Chương 19: Người con gái tu luyện trong gió tuyết

Nghịch Thiên Hành

Chương 19: Người con gái tu luyện trong gió tuyết

Cuối tháng mười hai, thời tiết đang vào giai đoạn khắc nghiệt của mùa đông, nhiệt độ ngoài trời lên đến âm mười độ. Cái lạnh cắt da cắt thịt không ảnh hưởng nhiều đến một thiếu niên đang miệt mài giữa sân tuyết trắng tập luyện. Băng cầu trên tay cậu bắn đi, lên cao năm mét thì phát nổ tạo thành một đám mưa bụi tuyết trắng lả tả rớt xuống.

"Cậu chăm chỉ thật đấy. Nhưng tập luyện ngoài trời như vậy rất có hại đấy. Dù là Băng Linh căn nhưng thân thể của cậu cũng không chịu nổi đâu."
Một cậu bé từ trong phòng bước ra nói.
"Ừ. Tớ biết rồi. Chỉ là điều khiển linh lực bên ngoài trời thế này cảm giác rất thuận tay." Cậu bé nói.

Ngô Kinh gật đầu: "Phải rồi. Mùa Đông khiến cho Băng linh lực mạnh mẽ hơn các linh lực khác, với những người tu luyện hệ băng thì sẽ có một chút lợi thế."
Nhìn Diệp Vân thi triển đạo thuật thành thục, không thua kém gì so với mình đã luyện tập mấy năm, Ngô Kinh nói:

"Diệp Vân cậu cũng gần hoàn thành xong bổ túc rồi nhỉ. Bao giờ thì đi học chính thức vậy?" Quả thật cũng có chút cảm thán, Diệp Vân chỉ tới mấy tháng mà đã gần đuổi kịp mình, sao không khiến người ta phải kinh ngạc chứ.
"Sang tháng hai mới có kì thi sát hạch. Hoàn thành chúng thì tớ mới có thể nhập học chính thức được." Diệp Vân điều khiển băng cầu lượn vòng trên không trung đáp.

"Như vậy thì năm học mới bắt đầu thì cậu có thể đi học với tớ rồi." Ngô Kinh vẻ mặt cảm thán.

"Ân." Diệp Vân cũng mong chờ như vậy.
Ngô Kinh nghĩ ra điều gì đó, nói: "Cậu cũng đã học xong đạo thuật căn bản rồi. Cùng tớ lên lớp tự luyện đi, vừa hay làm quen trước với mọi người. Sau này vào lớp cũng tiện."
Diệp Vân nghe vậy thì gật đầu đồng ý.

oOo

"Oa, rộng lớn quá nhỉ?" Diệp Vân khá choáng ngợp vì quy mô của giảng đường này, nó có kích thước bằng một sân bóng mini, với một đài thi đấu ở cuối giảng đường, và chia là hai mươi khu vực tự luyện, các nhóm học sinh cùng tập với nhau.

Lúc này trong giảng đường có khoảng ba chục học sinh, mới là một nửa lớp của Ngô Kinh mà thôi.

"Âu Doãn lại đây." Ngô Kinh vẫy tay gọi một cậu thiếu niên đang nói chuyện cùng đám bạn.
Cậu thiếu niên thấy Ngô Kinh gọi thì chạy lại, cậu có dáng người rắn rỏi, nhìn cũng khá là tinh anh hoạt bát.

"Đây là Âu Vân Diên, là bạn tu luyện với tớ." Ngô Kinh tay hướng về cậu thiếu niên mới tới nói. "Còn đây là Diệp Vân, cậu ấy là bạn cùng phòng, sắp tới cũng sẽ tham gia vào lớp chúng ta đấy." Ngô Kinh giới thiệu Diệp Vân với Âu Vân Diên. Hai người gật đầu chào nhau.

"Diệp Vân từ nay sẽ tu luyện với chúng ta. Cậu đồng ý chứ?" Ngô Kinh hỏi Âu Vân Diên.
Âu Vân Diên nói: "Tất nhiên là được rồi."
Diệp Vân chắp tay: "Mong được giúp đỡ."
Âu Vân Diên mỉm cười: "Phải nói là cùng hỗ trợ nhau tu luyện chứ."



"Diệp Vân đạo thuật thi triển rất tốt a. Nhưng cảnh giới tu luyện thì có hơi thấp nhỉ?" Âu Vân Diên nói.
Ngô Kinh nghe vậy thì vẻ mặt làm biểu cảm đặc sắc: "Cậu ấy mới nhập môn được gần bốn tháng thôi đấy. Lúc đầu khi mới vào còn chưa biết tu luyện là gì cơ."
"A. Như vậy thì Diệp Vân phải là một thiên tài tu luyện rồi." Âu Vân Diên kinh ngạc há hốc.
"Này. Không có đâu. Tớ vẫn còn kém lắm." Diệp Vân ngại ngùng.

Lớp tự Luyện kết thúc, Ngô Kinh có việc phải giải quyết với lớp, Diệp Vân không có can dự vào mà trở về. Trong đầu cậu vẫn canh cánh chuyện buổi chiều nay. Về kiến thức, đạo thuật Diệp Vân có thể không thua kém những học sinh cùng lứa, nhưng về cảnh giới tu luyện thì mình còn thua thiệt nhiều quá. Thời gian nó tu luyện còn ngắn, không có cách gì bù đắp nổi.

"Nghe nói Băng linh căn là linh căn hiếm, tốc độ tu luyện hơn xa so với linh căn bình thường. Nhưng tại sao mình thấy vẫn chậm chạp như vậy? Nếu không phải mình có thân thể võ giả, thì còn không bằng bọn họ tu luyện nữa." Diệp Vân trăn trở trong lòng.

Trong lúc miên man suy nghĩ, một nhúm tuyết không biết từ đâu rơi xuống, Diệp Vân đưa tay chụp lấy. Cảm giác tê buốt khiến bàn tay nó ửng hồng. Diệp Vân nhắm mắt, cảm nhận nguồn linh lực trong đó, Đạo Dẫn thuật trong người Diệp Vân vận chuyển, một luồng sáng nhu hòa màu bạc lan tỏa trong lòng bàn tay. Diệp Vân mỉm cười, quả thật dễ dàng hơn nhiều so với nguồn linh lực bên trong phòng. Đúng như Ngô Kinh nói, trời mùa đông Băng linh lực mạnh mẽ hơn. Ở trong phòng tu có đại trận điều hòa nên không có cảm giác như vậy, nếu tập luyện ngoài trời thì hiệu quả sẽ tốt hơn một ít.

"Hi hi." Mấy cô cậu đi ngang qua thấy Diệp Vân cầm nắm tuyết ngây ngốc cười thì trêu chọc.

Diệp Vân gãi đầu, dảo bước đi, dù luyện Băng linh lực ngoài trời có thể dễ dàng hơn một chút, nhưng như vậy thì sẽ rất nguy hại đến sức khỏe, Diệp Vân không biết có đáng để thử không nữa. Nhìn sắc trời đã xế chiều, giờ về phòng cũng chằng biết làm gì, chi bằng dạo quanh học viện một chút, nhân tiện đối chiếu tấm bản đồ mà Dũng đưa cho.

Phong Vân sơn cao bảy ngàn mét so với mực nước biển. Ngọn núi này và phụ cận xung quanh ba mươi dặm đều thuộc về sở hữu của Phong Vân môn. Phong Vân kiến trúc xây dựng ở ba mặt núi nhìn về hướng đông. Cổng chính hướng về phía mặt trời mọc. Từ cổng chính đi thẳng lên theo sườn phía đông là khu nhà hành chính bao gồm: Nhân sự đường, Vật tư đường, văn phòng của các đạo sư. Đi lên tiếp nữa là các giảng đường, thư viện và căn tin.

Giảng đường có hai khu vực tách biệt, giảng đường phổ thông ở bên dưới, giảng đường thực tập sinh ở bên trên. Tiếp tục đi lên là Trúc Vân cư, đó là nơi cư ngụ của nội môn đệ tử và chấp sự của Phong Vân môn. Từ Trúc Vân cư trở đi là trọng địa nội môn, học sinh bình thường bị cấm vào.

Sườn phía Nam ở độ cao lưng chừng giữa khu hành chính và giảng đường là kí túc xá phổ thông của Diệp Vân. Kí túc xá dành cho thực tập sinh thì nằm ở sườn phía Bắc, nằm phía trên khu giảng đường nhưng vẫn còn thuộc về ngoại môn.
Diệp Vân xa nhất mới đi đến giảng đường thực tập sinh. Hôm nay nó rảnh rỗi nên muốn đi dạo xung quanh học viện một lần.

oOo

"Theo tấm bản đồ thì nơi này có một điểm được đánh dấu X. Chính là đây rồi." Diệp Vân dừng bước tại khu hoa viên giảng đường thực tập sinh.

Cây cối trong hoa viên đều đã đóng băng hết. Nó chẳng phát hiện ra điều gì đặc biệt cả.

"Ân nơi này tình cờ mấy tháng trước mình gặp thiếu nữ nọ." Diệp Vân nghĩ lại, hôm đấy trăng sáng cảnh sắc xung quanh nó vẫn nhớ, chỉ là giờ sang mùa Đông, tuyết phủ kín khiến nó hơi khó nhận ra mà thôi. Nghĩ đến người con gái đó nó thực ấn tượng, giữa đêm trăng trong hoa viên tu luyện, ít nhiều để lại cho nó hình ảnh khó phai.

Diệp Vân dọc theo bậc thang chính, lúc này nó đang đứng ngang chừng núi nhìn xuống dưới. Về phía tầm mắt của nó có thể thấy được một tòa nhà lớn hình móng ngựa, đó chính là nơi ở của thực tập sinh: "Một ngày nào đó mình cũng sẽ được ở đó." Diệp Vân thầm nhủ, trở thành thực tập sinh, rồi trở thành nội môn đệ tử là theo đuổi của mọi học sinh.

Ngước mắt lên cao có thể thấy loáng thoáng những đình viện cổ kính phủ trong tuyết. Bên trên chính là khu vực nội môn rồi. Trúc Vân cư ở ngay trước mắt, nhưng hôm nay đã muộn rồi, để lần sau ghé thăm Chung sư huynh. Diệp Vân quay đầu trở lại.

"Ân, gần đây cũng có một điểm được đánh dấu." Diệp Vân nhìn tấm bản đồ rồi đưa mắt nhìn, xa xa phía trên có một mỏm đá nhô ra.

Lần mò một lúc thì Diệp Vân cũng tìm được đường đến đó, chỉ là nó khựng lại một chút: "Lúc nãy mình không nhận ra. Ở đây lại có một người." Trong làn gió tuyết rơi, một thân ảnh váy áo trắng ngồi xoay lưng với Diệp Vân xếp bằng, linh lực màu bạc vận chuyển quanh thân nàng tựa như cùng gió tuyết hòa làm một.

Diệp Vân vốn định kiểm tra một chút, xem nơi đánh dấu trên bản đồ rốt cục là gì, nhưng nếu có người ở đây thì nó không muốn làm phiền. Nó quay lưng mới nhấc chân định đi thì trong đầu chợt một suy nghĩ lóe lên: "Nàng, không phải là cô gái hôm trước mình gặp trong đêm đó sao?" Diệp Vân không rõ dung mạo cô gái, nhưng nàng lại cho nó cảm giác quen thuộc như đã gặp qua rồi, nhất là Băng linh lực mà nàng điều khiến Diệp Vân rất mẫn cảm.

"Thật là trùng hợp, đây là lần thứ hai mình gặp cô ấy tu luyện. Lần trước giữa đêm khuya, lần này thì tu luyện trong gió tuyết. Nội môn thực tập sinh thật chăm chỉ."

Diệp Vân cảm thấy khâm phục, trong lúc mình đang cố gắng để có thể trở thành thực tập sinh, thì bọn họ cũng đang gian khổ tu luyện.

"Cô ấy cũng tu luyện Băng linh lực, mình có thể hỏi chút kinh nghiệm được không nhỉ?" Diệp Vân nghĩ thế, nó vẫn đang đau đầu về việc tu luyện cảnh giới khá chậm chạp, ở đây có một vị học tỷ cùng hệ linh lực, nó rất muốn tham khảo một chút. Người ta đang tu luyện, đường đột làm phiền là đại kị, nhưng nếu bỏ đi thì không biết bao giờ mới có cơ hội làm quen. Cơ hội không phải ngẫu nhiên mà đến, mình phải chủ động tạo ra nó, nghĩ vậy Diệp Vân quyết định ở ngay tại đây tu luyện, hai người cùng tu luyện giống nhau thì dễ để làm quen hơn.

Diệp Vân tiến lại cách vị học tỷ kia mười trượng. Đây là bán kính an toàn đối với tu luyện giả thì nó xếp bằng ngồi xuống, cũng giống nàng đả tọa tu luyện.

Nó cởi lớp áo ấm bên ngoài ra, cảm giác rét buốt ngấm vào máu thịt. Tưởng chừng như thân thể sắp đông cứng thành đá. Vội vàng vận chuyển pháp quyết linh lực, điều động băng linh lực xung quanh dẫn nhập vào thân thể. Cảm giác thân thể dần trở nên thích ứng.

Vừa vận khởi Đạo Dẫn linh lực xung quanh Diệp Vân điên cuồng vận chuyển, huyệt mạch của Diệp Vân tựa như cái phễu hút lấy linh khí xung quanh vào trong người.
"Linh khí sao mạnh quá thế!" Diệp Vân hơi sốc, bình thường linh khí phải dẫn động khó khăn mới có thể nhập mạch, thì lúc này nó như xoáy nước chảy vào trong người. Cảm giác này làm Diệp Vân thấy sốc.

"Tu luyện ngoài trời có hiệu quả như vậy ư. Hay do Băng Linh căn của mình mẫn cảm với linh lực của mùa đông." Diệp Vân thôi sửng sốt.

Chỉ sau một vòng dẫn khí, linh lực trong người nó đã nhiều lên một tia. Trước kia phải mấy lần mới được như vậy, khiến Diệp Vân quá đỗi kinh hỉ. Nó tham lam dốc lòng dẫn khí, trong đầu sợ rằng đây chỉ là giấc mơ, không nhanh chóng sẽ kết thúc.

Đề Khí cảnh mười tám đoạn linh lực, Diệp Vân hiện nay đã có tám. Theo tính toán thì cần khoảng bốn đến năm tháng nữa mới hoàn tất. Nhưng nếu với tốc độ lúc này thì chỉ cần hơn một tháng mà thôi.

Diệp Vân kết thúc tu luyện thì trời đã tốt, kinh mạch nhâm nhẩm đau nhức nhưng kết quả thì nó rất hài lòng, đã rút ngắn được mấy ngày tu luyện quý giá. Nhìn qua thì thiếu nữ váy trắng không biết đã đi từ lúc nào, Diệp Vân cười khổ, mình mục đích muốn làm quen hỏi nàng kinh nghiệm, nhưng khi nãy tu luyện nhập tâm quá không để ý nữa.

"Không ngờ hôm nay lại có thu hoạch lớn như vậy. Rốt cục là có chuyện gì xảy ra nhỉ. Cái cảm giác linh lực mạnh mẽ này, thật giống như đêm hôm đó tu luyện ngoài trời." Diệp Vân nhăn trán suy nghĩ.

"Không lẽ đây là bí mật của tấm bản đồ!" Diệp Vân lờ mờ đoán ra được điều không bình thường.


---