Chapter 1: Kẻ Độc Nhất

Nguyên Tố Khiên Thuật Sư

Chapter 1: Kẻ Độc Nhất

Kỷ nguyên Bạc năm 300. Jin kẻ mà được người đời ca tụng với cái tên "Người thao túng" đang đưng trước mặt 1 con Rồng, chính xác hơn nó là loài bò sát giống cá xấu nhưng đứng thẳng bằng 2 chân và trên lưng mọc thêm 1 đôi cánh khổng lổ. Con quái vật toàn thân màu trắng bạch ngân cao tận 20m dài 10m và sải cánh của nó lên đến hơn 40m, hiện tại đang được gấp vào sau lưng.

Mặc dù đối diện với con quái vật như thế nhưng mặt cậu vẫn lãnh đạm như đang đứng trước 1 con rắn nước vậy.

- Thể ý định của ngươi là gì – tiếng nói phát ra từ con Siver Dragon ồm ồm giống giọng của 1 ông lão khoảng 50 60 tuổi

- Chẳng là gì cả ta chán ngán cái cảnh ngưỡi lải nhải rồi – Jin đáp

- Ồ vậy sao thế là ngươi đã quyết đinh đổi nó rồi hả - Siver

- Cứ cho là vậy đi – Jin trả lời bình thản với sắc mặt lạnh tanh, hình như cậu đã quá quen với việc nói truyện với 1 con rồng rồi.

Vừa dứt lời cuối cũng thì không gian đằng sau lưng cậu bị vặn lên méo mó, và 1 tích tắc sau 1 cái hố đen rộng cỡ 1m xuất hiện, Jin thò tay vào cái hố và lấy ra 1 con dao, nhìn như con dao được làm bằng thủy tinh hoặc vật liệu gì tương tự vậy. Khi con dao được lấy ra thì hố đen cũng lập tức đóng lại và không gian trở về nguyên như ban đầu.

Jin cầm con dao đứng đối diện với Siver, quần áo cậu phất phơ trong gió, Jin là 1 tràng trai trẻ 23 tuổi, khuôn mặt của cậu có vẻ trẻ hơn so với độ tuổi, cậu có đôi mắt sắc lẹm của diều hâu nhưng mà hình như nó không hợp với màu mắt xanh lá cây của cậu. Cậu để tóc dài ngang vai và buộc ra đằng sau kiểu 1 nghệ sĩ hát rong, mặc 1 bộ quần áo bình thường nếu không muốn nói là cực kỳ tầm thường, quần da thằn lằn đất dài tới mắt cá chân, áo sơ mi trắng kèm theo bên ngoài là 1 áo khoác da thằn lằn đất, bộ quần áo phổ thông không thể phổ thông hơn.

- Chúng ta nên bắt đầu thôi nhỷ - Jin vừa nói vừa đưa con dao lên lòng bàn tay siết mạnh. 1 dòng máu tươi chảy ra và cậu bắt đầu vẽ. Từng hình tam giác tứ giác lục giác hiện trên mặt đất sắp xếp với nhau không theo 1 quy luật nào cả. Khi vẽ xong cậu đứng dậy và đi ra xa khỏi chỗ cậu vừa vẽ.

- Đến người – vừa nói Jin vừa ném con dao thủy tinh về phía Siver. Giờ nhìn kĩ lại thì nó không được gọi là 1 con dao vì nó không có chuôi, nó giống như là 1 tấm thủy tinh được cắt thành hình con dao hơn và nếu chú ý kỹ thì ở giữa con dao có 1 dòng chứ cổ. Trong lúc đó tay trái để sau lưng của cậu đang vẽ cái gì đó vào không khí.

Siver há mồm ra để con dao cắm thẳng vào cái lưỡi dài ngoằng của nó, nhưng mà khi con dao chạm cắm vào lưỡi Siver thì nó vỡ tan, không đúng phải nói là nó như bị 1 áp lực nào đó nghiền nát thành những hạt bụi và bị 1 con gió nhẹ thoảng qua quấn theo. Nhưng điều đó dướng như không quan trọng cho lắm vì lúc này đầu lười của Siver nhỏ ra 1 giọt máu,giọt máu này chắc được tính bằng 1 nửa máu của 1 người mất, như được điều khiển nó rơi thẳng giữa chỗ hình hỗn loạn mà Jin vẽ vừa rồi. Khi giọt máu chạm đất thay vì trào dâng lênh láng nó loại biến mất thẳng vào lòng đất, chưa đầy 3 giây sau từng vòng trọn đỏ lòm hiện ra bao quanh lấy khu vực hình vẽ của Jin,

Cũng chẳng biết là cố tình hay do ăn ý mà khi vòng tròn cuối cũng hiện ra nó bao phủ lấy từng góc từng canh của đống hình Jin vẽ lúc trước. Vòng tròn cuối cũng hiện lên thì hình như nó đã tạo thành 1 trận đồ quái dị rồi từng tia sáng hiện lên theo từng nét vẽ bằng máu và cùng lúc đó ở giữa vòng không gian bắt đầu vặn vẹo rồi lại 1 hố đen khác được mở ra. So với hố đen của Jin thì cái này phải to gấp 100 lần cái của Jin.

- Đi thôi nhỉ? – Jin nhìn Siver và hỏi

- Tất nhiên, nhường người trước – Siver đáp lại vơi chất giọng của 1 kẻ môi giới

- Hừm, ngươi nghĩ ta lừa ngươi à? – Jin đáp lại điệu bộ khinh bỉ và đi vào trong hố đen.

Sau khi cậu biến mất trong hố đen thì Siver xải cánh ra bay lên trời lượn 1 vòng.
Cái cách mà Siver lượn trên trời như là để ngắm nhìn cả thế giới này lần cuối cùng vậy, sau đó với 1 tốc độ cực nhanh nó lao thẳng vào hố đen và biến mất. Khi Siver biến mất thì hố đen cũng dần dần khép lại. Khi hố đen còn lại khoảng 2m thì từ đâu đó có 1 thứ bay thẳng vào, vì tốc độ quá nhanh nên không thể nhìn được ra là gì nhưng chắc nó không phải con người. Nó có thể là 1 mũi tên do ai đó bắn, không sao biết được. Hố đen biên mất hoàn toàn mà ma trận vẽ bằng máu trên mặt đất cũng biến mất.
.
.
.
Kỷ nguyên vàng Năm 642. Tại 1 vùng thung lũng xa xôi nơi mà không có sự hiện diện của loài người. Bầu trời đang âm ỉ những tiếng gió như có thể xé nát nhưng tảng bỗng dưng 1 lỗ đen xuất hiện giữa trời và nhả 3 thứ gì đó ra ngoài. Đó là Jin, Siver và 1 thanh kiếm.

- Đồ khốn nạn nhà ngươi, ngươi dám lừa ta – Siver gầm lên, nhưng mà bây giờ giọng của Siver đã không phải như 1 ông lão ngoài 50 60 nữa mà là như của 1 cậu bé lên 10 vậy. Không chỉ vậy vẻ ngoài của Siver cũng đã thay đổi, nói là thay đổi nhưng là giống bị thu nhỏ hơn. Kích thước của v bây giờ là bằng vào khoảng 1/100 lúc đầu, và màu của nó đã truyển thành trắng tuyền chứ không còn long lanh ánh bạc nữa.

- Như nhau cả thôi – Jin trả lời qua loa và đưa tay cầm lấy thanh kiếm rồi dắt nó vào ngang hông. Thanh kiếm này là Moon Eater (kẻ ăn mặt trăng), cậu đã chuẩn bị nó ở phía ngoài để mang nó theo mình.

Mặc dù trước kia cậu là 1 người điều khiển không gian và để tất cả mọi thứ ở trong đó nhưng do đi qua không gian cậu không thể mang theo chúng được nếu cậu mang theo chúng sẽ là vùng không gian nơi cậu dịch chuyển tới bị hỗn loạn thậm chí là khi dịch chuyển sẽ kèm theo nguy hiểm nên cậu đành bỏ lại, và đó cũng là do Siver ép cậu. Mà Moon Eater thì khác nó là 1 thanh kiếm độc nhất. Vì sao độc nhất hả? Vì nó là thanh kiếm mang thuộc tình của Hư Vô thuộc tính thần bí nhất trong 6 thuộc tính mà nhân loại có thể điều khiển được. Vì cậu cố tình lôi vào 1 thanh kiếm như thế nên tình trạng của Siver mới thành như thế kia.

- Hừm! – Siver hừ 1 tiếng trong khi đôi mắt bò sát của nó như đã nhận ra điều gì đó.

- Chuyện đó để sau đi – trong khi nói Jin túm lấy Siver đặt nó lên trên vai rồi mở ra 1 vùng hố đen, cậu bước vào đó và biến mất.
Cậu hiện ra đã là cách chỗ cũ khoảng 2000 km, cậu biết điều đó vì cậu nắm giữ cách vận hành không gian. Thế giới này được gọi là Nine Moon, như tên gọi nó có đến 9 mặt trăng. Trên thế giới có 2 lục địa phân phia lần lượt là Lục địa Blood và Lục địa Moon.

Lục địa Blood hay còn gọi là Lục địa sinh tồn, diện tích của nó chiếm 3/ 4 đất liền, là nơi cư chú của hàng trăm loại quái vật, nơi đây hằng ngày diễn ra hàng trăm cuộc chiến lớn nhỏ của các loại với nhau. Nhưng chủ yếu là cuộc đi săn của người, người thú, quỷ, người lun.

Lục địa Moon chiếm 1/ 4 còn lại, lục địa này có hình bán nguyệt chắc vì thế nên người để thành tên luôn. Đây là nơi sinh sống của những tộc ở trên, lục địa này nói với lục địa Blood bằng 1 cây cầu có tên là Esmun dài khoảng 100km.

Jin hiện tại đang ở trên lục địa Blood và cách câu cầu khoảng 300km, mục đích của cậu khi trở lại quá khứ là tìm kiếm Gold Dragon và sống 1 cuộc sống bình yên. Siver thì nằm im trên vai cậu và thu hẹp đôi cánh vào, cảm tưởng giờ đay Siver giống hệt 1 con Cá xấu nhỏ vậy.

-Thời gian dịch chuyển lệch mất 8 năm, 8 năm nữa Gold mới xuất hiện giờ chúng ta làm gì? Mà tất cả cũng là do lỗi của ngươi, chỉ tại ngươi kéo theo thanh... – Siver chưa kịp nói hết câu thì Jin đã bóp mồm nó lại rồi.

- Người lắm mồm quá ta đã bảo là việc này lúc khác nói mà – Jin hạ giọng lanh băng trong nỗi bực của mình, đoạn cậu rút kiếm ra chém 1 đường sang phía bên phải mình rồi cậu thu lại kiếm vào trong vỏ.

Một đường bán nguyệt bay xuyên qua đám cỏ rồi biến mất, cậu xuay người đi theo hường mình vừa chém. Đi khoảng 50 m cậu dừng lại thì thấy 1 con vật lạ nằm ở dưới đất, nó giống 1 con kiến nhưng toàn thân nó màu vàng nâu và sau lưng có 8 đôi cánh. Con vật bị sẻ đôi theo chiều ngang nhưng vết cắt không chàn ra 1 giọt máu nào, Siver nằm trên vai cậu nhìn thấy cái sác ở dưới đất thì hơi khựng lại.

- Ừm một con Blreec chúa luôn, ngươi ăn nhầm thuốc may hay là xui không biết!
- Siver nói với chất giọng thản nhiên khi nhắm mắt lại.

Jin nhăn mặt khi nghe Siver nói đoạn cậu duỗi 5 ngón tay đâm thẳng vào đầu của xác con vật rồi rút ra 1 cục nhỏ tròn khoảng tầm 3cm, viên ngọc màu xanh biển này là "Ngọc hạch" màu của nó là biểu thị cho con quái vật này thuộc hệ Gió. Cậu mở không gian của mình rồi bước mà không vác theo xác của nó, thật ra thì xác của nó cũng chẳng ăn được chỉ có thể bán cho mấy cha thương nhân thôi.

Khi cậu hiện ra thì cách chỗ trạm canh cầu 1km, từ đây cậu sẽ đi bộ qua để không gây sự chú ý, thật sự cậu có thể dịch chuyển qua luôn đại lục bên kia nhưng mà do khoảng cách gần 700 năm cậu vừa dịch chuyển nên không chắc cậu có bay thằng vào chỗ đông người không mà cậu lại không muốn người ta biết mình có sở hữu loại dị năng này.