Chương 23: Hậu Sơn (Ngưng)

Nghịch Thiên Hành

Chương 23: Hậu Sơn (Ngưng)

"Để bọn họ yên." Diệp Vân thét lớn. Phía trước ba thiếu niên tuổi mười ba mười bốn, mặc võ bào màu xanh đang coi Hắc Thạch, Thành Dư, Thái Hòa như bao cát mà dẫm đạp. Nam Bình sớm nhận ra Diệp Vân tới, hắn đá một phát vào bụng của Thành Dư, khiến cậu ta quằn quại, cong người như con tôm. Nam Bình quay lại, khóe miệng nhếch nụ cười nói: "Trong lúc chờ đợi ngươi lâu quá. Bọn ta lấy chúng làm đồ tiêu khiển một chút."
Diệp Vân giận run, phẫn nộ nói: "Nếu ta không tới thì ngươi sẽ đánh chết họ sao?"

Nam Bình vẫn cười, giọng độc địa: "Phải đấy. Ta nghĩ nếu đám rác rưởi này không khiến ngươi bận tâm thì còn giữ lại làm gì. Cứ bẻ gãy hết tay chân chúng, cho chúng phải hối hận tới chết vì dám phản bội ta."

Vĩ Khuê ở sau Diệp Vân nghe vậy mà rùng mình, thân hình béo mập run rẩy liên tục, mặt đã trắng bệch, Nam Bình quả là đang nhìn hắn, đầu hắn cúi xuống né tránh ánh nhìn đáng sợ ấy.

"Ngươi quả làm tốt lắm. có thể đem Diệp Vân đến đây một mình." Vĩ Khuê nghe Nam Bình nói, thân hình lại run lên một cái, cúi đầu không đáp.

Diệp Vân căm phẫn cùng cực nghiến răng nói: "Ta đã đến. Ngươi hãy thả bạn ta ra."
"Haha. Ngươi thật ngu ngốc, coi đám này là bạn sao. Bọn chúng chỉ xứng đáng làm nô tài mà thôi. Ha ha ha." Nam Bình cười, như nghe thấy một chuyện vô cùng khôi hài.
Diệp Vân căm ghét nhìn Nam Bình: "Đủ rồi. Không phải chỉ cần ta đến, ngươi sẽ thả bọn họ ra sao. Còn không giữ lời."
"Diệp Vân. Mặc kệ bọn tớ. Đi đi." Thái Hòa hét lên.
"Thằng khốn này còn mở miệng được. Chết đi." Một tên đồng bọn của Nam Bình tu ra mấy cú đá vào mặt Thái Hòa, cậu ta co gập người, đưa hai tay ôm lấy đầu.


Diệp Vân mắt tóe lửa, tung người lao tới. "Đứng lại." Một tên đồng bọn của Nam Bình quát lên, liền sau đó là một đạo hỏa đao đánh tới. Diệp Vân lách người né tránh, nhưng cũng vì thế mà bước tiến bị khựng lại, liên tiếp sau đó một loạt hỏa nhận bắn tới, phát ra âm thanh "xùy xùy", Diệp Vân một phần né được, một phần vận dụng Khiên Băng thuật cản lại.
Tên kia sau khi xuất thủ, lại chuẩn bị công kích tiếp thì Nam Bình quát: "Tam Long, Hắn là của ta. Ngươi đừng có động vào."

Diệp Vân cũng không lao tới nữa, cậu trừng mắt nhìn tên kia. Đối diện với cậu ba người đều rất mạnh. Kẻ trước mặt đạo thuật thi triển so với Khải Văn còn thuần thục hơn nhiều.

Nam Bình nhìn Diệp Vân ngạo nghễ nói: "Tính mạng mấy tên này nằm trong tay ta. Cho dù hôm nay ngươi có đưa bọn chúng đi thì món nợ của chúng vẫn còn đấy. Bất cứ lúc nào ta cũng có thể đòi lại cả."

Diệp Vân biết điều đó. Bằng đã mưu tính từ trước, khiến mấy đứa Vĩ Khuê phải làm nô bộc cho hắn ngay từ đầu rồi (*). Diệp Vân có thể gọi đạo sư giúp, nhưng dù đạo sư có can thiệp thì số tiền nợ cũng phải trả, không thể làm khác được.

Diệp Vân cố gắng kiềm chế nói: "Ngươi hãy để họ về trước. Số tiền nợi có thể từ từ thu xếp."

"Ha ha. Có thể trả được sao?" Nam Bình trào phúng. "Cho dù nhà chúng có bán sạch gia sản cũng không đủ số tiền ấy. Bọn chúng chỉ có thể làm nô bộc hết đời để trả nợ mà thôi." Giọng hắn đổi qua oán độc, rít lên: "Nếu không phải tại ngươi xúi bọn chúng tạo phản. Thì sẽ không có cảnh này xảy ra. Thứ chó phản chủ này ta không dùng được nữa. Một trả tiền hai là làm nô lệ suốt đời. Có trách là do bọn chúng đặt niềm tin vào ngươi mà thôi."

Diệp Vân khuyên đám bạn tránh Nam Bình vì ý tốt, không hề biết quan hệ sâu xa bên trong đó. Bọn Vĩ Khuê rời khỏi Thiên Long hội là do Nam Bình quá hà khắc khiến bọn hắn bất mãn chứ không phải do Diệp Vân xúi giục. Nhưng Nam Bình lại cho rằng Diệp Vân lôi kéo thủ hạ của mình, sinh lòng oán độc.
"Ngươi làm việc tán tận lương tâm lại đổ lỗi cho ta." Diệp Vân gầm lên trong lòng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Nam Bình.

"Sao? Ngươi không cảm thấy có lỗi khi để đám bạn mình phải chịu đau đớn à!" Nam Bình chế giễu nói, nhưng khi nói xong thì nó cảm thấy ớn lạnh. Ánh mắt của Diệp Vân mang đến cho nó cảm giác lạnh lẽo, tựa như hung thú nhìn vào mình.

"Ngươi tức giận vì bọn chúng sao?" Nam Bình tự giễu bản thân, mình sao có thể sợ một tên mới nhập môn chứ.
Diệp Vân lạnh lùng nói: "Không phải ngươi nhằm vào ta mới khiến ta đến đây sao. Còn làm những việc dư thừa này làm gì."

Không chỉ Nam Bình, mà cả hai tên đồng bọn cũng kinh ngạc về sự bình tĩnh của Diệp Vân. Một trong hai tên cười lớn: "Tên tiểu tử này thú vị thật đấy. Lần đầu tiên có người trước tam Long bọn ta mà lại mở miệng thách thức như vậy."

Một tên khác cũng nói: "Ngươi biết bị nhằm vào mà vẫn dám tới đây sao. Không phải tự tin thì là quá ngu ngốc đi sao?"
"Haha. Một thằng nhãi năm nhất có thể đánh lại chúng ta sao chứ?" Tên kia càng cười to.

Diệp Vân nhếch miệng khinh thường: "Không phải có kẻ thua dưới tay ta nên giở trò bẩn này sao?" Nói xong cậu ném ánh mắt khinh miệt vào Nam Bình.

"Đủ rồi" Nam Bình hét lớn: "Lần đó trong người ta không ổn, nên ngươi mới đánh lén thành công. Bằng vào ngươi còn lâu mới chạm được gót chân của ta."

Hai tên đồng bọn cười như không cười. Thực lực của Nam Bình sao, bọn hắn tự nhiên biết. Việc Diệp Vân có thể đánh ngất hắn, thật ra là do may mắn. Nam Bình lúc đó mới dốc sức đột phá cảnh giới, chân khí còn hư phù, điều động chưa tiện, lại cùng Diệp Vân ẩu đả cận chiến bất lợi. Lại bị Diệp Vân đả kích nên uất ức mà ngất đi, người ta lại cho rằng Diệp Vân đánh ngất Nam Bình. Tin đồn càng lan nhanh, khiến mặt mũi cậu ta mất sạch.

"Phải vậy không?" Diệp Vân nhích miệng khiêu khích.
Nam Bình tức giận nói: "Ngươi có thể sẽ thấy kết quả ngay bây giờ."
Diệp Vân lắc đầu nói: "Ngươi muốn đánh ta. Không sợ sẽ bị đuổi học sao?"

Trong sự việc lần trước cả hai đều bị cảnh cáo, đặc biệt là Nam Bình, do đó mà hắn không thể trực tiếp tìm Diệp Vân gây sự. Nam Bình sau khi bị thiệt thòi, phải tĩnh dưỡng một thời gian, lại bị đạo sư kiềm chế không cho hành động gì. Nhưng mối thù với Diệp Vân không thể bỏ qua được, Nam Bình điều tra về Diệp Vân, nhưng thông tin về nó quá ít, chỉ biết Diệp Vân là đệ tử danh dự, xuất thân từ gia tộc tu luyện không phải là kẻ dễ dàng đụng đến được (**). Đánh Hắc Thạch, Thái Hòa, … thì không sao, bọn chúng chỉ là con nhà thường dân, lại còn mang nợ trong người, chẳng dám bật lại. Nhưng Diệp Vân là thế gia đệ tử, tư chất nổi trội được Đạo sư yêu mến, bọn hắn không thể đánh bừa.

Nam Bình tức lắm, nhưng không thể làm bừa, hắn nói: "Ta muốn khiêu chiến với ngươi."

Diệp Vân nhếch miệng cười khinh: "Ta chẳng cần phải đấu với kẻ từng bại trận cả."
Nam Bình bị xúc phạm ghê gớm, điên cuồng nói: "Diệp Vân ngươi chỉ là ăn may mà thôi. Nếu tỷ thí thật sự thì ta sẽ giết ngươi trong một nốt nhạc."

Diệp Vân cười khẩy: "Thật không. Kẻ bị người ta đánh bất tỉnh mà mạnh miệng gớm."

"A. Đủ rồi." Nam Bình gào lên: "Tên khốn còn dám nhắc đến chuyện đó. Ta hôm nay không giết ngươi không được."

"Nếu ngươi dám làm càn, thì kết cục của ngươi thế nào tự hiểu lấy." Diệp Vân nói.
Nam bình liên tục bị chọc tức, đã không còn giữ được bình tĩnh từ lâu rồi, hắn chỉ tay vào Diệp Vân khiêu chiến: "Nếu ngươi đánh thắng, ta sẽ xóa món nợ cho chúng."

Diệp Vân mắt lóe sáng, khóe miệng khẽ nhích. Đây chính là mục đích của cậu khi khiêu khích Nam Bình. Nếu đã tới đây thì cậu đã có tinh thần phải đánh một trận, nhưng nếu đánh nhau mà không giải quyết được việc gì thì thật ngu ngốc, cậu sẽ không làm như vậy.

Nam Bình muốn rửa nỗi nhục bị thua. Nhưng không thể vô cớ mà đánh Diệp Vân được, hắn giở trò hòng làm Diệp Vân mất lý trí mà phạm sai lầm, nhưng không ngờ Diệp Vân lại bình tĩnh khiến kẻ mất lý trí lại là Nam Bình. Cả hai đều có chỗ dựa, đều bị khống chế bởi môn quy, không thể tùy tiện đánh đối phương. Nếu Diệp Vân động thủ trước thì e rằng đã bị bầm dập rồi. Bây giờ cục diện lại thành tỷ thí so đấu, như vậy không còn tính là trái môn quy bởi cả hai đều tình nguyện. Mặt khác, nhà trường cũng khuyến khích việc tỷ thí, một mặt là giúp học sinh tiến bộ, hai là giải quyết các mâu thuẫn khó khăn.

Môn quy ngăn cấm không cho tự ý đánh người khác, nhưng giữa học sinh hay có mâu thuẫn, bọn chúng là những kẻ máu nóng, ngông nghênh, dù không cho phép thì bọn chũng cũng tìm cách trả đũa lẫn nhua. Lại thêm nhiều học sinh có gia thế đáng nể, để bọn chúng quậy phá thì hỏng bét, do đó mà học viện đề ra quy tắc tỷ thí công bằng đề giải quyết mâu thuẫn. (***)

Hai tên đồng bọn của Nam Bình nhìn Diệp Vân, bọn chúng đủ tỉnh táo để thấy Diệp Vân cố tình khiêu khích Nam Bằng phải đưa ra điều kiện tỷ thí. Nhưng hai người chỉ cười lạnh, thằng nhóc này quả thật ngông cuồng, tự tin một cách mù quáng. Bằng vào nó có thể đánh lại Nam Bình. Tuy nhiên như thế thì cũng có thể khiến cho Nam Bình rửa được mối hận hôm trước, khiến cho thủ lĩnh có thể bỏ đi mối bận tâm trong lòng.
"Thằng nhỏ tới số rồi. Chọc tức thủ lĩnh như vậy thì sẽ không còn lành lặn mà về đâu."" Một trong hai người nói.

Người kia mắt lạnh nhìn Diệp Vân nói:
"Là hắn tự tìm chết. Thủ lĩnh vì khúc mắc trong lòng mà tu luyện không tiến triển. Lần này có thể đem nó cởi bỏ là tốt. Đồng thời cũng có thể răn đe những kẻ dám khiêu chiến Thiên Long hội chúng ta."

Nam Bình không hề nghĩ đến việc sẽ thua Diệp Vân, mà dù có thua thật, cái mà hắn mất chỉ là một trăm lượng bạc mà thôi. Số tiền ấy chẳng nhằm nhò gì với thế gia đệ tử bọn hắn cả. Bốn người Vĩ Khuê đã sẵn có tâm phản bội, có giữ cũng không ích gì cả. Còn bán bọn hắn làm nô bộc ư, cũng không phải là điều mà bọn hắn thực sự sẽ làm.

Nam Bình thực sự rất mạnh, không phải tự nhiên mà trở thành một Long Đầu trong Nam Long hội. Diệp Vân không cho rằng lần trước mình có thể áp chế hắn mà chủ quan, thực sự thì Diệp Vân rất coi trọng đối thủ là đằng khác, lời nói vừa rồi chỉ là khiêu khích khiến Nam Bằng theo kế của mình mà thôi. Nhưng Diệp Vân cũng có sự tự tin của mình. Trên phương Diện đạo thuật Diệp Vân đã lĩnh ngộ được ít nhiều, tu vi cũng tiến vào Luyện Khí. Không chỉ vậy, Diệp Vân còn là một nhị giai võ giả trung kì. Sở học của cậu mỗi thứ đều một ít, Diệp Vân chưa biết được thực lực của mình đến đâu. Nếu ngay cả việc đấu với một thiếu niên côn đồ trong trường mà còn e sợ, thì làm sao có bản lĩnh để đấu lại ma đạo cao thủ sát hại gia tộc nó. Tất nhiên Diệp Vân không phải là ngu ngốc không biết tự lượng sức mình, ít nhất trên phương diện an toàn rút lui Diệp Vân có tự tin rất cao.

Đối với lời thách đấu của Nam Bình, Diệp Vân sẵn sàng đáp trả, cậu cao giọng nói: "Ta chấp thuận."
"Diệp Vân." Vĩ Khuê một mực nãy giờ im thin thít, rốt cục cũng lấy dũng cảm để nói.
"Chuyện gì?" Diệp Vân nghi hoặc nhìn Vĩ Khuê.
Cậu ta đưa ánh mắt lo sợ nhìn Nam Bình, thì bắt gặp ánh mắt khó chịu của đối phương thì sợ hãi quay đi: "Nam Bình hắn rất xảo trá. Có thể hắn sẽ nuốt lời."

"Hừ." Nam Bình hừ lạnh, Vĩ Khuê run rẩy không dám nhìn lại. Diệp Vân thản nhiên nói: "Hắn có gian xảo, thủ đoạn. Nhưng danh dự con cháu thế gia, tông môn đệ tử thì hắn sẽ không nuốt lời đâu."

Diệp Vân nói khiến cho tất cả sửng sốt. Nam Bình nhìn Diệp Vân bằng ánh mắt khác lạ. Không thể không nói, Diệp Vân rất có phong thái của thế gia đại tộc đệ tử. Điều này làm cho hắn cảm thấy khó chịu, nhưng không thể không phục. Quả thật, đệ tử xuất thân dòng dõi danh gia đều có niềm kiêu hãnh và tôn chỉ hành động của mình, một trong số đó là chữ tín.

Vĩ Khuê cảm thấy xấu hổ, tự thấy bản thân mình thật thấp kém, không có tư cách theo kịp những người này, càng cúi đầu thật sâu không dám nhìn Diệp Vân.

Diệp Vân không để ý lời nói của mình lại khiến người khác đánh giá thế nào. Cậu chỉ nói theo cảm nhận của bản thân. Liền quay lại hướng Nam Bình nói: "Hãy để bạn của ta về. Ta muốn thấy thành ý của ngươi."

Nam Bình bị phong thái của Diệp Vân làm cho khó chịu nói: "Bọn chúng còn không đứng nổi nữa. Ta cũng chẳng giữ lại làm gì."

"Vĩ Khuê, cậu cầm lấy cái này, đưa ba người bọn họ xuống tìm đạo sư chữa trị đi."
Diệp Vân lấy ra một tấm phù, đưa cho Vĩ Khuê.

"Đây là?" Vĩ Khuê sửng sốt đón lấy.
"Phi hành phù. Chỉ cần xé đôi ra là có thể xử dụng. Trước tiên đưa họ đi đã." Diệp Vân nói.

Vĩ Khuê tiến tới chỗ ba người Hắc Thạch đang hôn mê bất tỉnh, bắt gặp ánh mắt bất thiện của mấy người Nam Bình khiến cậu ta sợ hãi, không dám bước tiếp. Nam Bình cảm giác chán ghét, không thèm nhìn nữa, quay sang phía Diệp Vân, Vĩ Khuê mới lấy can đảm đỡ mấy người bạn của mình lại một chỗ. Cậu đem xé lá phù ra, một đạo hào quang bao trùm lấy ba người, đem bọn họ lơ lửng giữa không trung.

"Cậu cẩn thận, tớ đem bọn họ về trước."
Diệp Vân gật nhẹ, Vĩ Khuê điều khiển lá phù, thoáng chốc mấy người đã khuất dạng sau hàng cây. Lúc này chỉ còn có một mình Diệp Vân đứng đối diện với ba thiếu niên, mà người đứng đầu chính là Nam Bình.

"Hai ngươi cũng đi đi." Nam Bình nói.
"Chuyện này." Hai tên kia chần chừ.
"Đây là cuộc đấu một một giữa ta và hắn. Không cần các ngươi xen vào."

"Hắc hắc. Chúng ta đi cho hắn tiện hành động." Một tên nói.
"Thằng nhãi. Ngươi chết chắc rồi." Sau đó cả hai ha ha rời đi.
Hai người kia khuất dạng, Nam Bình nói: "Vứt hết chúng đi. Ta muốn đấu với ngươi chứ không phải đấu với mấy lá phù đó."

Diệp Vân lấy trong người ra mấy lá phù, buông tay theo gió bay đi mất. Phù này mua từ chỗ Nguyên sư huynh đến nay lần đầu đem ra. Diệp Vân tự tin đến đây một phần cũng vì chúng, bất quá cậu không muốn ý lại, nếu là quyết đấu tỷ thí thì Diệp Vân muốn dùng sức mình.

"Vì ngươi đã có thành ý, vậy hãy để đây là cuộc quyết đấu công bằng giữa hai ta." Diệp Vân ngạo nghễ nói.

"Thật đáng ghét. Cái khí chất chết tiệt này." Nam Bình thầm rủa trong lòng. Ban đầu mục đích của bọn hắn là giáo huấn người mới, nhưng bây giờ lại trở thành tỷ thí quyết đấu công bằng. Đáng ghét hơn cả, là khí chất của Diệp Vân cứ như vương tôn quý tộc nhìn xuống hắn vậy.

Trời đã xế chiều, mặt trời lưng ngang lưng chừng núi, nhìn những ánh mắt yếu ớt chiếu qua kẽ lá, Diệp Vân không đợi thêm nữa: "Bắt đầu đi."



---