Chapter 4: Đêm Không Yên Tĩnh

Nguyên Tố Khiên Thuật Sư

Chapter 4: Đêm Không Yên Tĩnh

Trời đã về đêm, ở thế giới này không có khái niệm mùa là gì chỉ có khái niệm về ngày và đêm.

Buổi sang nhiệt độ se lạnh và có su hướng ấm áp dần lên nhưng khi mặt trời gần qua đỉnh đầu thì không khí lại khô hanh nóng bức cực độ đến gần tối khi hoàng hôn dần buông xuống cái se lạnh của ban đêm bắt đầu sâm chiếm vạn vật bằng những cơn gió nhẹ mang theo hơi nước và đêm xuống thì sương bắt đầu phủ kín trời. Cái lạnh thấu của ban đêm dường như có thể làm cho nước đóng băng vậy.

Jin vẫn bước từng bước thong dong trên cây cầu nối liền 2 lục địa, cây cầu dài hơn 100km cậu đã đi được quá nửa, trong khi đi cậu đánh giấu không gian những nơi cậu đi quả và dần hoàn thiện một bản đồ trong đầu.

Siver thì vẫn uể oải nằm trên vai của cậu, thật sự không biết lúc này nó đang ngủ
hay là thức, cậu cũng chẳng quan tâm. Màn đêm tính mịch ngời tiếng gió biển rì rầm, tiêng những cơn sóng đánh vào chân trụ cầu thì còn lại là tiếng bước chân của Jin.

-Chắc mấy người kia không sao đâu – cậu nghĩ về tình hình lúc trước ở thị trấn đầu cầu.

Cách đây vài giờ cậu đã hút 1 đám người vào cơn lốc và âm thầm dịch chuyển họ đi nơi khác bằng năng lực của mình. Nơi cậu dịch chuyển họ đến là chỗ cậu đốt lửa nướng thịt trước đó. Cậu chắc là nơi đó khá an toàn vì cậu đã quét hết quái thú xung quanh khu vực đó, còn nếu mà họ gặp phải một vài rắc rối nào đó thì họ có thể tự xử lý được.

Càng về đêm trời càng lạnh, thậm chí nếu chú ý kỹ thì có thể thấy 1 vài bông tuyết bay lung tung trên trời. Ngọn lửa từ đuốc của cậu đã tắt từ lâu rồi giờ trên tay cậu là một ngọn lửa, cậu dung nó để soi sang đường đi vì cậu chẳng muốn ngã xuống biển vì một lý do lãng nhách như "vấp phải ổ gà".

-ẦM!!!! – Cậu đứng khựng lại khi nghe thấy tiếng nổ đó phát ra phía trước mình, cậu quỳ 1 gối đặt tay xuống sàn cầu và nhắm mắt lại.

1 vài giây sau cậu mở mắt ra rồi chạy thẳng về phía trước, nói chạy thì hơi sai phải gọi là bay mới đúng vì chân cậu không hề chạm đất. Chưa đến nửa phút cậu đã có mặt tại nơi phát ra tiếng nổ vừa rồi.

1 con tàu đang kẹp giữa cây cầu, trên tàu đèn đuốc phất phơ trước cơn gió biển. Tuy tối nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy trên tàu khung cảnh như thế nào. Có vài như là tù nhân bị nhốt trong tầng hầm của tàu, hình như nước đang chàn vào cho có 1 lỗ thủng ở mạn sườn bên phải. Chắc là hậu quả của cú đâm trực diện vào cầu.

-Đứa ngu nào lái tàu không biết- cậu lẩm bẩm trong khi mở không gian của mình tiến vào trong khoang hầm tàu.

Có 7 người 2 nữ và 5 nam, nhìn độ tuổi của họ chắc vào khoảng 18 đến 25 tuổi, riêng cô gái nhỏ kia thì chắc là khoảng 12 13 tuổi. Cô bé thân hình mảnh đang khoác trên mình 1 tấm vải, nếu nói rõ ra thì đó là rẻ lau, thân hình cô bé mảnh khảnh đến mức đáng thương.

Người đang ôm chặt cô vào lòng mình như muốn bảo vệ cô bé bên cạnh giống cô như đúc, với thân hình đang ngồi kia thì rất khó đoán chiều cao của cô, khuông mặt cô dài với 1 sống mũi cao, tóc cô buộc kiểu đuôi ngựa vắt từ sau lưng ra trước ngực. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào Jin với kiên nghị như kiểu "cho dù người là ai ta cũng mặc kệ, ngươi mà động đến cô bé này thì ta sẽ liều mạng với ngươi". Mắt cô màu xanh nước biển khá hợp với màu tóc tím của cô.

-Tay chân bị xích thế kia thì cô làm được gì tôi đây? – đoạn nghĩ trong đầu nhưng vời vớ vẩn đó anh đi lại gần 5 gã đàn ông đang ngơ ngác trước sự xuất hiện đột ngột của mình.

-Bụp…ụp..bụp…ụp…ụp!!! những tiếng động nhỏ vang lên khi cậu di chuyển với tốc độ nhanh và thụi cho mỗi người một đấm vào bụng

Kết thúc cậu quang tất cả đám đó vào hố không gian của cậu – cậu đã đặt vị chí bọn chúng sẽ tới đó là thị trấn đầu cầu. Cậu quay người lại nhìn vào 2 người đang ôm nhau ở góc buồng, vì nước đã chàn ngập nên họ đứng lên. Cô gái nhỏ run rẩy bấu chặt lấy người còn lại, cậu nghĩ đó chắc là mẹ cô bé.

- Nhưng mà hình như mẹ cô bé hơi trẻ quá thì phải?- cậu đang suy nghĩ về vấn đề tuổi tác khi nhìn thấy cô gái lớn chỉ khoảng 19 20 tuổi.

-Đừng lo chị sẽ bảo vệ em- Cô gái lớn tuổi hơn thì nói với cô bé.

-À ra là chị em – Jin thầm nghĩ trong khi đi đến gần họ, cậu bước trên mặt nước không để một tý nước nào dính vào giày của cậu.

- Ngươi làm gì ta cũng được nhưng hãy tha cho cô bé – Cô chị quay lưng ra phía Jin che cho cô bé vào ngoảnh mặt lại.

Cậu biết họ đã chứng kiến mình dùng năng lực dị dạng nhưng mà cậu không thể rat ay đánh ngất họ được, nhất là còn 1 cô bé ở đây nữa.

-Được rồi nhắm mắt lại – Thở dại 1 hơi cậu ra lệnh cho cả 2 người. Cô chị có vẻ không tin nhưng vừa chứng kiến cái tốc độ cậu hạ gục 5 người đàn ông kia đã quá đủ rồi.

Cô bé úp mặt vào lòng chị, mặc dù không biết có nhắm mắt hay không nhưng chắc cũng không nhìn thấy gì đâu. Chị cô cũng nhắm mắt nhưng đôi mắt vẫn hé ra như cảnh giác Jin vậy.

Không để ý nhiều thế vì nước vào càng ngày càng nhiều, nó đã đến cổ của cô bé rồi, Jin đặt bàn tay lên đầu cô chị và nhắm mắt lại.

-Mình sẽ chết ư – ý nghĩ đó chợt thoáng qua đầu cô khi Jin đặt tay lên đầu cô, cô nhắm nghiền mắt lại và siết chặt đưa em gái của mình vào lòng. " Chị xin lỗi" đó là những điều cô đinh nói với em mình xong cô chợt mở mắt vì cảm giác ấm áp bao quanh.

Cô đang ở trên đất liên và bên cạnh là 1 ngọn lửa đang cháy rừng rực, cô vội ngồi xuống đẩy đứa em mình đang ôm trong lòng ra và ngắm nghía cố bé

-Em có sao không? – Cô hỏi trong khi đang tìm tọi khắp thân cô bé.

-E..m k.h..ô..n..g s..a…o! – Trả lời chị mình với giọng rung lập cập, cố bé có hết sức để chấn an chị của mình. Rồi 1 cơn gió thôi qua khiến cô rung mình rồi lại lập tức rúc vào lòng chị mình.

Cô chị đưa cô bé đến gần ngọn lửa cạnh đó sưởi ấm, khi đặt cô bé lại gần đống lửa cô đứng lên nhìn xung quanh. Cách chỗ các cô vài mét có 5 bóng người đang nằm co quắp dưới mặt đất.

-Em ngồi đây tý nhé - cô nói vời em mình rồi lại gần những người đó.

Cô nhận ra họ, họ những người bị bắt làm nô lệ chiến tranh cùng cô và em gái. Cô lấy hết sức của mình kéo những người đó lại gần ngọn lửa sau khi kiểm tra họ vẫn còn sống. Cô đi nhặt những mảnh vài bạt rách còn sót lại gần đó đắp lên người họ rồi kê những cục đất xung quanh để tránh gió thổi bay.

Xong suôi cô đến bên cạnh em mình với một mảnh vải bạt có thể nói là ít tàn tạ nhất rồi quấn lên người mình và em gái, cô bé đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Nhìn kỹ thì giờ cô mới nhận ra ngọn lửa đang cháy không cần bất cứ vật gì mà vẫn duy trì được.

-Người đó là ai nhỉ? Thần chăng?- Đầu cô đang nghĩ về người lúc trước, người đã đưa mình và mọi người đến đây còn để lại 1 ngọn lửa như thế này, và còn những sợi xích nữa?. Ngọn lửa không hề bị lay động bởi gió, nó vẫn cháy bình tĩnh vào tỏa ra hơi ấm cho đến khi cô chìm vào giấc ngủ.

Jin quay trở lại phía ngoài nơi anh vừa biến mất tại đó cách đây ít phút.

-Vẫn cái lòng tốt thích cứu người như vậy nhỷ? Siver đang ngồi bằng 2 chân nhìn về phía biển đen tối u ám xa xa.

-Thì sao? – đáp lại Siver bằng câu hỏi ngược lại cụt ngủn, mắt anh ta hướng về phía mà Siver đang nhìn.

-Không! Cũng chẳng sao hết miễn là ngươi không phá hủy hợp đồng là được.

Tiện thể ngươi có đinh xử nó không hay là đi tiếp? – Siver hờ hững đáp lại.

Đằng xa ngoài khơi có một vật to lớn đnag tiến lại về phía cậu, à nói chính xác hơn là tiến lại về phía con tàu đang bị kẹt cứng với một phần cây cầu sau cú va chạm vừa nãy. Cậu không thể nhìn rõ được nó khi màn đêm cản tầm nhìn và con vật kia đang ở xâu dưới nước.

-Cũng to đấy – cậu lẩm bẩm sau khi ước lương chiều dài của con vật đang bơi trong lòng đại dương. Nó phải dài khoảng 60m là ít khi cậu cảm nhận nó bằng cách chạm tay vào mặt biển. "Chẳng nhé nó còn to hơn Siver"?

Sau khi gặp Siver và Gold cậu nghĩ rằng chúng là loại to lớn nhất thế giời này rồi và từ trước đến giờ cậu cũng chưa gặp con quái thú hay con vật nào to hơn cả Siver cả.

-Nhanh tháo dỡ tất cả nhưng gì có giá trị xuống cầu. Nhanh. Nhanh lên – Tiếng quát tháo của một người đàn ông đang đứng trên bom tàu.

-Sao cậu không giúp họ một tay? – Siver dùng những cái mòng của mình bám vào Jin rồi trèo lên vai cậu.

-Không cần thiết – đáp lại một cách hờ hững Jin nhìn người đàn ông đang ra lệnh cho toán thủy thủ đoàn, đây là tàu của tộc người thú. Cậu nhận ra khi nhìn thấy đôi sừng xoán ốc của hắn ta.

Cậu sẽ giúp họ nếu họ gặp nguy hiểm về tính mạng nhưng mà cách giúp họ nhanh nhất là tiêu diệt thứ đang đến gần. Hình như họ đã trọc tức một loại thủy quái nào đó trong lúc băng qua biển.

Mặc dù cậu đứng cách con tàu khoảng 20m thôi mà không có ai nhận thấy sự hiện diện của cậu cả. Một cơn gió lạnh thôi qua, mặt biển đang bập bềnh những làn sóng thì bống nhiên tĩnh lặng, cả gió cũng ngừng thổi. Đám thủy thủ đang vác đồ từ tàu xuống cầu cũng tự nhiên dừng mọi hoạt động lại nhìn về phía mặt biển.

Mặt nước tối om hiện lên 2 chấm màu vàng chóe, đầu tiên nó nhỏ rồi to dần dần, chui lên khỏi mặt nước và không làm cho mặt nước gợi 1 tý sóng nào. Thật phi lý với thân hình của nó.

-CHẠY … CHẠY … BỎ LẠI TẤT CẢ RỒI CHẠY ĐI – một người thú hét lên sau khi anh ta ném thùng hang xuống biển.

-Đừng lại … đứng lại … - Gã đàn ông có cặp sừng xoắn ốc gọi vọng lại trong khi mọi người đang cuống quýt nhảu xuống khỏi tàu rồi biến mất trong màn đêm

-Khá rắc rối đây! Ê Siver, ngươi thích ăn hải sản không?? – Không them nghe câu trả lời của Siver, Jin bay về phía chiếc súc tu đang đập xuống xuống con tàu.