Chương 13: Sơ Khởi Phong Vân Môn (Trung)

Nghịch Thiên Hành

Chương 13: Sơ Khởi Phong Vân Môn (Trung)

Trong tự nhiên tồn tại rất nhiều các dạng năng lượng, như nhiệt, lôi điện dễ dàng nhìn thấy và cảm nhận, cũng có những năng lượng mà nó tồn tại, nhưng khó mà phân biệt như năng lượng cây cỏ, năng lượng đất. Chúng ta nhìn thấy lửa, thấy sét, … là hiện tượng bề ngoài của năng lượng. Còn bản chất bên trong của năng lượng là Linh Lực.

Linh Lực là dạng tiền năng lượng, là dạng tiềm năng sinh ra năng lượng, chia làm hai loại cơ bản và cao cấp. Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ được gọi là Ngũ hành linh lực, thuộc về nhóm cơ bản. Quang, Ám, Phong, Lôi, Băng, Viêm thuộc về Linh lực cấp cao.

Linh lực có thể chuyển thành dạng năng lượng tương ứng, sự kết hợp giữa các linh lực tạo nên mọi thứ trong thế giới này. Lửa cháy được là bởi vì có hỏa linh lực, không trung sinh ra sấm sét vì có lôi linh lực. Người tu luyện nắm bắt được bản chất năng lượng mà có thể tạo ra chúng tùy ý. Họ có thể tạo ra lửa mà không cần có vật đốt cháy, có thể từ trong không khí tạo ra nước, biến nước thành băng mà không cần phải dùng bất kì ngoại lực nào!
Trong mắt phàm nhân những việc này được gọi là kì tích, là phép tiên. Nhưng đối với người tu đạo thì không có gì là không thể giải thích được cả.

Phàm nhân chỉ nắm bắt được hiện tượng, họ cũng có thể tạo ra nước từ không khí, cũng có thể biến nước đó thành băng. Nhưng là phải thông qua một loạt công cụ phức tạp trợ giúp, trong khi người tu đạo chỉ cần vận dụng các linh lực là có thể làm được.

"Linh lực là cội nguồn năng lượng của mọi vận chuyển. Điều khiển linh lực trong thiên địa, chúng ta có thể khiến tự nhiên vận hành theo ý của mình. Các trò nhìn đây, từ không khí tạo ra nước, từ nước lại hóa thành băng tất cả đều nhờ vào việc vận dụng linh lực." (Đạo sư lớn tuổi đứng trước lớp biểu diễn, từ giữa hai tay của ông hơi nước ngưng tụ thành khối nước bằng nắm đấm, khối nước lơ lửng trong không khí biến ảo đủ hình dạng, rồi lập tức đông cứng lại trước ánh mắt trầm trồ, suýt soa của lũ trẻ.)

Đạo sư già hài lòng về biểu tình của đám trẻ, ông truyền cảm nói:
"Sau khi học bài này, các trò có thể làm được giống như ta. Bây giờ chúng ta sẽ tìm hiểu về Linh Lực."

Diệp Vân cảm thấy hứng khởi về việc học đạo thuật. Học đạo bắt đầu từ việc đơn giản nhất là khống chế linh lực biến nó theo ý muốn của mình. Trước mặt mỗi đứa có một chậu nước nhỏ trong veo, yên tĩnh như gương. Diệp Vân thậm chí có thể soi thấy chi tiết khuôn mặt mình. Nhiệm vụ của bọn nó là sử dụng linh lực làm cho chậu nước đó biến đổi.

Nước tưởng như đứng yên, nhưng thực chất là không ngừng chuyển động, thủy linh lực tồn tại bên trong không ngừng làm cho nó biến chuyển.
Đầu tiên là tập trung suy nghĩ, cảm ứng thủy linh lực có trong nước. Đối với những đứa trời sinh có thủy linh căn mạnh mẽ, liền dễ dàng có thể cảm nhận được thủy linh lực tồn tại. Khi đó có thể sử dụng tâm thần của mình để điều khiển nó.

"Xung quanh thân thể trò tồn tại một trường sinh học. Các trò không chỉ có thể kiểm soát cơ thể mình mà còn có thể kiểm soát được khu vực xung quanh này. Trước hết hãy cảm ứng linh lực tồn tại trong phạm vi trường sinh học của mình, rồi dùng tâm trí của mình điều khiển nó giống như các trò điều khiển một phần cơ thể của mình vậy." Đạo sư vừa đi dọc lớp học, vừa giảng dạy kiến thức.

Đám học sinh đều chuyên tâm cảm ứng linh lực. Để đi đến môn học này, bọn chúng phải trải qua môn học rèn luyện tinh thần và khai mở linh giác. Diệp Vân may mắn có thể nhảy cóc qua chúng, bởi những cái này đã quá quen thuộc với cậu rồi vì võ giả cũng có những rèn luyện tương tự.

Trường sinh học tồn tại ngoài thân ba thước, nếu có thể điều khiển trong phạm vi đó, thì khả năng của bản thân sẽ gia tăng, có thể hút các đồ vật trên người như nam châm, bẻ cong thìa, cách không nâng vật, …

Bài tập điều khiển nước không hề đơn giản. Trong lớp chỉ có một số ít những đứa có thủy linh căn mạnh mẽ, có thể cảm ứng và làm mặt nước gợn sóng lăn tăn. Đạo sư nhìn qua thì động viên khích lệ.

Chậu nước của Diệp Vân vẫn như cũ không bị biến chuyển. Nó chỉ mơ hồ cảm nhận được thủy linh lực tồn tại, nhưng không cách nào sai sử được nó, chứ đừng nói là làm mặt nước biến chuyển. Đạo sư nhìn những chậu nước yên tĩnh, cất giọng nói: "Các trò phải tập trung tinh thần, nhận thực được phạm vi của trường sinh học bản thân. Rồi điều khiển linh lực trong phạm vi đó bằng suy nghĩ, giống như khi các trò tập tinh thần vậy. Phải thật tập trung tỷ mỉ mới được."

Cho đến cuối buổi học hôm ấy, đã có thêm một số đệ tử có thể điều động nước trong chậu, nhưng Diệp Vân thì vẫn chưa làm được. Ân, tu luyện cũng không phải là dễ dàng. Khởi đầu rất khó. Nhưng khi đã bắt đầu được rồi, thì sau đó cũng khó như vậy thôi.
[…]

Buổi chiều, Diệp Vân dành thời gian của mình cho việc tập luyện với chậu nước. Bọn Hắc Thạch thấy nó chuyên tâm cũng không có làm phiền, sau khi nói vài kinh nghiệm cá nhân thì đều rời phòng ra ngoài, lên giảng đường tự luyện.

Diệp Vân chau mày, nhăn trán, tập trung cao độ đến trợn trừng cả mắt lên mà không thể nào làm cho mặt nước lay động tý nào.
Bất chợt, mặt nước rung rinh gợn sóng. Vẻ mặt vui mừng của nó chợt đọng lại, ngó nhìn bên cạnh Ngô Kinh không biết lúc nào đã ngổi xuống.
"Cậu vào lúc nào thế."
"Vừa mới thôi. Làm gì mà nhập tâm thế." Ngô Kinh nói.

Diệp Vân ủ rũ nói: "Tớ đang cảm ứng linh lực. Mãi mà không thể điều khiển được thủy linh lực trong này."
Ngô Kinh thích thú nhìn Diệp Vân luyện tập, Diệp Vân quay qua hỏi: "Cậu hẳn là biết cách điều khiển linh lực bên trong phải không?"

Ngô Bình thản nhiên nói: "Đơn giản thôi. Cậu cứ tưởng tượng nó biến thành cái gì đó là được."
Diệp Vân tưởng tượng trong đầu ra hình ảnh nước nhảy nhót, nhưng mặt nước vẫn đứng im không gợn sóng.
"Vẫn không được." Diệp Vân ủ rũ.
"Đó là do cậu chưa đủ tập trung đấy thôi. Bây giờ thử nhắm mắt lại. Suy nghĩ biến thành nước đá đi."

Diệp Vân nghe lời, liền nhắm mắt lại. Tưởng tượng chậu nước trước mặt hóa thành nước đá. Nhưng một lúc sau vẫn y nguyên như cũ.
Ngô Kinh vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Có thể do niềm tin của cậu chưa đủ mạnh. Giờ phải đọc suy nghĩ của mình ra nữa. Hãy thử lại và nhẩm trong miệng: "Nước đá." Năm lần xem sao?"
"Nước đá. Nước đá …" Diệp Vân nhẩm đến lần thứ năm, trước mặt truyền đến một hơi mát, liền mừng rỡ mở mắt ra. Ngô Kinh cũng kinh ngạc trố mắt nhìn cậu, chậu nước phía trước quả thực đã hóa thành nước đá.
"Cảm ơn cậu nhé. Tớ làm được rồi." Diệp Vân vui sướng ôm lấy Ngô Kinh. Ngô Kinh cũng cười theo.

*
* *

"Sao lại không được nhỉ?" Diệp Vân cảm thấy khó chịu, rõ ràng mình đã làm được một lần rồi mà. Hôm sau lên lớp Diệp Vân y theo cách Ngô Kinh đã chỉ, nhưng lần này lại không hiệu nghiệm. Hay là do niềm tin của mình không đủ, thử lại lần nữa xem sao.
"…"
"Trò đang lẩm nhẩm cái gì đấy." Đạo sư hỏi.
Diệp Vân giật bắn cả người, nó quá chú tâm vào việc biến nước thành đá.
"Đây là đạo thuật, chứ không phải là phép phù thủy mà đọc thần chú. Tập trung tinh thần mà cảm ứng linh lực đi." Đạo sư quát, cả lớp thấy Diệp Vân bị như thế thì khúc khích cười. "Lớn đầu mà ngốc quá." "Không biết chút gì về tu luyện cả." "Haha"

Diệp Vân cảm thấy thẹn thùng, một cảm giác tức giận tràn dâng trong nó. Thực sự thì xưa nay Diệp Vân vốn không được coi trọng. Nhưng lần này nó rất nghiêm túc với học đạo, không cho phép người khác coi thường mình như thế.

Diệp Vân trong tâm tập trung cảm ứng. Nó nhận ra chỗ sai của mình. Cảm ứng linh lực vốn không phải nằm ở trên thân thể mình, Linh lực tồn tại không vì ý chí chủ quan của cá nhân, nó tồn tại trong mối liên kết vật chất. Muốn điều khiển được linh lực thì phải để ý thức của mình chạm được đến nó cái đã. Việc gồng mình lên suy nghĩ ngược lại không thể giải quyết được vấn đề.

Diệp Vân thả lỏng tâm thần, đưa bản thân vào trạng thái không minh. Cảm nhận trường sinh học của bản thân tồn tại xung quanh thân thể ba thước, như một màn hào quang vô hình đang bao phủ lấy nó. Diệp Vân để trường sinh học của mình tiếp xúc với mặt nước. Cậu cảm nhận được các dao động bên trong đó tựa như sống động trước mắt. "Vận Động. Liên Kết. Băng." Một loạt thông tin truyền vào đầu Điệp Vân. Cậu cảm ứng một luồng dao động bên trong đó cảm giác điều động nó như chính hơi thở của mình.
*
* *
"Băng ư?" Tô Duy Á ngạc nhiên. Nàng đang làm việc trong văn phòng thì Hà đạo sư mừng rỡ bước vào, báo rằng phát hiện một học sinh có thiên phú Băng Linh căn rất mạnh mẽ. Linh căn được chia theo khả năng hấp thụ các loại linh lực, Ngũ Hành Linh căn là loại phổ biến nhất, các loại Băng, Phong, Lôi viêm, … thì hiếm hơn. Người có Linh căn hiếm, được coi trọng hơn rất nhiều. Tất nhiên Băng Linh căn dù hiếm thì đối với Phong Vân môn cũng có không ít, phát hiện ra một đệ tử có Băng Linh căn cũng không đáng để Hà đạo sư phải động lòng đến vậy.
Hà Đạo sư vẻ mặt kinh hỷ, cao hứng nói: "Hẳn là Thiên Linh căn Hệ Băng."

Vẻ mặt của Tô đạo sư chợt biến đổi, điều này thật khó tin, nhưng nhìn vẻ mặt của Hà đạo sư hẳn không giả, bất quá nàng phải kiểm chứng thì mới tin được.
Phẩm chất của Linh căn chia là bốn loại: Thiên, Địa, Nhân, Sơ. Trong đó Thiên là đứng đầu, đại biểu cho tiềm năng tu luyện của Linh căn đó cực kì mạnh mẽ. Phần lớn tu luyện giả sở hữu Nhân Linh Căn (Gọi tắt là Linh căn), một bộ phận nhỏ có Địa Linh Căn, và cực ít có được Thiên Linh căn. Thiên Linh Căn là một tiêu chuẩn của bậc Kì tài, cho dù kém một chút đi nữa thì cũng là Thiên tài tu luyện. Một thiên tài xuất hiện trong lớp là chuyện kinh động bậc nào.

"Không thể tin được, cậu ấy biến nó thành nước đá thật kìa." Xung quanh Diệp Vân tiếng trầm trồ xuýt xoa của đám trẻ.
Tô Duy Á và Hà đạo sư bước vào, đám trẻ líu ríu chào. Diệp Vân cũng đứng dậy cúi chào.

Sau đó trước sự chứng kiến của hai vị đạo sư, một lần nữa Diệp Vân trổ tài hóa nước thành băng. Thật ra với mỗi đứa trẻ khác nhau, thì có thể biến đổi chậu nước khác nhau. Mỗi người mạnh về linh căn nào, thì đối với linh lực đó có sự cảm ứng mạnh mẽ, khi điều động linh lực tương ứng, sẽ có những biến đổi khác nhau.
Ngay cả cùng một hệ linh căn, nhưng độ mạnh yếu khác nhau, thì hiệu quả khống chế linh lực sẽ khác nhau. Nếu là một Linh căn phổ thông hệ Băng, thì chỉ đông đá được một lớp mỏng mà thôi, đằng này cả chậu nước đều hóa thành băng đặc, còn phủ một lớp tuyết trắng trên đó, thì hẳn là Linh căn vô cùng mạnh mẽ.

Tô Duy Á ánh mắt sáng rỡ, quả là biểu hiện này của Diệp Vân rất đáng kinh ngạc. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu nàng, Tô đạo sư nói: "Diệp Vân, trò có thể cảm ứng linh lực nào khác ngoài Băng linh lực không?"

Diệp Vân tập trung tinh thần một lần nữa. Cậu đã thử cảm ứng linh lực khi ở dạng nước, nhưng lúc này chậu nước vẫn đang hóa băng. Băng linh lực đã khá quen thuộc với Diệp Vân, Ngoài Băng linh lực mạnh mẽ dễ nắm bắt, Diệp Vân cảm thấy còn có các sóng khác tồn tại trong đó, nhưng chúng mơ hồ không nắm bắt được. Một liên kết mơ hồ được Diệp Vân nắm bắt, Diệp Vân mau chóng tập trung vào nó: "Nhiệt. Dòng chảy. Tan rã."

"Hỏa linh lực thật là mạnh mẽ." Hà đạo thư cảm thán.
"Không. Là Viêm." Mắt Tô đạo sư sáng rỡ, nhìn Diệp Vân nhiệt hơn bao giờ hết, không chớp một cái.
Diệp Vân mở mắt ra, cậu cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng: nước trong chậu đã hoàn toàn biến mất, chiếc chậu đang nóng đỏ, thiêu đốt không khí trước mặt nóng rát.

Tô đạo sư ánh mắt nồng nhiệt, đặt tay lên vai Diệp Vân: "Từ mai, trò có thể theo học Khai Linh được rồi."

Diệp Vân mười tuổi mới bước vào tu đạo, thật ra là hơi trễ. Những đứa trẻ bằng tuổi nó đều đã Khai Linh thành công, chính thức có thể học các đạo pháp thần thông. Còn nó thì mới lần mò những kiến thức khởi đầu.
Tu đạo so với tu võ có trăm ngàn khác biệt, con đường và cách thức tu tập không hề giống nhau. Tu võ là dựa trên rèn luyện sức mạnh về thân thể, tinh thần, thông qua tập luyện thể lực kết hợp với hít thở, mà tự thân sinh ra nội lực. Tu đạo thì hấp thu linh khí đất trời vào trong thân thể, đem luyện hóa chúng thành chân khí. Một cái từ bên trong, một cái tu từ bên ngoài vào, đường lối hoàn toàn khác nhau. Khai linh chính là đánh dấu bước đầu tiên trên con đường luyện đạo của mỗi người.

*
* *

"Băng Linh căn và Viêm Linh căn đều rất mạnh mẽ, nhưng có phải là Thiên Linh căn hay không thì cần quan sát thêm một thời gian đã. Việc này ta tự có dự liệu, Hà huynh không nên lan truyền ra." Tô Duy Á nói.
"Tô sư muội suy nghĩ như thế cũng đúng. Để người của hệ khác phát hiện ra được thì rất có thể sẽ bị cướp mất một hạt giống tốt. Trước khi trở thành đệ tử chính thức của hệ ta thì cứ giữ kín chuyện này đã." Hà đạo sư gật đầu.

Tô đạo sư tuy diện mạo trẻ trung như vậy nhưng nàng là Đạo Sư Chính của Luyện Phù Hệ, tu vi và địa vị cao hơn Hà đạo sư rất nhiều.



---