Chương 5: Tứ Linh Nhân!

Ngạo Thiên Truy Mỹ Ký

Chương 5: Tứ Linh Nhân!

Lúc trên đường về, Thanh Nguyệt đi kế bên Ngạo Thiên ôm lấy tay hắn nói.


-Anh yêu. Lúc nãy hai câu thơ của anh rất hay đó ah.


Ngạo Thiên cười nhạt xoa đầu nàng nói.


-Lúc trước tình cờ học lỏm được thôi.


Thanh Nguyệt ồ lên kinh ngạc hỏi.


-Là do Sát Thần đại nhân chỉ anh sao? Không ngờ ngài ấy cũng là một nhà thơ kinh điển.


Ngạo Thiên cười trừ lắc nhẹ đầu nói.


-Cứ cho là vậy đi. Thôi trể rồi chúng ta về ăn cơm trưa nào.


Hai người ôm ấp nhau về nhà. Khi đi đến nhà xe, Ngạo Thiên bỗng nhiên dừng lại đôi mắt sáng lên nhìn vào một thanh niên tóc vàng óng thân hình cao gầy. Đang rữa xe, Ngạo Thiên bật cười tự nói.


-Không ngờ ta tìm cả trăm năm mà không tìm thấy. Bây giờ lại gặp ở đây, tên Vũ Thái này cũng sang thật, bắt tứ linh cho hắn rữa xe nữa chứ.


Thanh Nguyệt đứng kế bên không hiểu nói.


-Anh nói gì vậy? Em không hiểu.


Ngạo Thiên nhìn nàng một cái không biết nên khóc hay nên cười. Tứ linh, cái khái niệm này một nhân vật như nàng biết được sao? Nhưng vẫn cười nói.


-Lát nữa em sẽ biết.


Nói xong, Ngạo Thiên dẫn Thanh Nguyệt đi về phía cậu thanh niên kia.


Tới nơi cậu thanh niên cũng thấy Ngạo Thiên gấp gáp dừng công việc lại chào.


-Thiên thiếu tốt!


Ngạo Thiên ngạc nhên hỏi.


-Cậu biết ta?


-Lão gia đưa hình cậu cho chúng tôi xem nói là gặp cậu cũng như gặp ông ấy.


Bây giờ Ngạo Thiên đã hiểu ra nói.


-Vậy bây giờ ta bảo cậu bỏ công việc này đi theo làm tuy tùng cho ta được chứ?


Thanh niên nghe xong gật đầu như điên nhưng hình như nhớ ra cái gì lại lắc đầu. Thấy vậy Ngạo Thiên dỡ khóc dỡ cười nói.


-Ta cứ thích bắt ngươi đi theo ta đó rồi sao?


Thanh Nguyệt kế bên cũng thấy không đúng kéo kéo tay Ngạo Thiên nói.


-Anh!


Ngạo Thiên bật cười nhìn nàng nói.


-Để anh.


Rồi quay sang nói với cậu thanh niên kia.


-Yên tâm đi, bạn của cậu tôi sẽ giải quyết cho họ.


-Sao ngài biết họ?


Ngạo Thiên cười nhạt, kiến thức cơ bản về tứ linh như vậy, mà hắn không biết. Thì uổng cho danh xưng Tối Cường Giả của hắn ah. Tuy nghĩ vậy nhưng hắn vẫn nói.


-Đi theo tôi cậu sẽ biết.


Dù không hiểu gì nhưng cậu thanh niên vẫn đi theo hắn. Nói thế nào người ta cũng cho mình đi theo phục vụ, mà còn hứa thu sếp cho bạn mình nữa. Có mấy đứa ngu mới không đi theo ah.


Dẫn cậu thanh niên cùng Thanh Nguyệt ra ngoài nhà xe khi đi tới cửa thì Ngạo Thiên bỗng nhiên dừng lại nhìn tên kiếm sĩ đang luyện tập lên một cái cây, tuy nói là mới cấp 3 Tạo Mạch cảnh, nhưng trong mắt hắn Ngạo Thiên thấy được sự khát vọng sức mạnh của mình năm đó. Rất hài lòng về tên kiếm sĩ này hắn quyết định cho tên này làm "dẫn".


Đi đến gần tên kiếm sĩ vì hắn vẫn còn say mê luyện tập nên không thấy Ngạo Thiên đến gần. Thấy vậy Ngạo Thiên mới lên tiếng.


-Ngươi rất cần sức mạnh sao?


Nghe tiếng của Ngạo Thiên hắn mới giật mình quay sang.


-Thiên thiếu.


Nhìn thanh niên Ngạo Thiên hỏi.


-Ta hỏi ngươi rất cần sức mạnh sao?


Ngây ngẩn với câu hỏi của Ngạo Thiên, tên kiếm tu kích động nói.


-Cần! Rất cần. Vì có nó tôi mới trả thù được cho cha mẹ.


Nghe cầu trả lời của kiếm tu, Ngạo Thiên rất hài lòng nói.


-Tốt vậy thì đi theo ta.


Tuy cũng không hiểu gì như thanh niên, nhưng kiếm tu cũng đi theo Ngạo Thiên.


Bốn người đi thẳng về phía sân chính, khi đi vào lúc này thì kiếm tu và thanh niên rất kinh hãi. Bọn họ thấy gì? Đường đường là chín vị Chân tiên mạnh nhất trong Thái Dương tinh hệ, mà lại chịu phạt. Bây giờ đầu óc bọn hắn sắp nổ tung rồi.


Thấy đám người Ngạo Thiên đi vào. Vũ Thái nặng nề mở miệng hỏi.


-Thiên thiếu, bọn ta bỏ xuống được chưa?


Ngạo Thiên liếc mắt qua nhìn chín người Vũ Thái nhàn nhạt nói.


-Đợi ta vào rữa tay rồi ra đã.


Mắt thấy Ngạo Thiên sắp đi Thái Dương Tà mơi giả vờ than thở.


-Haizz! Hôm nay ta tính báo về để cho con bé nhà ta vào Đông Bắc học viện tu hành. Mài phải đứng ngoài đây chắc không báo được nữa rồi.


Nghe Thái Dương Tà nói, bọn kia cũng hùa theo.


-Đúng vậy ah. Ta cũng đang định làm vậy


.....


Nghe bọn họ nói Ngạo Thiên dừng lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn bọn hắn như nói: Các ngươi định dụ ta sao? Nói.


-Bỏ xuống đi.


*Thằng này quá mê gái rồi, nghĩ một đường nói một nẽo ah.


Nghe hắn nói xong, đám người Vũ Thái mừng rỡ bỏ thùng xuống chạy vào nhà.


Còn Ngạo Thiên thì phân phó thanh niên và kiếm tu đi chuẩn bị để ăn cơm.


Vào bàn ăn thì hai người kiếm tu và thanh niên rung như cầy xấy. Bọn họ đang ngồi ăn chung với chín vị đại diện cao quý ah. Còn về phần đám người Vũ Thái cũng rất nghi hoặc sao Ngạo Thiên lại làm như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn cũng không ai hỏi.


Ăn uống xong, Ngạo Thiên kêu tất cả ở lại. Hắn lấy ba cái thẻ ngọc ra bảo thanh niên cho ba giọt máu vào ba thẻ ngọc. Bắt đầu đọc blum bla gì gì đó rồi thải ba miếng ngọc qua một bên, tiếp tục lấy ra một tấm phù lụt vẽ lên đó một trận pháp rồi để ra ngoài, cuối cùng hắn lấy ra một tờ giấy viết lên mấy loại linh dược, kỳ trân dị bảo...


Làm xong hết thải hắn mới bắt đầu phân phó.


-Thái Dương Tà, Thiên Đế, Diêm Vương cần lên ba miếng ngọc đi tìm người. Ngũ Hoàng (tên gọi chung của năm lão già Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.) cầm lấy tấm phù lụt dựa theo nó kết trận cho ta. Vũ Thái đem lên tờ giấy này tìm tất cả những vật trong đó. Ta cho các ngươi thời gian một tiếng.


Mấy lão già khó hiểu nhìn nhau, đưa vật phẩm mình nhận được đem đối chiếu. Sắc mặt của các lão già từ tò mò chuyển sang ngạc nhiên rồi đến kinh hãi.


Lúc này Thái Dương Tà mới lắp bắp hỏi.


-Thiên... Thiên thiếu đây là?


Như hiểu được hắn Ngạo Thiên dứt khoát trả lời.


-Đúng vậy! Là tứ linh nhân.


Nghe Ngạo Thiên nói xong cả đám người Vũ Thái rung lên. Thật sự có ah. Cái truyền thuyết đó là thật.


Tương truyền khi xưa ở Tu Chân vũ trụ có môt lời đồn là, mỗi đời của cách nhân vật đỉnh cấp điều có bốn người giống nhau, điều mang huyết mạch của tứ linh thú. Được gọi là tứ linh nhân, họ nắm giữ một sức mạnh vô hạn và có môt nhiệm vụ tìm kiếm thứ gì đó chỉ có họ biết thôi.


Vì không ai chứng minh việc này được, nên nó đã bị lãng quên chỉ có những người đỉnh cấp mới biết.


Bọn Vũ Thái cũng biết, nhưng họ không tin. Bây giờ thì khác rồi, được thấy tận mắt sau lại không tin cho được.


Dường như nhớ ra điều gì Thái Dương Tà cười tà nhìn Vũ Thái nói.


-Huynh đệ à, ngươi thật là sang đó nha. Bắt tứ linh nhân làm người hầu trong nhà của mình nữa chứ.


Vũ Thái không nói gì, chỉ cười trừ nói.


-Ta làm sao mà biết được thân phận của họ chứ. Mà đi thôi việc này chậm không được.


Cả đám cũng hiểu việc này, nên không nói nhiều cũng đi ngay.


Đợi lúc bọn người Vũ Thái về cũng đã một giờ trưa. Khi kiến tạo trận pháp xong Vũ Thái mới nói.


-Vật dẫn đâu Thiên thiếu?


Không trả lời, Ngạo Thiên chỉ nhìn về phía kiếm tu. Như hiểu được ý của hắn Vũ Thái khó hiểu hỏi.


-Nếu như hắn có được sức mạnh rồi phản bội ngài thì sao?


Ngạo Thiên cười cười trả lời.


-Ta tin vào mắt của mình.


Bắt đắc dĩ Vũ Thái thải năm người vào trận đồ, bắt đầu khởi trận.


Lúc trận pháp sắp xong là gần ba giờ Ngạo Thiên đang ngồi ở đại điện ôm Thanh Nguyệt tán gẫu.


Bỗng nhiên thấy sự u buồn trong mắt nàng Ngạo Thiên hỏi.


-Có chuyện gì sao?


-Một tuần nữa em phải đi đến Đông Bắc học viện dự lễ khai giãng và xa anh rồi.


Ngạo Thiên nghi ngờ hỏi.


-Em là Đông Bắc học viện học viên?


-Đúng vậy. Khai giảng năm nay em đã là năm hai rồi.


Ý trời ah. Ngạo Thiên nhìn Thanh Nguyệt nói.


-Vậy là anh phải chào trước học tỷ của mình rồi.


Thanh Nguyệt khó hiểu hỏi Ngạo Thiên.


-Ý anh là sao?


-Ý anh nói là, năm ngày nữa anh sẽ đến học viện Đông Bắc thi tuyển sinh.


Thanh Nguyệt nghe vậy liền vui mừng hôn Ngạo Thiên mấy cái, nói.


-Anh nói thật chứ?


-Thật, ngày mai anh và em đi mua quà về tặng gia đình em. Sau cuộc họp ngày mốt thì ta đi liền, để sẵn tiện xem coi có thằng nào mắt mù dám nhắm vào Thanh Nguyệt nhà anh.


Nghe Ngạo Thiên nói Thanh Nguyệt cũng một trận ấm lòng, ôm chặt lấy hắn nói.


-Cảm ơn anh.


Ngạo Thiên phì cười xoa đầu nàng nói.


-Cảm ơn gì chứ? Tối nay lấy thân báo đáp là được rồi.


Thanh Nguyệt nghe xong mặt đỏ tới tai, đánh vào hắn một cái mắng.


-Vô sĩ.


Hai người đang ân ái, thì đại trận cũng xãy ra dị biến. Năm người trong đại trận đi ra, bốn tên tứ linh nhân không nói gì. Còn kiếm tu thì đã tới trước mặt của Ngạo Thiên nói.


-Sao ngài lại giúp ta?


Ngạo Thiên tỉnh bơ đáp lại.


-Vì trên người cậu, ta thấy ta của ngày xưa.


Kiếm tu khó hiểu hỏi lại.


-Năm xưa ngày có kẻ thù, diệt ngày gia tộc ư?


Ngạo Thiên lắc đầu nói.


-Không! Cái ta thấy trên người cậu là nhiệt huyết, là lòng say mê với tu đạo.


Kiếm tu dường như hiểu ra được hỏi tiếp.


-Vậy cho tôi hỏi ngài câu cuối. Nếu như tôi phản ngài thì sao?


Ngạo Thiên bây giờ có cảm xúc muốn mắn người rồi. Chửi thầm "bà nội cha nó hỏi gì hỏi dữ vậy?". Nhưng vẫn nói.


-Ta tin cậu.


Một câu nói. Vâng! Chỉ một câu nói. Nghe xong tên kiếm tu liền quỳ xuống la lên.


-Chủ nhân xin nhận ta làm thuộc hạ.


Ngạo Thiên vừa ý gật đầu nói.


-Tốt!


Kiếm sĩ ngước đầu lên nhìn hắn nói.


-Ta bây giờ, đã từ bỏ cái tên ngày xưa rồi. Xin chủ nhân ban tên.


Ngẫm nghỉ một hồi Ngạo Thiên nói.


-Ngươi sử dụng kiếm, vậy gọi ngươi là Kiếm đi.


-Tạ ơn chủ nhân ban tên.


Nhận chủ, nhận tớ điều xong hết rồi bọn họ mới ngồi hàng huyên, được một lúc sau, hai mươi người của Thiên bảng đến.


Ngạo Thiên, đã chuẩn bị riêng một căn phòng họp kính. Trong đây chỉ có Ngạo Thiên, Thanh Nguyệt, cùng với năm người Kiếm và đám người Thị nở, Chí Phèo.


Đám người này thì có mười người lính đánh thuê Ngạo Thiên rèn luyện. Bọn họ gọi từ 1 đến 10.


Có cặp đôi Thị Nở, Chí Phèo.


Sáu người còn lại thì do Ngạo Thiên bồi dưỡng.


Một trong ba đầu lĩnh của đặc vụ Không Gian (tổ chức cảnh sát cấp bật vũ trụ). Tên Tôn Khánh Dục.


Ông trùm một băng hắc bang nỗi tiếng. Tên Lý Hưng.


Một nhà kinh doanh giấu mặt nắm bắt tất cả tình hình kinh tế của Thái Dương tinh hệ. Tên Tiêu Thu Phong.


Ba người còn lại điều có khả năng tạo nghệ rất cao. Một người là trận sư, tên Trận. Một người là luyện đan sư, tên Đan. Người cuối là luyện khí sư tên Khí.


Bọn họ tuy nghề nghiệp không khớp gì nhau, nhưng đối với kế hoạch của Ngạo Thiên. Nó rất cần thiết.


Ngạo Thiên ngồi nơi chủ vị bình tĩnh nói.


-Ta kêu các ngươi đến đây, là vì có một kế hoạch cần các ngươi thực hiện.


Tất cả điều im lặng không ai nói gì hết, tức là họ đã đồng ý hợp tác. Thấy vậy Ngạo Thiên nói tiếp.


-Ta muốn tạo dựng một thế lực riêng cho mình, nó có tập hợp đầy đủ những thứ như: Một quân đội riêng, tập đoàn, mạng lưới tình báo và những thứ khác....


Bây giờ số 1 mới lên tiếng.


-Chúng tôi phải những gì?


Ngạo Thiên đã tìm được câu hỏi hay nhất ngày, liền đáp.


-Từ số 1 đến số 10 các cậu sẽ đi tập hợp nhân tài về cho tôi. Mục tiêu của các cậu là mười người một tiểu đội, mỗi tiểu đội có một đội trưởng. Rồi đến mười tiểu đội ra một trung đội, mỗi trung đội có một thiếu tướng dẫn đầu. Và mười trung đội sẽ thành một đại đội do chính các cậu dẫn đầu.


Kế hoạch của ngạo thiên rất đơn giản, hắn cho bọn người số 1 tìm kiếm tay chân. Lý Hưng thì cho âm thầm đánh chiếm thế giới ngầm của Tứ Minh. Cho Tiêu Thu Phong tạo một tập đoàn khổng lồ ở Tứ Minh. Đan, Trận, Khí thì tạo một công hội ngầm. Còn việc của Tôn Khánh Dục là đợi bọn họ dính dáng vào pháp luật thì chùi đít. Nói chung lại là hắn muốn tạo một thế lực cho riêng mình và lấy Tứ Minh là gốc.


Bàn bạc sơ qua về hướng đi rồi Ngạo Thiên hẹn bọn họ gặp ở Đông Bắc học viện vào một tuần sau.


Khi màn đêm buông mọi người đang say giấc nồng thì, phòng của Ngạo Thiên ngược lại. Nó phát ra những tiếng rên rĩ của sự giao hoan.


-A..... A...... Anh Thiên chậm chút...... A...... A!


-Sao tối qua em không rên vậy mà tối nay mơi kêu.


-Tại...... Tại.... Anh vô sĩ.


-Ahhhhh đừng. Đừng. Buông tiểu Thiên Thiên của anh ra ahhh.


*Ngu bỏ tật chọc nó nha con.