Chapter 2: Giấc Mơ Xa Xưa

Nguyên Tố Khiên Thuật Sư

Chapter 2: Giấc Mơ Xa Xưa

Trạm canh của cây cầu được quản lý bởi con người nói là trạm canh nhưng thực ra giống 1 trị trấn hơn, thị trấn duy nhất ở bên lục địa Blood. Không có hàng rào bảo vệ, không có nhà ở hay quán xá, có chăng chỉ là những túp lều lụp sụp để che mưa che gió. Mặc dù ở Blood quái thú chàn lan nơi nơi nhưng riêng vị chí đầu cầu thì lại khác, bời vì nơi đây tập trung rất nhiều người mạnh, họ tập trung ở đây để buôn bán, tìm kiếm thông tin tụ tập nhóm săn quái thú...v.v nhưng cơ bản điều quan trọng nhất mà để cho nơi này luôn bình yên đó là do người đứng đầu nơi này: [Thiên Biến "Gruen"], kẻ được Đất và Lửa bảo hộ và là 1 trong những kẻ đứng đầu loài người.

Bước chân vào phạm vi của thị trấn thì điều đầu tiên Jin cảm thấy được ở nơi này là "Huyên náo đến mức thái quá" tiếng rao, tiếng hò hét, tiếng leng keng của nhưng bộ giáp va vào nhau. Bỏ qua tất cả mọi thứ 1 người 1 "cá xấu" cứ thế thẳng xuyên dòng người đi thẳng đến cánh cổng to lớn ở phía Nam.

-Dừng lại - 1 tên mặc giáp trụ cầm mũ trên, tóc hắn màu vàng hạt dẻ.Hắn hô tô trong khi 2 tên lính giáp trụ từ đầu đến chân chĩa mũi giáo về phía Jin.

-Ngươi muốn lưu thông qua cầu thì đến đằng kia đăng ký đi - sau khi Jin đứng lại thì tên tóc vàng lại nói tiếp. Ánh mắt của hắn nhìn vào con "cá xấu" màu trắng trên vai của Jin và chỉ tay về phía xa xa bên cạnh, nơi đặt 1 cái mà tóc vàng gọi là trạm thu phí.

Jin cũng không là lẫm gì nhưng mà nơi cậu trước khi di chuyển đến đây chỉ thu phí để duy trì tu bổ cây cầu thôi. Bước vào trong trạm thu phí, đây là 1 nơi giống y hệt cái nhà tù cũ của cậu đã từng ở trước kia mỗi tội nó to hơn thôi. Diện tích vào khoảng 40m2 và tường được làm nguyên bằng đã khối, ở giữa phòng đặt 1 cái bàn nhìn như được làm từ 1 cục đã nguyên tảng gọt đẽo ra. 2 bên bàn có 4 tên lính đứng và người ngồi đằng sau bàn hẳn là người thu phí thông hành.

-Tôi muốn qua cầu - bỏ 1 câu lấp lửng trong khi cậu tiến lại bàn đá.

-10 Guni Bạc, có thẻ thương nhân được giảm 20% - Tên thu phí không thèm nhìn Jin vẫn cắm đầu vào sổ sách trên bàn đáp lại.

-Cái này được không? - Jin đặt viên Ngọc hạch mà cậu vừa giả vờ cho tay vào túi quần lấy ra. Ở đây thì hiện tại Jin là kẻ nghèo mạt vì những gì cậu có đã để lại hết ở không gian cũ.

Lúc này tên thu phí mới ngẩng đầu lên để nhìn Jin, mặt hán vuông kèm theo đôi mắt của loài quỷ, trên khuôn mặt ngăm đen còn kèm theo 1 hàng râu quai nón, thật sự là nhìn hắn không hợp với những người thuộc kiểu tính toán tiền nong.

-Đưa ta xem nào - vừa nói hắn vừa đưa tay về phía Jin, 1 làn gió nhẹ qua như 1 hấp lực lấy viên Ngọc hạch bay về phía hắn.

-Gió! - trong đầu Jin hiện lên đúng 1 chữ như vậy, cậu đã thả lỏng tay để viên Ngọc hạch tự do bị hấp lực mang đi.

-Độ tinh thuần 50%, thuộc tính Gió. Tính bằng 50 đồng Guni Bạc - sau khi xem viên Ngọc hạch hắn đáp lại bằng 1 giọng hờ hững và ném viên Ngọc hạch về phía sau.

-Cậu có muốn 1 xe ngựa không? - hắn hỏi rồi cúi xuống viết lách gì đó.

-Không cần! - Jin đáp lại với vẻ mặt không mấy hứng thú gì hết.

-Của cậu đây - tên thu phí đưa cậu 1 mảnh giấy với 37 đồng bạc.
Trong khi hắn đang đinh nói 3 đồng bạc là phí thu mua thì Jin đã cầm lấy mảnh giấy vờ số tiền và rời đi.

-Còn vài tiếng nữa mới đến giờ mở cổng- Siver đang nằm im trên vai cậu thì thầm.

-Cẩn thân, có người mà biết ngươi nói chuyện được là rắc rối đấy! - Jin trừng mắt
quay sang Siver. Cậu biết cái gì liên quan đến thời gian thì tốt nhất không nên ganh đua với con rồng chết tiệt này.

-Kiếm cái gì ăn đã- Siver tiếp tục nói trong khi mặc kệ lời cảnh báo của Jin
Cậu đi 1 vòng quanh cái trị trấn đầu cầu này để kiếm đồ ăn nhưng dường như ở đây chỉ có 1 2 chỗ bán đồ ăn đã chế biến.
10 km ngoài phía Đông Bắc thị trấn đầu cầu

-Này của người - vừa nói Jin quảng 1 con Chimar về phía Siver đang nằm cạnh đống lửa.

Đây là loại thú nhỏ ăn hoa quả,nói là nhỏ nhưng nó cũng phải bằng 1 đứa trẻ 14 15 tuổi, nó có bộ lông mao của động vật có vú nhưng hình dáng loại của loài chim và đặc biệt nó có cánh nhưng không biết bay. Đổi lại tốc độ của chúng cực nhanh. Siver há mồm bắt đầu cắn sé từng miếng thịt trên con vật.

Jin ngồi nướng con Chimar trên bếp lửa. Sau khi đi vòng quanh thị trấn cậu quyết định mua 1 con dao găm và 1 thanh kiếm làm bằng hợp kim của sắt. Cậu quyết định ra ngoài săn mấy con thú để ăn thay vì kiếm đồ ăn ở nơi ầm ĩ này. Khi thịt chín thì đó mới là lúc cậu nhớ ra 1 điều quan trọng là cậu quên mua gia vị.

-Món thịt Chimar thơm phức mà không có giá vị? - 1 ý nghĩ thất bại vừa chạy qua đầu Jin xong cậu vẫn bắt đầu xé thịt nó ra ăn "kệ vậy lấp đầy cái bụng đã".
Trong khi đó Siver đã chén sạch con Chimar và ngẩng đầu lên nhìn Jin

-Thêm 1 con nữa! - Như là ra lệnh cho cậu Jin hưng hửng nói

-Lần sau tự đi mà bắt lấy - trong khi nói cậu mở không gian của cậu lấy ra con khác quảng về phía Siver.

-Vì thằng ngu nào mà ta ở cái hoàn cảnh này hả, nếu không phải ngươi thì ta đâu phải bó tay bó chân ở trên mặt đất như thế này - Siver gầm lên khi nghe Jin nói câu đó, sau đó nó lại tiếp tục xé từng miếng thịt ra nhai ngoằm ngoằm.

Jin không thèm đáp lại lời của Siver cậu vẫn tiếp tục ăn món thịt nhạt nhéo không gia vị của mình.

Như lời Siver nói, lần này đúng là lỗi của cậu. Cậu kẻ điều khiển không gian - Siver kẻ điều khiển thời gian đã làm ra 1 ma trận cho phép 2 người trở về quá khứ nhưng do Jin kéo theo Moon Eater mà trong dòng chảy của thời gian đó Siver đã dùng chính thời gian của mình để duy trì được dòng chảy nhưng cũng lệch mất 8 năm.

Cậu với Siver về để tìm Gold con Rồng điều khiển không gian và cũng chính là con rồng đã để lại sức mạnh của mình vào Jin. Cậu nhớ lại thời khắc đó:

Estor Kaijin sinh ra ở 1 miền quê phía Đông lục địa Moon, gia đình cậu không nghèo đến mức mà không có cái ăn cái mặc nhưng từ nhỏ cậu đã cùng cha mình đi ra khơi đánh cá, vào rừng săn gấu vì cậu muốn nối nghiệp cha, cậu muốn làm 1 thợ săn tài giỏi.

Vào năm cậu lên 13 thì 1 tai họa ập xuống, nó không chỉ ập xuống 1 mình gia đình cậu mà là gần như toàn bộ lục địa Moon: "Dã thú dạ tập - Mặt trăng nhuốm máu" đó là tên của sự kiện đó. Cha cậu, mẹ cậu, chị gái anh rể và cả đứa cháu mới sinh đều mất mạng, cậu mất chân trái và tay trái khi bị 1 còn Phurton tấn công, mất máu cậu mất ý thưc ngất đi.

Khi giật mình tỉnh dậy cậu sờ soạn toàn thân và phát hiện ra là tay và chân cậu vẫn còn người cậu toàn toàn không sao, cứ như là 1 giấc mơ - không chính xác hơn là 1 cơn ác mộng. Cậu nhìn xung quanh, cậu nằm trong 1 hang động to lớn, khi cậu còn đang tính chiều cao của cái hang thì 1 giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai cậu

-Tỉnh rồi à cậu bé - giọng của 1 người phụ nữ trung niên
Cậu quay đầu lại phía sau rồi nhìn quanh nhưng mà không thấy một ai hết

-Ai vậy - cậu hét lên, tiếng của cậu dội trong hang động vang vọng phải 1 lúc mới ngừng.

-Bình tĩnh nào nhóc chúng ta không làm hại ngươi đâu - lần này thì là tiếng của 1 người đàn ông trung niên

-Ai! - cậu lại hét lên nhưng lần này thanh âm của cậu bé hơn
Sau khi đợi khoảng 1 phút mà không thấy tiếng đáp lại cậu bắt đầu mất dần kiên nhẫn

-Ra đây đi có việc gì thì nói luôn, tại sao các người đưa ta đến đây, đây là nơi nào? - Jin tiếp tục hỏi

-Ta biết các người vẫn ở đây ra mặt đi - sự kiên nhẫn của cậu mất dần sau những câu hỏi nhưng không có hồi đáp.

-Nếu các người không ra thì ta đi đây - khi sự kiên nhẫn có thể ngồi hàng giờ đồng hồ để câu cá hoặc rình 1 con thú sập bẫy của cậu sắp đạt đến giới hạn cuối cùng

Bình thường cậu không phải là người thiếu sự kiên nhẫn và hay mất bình tĩnh như vậy, nhưng hiện tại trong đầu cậu vẫn còn cái cảnh mà già đình cậu chết ngôi làng bốc cháy mọi thứ hỗn loạn và cậu trong biết đó là sự thật hay là 1 cơn ác mộng.

Cái cảm giác mất 1 phần trên cơ thể thật đến nỗi nó in xâu vào trong trí óc của cậu. Bất giác cậu đưa tay phải lên nắm chặt tay trái của mình. Cậu hướng ra phía có ánh sáng mà đi, nơi đó chắc là cửa hang.
Bước tới của hàng thì đây là 1 vách núi dựng đứng và không có đường đi nào để xuống cả. Nhưng mà đó không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là khung cảnh bên dưới. Nếu để miêu tả nó thì chỉ có 1 từ đó là "Đỏ", đúng vậy đó là Đỏ màu đỏ của máu của lửa, đến cả nước, mây, mặt đất cũng màu đỏ nốt. Bầu trời nhuộm đỏ trong ánh chiều tà, trước mắt cậu là 1 thế giới màu đỏ.

-C..c..có ai cho tôi biết cái quái gì đang diễn ra không - lui lại 1 bước cậu ngã bịch trên mặt đất mồm lẩm bẩm.

-Cho tôi biêt cái gì đang xảy ra đi - cậu gào lên, đầu óc cậu trống rỗng, cậu nghĩ mình hoa mắt nhưng cái gì đang diễn ra ở dưới kia vậy? nếu tất cả mọi thứ diễn ra dưới kia là sự thật thì gia đình câu? Bố, mẹ, anh chị cậu? Còn cả đưa cháu mới chào đời nữa? Tất cả là sự thật? Thế còn chân tay câu? Và còn việc tại sao cậu lại ở đây?

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAA - cậu thét lên trong tuyệt vọng. Mặt cậu rúc vào giữa 2 chân và bắt đầu khóc. Lần cuối cùng cậu khóc là cách đây 3 năm khi mà chú chó săn bố cậu mua cho cậu chết.
Tỉnh giấc mọi thứ như hiện về trong tâm trí Jin, trên đùi cậu là Siver đang khè những ngọn lửa nhỏ xíu để xua đám côn trùng. Cậu đứng dậy mà không thèm để ý đến Siver làm cho nó lăn đùng ra đất.

-Nhà ngươi trả lại lòng biết ơn cho ta như thế khi ta đang xua đám bọ bẩn thỉu kia để ngươi ngủ à - Siver hầm hầm nói. Đoạn đang đinh nói gì tiếp thì

- Đi thôi chắc đến giờ rồi - Cậu túm gáy Siver đặt nó lên vai và dạo bước đi sau khi nhìn qua ánh chiều tà đang dần buông.