Chương 1: Vượt qua thời không
Sóng gợn lăn trên mặt biển bao la càng lúc càng mãnh liệt hơn theo việc mặt trời lên cao. Đồng thời khung cảnh xung quanh cũng càng ngày một hiện ra rõ ràng hơn. Khu công viên xây dựng tại một góc trung tâm thành phố Tokyo giờ đã chìm dưới nước biển. Mấy trò chơi tại công viên bị rong biển bao trùm, trở thành nhà cho những đàn cá tung tăng bơi lượn.
Những dãy lá xanh tươi tốt mọc dọc theo bờ biển của di tích thành phố.
Mỗi một dãy nhà bỏ hoang nối tiếp nhau trong thành phố này tuy đã trải qua gió táp mưa sa suốt hàng trăm năm nhưng những bức tường bên ngoài lại không bị phong hóa hoàn toàn. Bởi vì bê tông tu bổ được tạo ra từ phản ứng hóa học đặc biệt sẽ hấp thụ thể hạt trong không khí và tiếp tục tiến hành tự mình chữa trị, chính vì vậy, dù con người có biến mất khỏi thành phố này thì quan cảnh của nó vẫn sẽ được giữ gìn tới mấy trăm năm.
Nơi đây rõ ràng đã không tồn tại bất kỳ cảm giác gì về cuộc sống, cũng chỉ có những công trình kiến trúc mà loài người để lại là vẫn còn giữ lấy hình dáng trong quá khứ của chúng.
Đứng nhìn quang cảnh điêu tàn thổn thức này, người thanh niên tóc vàng thở hắt ra một hơi thật dài, thất vọng và buồn bã.
"Đánh đổi tất cả, chỉ để mang tới tương lai điêu tàn thế này sao?"
Cậu, Sakamaki Izayoi lắc đầu, thổn thức thì thầm.
Dù rất muốn tin rằng cảnh tượng trước mắt chỉ là sai sót mà không phải thực tế, tuy nhiên Izayoi biết rõ, đây không phải giả.
Vì để chứng minh suy đoán của mình là sai lầm, Izayoi đã băng qua hết thế giới này đến thế giới khác, hết tương lai này đến tương lai khác, nhưng bất cứ đâu cũng chỉ có một viễn cảnh tương lai điêu tàn thế này.
Tương lai mà cậu và đồng đội đã đánh đổi tất cả để đạt được.
Chiến tranh tận mạt đã kết thúc, vô hạn thế giới và đa nguyên vũ trụ đã tránh khỏi thảm họa bị xóa sổ ở nơi tận cùng thời gian.
Nhưng cái giá phải trả là quá đắt.
Khu Vườn Nhỏ, chiến trường chính của cuộc đại chiến đã không còn nữa, nó đã vỡ nát thành vô số mảnh nhỏ trôi dạt khắp vô hạn thời không.
Đồng đội của Sakamaki Izayoi hết người này đến người khác ngã xuống trong cuộc chiến quá mức thảm liệt đó. Đến giờ phút này, chỉ còn lại mình cậu ở đây.
Tín ngưỡng không còn, chư thần tan biến, chân lý vũ trụ cũng chìm vào giấc ngủ không bao giờ có hồi kết.
Nhưng kể cả có bỏ ra cái giá lớn tới vậy, thì kết quả mà cậu nhận được lại chỉ khiến Izayoi phát ra từng tiếng thở dài ngao ngán.
Cuộc chiến đó đã khiến thể hạt ngôi sao bùng phát ra toàn bộ ngoại giới, tuy là nó không dẫn đến kết cục trực tiếp diệt vong nhưng điều đó cũng không còn xa nữa.
Thể hạt ngôi sao phát tán khắp ngoại giới đã trực tiếp mở ra chiếc lò Địa Ngục, tai ách hiện ra như cuồng phong, như biển gầm, như giông tố, nhe nanh vuốt đe dọa vạn vật trên đời, ngay cả ý nghĩa tồn tại của ngoại giới cũng rơi vào tình trạng vặn vẹo. Nhân loại lẽ ra đã diệt vong hoàn toàn, không một ngoại lệ, nhưng dựa vào một chút can đảm và phép màu, cuối cùng cũng kéo dài hơi tàn lay lắt.
Đây là quang cảnh chung mà Izayoi đã nhìn thấy thông qua việc dùng tinh thần thể du hành khắp ngoại giới ở tương lai.
Nơi mà cậu đang đứng đây chính là tương lai 300 năm sau của mảnh đất quê nhà, nơi Izayoi đã sinh sống suốt 17 năm trước khi cậu rời bỏ nó để đến với Khu Vườn Nhỏ. Cũng chính là điểm cuối trong cuộc hành trình nhìn ngắm tương lai mình đã mở ra của cậu.
Hành tinh xanh xinh đẹp mang tên trái đất ấy, giờ chỉ còn là một ngôi sao hoang tàn.
Một kết quả mà cậu cho rằng không đáng để bù đắp cho cái giá mà cậu và mọi người phải trả.
Quá không đáng.
"Không thể như vậy được!"
"Như thế này thì cố gắng của mọi người chẳng phải đã phí hoài hết sao?"
"Điều này không thể chấp nhận được."
Nếu tương lai Izayoi nhìn thấy là những vùng đất trù phú nơi mọi người sinh hoạt vui sướng và ấm no. Thì dù có buồn bã nhưng Izayoi vẫn sẽ cười xòa chấp nhận, bởi sự hy sinh của đồng đội cậu đã được đền đáp.
Nhưng kết quả thế này thì có ý nghĩa gì kia chứ?
Đôi mắt tím kiên nghị ánh lên vẻ quyết tâm.
Cậu phải thay đổi chuyện này.
Phải thay đổi kết cục thảm hại này.
Cơ thể Izayoi bắt đầu phát ra ánh sáng chói mắt, chuyển từ dạng vật chất sang thể tinh thần, một trong những gift mạnh mẽ nhất mà cậu sở hữu, cơ thể ánh sao gia tốc vô hạn có thể đến được mọi nơi mọi thời điểm trong quảng thời gian bằng không.
Cũng chính là năng lực Izayoi đã sử dụng để đi du hành tương lai sau đại chiến.
Thời gian là đường một chiều, đi tới thì dễ, nhưng muốn quay ngược lại rất khó, Izayoi chưa từng thử bao giờ, kể cả khả năng gia tốc bức phá tới tương lai cũng chỉ mới được cậu thử nghiệm thành công gần đây thôi.
Khu Vườn Nhỏ nguyên vốn là sân chơi của chư thần, chịu trách nhiệm là góc nhìn thứ ba lên mọi thế giới và những dòng thời gian. Theo lý thuyết thì nó nằm ngoài mọi dòng thời gian. Tuy nhiên chính khu vườn nhỏ cũng có trục thời gian của riêng mình, nếu đến được đó, sẽ có chút ít cơ may lội ngược dòng.
Izayoi không biết để lội ngược dòng về quá khứ, nhất là lội ngược dòng thời gian của Khu Vườn Nhỏ khó khăn cỡ nào, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác. Thay vì cô độc một mình hoặc chết đi trong vô nghĩa, thì thà rằng đánh cược một lần.
Được ăn cả, ngã về không.
Ánh sáng bùng phát ở mức cực đại, Sakamaki Izayoi hóa thành một viên sao băng vàng rực lao đi với tốc độ vũ trụ cấp 6.
Tốc độ tối thượng đó khiến bức tường thời không bị bóp méo, những cảnh tượng quá khứ từng trải như một cuốn phim tua nhanh chạy qua ngay bên người cậu.
Mặc kệ áp lực khủng khiếp đè lên cơ thể do phá vỡ quy luật vốn có của thời không, mặc kệ việc từng tế bào trong cơ thể đang gào lên vì hành vi vượt ngưỡng giới hạn, mặc kệ thần kinh căng cứng như dây đàn vì quá tải, Izayoi vẫn đâm đầu lao tới bằng tất cả sức mạnh và lí trí.
Cho tới khi tâm trí mờ dần, Izayoi cuối cùng cũng nhìn thấy điểm sáng lờ mờ cuối đường hầm thời không.
"Thành công hay chưa?"
Không còn đủ tỉnh táo, Izayoi thì thầm tự hỏi.
Cả người cậu nặng trĩu và lạnh ngắt như đang chìm sâu dưới nước.
Không đúng, không phải như, mà thật sự xung quanh cậu đều là nước, cảm giác này giống hệt như đang trầm mình dưới cái hồ nào đó hoặc tương tự vậy.
Khi Izayoi ý thức được điều này, chuẩn bị dồn chút hơi sức còn lại để bơi lên, thì trước mặt cậu bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người, là hai thiếu nữ, họ chìa tay ra bắt lấy cậu, mỗi người một bên kéo lên mặt nước.
"Sao chìm luôn vậy? Bộ sốc quá hay gì?"
"Chắc vậy rồi, nhìn anh ta bơ phờ thế kia mà."
Sau khi kéo cậu lên bờ, hai cô thiếu nữ vừa nói vừa vắt áo cho khô nước.
"Mà nói thật thì tôi cũng sốc lắm chứ, đột nhiên bị quẳng lên nơi cao vậy mà."
Thiếu nữ mặc áo choàng trắng với mái tóc màu nâu cắt ngắn ngang cổ bắt lấy chú mèo vừa chạy đến chỗ mình rồi than thở.
"Phải, cứ tưởng là chết tới nơi rồi đấy, may mà có mấy màn nước trên kia đỡ lại."
Thiếu nữ tóc đen dài đến eo cũng gật đầu đáp lại.
"Đúng là khốn nạn thật! Thà cứ triệu hồi chúng ta vào tảng đá nào đó còn tốt hơn."
Một giọng nói thứ ba chen vào, nó đến từ thiếu nữ tóc vàng đeo tai nghe mặc đồng phục học sinh cổ dựng đứng một nơi khác trên bờ.
"Nhưng thế thì cậu đâu có di chuyển được."
"Với tôi thì đó không phải vấn đề đâu."
"Ích kỷ quá đấy."
Ngồi ở một bên, không ai thèm để ý tới cậu, Izayoi lẳng lặng đưa mắt nhìn về hướng ba cô gái, nghe họ nói chuyện với nhau.
Chờ đã...
"Đây... Là đâu?"
Cô gái ôm mèo hỏi.
"Không biết nữa... Nhưng có cái chỗ nhìn như tận cùng thế giới ấy, nên chưa biết chừng chúng ta đang ở trên lưng một con rùa khổng lồ nào đó?"
Thiếu nữ tóc vàng đeo tai nghe đáp lại.
Chờ đã...
"Chắc chắn không có nhầm đâu, nhưng để cẩn thận, tôi sẽ hỏi luôn. Mấy người các cậu cũng nhận được lá thư kỳ lạ đó phải không?"
Cô nói tiếp.
"Đúng vậy, nhưng trước hết, không được gọi tôi như thế. Tên tôi là Kudou Asuka. Xin hãy chú ý điều đó từ giờ trở đi. Rồi, tiếp theo, cô gái đang ôm mèo kia, cô tên gì?"
"Kasukabe You. Cùng hoàn cảnh với mọi người."
"Vậy à. Từ nay hãy giúp đỡ nhau nhé, Kasukabe-san. Cuối cùng, cô gái với vẻ ngoài man rợ và thiếu văn minh ở đằng kia?"
"Chà, cám ơn vì lời giới thiệu phô trương đó nhé. Tôi – giống hệt như những gì vẻ bề ngoài cho thấy – là một người man rợ và thiếu văn minh, Sakamaki Izayoi. Thô lỗ, tàn nhẫn và suy đồi; đủ các tiêu chuẩn để tôi trở thành một người không thể cứu chữa được nữa, nên nhớ hãy làm theo bản Hướng dẫn Liều lượng và Cách sử dụng khi tiếp xúc với tôi nhé, tiểu thư."
Chờ đã...
"Thế à. Nếu cậu đưa cho tôi một cuốn Sổ tay Hướng dẫn, có lẽ tôi sẽ xem xét chuyện đó, Izayoi-kun."
"Haha, cô nghiêm túc chứ? Được, tôi sẽ làm, nên chuẩn bị tinh thần nhé, tiểu thư."
Sakamaki Izayoi cười phấn khởi.
Kudou Asuka kiêu căng quay người đi.
Kasukabe You chỉ hờ hững nhìn.
Chờ đã...
Cảnh tượng đáng hoài niệm xảy ra trước mắt mình một lần nữa khiến Izayoi cảm thấy chút cảm động. Vậy là cậu đã thành công, thật đáng mừng.
Chỉ là hình như có gì đó sai sai ở đây.
Sao lại có thêm một Sakamaki Izayoi nữa ở đằng kia là thế nào?
Theo lý thì anh hùng Sakamaki Izayoi là tồn tại độc nhất được chọn ra giữa mọi dòng thời gian kia mà, dù có là lội ngược dòng thời gian cũng đâu thể khiến cả hai anh hùng nhân loại tồn tại cùng lúc được.
Quan trọng hơn, thế quái nào Sakamaki Izayoi kia lại là nữ?
Chẳng lẽ đây là thế giới song song nào sao?
Không thể nào.
Khu Vườn Nhỏ là duy nhất, làm gì có cái thứ hai.
Lẽ nào cô ta là một Izayoi ở dòng thời gian khác được triệu hồi tới để lấp vào khoảng trống của Izayoi quá khứ đã bị cậu thay thế?
Thế này cuối cùng là thành công hay thất bại?
"À phải rồi, anh chàng trông có vẻ giống Izayoi bên kia, đừng im lặng mãi thế chứ?"
"Nhắc mới để ý, hai người là anh em à?"
"Không, Sakamaki Izayoi này không có anh trai hay gì đó đâu. Này, tên bên kia, ngươi là ai thế hả?"
Thấy sự chú ý đã dời tới trên người mình, Izayoi đứng dậy, khóe môi co giật, không biết nên nói thế nào cho phải.
"Sa... Saigou Izayoi. Các người có thể gọi tôi như vậy."
Gần cả phút sau, cậu mới bất đắc dĩ nói ra cái tên này.