vì không có thời gian cắt, nhưng vẫn rất phong cách chứ không nữ tính.

Dù hắn cố gắng uống thuốc chậm lại, nhưng vì cơ thể liên tục ăn uống, và rèn luyện, nên đã khiến ngoại hình hắn thay đổi "một chút". Nhưng đặc biệt nhắt là việc hắn bỏ kính cận đi, vì vốn dĩ Nobita trong nguyên tác cũng dễ nhìn khi bỏ kính ra rồi.

Chỉ cần bạn đẹp trai thì hầu hết các kiểu tóc đều nhìn đẹp. Đó là chân lí.

Nhưng hắn không bình yên đi đến trường học được thì va phải một tên du côn.

-Này thằng oắt, mày đụng tao hả.

Tên đó đúng là dân du đảng, thậm chí cả đứa nhóc hắn cũng muốn moi tiền.

Mày biết cái áo này bao nhiêu không, mày làm sướt nó….

Sướt con c*c nhà mày.

Một cú đá tống thẳng vào mồm hắn, và lúc mọi người chưa kịp quay đến để nhìn, thì chỉ thấy tên du côn đã gãy mất răng cửa, ôm mồm máu chạy đi kêu cứu trong hoảng loạn.

Những tên còn lại cảnh giác, một tên định vung đùi sắt đến đánh Nobita thì nobita đáp nhẹ.
NT-693 còn nhanh và cứng hơn các ngươi 10000 lần.

NT-693 là mã hiệu con robot cửu đẳng mà Nobita đã hạ trong lần đánh nhau cuối cùng.
Và tất nhiên là lời của Nobita đã đúng, chân của hắn đá bay cây gậy sắt, rồi xoay người giáng một cái gót chân vào đầu của tên đó. Ngay lập tức thêm một tên du côn bất tỉnh giữa sự chứng kiến của cả lũ.

Sở dĩ hắn bắt đầu chơi cứng là vì những tên du côn này dẫn hắn vào một hẻm ít người, và chúng nó làm phí thời gian làm bài tập Tết của hắn.

-À, mà tao không muốn chúng mày nghĩ tao sợ vũ khí.

Hắn cầm cây gậy sắt lên, và một đòn đá vào làm cây gậy cong như một chiếc Boomerang.

-Lần sau lắp não vào để cái đầu khôn ra, những thằng liều chỉ là những thằng bôn ba trong cuộc sống mà thôi. Vĩnh viễn không đạt được cái khỉ gì cả.

-Biến đi.

Hắn nói nhẹ, nhưng những tên kia như nghe được ân đặc xá vậy. Vui mừng cõng hai tên đã nằm đo đất chạy đi mất dạng.

Hắn không đặt nặng chuyện đó nhiều, nhưng không ngờ sau này lại một sự cố nữa xảy ra, suýt chút làm hắn ân hận. Tuy nhiên điều đó chỉ xảy ra tương lai, hắn vẫn bình thản vừa giải bài tập Tết, vừa đi bộ đến trường.

-Cửa thần kì lại phải bảo trì, có lẽ hồi ở với Claudia và lúc trở về dùng nhiều quá, nên phải đảm bảo an toàn thôi.

Hắn thầm nghĩ sau này nên dùng bảo bối đa dạng một chút, không nên dùng cái gì nhiều quá, đến mức hỏng thì không tìm ra đồ thay thế được. Mà nhắc tới Claudia, hắn có chút nhớ, nhưng dù sao hắn đang đạt được thành quả hắn muốn, sớm muộn hắn sẽ kịp trở về gặp cô ấy thôi.

Hệ thống: 7h48 phút.

Chết thật, phải chạy vào trường rồi giải tiếp.

***
Hôm nay thầy thể dục ra giữ cổng trường đã có một bất ngờ thú vị. Thầy cảm thấy cực kì may mắn cho hôm nay.

Lúc chỉ còn vài phút nữa hết giờ, học sinh chạy vào cổng trường vội vã, những học sinh trễ sẽ phải chịu đầu hàng và vào bị phạt nên không ai muốn mình là trong số đó. Thầy thể dục nhìn ngán ngẩm, thầy đang bận công tác bên đội điền kinh của trường, không hiểu sao lại bị cử đi một tuần giữ cổng thay cho bác bảo vệ có việc gia đình đột xuất.

7h55’phút.

Một học sinh lao với tốc độ chóng mặt, tốc độ nhanh nhất con người có thể tưởng tượng. Thậm chí cỡ như Usain Bolt vậy.

7h 55 phút. 21 giây

Thầy thể dục không thể tin nổi vào mắt mình, lúc mới thấy cậu học trò đó từ xa khoảng 200m thì chỉ chưa tới 21 giây, cậu ta đã chạy rồi phóng qua cổng trường. Kỉ lục này thậm chí xấp xỉ cả kỉ lục thế giới trước đây chứ không đùa được.

-Em có muốn…

-Em vào học giờ ạ…. Hắn nhăn mặt, nhưng vẫn lịch sự.

-Thầy là Takeo, gặp em ở sân chạy sau giờ học nhé.

-Dạ

Hắn nói, nhưng vẫn tính bài chuồn để về nhà cho khỏe. Vì trong đầu óc hắn, thầy cô có việc gì nhờ vả sau giờ y như rằng đi làm công nhân lao động công ích một dạng. Nhân lúc người ta chưa biết tên, phóng vào lớp cái đã.

7h 56 phút. Còn 4 phút để làm bài.

Hắn ngồi vào bàn rồi cắm mặt vào làm bài tập trong đôi mắt ngạc nhiên của Jaian và Suneo. Hai tên này biết thừa Nobita là cỡ nào lười nhác, nên không bao giờ lại làm bài tập cho dù là thiếu bài được. Riêng Dekisugi và Shizuka thì biết là Nobita là kẻ tài giỏi thế nào, nên chỉ thắc mắc tại sao cậu ta lại quên làm bài tập thôi. Còn những người khác trong lớp thì chỉ thấy bình thường, vì lâu lâu cũng có đứa phải làm dối phó như vậy khi thầy kiểm tra. Nhưng phần lớn là bị ra lớp đứng vì làm không đủ hoặc sai quá nhiều.

Và Nobita thường là như vậy.

Có nhiều lúc phải thừa nhận rằng con người rất tàn nhẫn, họ thường đem những ví dụ về những người thua kém mình ra để an ủi bản thân. Và Nobita chả khác gì là cái nơi trút cảm xúc, làm tấm gương xấu để họ tự mình thấy ổn. Loại bạn bè như thế thì không có cũng tốt hơn là có. Đó là kinh nghiệm 2 kiếp của hắn. Và Fujiko đã rất tài khi mà ông đã xây dựng nên những người bạn bên cạnh Nobita toàn là những người tốt và biết nhìn nhận đánh giá đúng về nhau. Nói không ngoa thì Nobita chính là kẻ hạnh phúc nhất thế giới với biết bao bạn bè và người tốt bên cạnh hắn.

Ngược lại với hắn kiếp trước của Trần Thiên rất khốn khổ, bạn bè ch* rất nhiều, và người thật tâm lại hiếm. Bạn bè chỉ nhìn nhau bằng thành tích và ngoại hình, sự nổi tiếng,vv… Chứ ít chơi với nhau chỉ vì "thích". Bạn bè "thực dụng" là bạn bè "phổ biến"

Mà thôi không nghĩ bậy nữa, bài vở còn nhiều vãi….

Hắn quẹt đáp án lên từng trang với tốc độ não tối đa. Dù là toán tiểu học nhưng quá nhiều cũng không kíp, thậm chí còn bài luận và vài thứ về lịch sử nữa.

8h5’ thầy giáo tới trễ một chút, nhưng một chút đó đủ để hắn làm xong toàn bộ.

Ngày đi học đầu năm bình yên trôi qua, và hắn thoải mái chấm dứt chuỗi ngày xấu hổ của Nobita.