Chapter 3: Kí Ức Thoáng Qua

Nguyên Tố Khiên Thuật Sư

Chapter 3: Kí Ức Thoáng Qua

Jin quyết định đi bộ về thị trấn đầu cầu vì có thể trên đường đi còn săn được một ít quái thú lấy Ngọc hạch. Suốt đoạn đường Jin vừa đi vừa giết được khoảng 40 con quái thú nhưng mà Ngọc hạch chỉ thu được 3 viên. Sự thật là không phải Quái thú nào cũng có ngọc hạch ở trong người chỉ những con quái thú mang đặc trung thuộc tính mới có thể có Ngọc hạch.

Cậu cũng không quan tâm đến vấn đề đấy vì mỗi con quái ngang qua cậu đều dính đúng 1 kiếm, 1 kiếm duy nhất và nó nhanh đến nỗi quái thú mất mạng mà chưa hiểu tại sao. Tóm lại cậu đã thành công khi nhét được khoảng 20 con quái là loại động vật thịt mỡ cơ bắp vào không gian của mình.

-Chắc trong 1 tuần tới không phải đi săn nữa - cậu nghĩ vậy khi bước chân về phía trước.

Thị trấn nhỏ còn cách chỗ cậu đứng 1km, từ chỗ cậu đứng có thể nhìn thấy thị trấn vì xung quanh là đồng bằng rất ít câu cối. Cũng vì đó nên cậu thấy được ánh sáng phát ra từ thị trấn, tuy mới đến đây hôm nay thôi nhưng mà hình như thị trấn này sáng hơn mức bình thường của nó nhiều. Khói bốc lên và kèm theo đó những tiếng la hét.

Mắt cậu dại ra trong 1 giây lát sau đó cậu biến mất tại chỗ

-Nó lại xảy ra trước mặt mình sao? - Tuy không biết do thế nào nhưng mà cậu biết chắc chán là 1 cuộc tấn công. Y như trước đây, cậu ít nhất đã nhìn thấy cảnh này 5 lần. Chắc chắn là vậy

1 giây sau khi biến mất cậu xuất hiện ở khu vực thị trấn trung tâm nhưng lại là ở trên trời. 200m trên không nhìn xuống thì thấy đây bây giờ giống là 1 rác, mà rác chính xác là xác người với thú lẫn lộn.

Cậu quan sát toàn bộ thị trấn thì thấy những người săn quái vật đang chiến đấu chống lại 1 đám Blreec. Chúng rất nhiều và hình như chúng đang nổi điên

-Bọn quái thú lại nổi điên à?...... Chờ đã...! - Jin nghĩ trong đầu rồi sau đó nhận ra cái gì không ổn.

Khắp nơi toàn Blreec chỉ duy nhất Blreec và không có thêm loại quái nào khác cả? Như nghĩ đến gì đó cậu quay mặt qua nhìn Siver đang ở trên vai trái mình. Như nhận được ánh mắt của cậu Siver đang lơ mơ ngủ mở mắt ra uể oải nói:

-Ngươi nghĩ đúng đấy cái vụ này do ngươi mà ra! - nói xong Siver lại khép cặp mắt của mình lại.

Đúng vậy hôm nay Jin đã thịt con Blreec chúa của chúng và lấy đi Ngọc hạch. Blreec là loại côn trùng sống theo bầy đàn, khác với các loại quái khác Blreec được liệt kê vào danh sách cực nguy hiểm không nên dây dưa.

1 cá thể Blreec thì 1 người đàn ông trưởng thành bình thường cũng có thể giết được nó miễn là cẩn thân không bị nó cắn phải. Nhưng bầy đàn của Blreec lên đến 100 200 nghìn con thì khác, sức phá hoại của nó cực kỳ kinh khủng. Xưa đến nay nó vốn là loài xông chung hòa với các loại quái khác, kể cả 1 con rồng đất cũng không dám gây sự với chúng.

Sau khi lất 1 hơi hít thở thật sâu Jin nhìn lên màn chời đêm lẩm bẩm gì đó
-Mình gây ra mình cũng nên kết thúc thôi nhỷ? - Câu hỏi mà không có câu trả lời được đặt ra trong tâm trí của cậu. Ánh mắt cậu trở nên nghiêm túc trong khi 2 tay cậu dơ ra phía trước.

Trong khoảng khắc đó như có 1 thế lực siêu nhiên nào đó tạo ra 1 cơn lốc xoáy bao trùm cả thị trấn nhỏ và vũ quái bên ngoài tị trấn. Từng thứ 1 bị quấn vào vòng xoáy đó bay lên không trung.

Jin đứng giữa lốc xoáy tay phải của cậu đang tạo ra 1 lượng lớn những mảnh băng nhỏ khoảng bằng nắm bấm có rất nhiều gai bang trên quả cầu. Cậu để nó chôi lơ lửng xung quanh mình như mặt trăng quay xung qanh hành tinh của nó.
Khi số lượng cục "bông" đã nhiều chi chít thì Jin lại làm 1 động tác nữa, cậu nhắm mắt và tay phải thì quơ quơ trong không khí. Không biết cậu đã làm gì nhưng chỉ thoáng 1 đến 2 s là mắt cậu mở ra.

-Kết thúc thôi - Cậu thì thầm với mình.

Dứt lời những cục "Bông" trắng tự động bay vào dòng lốc xoáy và biến mất trong đó, sau đó là những tiếng kêu grit truyền lại khi cục bông cuối cùng biến mất. Cơn lốc dần dần tan biến sau 10 phút những gì còn lại là 1 đống vụn gạch và cây cối đổ gãy. Không 1 xác người hay xác thú nào hiện diện trong bán kình 1km tính từ trung tâm trị trấn.

Jin lơ lửng trên không nhìn xuống dưới đất sau đó biến mất tại chỗ, cậu xuất hiện là ở phía bên kia cánh cửa ngăn đầu cầu. Siver lờ đờ ánh mắt liếc cậu sau đó uể oải nói

-Đi qua không gian qua bên kia đi – nói xong nó lại nhắm mắt lim dim tiếp.
Jin không đáp lại cậu lấy từ trong không gian của mình ra 1 ngọn đuốc rồi thắp nó lên, cậu đi bộ thay vì di chuyển bằng năng lực điều khiển không gian của mình.

Sự thật là Jin có thể bay bằng gió hoặc lửa, lướt trên mặt nước hoặc tạo ra vì cậu là người điều khiển được 4 nguyên tố Nước – Lửa – Gió và Đất, cũng vì thế trước kia cậu được người ta gọi là "kẻ thao túng". Nhưng cậu chẳng muốn ai chú ý đến mình dù 1 chi tiết nhỏ nhất cả với lại cậu còn rất nhiều thời gian.

Nói đúng hơn là thời gian đối với cậu không có tác dụng.

Ngày đó
Khi cậu ngủ gục vì mệt mỏi và khóc quá nhiều có 2 bóng đen lặng lẽ nhìn cậu.

-Đứa trẻ này ta cảm thấy... – Giọng nữ nói với kiểu ngắt quãng và lưỡng lự

-Không sao đâu ta có thể thấy ý chí của đứa trẻ này – Giọng nam

-Ừm vậy thì ta tin ngươi – giọng nữ

Jin tỉnh giấc khi 1 tia sáng chiếu thẳng vào mặt cậu, lấy tay che ánh nắng cậu cố gắng dụi mắt để cho tỉnh táo lại. Nửa phút sau khi tỉnh thì cậu vục dậy quay mặt nhìn 4 phía, sau đó cậu chạy lại phía cửa hang ngay gần đó và nhìn.

Bầu trời trong xanh mây trắng hờ hững trôi như nói với cậu rằng "mọi chuyện qua rồi hãy để nó quá", xa xa vẫn thỉnh thoảng còn vài làn khói đen yếu ớt bay lên. Giờ khi đã bình tâm lại 1 chút cậu ngồi xuống dựa vào của hang, cậu sắp xếp lại tất cả mọi thứ mình còn nhơ được trong đầu theo trình tự. Cậu không phủ nhận giấc mơ hay bất cứ cái gì của hiện thực cả vì cậu biết, lúc đứng trên cao nhìn xuống thì hầu như mọi thứ ở dưới kia đã là 1 đống tro tàn.

-"Sự thật vẫn là sự thật cho dù con muốn chấp nhận hay không, nhưng một người đàn ông phải luôn đối mặt với sự thật và tiến tiếp" – cậu lẩm bẩm lại lời cha cậu nói mỗi khi ông đưa cậu vào rừng đi săn và tay không trở về. Nghe có vẻ bi hài nhưng hôm đó cả nhà cậu ăn cháo rau thay vì cháo thịt bố cậu bảo mẹ cậu làm thế chứ không phải nhà cậu không có thức ăn dự trữ.

-Hix..hic..!! – Nước mắt cậu lại trực dâng trào khi nghĩ về bố mẹ mình.

-Cậu bé cậu đã khá hơn chưa? – Tiếng nói dịu dàng truyền vào tai cậu khiến cậu giật mình.

-Ai! – cậu quay ngoắt vào trong hang để nhìn nhưng không thấy ai cả. Bóng đêm xâu hoẳm vẫn ngự trị phần đáy hang.

Cậu không chắc là đáy hang hay không tại cậu cung chưa có biết cái hang này dài như nào. Cậu đứng dậy và định tiến vào trong.

-Dừng ở đấy đi cậu bé – Giọng 1 người đàn ông

-Các người vẫn ở đây à? Có thể lộ mặt được không? Đừng chơi trò trốn tìm nữa! – cậu nói câu đó trong khi đã nhận ra giọng người đàn ông.

-Được thôi nhưng nhóc đừng có sợ nhé! – sau 1 phút im lặng thì giọng nói của người đàn ông bắt đầu vang lên.

-Tại sao ta phải sợ chứ? – Jin đóng 1 câu chắc nịch, ngực hơi ưỡn về phía trước như đang cố gắng ra oai vậy.

-Được thôi – Dứt lời thì không gian ở khoảng chống của hang vặn vẹo, sau 1 2 cái nháy mắt hiện ra ở đó là 2 màu ánh sáng rạng rỡ: Màu vàng – trắng của ánh sáng, màu sắc lung linh trong rìa đen của cái hang làm cho có chở nên cảm giác thật giống 1 giấc mơ.

Điều đó không phải là điều cậu quan tâm mà điều cậu quan tâm là 2 con vật khổng lồ xuất hiện trước mặt của cậu. 2 con rồng khổng lồ, khi các giác quan của cậu còn đang tiếp nhận về sự xuất hiện của 2 con rồng thì 1 giọng nữ nhẹ nhàng lại truyền đến

-Đừng sợ cậu bé – giọng nói nhẹ nhàng êm ái như tiếng mẹ ru con đó lại làm cậu giật mình và nhìn quanh 4 phía.

-Chúng ta đứng trước mặt cậu đây này – giọng người đàn ông truyền tới cậu.

Jin quay đầu lại nhìn 2 con rồng như định nói 1 điều gì đó nhưng những thứ cậu đinh nói ra cứ như bám dính lấy cổ họng đang khô khốc của mình.

-Ừ có vẻ cậu còn nhiều thắc mắc nhưng trước tiên cậu nên tắm rửa và ăn một chút gì đó đã – giọng nữ cất lên nhẹ nhẹ

Con rồng màu vàng đang ngồi đứng dậy đi về phía vùng trũng của chung tâm cái hang, bàn chân của nó khua qua mặt đất. Nước bắt đầu từ trong hư vô hiện ra làm đầy chỗ chũng tạo thành 1 cái ao nhỏ.

Jin vẫn còn đứng chôn chân tại chỗ cố gắng tiếp nhận những gì đang xảy ra.

-"Cái quái gì đang diễn ra vậy? Rồng nói tiếng người? Mà nó lại còn to khủng bố thế kia rồi bảo mình tắm rửa rồi ăn uống? Chuyện gì vậy? Chúng tính vỗ béo mình rồi ăn thịt à?" hàng loạt câu hỏi chạy qua trong đầu cậu, nhưng chuyện cậu vừa mới sắp xếp lại trong đầu lại rối tinh rối mù lên.

Con rồng màu trắng bạc thấy cậu cứ ngần ra vậy liền lấy cái đuôi dài ngoằng của nó quấn cậu lại rồi ném vào trong cái ao.