Chương 13: Thần Vật?

Nhị Thứ Nguyên Chi Tà Thần

Chương 13: Thần Vật?

" Nha!! "

" Mền?... " Tà Thiên trong cơ say ngủ cảm giác tay mình chạm một vật tròn tròn rất mềm mại, tay không khỏi bóp thôi vài lần.

" Nha!! "

" Này là vật gì?.........có cả hiệu ứng âm thanh? " Tà Thiên lười mở mắt không khỏi đoán mò.

" Nha!! "

" Nha!! "

" Nha!! "

" Nha!! "

"...."

" Á đù, vừa bóp vào liền có hiệu ứng âm thanh.....Thần Vật a..... " Tà Thiên không khỏi bóp thêm vài lần, cuối cùng đưa ra một câu kết luận.

" Haha, vận may lão tử không phải quá tốt à?, chưa mở mắt thần vật lập tức đưa tới cửa, không trách được, Bản Tôn ăn ở hiền lành, vừa soái gương mặt lại lương thiện, haizz " Tà Thiên thở dài tỏ hài lòng định mở mắt thu lấy cái này thần vật thì một giọng nói lanh lảnh vang lên.

" Ca ca, tay......tay......nha!!, mau bỏ tay ra "

" Hả?......, tay?.....tay ta làm sao? " Tà Thiên không khỏi ngạc nhiên hỏi lại, đồng thời con ngươi nhắm chặt cũng mở ra, suýt tý cảnh tượng trước mắt làm hắn tóe ngửa.

Chỉ thấy tay hắn nắm không phải là thần vật, liền là ngọn núi cao chót vót của Nhã Nhã, nàng lúc này thân thể không mảnh che, từng hơi thở nóng bỏng từ trong miệng nàng truyền ra, vẻ mặt đỏ bừng bừng, mơ hồ có chút sung sướng.

" Ngươi làm sao mặt điều đỏ vậy?.....ta biết rồi, có phải ngươi bệnh? " Tà Thiên vội thu tay vờ như không quan hệ đến mình, quan tâm hỏi.

" Ca.....ngươi.....ngươi.......bại hoại "

...

" Sáng sớm hai người các ngươi nháo như thế, xem ra sức lực rất tốt " Dung Dung cười cười nhìn Tà Thiên cùng Nhã Nhã ôm cánh tay hắn trốn phía sau trêu chọc.

" Chuyện này hoàn toàn không liên quan tới ta, là nàng ban đêm ban hôm mò qua phòng, ta không biết chuyện gì " Tà Thiên vốn ảo não vì thần vật tới tay còn chạy mất, nghe Dung Dung trêu chọc sau khi hắn liền tức giận xua tay.

" Ta.....ta cũng không liên quan " Nhắc đến việc xấu, Nhã Nhã mặt nóng bừng bừng, thân ảnh nhỏ bé trốn sau Tà Thiên, cơ hồ không thấy được chỉ nghe nàng âm thanh.

" Không nháo nữa, bí cảnh quan trọng hơn " Hồng Hồng chung kết cuộc chuyện, tự tiếu phi tiếu lườm Tà Thiên nói.

" Bí cảnh lần này Thục Sơn Hồ thu 3 danh ngạch, ta vì Hồ Vương không thể tham gia đành nhờ ba người " Dung Dung nghe vậy không định trêu chọc hai người bọn họ, nàng nghiêm túc nói.

" Hừ, lần này chúng ta nhất định giành vị trí đầu, Nhất Khí Đạo Tông chờ đó " Nhã Nhã không trốn nữa nhảy ra kêu lên, phía sau nàng mang theo một cái hồ lô to hơn thân thể mình một chút, tuy vậy như không làm khó được nàng hành động.

Dung Dung thấy vậy lắc đầu, nàng không lạ gì với tính cách bạo khí của tỷ tỷ mình nên nói " Nhất Khí Đạo Tông lần này nhân tài đông đúc, tỷ cẩn thận một chút vẫn hơn "

" Hừ bọn họ lần trước bắt nạt chúng ta Thục Sơn Hồ đệ tử, ta gặp bọn hắn liền đánh thành đầu trư " Nhã Nhã tức giận nghiến răng nghiến lợi hung hăng nói.

Dung Dung nghe vậy không nói, ánh mắt chút thâm ý liếc qua Tà Thiên, hiển nhiên muốn hắn quản mình tỷ tỷ tốt một điểm, không sai bán đi Nhã Nhã.

Nàng cũng biết quan hệ thâm ảo khó giải giữa ba người, Hồng Hồng do từng tuyên bố Tà Thiên nữ nhân nên không tuy cách lên làm Hồ Vương, Nhã Nhã thì ngoài Tà Thiên những thứ còn lại không hứng thú, còn nàng do Tam Công Chúa thân phận bị buộc phải lên ngôi Hồ Vương.

Dung Dung trong 20 năm này không thay đổi bao nhiêu, vẫn giữ nhiên bộ dáng 10 tuổi, chỉ khác là khí chất Vương Giả như ẩn như hiện trên người, một phần đến từ Hồ Vương thân phận.

Nàng từ khi nhận Rinnegan tại Tà Thiên thực lực tăng nhanh, không như hai tỷ của mình, Dung Dung thiên về ảo thuật, nếu Tà Thiên không dựa vào hệ thống ảo thuật có lẽ còn kém xa xa nàng.

...

Theo sự dẫn đầu của Hồng Hồng, Nhã Nhã cùng Tà Thiên không lâu lắm đến chỗ bí cảnh, Dung Dung thân phận Hồ Vương trăm công ngàn việc không thể cùng đến, mới nhờ Hồng Hồng dẫn đường.

" Oa oa, thật đông người " Nhã Nhã nhìn chu vi quanh mình quát quát kêu, bộ dáng vô cùng hưng phấn.

" Những người này điều xuất thân từ đại tông môn? " Tà Thiên hướng Hồng Hồng hỏi một chủ đề kỳ quái, có thể Hồng Hồng không quan tâm vẫn nhàn nhạt gật đầu.

" Ân "

" Tốt!! " Tà Thiên nhận được cái nhàn nhạt gật đầu của Hồng Hồng, ánh mắt không khỏi sáng như đuốc nhìn mấy người trước mặt.

" Ngươi nháo cái gì? " Hồng Hồng thấy hành động kì lạ của Tà Thiên tựa hồ bất an lên tiếng.

Tà Thiên xua tay " Không gì, ta muốn biết bọn họ lai lịch thôi!! "

" Không đơn giản a " Hồng Hồng vẫn không hề tin Tà Thiên.

" Không " Tà Thiên không vui vỗ ngực chắc chắn nói.

Đùa à, Bản Tôn nhân phẩm tốt như thế ngươi lại không tin.

Hồng Hồng thấy vậy khẽ cười lắc đầu không nói, một tên tham bảo như mạng lại hỏi lai lịch người khác tựa hồ không đơn giản tý nào a.

...

" Ồ, không phải là Đại Công Chúa Hồng Hồng đây sao? "

Bỗng lúc Tà Thiên chuẩn bị gọi ra hệ thống thu bảo thì một tiếng nam nhân làm hắn ngừng lại thao tác, ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một tên nam tử thanh tú tuấn lãng 20 tuổi, khoác một bộ y phục màu vàng, giữa bụng một in một cái hình Bát Quái to đùng, lưng cõng một thanh cự kiếm, lan tràn nhàn nhạt hàn khí, phía sau hắn một nam một nữ theo tùy tùng.

" Nhã Nhã, hắn là ai? " Tà Thiên tức khắc quay sang hỏi, tâm trạng hắn hiện không vui lắm, không nói bị gián đoạn thu bảo.

Tên nam tử này dựa vào cái gì nhìn chằm chằm hắn nữ hầu?

Hơn nữa con ngươi phút chốc lóe lên tia quang mang?

Hận sống đủ lâu à?

Bản Tôn hôm nay không lấy ngươi đầu chữ Tà liền viết ngược!!