Chương 3: Liễu Thanh Nguyệt!

Ngạo Thiên Truy Mỹ Ký

Chương 3: Liễu Thanh Nguyệt!

Trong biệt thự của Vũ Thái, Ngạo Thiên đang từng bước đi tới phòng mình. Bây giờ hắn không còn tập trung suy nghĩ đến mọi việc xung quanh nữa. Mà điều duy nhất hắn nghĩ là, lát nữa phải bắt chuyện với cô gái trong phòng mình như thế nào? Dù gì cô ta cũng bị ép đến đây mà. Thở dài ra một hơi Ngạo Thiên nói.


-Haizz! Càng nghĩ càng rối. Đi tới đâu tính tới đó vậy.


Tạm gác chuyện này sang một bên, hiện giờ Ngạo Thiên đang cố gắng nhớ lại những kỹ thuật *, mà hắn đã học ở Trái Đất để chuẩn bị cho tối nay. Trong khi Ngạo Thiên đang lo suy nghĩ thì đã đi tới trước cửa phòng rồi.


Mở cửa phòng ra đi vào, đập vào mắt hắn là một cô gái dáng người cao ráo, eo thon, ngực nở, mong to cộng thêm gương mặt trái xoan của cô ta nữa. Đủ giết chết hết mọi thằng đàn ông (trừ cụ già chín muồi tuổi và mấy thằng bị gay ra.).


Ngạo Thiên đi lại nhìn cô gái này và cô cũng vậy cũng nhìn hắn như đang đánh giá hắn vậy.


Lòng của cô đang dậy sóng, cô cứ ngỡ chín lão già đó bắt cô ký kế ước bán thân là về để phục vụ cho bọn họ. Nhưng cô đã nghĩ sai, vậy thì chàng trai này là ai? Mà có thể có điều động được chín người, đủ khiến cho lão tổ nhà cô đang bế tử quan phải đi ra chào đón tận tình. Phải biết lão tổ của cô đã là cấp 69 Hoán Niệm cảnh chỉ kém một ít nữa thôi là đã đạt tới cấp 70 bán tiên rồi ah. Đang suy nghĩ vẫn vơ thì bên tai cô tiếng nói của Ngạo Thiên đã vang lên.


-Cô tên gì?


-Liễu Thanh Nguyệt!


Đáp lại là câu trả lời lạnh tanh của Thanh Nguyệt.


Nhưng Ngạo Thiên có thể thấy trong đó sự thất vọng, ủy khuất,... Ngạo Thiên đứng vậy đi lại gần bên Liễu Thanh Nguyệt nhìn cô rất lâu rồi hỏi.


-Cô đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?


Không đáp lại, không phải là vì khinh bỉ Ngạo Thiên mà là cô không biết trả lời hắn như thế nào.


Lắc đầu ngao ngán, Ngạo Thiên quay lại chuẩn bị rời đi, thì tay đã bị nắm lại. Quay người lại hắn bắt gặp ánh mắt bất đắc dĩ của Liễu Thanh Nguyệt, giống như muốn nói với hắn rằng: "Ta còn sự lựa chọn sao?"


Lấy hết can đảm ôm Thanh Nguyệt vào lòng, hôn lên mặt nàng, rồi hai tay của Ngạo Thiên cũng bắt đầu sờ soạn.


Vì đêm nay hắn đã dồn nén tinh hoa hơn sáu mươi năm rồi. Từ những chiêu thức dạo đầu đến khoảng hơn một trăm tư thế hắn điều sử dụng hết.


Trong phòng hiện giờ cũng chỉ có tiếng rên rỉ của đôi nam nữ và những âm thanh như.


-Bạch bạch bạch!


Nhưng kì lạ là Liễu Thanh Nguyệt chỉ phối hợp tư thế với Ngạo Thiên, chứ không có rên rỉ như những bộ phim hắn đã xem. Tạm gác chuyện này qua một bên, cuộc chiến diễn ra khoản ba tiếng và cả hai điều mệt lả ra rồi ngủ đi.


Đến gần sáng hôm sau, Ngạo Thiên tỉnh dậy trước. Hắn nhìn cô gái đang say giấc trong lòng mình, hôn lên môi nàng một cái rồi đặt nàng qua một bên. Bước xuống giường, hắn xem kỳ tình trạng biến hóa trong cơ thể mình.


Bây giờ tu vi của Ngạo Thiên đã là cấp 6 Tạo Mạch cảnh.


-Không ngờ ah. Đúng thật cao cấp tâm pháp mà, mới có song tu với một mình Thanh Nguyệt thôi mà đã tăng lên 6 cấp rồi. Nếu ta tu luyện chung với cửu thiên dục thể nữa thì đột phá cấp 10 Dung Hồn cảnh sẽ không xa rồi.


Nếu như hắn mà biết đây là do sức mạnh bị nén lại của mình, bây giờ được thả ra chắc sẽ tức hộc máu ah.


Ngạo Thiên bây giờ mới có thời gian rảnh ngồi suy nghĩ về những chuyện đã qua. Hắn ngồi đây nhớ lại nàng, chắc chắn hắn sẽ tìm ra nàng và bù đắp lại cho nàng. Cả việc của Chư Thiên tinh hệ nữa bọn hắn chắc chắn sẽ không có gan tạo phản, trừ khi có thế lực hùng mạnh phía sau chống đỡ, chứ không chúng sẽ không có gan này. Nhưng thế lực phía sau chúng là gì chứ? Ai! Nhứt óc thật.


Trong khi Ngạo Thiên đang suy nghĩ thì Thanh Nguyệt đã tỉnh lại. Cô ngồi ngay đó nhìn hắn rất chăm chú.


Đang trong vòng suy tư thì phát hiện có cặp mắt đang xem mình, Ngạo Thiên dừng lại suy nghĩ nhìn về phía Thanh Nguyệt thấy cô đã tỉnh hắn nói.


-Bây giờ có thể kể cho tôi nghe về gia đình của cô không và tại sao cô lại bán thân không?


-Anh thật sự muốn nghe?


-Theo tôi, chuyện của người đẹp kể bao giờ cũng hấp dẫn hết.


-Dẻo miệng.


Thanh Nguyệt chu mỏ lên mắng Ngạo Thiên.


-Quá khen! Quá khen!


Ngạo Thiên tự sướng.


-Cái đó là tôi mắng anh mà.


Tội cô bé cứ tưởng thằng này không biết ngồi giải thích cho nó nghe.


-Đối với đàn ông những thứ đó là vinh quang.


Bây giờ Thanh Nguyệt mới bắt đầu hiểu, chu mỏ lên làm bộ dáng nóng giận cute cực kì mắng tiếp.


-Vô sĩ.


-À, quên nói, vô sĩ cũng là một trong số đó.


-Ngươi.... Ngươi..... Á! Buông ta ra


Chưa chửi hết compo thì Thanh Nguyễn đã bị Ngạo Thiên ôm vào lòng, dù cố hết sức vùng vẫy nhưng cô vẫn không thoát ra được. Ai kêu cô bị phong tu vi chi, giờ chỉ còn lại Tạo Mạch cấp 5 thì sau thoát được thằng trâu bò cấp 6 này.


Thấy Thanh Nguyệt cuối cùng cũng chịu nằm im trong lòng mình, Ngạo Thiên mới thì thầm vào tai cô.


-Kể cho anh nghe về em đi.


-Anh thật sự muốn nghe?


Vâng đây là lần thứ hai, thấy vậy Ngạo Thiên chỉ ừ đại cho qua. Khi được hắn xác định Thanh Nguyệt mới yên tâm kể.


-Gia tộc của tôi là một cái nhị lưu thế lực, ở Tứ Minh tinh. Còn tôi là học viên của học viện Đông Bắc. Có một lần đi chơi với bạn chúng tôi đụng phải Tư Mã Lạc, đại thiếu gia của Tư Mã gia. Vì mê luyến sắc đẹp của tôi nên hắn nhiều lần cho người cầu hôn tôi. Nhưng gia tộc của luôn từ chối, bí quá hoá giận hắn cho ngươi phá hoại gia nghiệp nhà tôi, làm tập đoàn của gia đình tôi đứng trên bờ vực phá sản. Nếu như không có chín vị tiền bối xuất hiện vào hôm trước thì chắc chắn gia tộc của tôi đã bị hủy rồi. Các ngày ấy đưa ra mười tỉ linh tệ rồi bắt tôi đi, còn nói số tiền đó đủ cho một tuần. Nếu như tôi làm tốt thì gia tộc sẽ được cứu. Anh nói cho tôi biết đi, có phải việc các ngài ấy bảo tôi làm là phục thị anh không? Nếu vậy thì tôi nguyện cả đời làm tình nô cho anh xin anh cứu lấy gia tộc của tôi đi.


Nghe tới đây Ngạo Thiên rất tức giận. Nhưng không phải tức giận về việc làm của Tư Mã gia. Mà tức giận về hai từ tình nô phát ra từ miệng của Thanh Nguyệt. Cầm chặt hai vai của Thanh Nguyệt, để cho mặt của nàng đối diện mặt mình. Ngạo Thiên quát.


-Liễu Thanh Nguyệt em nghe cho rõ đây. Bây giờ em chỉ có một lựa chọn duy nhất đó là ngoan ngoãn trở thành vợ tôi, thì chắc chắn tôi sẽ cứu gia tộc em. Và cấm không được nhắc đến hai từ tình nô trước mặt tôi. Vì mỗi người con gái của tôi thì chỉ có thể được làm vợ tôi thôi, không có bất cứ khái niệm nào khác, hiểu không?


Khi nghe Ngạo Thiên nói xong Thanh Nguyệt đã ào khóc dựa vào lòng hắn. Đây là cảnh mà Ngạo Thiên sợ "nước mắt con gái." Bởi vậy nên hắn an ủi nàng.


-Em nín đi khóc nhiều xấu lắm.


Nhưng nó không tác dụng Thanh Nguyệt vẫn khóc. Thấy vậy Ngạo Thiên vờ tức giận quát lên.


-Nếu em không nín anh sẽ bỏ mặt Liễu gia.


Hình như sợ Ngạo Thiên làm thật, nên Thanh Nguyệt cũng dừng khóc nhìn lên hắn. Với khuôn mặt kiều diễm của nàng mà bây giờ lại trang điểm thêm tí nước mắt nữa. Chịu không nỗi Ngạo Thiên đè nàng xuống muốn lăn xã. Nhưng lại bị cản lại nói.


-Tối qua em còn mệt để tối nay đi, em sẽ bồi anh.


Ngạo Thiên không nói gì chỉ đặt nàng trong lòng bốn mắt nhìn nhau. Lúc lâu sau nàng mới nói.


-Anh thật sự yêu em sao?


-Vâng! Và rất nhiều là đằng khác nữa thưa Liễu tiểu thư.


-Nhưng mà em vẫn rất sợ.


-sợ gì chứ?


Ngạo Thiên nghi hoặc hỏi.


-Chín vị tiền bối với thân phận của em chỉ xứng làm tình nô của anh mà thôi.


Vâng câu nói sai lầm nhất cuối cùng cũng được nói ra.


-Thế à? Vậy thì chín người các ngươi đợi ta đi.


-Anh vừa mới nói gì thế?


-À, anh nói là ra ăn cơm thôi.


*Vậy là cua xong một em.


Hắn cùng Thanh Nguyệt bận đồ vào đo ra ngoài hướng phòng ăn đi tới. Lúc này đám người Vũ Thái đã ngồi đợi sẵn.


Ngồi vào chỗ càng quét xong đám đồ ăn xa sỉ rồi Ngạo Thiên mới nhìn về phía Vũ Thái nói.


-Tư liệu về hai mươi tên thiên bảng đâu?


Thấy Ngạo Thiên hỏi tới Thái Dương Tà mới lấy ra một cái Ipar đưa cho hắn. Xem qua Ipar Ngạo Thiên híp mắt hình nguyệt nha nhìn về phía mấy lão già nói.


-Các ngươi điều tra rất kỷ ah.


Nghe xong Vũ Thái lập tức chối liền.


-Cái đó là một lần tình cờ biết được thôi.


Thật ra thì tất cả hai mươi người trong đây ai cũng trung thành với thành với Ngạo Thiên hết. Vì họ đã từng là chiến hữa, chủ tớ, bạn bè,... Không nói đâu xa mười tên lính đánh thuê sếp hạng 41->50 trên thiên bảng, ngày xưa là do một tay hắn luyện nên ah. Còn có cặp sát thủ Thị Nở, Chí Phèo sếp hạng 28->29 ngày xưa từng ám sát hắn nhưng một lần hắn đã cứu mạng hai người nên đã kết giao bằng hữu cho nên bọn Thị Nở, Chí Phèo chắc chắn không phản lại Ngạo Thiên.


Có thể thấy được bọn người Vũ Thái tìm kiếm những người này cho Ngạo Thiên, là muốn tăng tình cảm của hai bên lên.


Biết vậy Ngạo Thiên rất hài lòng nhìn Vũ Thái nói.


-Các ngươi làm rất tốt. À mà còn về việc mua nhà các ngươi mua chưa?


Cả bọn Vũ Thái nhìn nhau cả kinh, rồi nhìn về phía Ngạo Thiên nói.


-Xin Thiên thiếu chớ trách tội vì mấy hôm nay bận việc, nên chúng tôi chưa kịp mua nhà.


Cứ tưởng Ngạo thiên sẽ lên trận lôi đình, nhưng lời nói của hắn làm cả đám đứng hình.


-Hên quà các ngươi chưa mua, nếu như muốn mua thì tìm nhà nào ở trong thành phố Đông Bắc của Tứ Minh tinh mà mua.


-Vâng! À, mà còn một việc nữa.


Ngạo Thiên nhíu mài nghi hoặc hỏi.


-Chuyện gì?


-Về viện sửa đổi pháp tắc, tất cả các vị Sáng Thế đã nói ngày mai các ngày ấy sẽ đến và sắp sếp hộp bàn hộp bàn về việc này. Các ngày bảo ngài cho một cái thời gian cụ thể.


Ngạo Thiên trầm tư trong chốc lát rồi nói.


-Vậy thì ba ngày sau đi. Các ngươi ra ngoài đợi ta.


-Vâng!


Đợi bọn người Thái Vũ ra ngoài hết Ngạo Thiên mới nhìn về Thanh Nguyệt ôm nàng vào lòng nói.


-Có phải em rất tò mò về thân phận của anh?


Thanh Nguyệt nằm trong lòng hắn bất mãn kêu lên.


-Đúng vậy. Chín người đó là ai mà đến lão tổ nhà em phải cung kính? Còn nữa anh là ai mà Sáng Thế đại năng muốn gặp anh cũng phải nghe theo thời gian của anh?


Ngạo Thiên không biết nên khóc hay nên cười sự ngây thơ của cô bé trong lòng mình nữa. Bọn họ là chín người hùng mạnh nhất Thái Dương tinh hệ này chỉ sếp sau hắn thôi ah. Lão tổ của nàng không cung kính mới là lạ.


Nghĩ vậy nhưng Ngạo Thiên lại nói.


-Bọn họ là chín người đại diện cho chín tinh cầu hùng mạnh nhất của Thái Dương tinh hệ.


-Vậy còn anh là ai mà nói gì bọn cũng nghe theo hết vậy?


Haizz hết cách rồi ah. Ngạo Thiên bắt đầu nói cho nàng biết về Sát Thần và việc thăng cấp của mình. Nhưng vì chưa đến lúc nói sự thật cho nàng biết, nên hắn đã thêm mắm dậm muối vào.


Hắn nói mình là đệ tử của Sát Thần và Sát Thần tiến cấp thất bại bắt buộc phải truyền hết tu vị lại cho hắn. Nhưng vì tu vị quá lớn nên Sát Thần phải phong ấn nó lại cho Ngạo Thiên từ từ mở nó ra.


Nghe Ngạo Thiên kể ra hết Thanh Nguyệt từ tò mò chuyển sang ngạc nhiên rồi bắt đầu tự ti. Thấy sự khác thường của nàng Ngạo Thiên mới hỏi.


-Em làm sao vậy?


-Chín ngài ấy nói đúng. Em không xứng với anh.


Nghe nàng nói vậy Ngạo Thiên nghiêm túc nắm lấy tay nàng nói.


-Lúc nãy anh nói với em những gì em quên hết rồi sao?


-Nhưng anh là đệ tử của một vị Sáng Thế còn em thì chỉ là....


Không Thanh Nguyệt nói hết Ngạo Thiên đã bịt miệng nàng lại nói.


-Ra ngoài đi anh lấy lại công đạo cho em.