Chương 4: Xuân Dược!

Ngạo Thiên Truy Mỹ Ký

Chương 4: Xuân Dược!

Hiện giờ bên ngoài đám người của Vũ Thái đang đợi Ngạo Thiên. Thấy hắn đi ra Vũ Thái mới chạy lên hỏi.


-Thiên thiếu cậu bảo bọn tôi đợi ngoài đây có chuyện gì sao?


Nhìn qua đám người Vũ Thái một lượt Ngạo Thiên nhàn nhạt nói ra.


-Giải phong ấn tu vi cho nàng đi.


-Được.


Nói là làm một luồn sức mạnh màu xanh nhạt từ trên người của Vũ Thái phát ra tiến vào người của Thanh Nguyệt. Một lúc sau vầng sáng biến mất Thanh Nguyệt cẩn thận xem xét trong cơ thể nàng.


Kiểm tra xong thì nàng rất ngạc nhiên, dù bị phong ấn tu vi rất nhiều lần rồi. Nhưng lần này nó rất khác, lúc trước khi phong ấn thì tu vi của nàng là cấp 24 Kết Đan cảnh. Còn bây giờ thì đã nhảy lên một cấp nữa là cấp 25 Kết Đan cảnh. Đang vui sướng vì đột phá, nhưng khi nàng nghe những lời Ngạo Thiên thì còn vui sướng hơn nữa.


Ngạo Thiên bước lên trước một bước ôm Thanh Nguyệt vào lòng nói.


-Thanh Nguyệt hiện giờ là bạn gái của ta. Các ngươi chào hỏi qua đi.


Chín người nghe xong cũng cả kinh. Người ta là người phụ nữ của Thiên thiếu ah. Vậy mà lúc trước còn nói cô ta chỉ xứng làm tình nô của Thiên thiếu nữa chứ. Không được nếu như hắn biết ta không bị lột da mới lạ. Nhưng rất tiếc cho chín vị đại diện cao quý, là Ngạo Thiên hắn đã chuẩn bị sử lí cả chín người rồi.


Nhìn thấy cả chín người chào hỏi xong Ngạo Thiên mới nói.


-Các ngươi liên lạc với hai mươi người kia bảo họ sắp sếp đến gặp ta đi.


Thấy Ngạo Thiên không nhắc gì đến việc "tình nô" thì bọn người Vũ Thái cũng thở phào.


Thái Dương Tà lấy từ trong người ra mười tấm phù lụt rồi thảy lên trời cho nó bay đi. Xong hết hắn mới quay lại nói với Ngạo Thiên.


-Xong rồi thưa Thiên thiếu. Đúng ba giờ chiều nay họ sẽ tập hợp.


-Uhm. Các ngươi làm tốt lắm.


Thái Dương Tà bước ra hỏi.


-Còn chuyện gì nữa không Thiên thiếu?


-À, còn một việc cần nhờ các ngươi làm đây.


-Chuyện gì?


-Các ngươi vào trong đem ra cho ta mỗi người hai thùng nước đầy, ta ra ngoài sân đợi.
Tuy không hiểu Ngạo Thiên muốn gì nhưng bọn họ cũng làm theo.


Khi ra đến sân thì đã thấy Ngạo Thiên cùng với Thanh Nguyệt đứng ở đó đợi sẵn. Vũ Thái đi lên hỏi.


-Nước đã đem tới, Thiên thiếu còn gì sai bảo.


Nhìn qua các sô nước gật đầu hài lòng, giọng nói của Ngạo Thiên bỗng trở nên lạnh lại.


-Tán hết linh lực mỗi người cầm hai thùng nước lên dang hai tay ra cho ta.


Vũ Thái bây giờ mới bất mãn kêu lên.


-Bọn ta có làm gì sai sao?


Ngạo Thiên hừ mạnh một tiếng nói.


-Bảo bạn gái ta là tình nô, nhiu đó chưa đủ sao?


Bây giờ bọn hắn mới biết căn bản là Ngạo Thiên đã biết hết rồi, nhưng chỉ đợi lợi dụng xong hết hắn mới đem ra xử. Quả nhiên là cáo già ah.


Bắt đắt dĩ mỗi người cầm hai thùng nước lên bắt đầu chịu phạt.


Ngạo Thiên rất hài lòng gật đầu. Còn Thanh Nguyệt thì kéo kéo áo hắn ý bảo đừng làm quá. Bật cười Ngạo Thiên xoa đầu nàng nói.


-Cứ để đó cho anh.


Không đợi nàng phản bát hắn đã kéo tay nàng đi và nói.


-Đi chơi thôi ở trong đây quài ngột ngạt quá.


Đi ra khỏi nhà của Vũ Thái, Ngạo Thiên cùng với Thanh Nguyệt không dùng xe mà đi bộ. Vì sao ư? Vì Thanh Nguyệt nói muốn ngắm nhìn thủ đô từ dưới lên.


(Ps:nhà của Vũ Thái ở thủ đô Lạc Việt đế quốc)


Trên đường tấp nập những chiếc xe hơi, động cơ xe kêu inh ỏi làm náo nhiệt cả con đường. Trên trời cũng không kém là bao những tòa nhà cao chọc trời có gắn kiến ma thuật luôn luôn phát quảng cáo, còn có những chiếc xe bay đầy trời. Làm Ngạo Thiên phải cảm thán, thời của hắn cũng chỉ có máy bay mới bay được thôi còn bây giờ thì xe chúng nó cũng cho bay.


Đi đến trước một nhà hàng Thanh Nguyệt mới kêu đói đòi Ngạo Thiên dẫn vào ăn. Hết cách rồi mỹ nữ đã bảo thì phải chiều thôi mặc dù lúc nãy hắn đã ăn no rồi.


Đi vào nhà hàng chọn một chỗ trong góc để ngồi.


Khi thấy hai người vào phục vụ cũng đem menu đến đưa cho Ngạo Thiên và Thanh Nguyệt hỏi.


-Xin hỏi quý khách dùng gì ạ?


Ngạo Thiên nhìn qua Thanh Nguyệt nói.


-Em chọn món đi anh đi vệ sinh lát.


Ngạo Thiên ra ngoài được một lúc Thanh Nguyệt cũng chọn món xong. Đợi khoảng mười phút sau vẫn không thấy Ngạo Thiên về cô mới nhỏ giọng mắng.


-Tên ngu ngốc này sao đi lâu vậy chứ?


Vừa mắng xong thì đằng sau nàng vang lên tiếng nói.


-Hình như tiểu thư đang chờ ai thì phải?


Vui vẻ quay đầu lại nhưng làm nàng thất vọng, đó không phải là Ngạo Thiên. Mà là một tên công tử nhà giàu ăn mặt rất lịch sự, mới đầu nhìn về cách ăn mặt của hắn thì nàng hơi có hảo cảm. Nhưng khi thấy ánh mắt dâm tà của hắn nhìn mình thì nàng cũng không khách sáo hỏi.


-Anh là ai?


Tên nhà giàu cười nhạt một cái trả lời.


-Tại hạ Lâm Xuân Dược đại thiếu gia Lâm gia xin hỏi tiểu thư là?


-Ta là Liễu Thanh Nguyệt.


Thanh Nguyệt trả lời dứt khoát không cho hắn cơ hội nào nữa. Nhưng hắn vẫn cố chấp bắt chuyện. Chỉ xuống chỗ đối diện Thanh Nguyệt hỏi.


-Tại hạ ngồi ở đây được chứ?


Thanh Nguyệt vẫn mặt lạnh trả lời.


-Chỗ đó có người ngồi rồi.


Lúc này tên hộ vệ theo sau cũng rất bực mình nhìn Thanh Nguyệt quát


-Này cô kia, thiếu gia chúng tôi đã nhân nhượng cô như vậy rồi, sao cô cứ cố chấp như vậy chứ? Tôi tin chắc nếu tên bạn trai của cô biết cũng phải nhường chỗ cho thiếu gia chúng tôi thôi.


Câu nói này của hắn làm cho Lâm Xuân Dược rất hài lòng. Còn về phần Thanh Nguyệt cô đang chuẩn bị phản bác lại thì ngoài cửa đã vang lên tiếng nói.


-Bố không thích nhường chúng mày đó rồi sao?


Vâng câu nói rất cuồng, nhưng đối với đám này phải vậy mới được.


Thấy Ngạo Thiên đã trở về Thanh Nguyệt lập tức chạy lại ông lấy tay hắn làm nũng nói.


-Anh yêu! Anh đi đâu mà lâu vậy?


Lấy tay xoa xoa khuôn mặt của nàng Ngạo Thiên nói.


-Anh định kiếm món quà mua tặng em, nhưng đi quài mà không có món nào vừa ý nên anh về định lát nữa dẫn em đi.


Thanh Nguyệt vui sướng hôn lên mặt Ngạo Thiên một cái nói.


-Cảm ơn anh yêu. Thôi giờ mình đi vào bàn ăn đi.


Ngạo Thiên gật đầu một cái rồi đi về bàn ăn. Lúc đi qua Lâm Xuân Dược thì cũng không quên phun ra một bãi nước bọt và tặng một cái nhìn khinh bỉ cho hắn.


Thấy hai người Ngạo Thiên ngồi vào bàn rồi Lâm Xuân Dược cũng đi theo lại nói.


-Thanh Nguyệt tiểu thư cô nghĩ sao về yêu cầu lúc nãy của tôi?


Thanh Nguyệt nhìn về phía Lâm Xuân Dược như nhìn một thằng ngu vậy nói.


-Lúc nãy Lâm thiếu gia không nghe người yêu tôi nói gì à?


Nghe Thanh Nguyệt nói vậy hắn cũng biết là phải đổi mục tiêu rồi. Quay sang Ngạo Thiên hắn hỏi.


-Vị thiếu gia này cậu là?


Ngạo Thiên đang ngồi ngắm bình bông trên bàn giống như không để ý đến hắn hỏi ngược lại.


-Ngươi không biết hỏi tên người khác mà chưa giới thiệu về mình là rất mất lịch sự à?


-À, Thất lễ. Thất lễ. Tại hạ Lâm Xuân Dược đại thiếu gia Lâm gia.


Ngạo Thiên đang ngồi ngắm hoa bỗng nhiên bật dậy dùng ánh mắt thông cảm nhì hắn nói.


-Huynh đệ à những ngày qua chắc ngươi trải qua rất khó khăn ah. Nào ta gọi Ngạo Thiên bên cạnh ta còn có chỗ vào ngồi đi.


Thanh Nguyệt nghe Ngạo Thiên nói xong thì giật mình nhìn hắn tự hỏi. Chẳng lẽ hắn sợ? Nhưng câu trả lời là không thể nào, với thân phận của hắn mà cũng phải sợ một Lâm gia nhỏ nhoi sao? Vậy thì cứ ngồi xem hắn làm như thế nào. Còn về Lâm Xuân Dược thì rất vui mừng ngồi vào chỗ kế bên Ngạo Thiên, hắn quay qua hỏi.


-Thiên huynh lúc nãy huynh nói ta trải qua cuộc sống rất khó khăn thế nào?


-Còn không phải sao?


Ngạo Thiên làm vẻ măt ngu ngơ hỏi lại.


-Ta không biết thật ah. Mong Thiên huynh chỉ giáo.


Ngạo Thiên bắt đầu giải thích.


-Ah! Ta nói người huynh đệ nghe, lí do là cái tên của ngươi đó. Ngươi nói ngươi tên Xuân Dược phải không? Nếu như thật vậy thì sao ngươi không suy nghĩ xem xuân dược là gì? Khi bọn con gái nghe tới tên ngươi thì cũng không có hảo cảm là mấy đâu. Vì vậy ta khuyên ngươi mau đi đổi tên đi. Còn nhiều tên mà sao ngươi không chọn ví như là Lâm Tùng, Lâm Sơn, Lâm Nguy, Lâm Bệnh, Lâm Nạn, Lâm Chung,...


Thanh Nguyệt nghe Ngạo Thiên lí giải tên của Lâm Xuân Dược thì cũng sắp cười đến nơi rồi. Mà bây giờ còn nghe mấy cái tên thật ngầu, thật oách xà lách mà Ngạo Thiên chọn cho Lâm Xuân Dược nữa nên cũng phì cười thành tiếng luôn rồi.


Lúc này sắc mặt của Lâm Xuân Dược rất là khó coi, còn tên thuộc hạ sau lưng của hắn cũng tức giận bước lên định đánh người rồi thì Ngạo Thiên la lên.


-Ah bớ người ta có người chuẩn bị đánh nhau nè. Bên bọn họ có tới bốn tên từ cấp 14 đến mười lâm 15 Dung Hồn cảnh lận còn bên ta chỉ có một người cấp 25 Kết Đan cảnh thôi sao đánh lại ah.


Nghe những lời uy hiếp này của Ngạo Thiên làm Lâm Xuân Dược rất tức giận nhưng vẫn quay lại quát đám thuộc hạ.


-Về!


Đợi khi Lâm Xuân Dược đi xa Thanh Nguyệt mới reo lên vui sướng.


-Anh yêu lợi hại quá chỉ nói vài câu mà Lâm Xuân Dược đã tức giận đỏ mặt chạy về rồi.


Ngạo Thiên khoát tay nói.


-Ăn lẹ thôi nào. Anh còn dẫn em đi mua quà nữa.


Hai người ăn xong thì Ngạo Thiên dẫn Thanh Nguyệt đi dạo phố, ghé hơn mười nơi bán trang sức nhưng nàng không vừa ý cái nào.


Bất đắc dĩ, Ngạo Thiên chuẩn bị dẫn nàng đi về, thì phía trước có một cái quày bán hàng, được rất nhiều người vây xem. Ngạo Thiên quay qua hỏi Thanh Nguyệt.


-Vào xem không?


Thanh Nguyệt miếm miếm cái miệng, nắm lấy tay hắn cạ cạ vào ngực nàng nói.


-Đi! Đi! Em cũng muốn xem có thứ gì hay mà bọn họ bu lại dữ vậy.


Nói là làm, hai người bước đi vào đám người. Hai người Ngạo Thiên vừa đi vào thì như là chim công giữa bầy gà vậy. Được rất nhiều người chú ý nhưng Ngạo Thiên cũng chả thèm quan tâm, dẫn Thanh Nguyệt đi vào đám người nhìn xuống quày hàng.


Người bán hàng là một ông lão râu tóc bạc phơ nhưng tu vi đã đạt đến cấp 75 Hoán Niện cảnh, nhưng điều này không làm cho hắn ngạc nhiên. Mà điều hắn ngạc nhiên là những thứ mà ông ta bán nó quá đắc với những người xung quanh những món đồ nơi đây mỗi thứ điều đồng giá 1tỉ linh tệ một món, mà tổng cộng thì có gần một trăm món.


Nhưng đó là mắt đối với mọi người còn với Ngạo Thiên thì không. Hắn nhìn qua Thanh Nguyệt ý hỏi cô có thích không.


Dường như hiểu được ý của hắn Thanh Nguyệt liều mạng gật đầu. Thấy vậy Ngạo Thiên ngồi xuống đối diện lão giả hỏi.


-Ông đang rất cần tiền sao?


Ngước lên nhìn Ngạo Thiên một cái rồi lão hỏi.


-Sao cậu biết?


-Hừ! Những thứ này mà bán có 1tỉ mỗi món. Xem ra là ông rất cần tiền đây.


Lão ảo não gật đầu nói.


-Đúng vậy ta cần tiền để mua linh thạch bày viễn sinh đại trận cứu cháu gái mình.


Ngạo Thiên nghe xong cũng giật mình một tên Hoán Niệm giả mà đòi tạo một trận pháp của Bán Tiên giả, tên này ngại sống lâu sao? Nghĩ vậy nhưng hắn vẫn truyền âm hỏi.


-Với tu vi cấp 75 Hoán Niệm cảnh của ông sao?


Lão giả giật mình cảnh giác nhìn hắn hỏi.


-Cậu là ai?


-Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta có thể giúp ông.


Ngạo Thiên cười nhạt một cái lắc đầu nói.


Nói xong hắn lấy từ không gian giới chỉ của mình ra thêm một cái không gian giới chỉ nữa, trong đó có một tỉ linh thạch và mười tỉ linh tệ. Đặt lên tay lão giả và lúc này một luồn sức mạnh truyền qua tay lão giả đủ cho ông đột phá cấp 82 Bán tiên cảnh rồi, nói.


-Nhớ kĩ tối nay luyện công rồi mới bày trận.


Nói xong hắn vuốt không gian giới chỉ một cái thu hết đống đồ dưới đất lên, kéo tay Thanh Nguyệt rời đi.


Lúc này lão giả cũng biết được sự thay đổi trong cơ thể mình vui mừng gọi theo.


-Ân công ta có thể tìm ngài ở đâu?


Ngạo Thiên không đáp lại ông mà chỉ để lại một câu thơ


Hữu duyên thiên lý nan tương ngộ


Vô duyên đối diện bất tương phùng.


Câu nói này lúc còn ở trái đất hắn vô tình học được thấy hay mới nói ra. Nhưng hắn nào biết chỉ trong vài tháng nữa câu nói này sẽ vang xa khắp Thái Dương tinh hệ à không đến lúc đó là Liên Minh tinh hệ mới đúng.