Chương 206: Bị bắt ở rể

Mật Thám Phong Vân

Chương 206: Bị bắt ở rể

Ở một bìa rừng cách Độc Mộc không xa.

- Thế nào rồi?

- Mất dấu.

Người hỏi là Thạch Sơn, Nguyệt Dung chỉ nhìn theo vài dấu vết lạnh lùng đáp.

Từ tối qua vị nữ hiệp và sư huynh kia đột ngột biến mất, Nguyệt Dung và Thạch Sơn đã để tâm ngay. Trong lúc Lăng Phong bị nhốt vào kho củi, cả hai người đã âm thầm theo dấu vết ra tận đây. Nguyệt Dung nghi ngờ bọn họ là thế lực phản loạn nào đó, chỉ là nhất thời chưa thể khẳng định là phe nào.

Đại Tống rộng lớn, thế lực chống đối triều đình nhiều không đếm xuể, nhất là vùng Hà Bắc Hà Đông này. Mâu thuẫn bên trong Đại Tống có rất nhiều, có vương hầu không phục giống Yên Vương, các giáo phái bí ẩn, cũng có tàn dư triều đại cũ thời Ngũ Đại Thập Quốc, thậm chí từ tận triều Minh. Đó là chưa kể dân chúng bất mãn, hoặc các dân tộc lân bang gây rối.

Thạch Sơn vừa định hỏi câu gì đó, Nguyệt Dung đã xoay lưng cảnh giác nói:

- Không xong, chúng ta bị phát hiện.

Thạch Sơn hơi hụt hẫng, gã không hề phát hiện ra.

Thạch Sơn càng lúc càng thấy Nguyệt Dung kỳ quái, nàng ta trước đây tuy cũng khá lạnh, nhưng không như bây giờ, càng lúc càng khó tiếp xúc. Trọng yếu là, trước đây Nguyệt Dung dù giỏi về phân tích theo dõi, nhưng về phản ứng cũng không đến mức nhạy cảm như bây giờ.

Bỗng có tiếng ai đó cười nói từ một góc gần đó:

- Hai vị đi theo chúng ta, chắc đã mệt rồi?

Thạch Sơn vội rút côn đứng chắn trước mặt Nguyệt Dung, nhìn chằm chằm về trước. Hai người kia chính là cặp huynh muội bọn họ theo dõi, lúc này cô gái kia đã không còn trang phục màu hồng đẹp mắt như trước, mà một thân đồ nhẹ bó sát, đường cong hiện rõ.

Có điều, Thạch Sơn Nguyệt Dung là mật thám cấp cao, truy tung trong âm thầm là tuyệt kỹ, hai người này thế mà lại nhận ra sớm như vậy?

Nguyệt Dung là tổ trưởng Ưng tổ, điểm kinh nghiệm ứng phó vẫn có, vẻ mặt bất ngờ nhanh ý nói:

- Thì ra là các ngươi sao?

Nói rồi Nguyệt Dung lách sang một bên, tỏ vẻ không cần Thạch Sơn bảo hộ, nói nhỏ nhưng lại vừa đủ để đối phương nghe:

- Bọn họ không có địch ý, không cần làm căng.

Thạch Sơn định hỏi lại, nhưng nhận ra Nguyệt Dung nhắc nhở, gã đành nhịn xuống.

Nữ nhân che mặt hỏi:

- Các ngươi vì sao theo dõi chúng ta?

- Vừa rồi trong gia trang có phỉ tặc, bọn ta phát hiện hai người các ngươi hành sự kỳ quái bỏ đi, cho nên nghi ngờ đi theo.

Nữ hiệp nọ rút cục hòa hoãn. Nhưng tên sư huynh thì không dễ bị lừa vậy, trầm giọng với nữ hiệp nọ:

- Sư muội, hay là để ta...

Ý tứ của tên sư huynh, chính là diệt khẩu.

Chỉ là vị nữ hiệp lại nói:

- Không cần, bọn họ là bằng hữu của hắn.

Tên sư huynh hừ lạnh, nghe đến tên chết tiệt kia, gã lại càng muốn ra tay. Gã hạ giọng:

- Ta chỉ sợ bọn họ chính là mật thám triều đình, đang nói dối. Nếu đúng vậy, không thể để họ đi được. Còn tên kia, ta chỉ e hắn cũng là...

Nữ hiệp nọ lắc đầu nhỏ giọng:

- Chắc không đâu. Tên kia muội biết mà, hắn chỉ là một thương nhân vụng về thôi.

Không chờ sư huynh phản bác, nữ hiệp nọ đã nói:

- Nể mặt tên kia, ta không làm khó các ngươi. Cũng đừng theo đuôi nữa, bằng không chúng ta sẽ không khách khí.

Nói rồi quay lưng đi.

...

Lúc này ở Triều gia trang.

Tin tức đại tiểu thư sắp gả người đã lan đi rất nhanh. Trong đó có không ít lời phi ngôn phi ngữ nói tân cô gia là hái hoa đại đạo, hành sự hỏng bị ép phải ở rể. Lại có người nói cô gia là một vị công tử gia cảnh xuống dốc, lúc nhỏ đã mê luyến đại tiểu thư, cho nên cam tâm khuất thân ở rể. Cũng có người nói cô gia chính là một tên thư sinh nhà chỉ có bốn bức tường gì đó.

Lời đồn đãi chuyện nhảm nhí nhất thời toàn bộ trào ra, làm cho người ta căn bản không rõ rốt cuộc cái nào là thật.

Nhưng có một chuyện bọn họ đều cộng đồng khẳng định, đó là chuyện ở rể.

Cổ đại, làm thằng đàn ông mà bị bắt ở rể, thì là loại kém nhược nhất. Đại khái là thứ ăn nhờ ở đậu, xem mặt nhà vợ mà sống, liền ngay cả sinh con không chừng cũng không được mang họ mình. Ngôi phò mã chính là một loại ở rể cấp cao, chẳng qua tốt xấu cũng lấy được công chúa, đỡ nhục hơn chút.

Trong sảnh đường, Triều Lam đang dạy dỗ kẻ sắp "ở rể" nào đó:

- Triều gia trang của ta, ở 5 trấn 10 thôn quanh đây cũng coi như danh thượng hào môn. Ngươi ở rể nhà ta, chính là phúc phận của ngươi.

Tên nào đó yếu ớt phản kháng:

- Triều thí chủ, tại hạ phận mỏng, thực không dám nhận cái phúc này...

- Câm, nghe ta nói xong.

Triều Lam lại nghiêm trọng:

- Ta chỉ có một đứa em gái này, nàng ta thông minh ôn nhu hiền lành dịu dàng đảm đang...

- Khụ khụ khụ.

- Hừm, ho cái gì mà ho. Ta cũng không khoa trương, ngươi không tin thì nghe một chút là biết. Ta ra ngoài lo việc, nội tình trong nhà đều là một tay nàng quản.

Lăng Phong liền chộp lấy câu này nói ngay:

- Quý tiểu thư hoàn mỹ như vậy, tại hạ thô bỉ nào dám trèo cao?

- Ngươi không dám trèo cũng không sao, ta trói ngươi kéo lên.

Lăng Phong mặt đen thui.

Triều Lam lại thở dài:

- Chỉ tiếc, năm trước lại xảy ra một hồi biến cố kia, làm cho nó bị hủy mất dung nhan, suốt ngày nghẹn trong phòng không thiết gặp ai. Hừm, đám tôn tử đáng hận kia, ta nhất định sẽ diệt cả nhà.

"Từ từ nha, bị hủy dung?"

Lăng Phong bừng tỉnh đại ngộ, rút cục hiểu ra.

Bởi mới nói trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí? Khó trách phản ứng của đám gia nhân đêm đó cổ quái như vậy.

Không ai thèm lấy, cho nên mới gấp gấp rút rút tống sang cho Phong ca.

Nói đùa gì vậy?

Tương lai xã hội nam nhiều nữ ít, đàn ông dư thừa không lấy nổi vợ, cho nên có nhiều anh em vì đến bước đường cùng, đành phải ủy khuất lấy vợ xấu chút. Thôi thì đêm về tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh, cứ cắm bừa vào đều thế cả.

Nhưng bây giờ là thời đại nào? Cổ đại nha...

Chờ chút, cổ đại thì nữ nhân lại càng xấu.

Bỏ đi, trọng yếu là Phong ca lại là ai? Thùng rác sao? Vượt 800 năm xa xôi đến đây, làm thế nào lại cứ hoang đường mà lấy một cô vợ bị hủy dung? Được rồi, nói trắng ra thế lại bảo Phong ca là loại háo sắc. Khụ, mặc dù đúng là Phong ca háo sắc thật.

Nhưng dù nói tình yêu, thì với vị cô nương này hắn cũng đâu có đâu?

Cho nên, không thể lấy được.

- Triều đại hiệp, chuyện của tiểu thư, tại hạ cũng thấy rất bất bình. Nhưng mà, tại hạ quả thật không cố ý đột nhập làm chuyện xấu, mà là bị mộng du đi nhầm. Hơn nữa, cũng chưa xảy ra chuyện gì cả...

- Câm! Còn giảo biện? Ngươi không phải nói có làm có chịu sao? Có còn là một nam nhân không? Ngươi nửa đêm có ý đồ xấu với em gái ta, cho dù mộng du thì cũng là mộng có ý đồ. Bây giờ xong việc thì đòi phủi mông? Triều mỗ không giết ngươi đã là tốt lắm. Nếu không phải vì em gái ta cũng đồng ý, ngươi nghĩ ta có thể gả em gái cho ngươi sao? Nằm mơ.

Lăng Phong cười khổ, hắn đúng là thấy như đang mơ.

Có điều, vị tiểu thư kia sao lại ngầm đồng ý? Phong ca đã kịp tỏa ra bá khí đạo thơ tỏ tình cái gì đâu.

Hay là đêm đó đứng lên, để lộ ra thân hình hoàn mỹ, khiến nàng ấy xiêu lòng m* rồi.

Dám lắm, bằng không thật chẳng có cách giải thích nào khác.

Ài, bởi vậy đã tự dặn lòng bao lần. Thân thể quá tuyệt mỹ phải biết che dấu cẩn thận. Xem xem đi, mới chỉ lộ có một lần, lại còn trong đêm tối đấy, đã bị ép phải cưới ngay. Cái này phải làm sao mới phải.

...

Chỉ nửa ngày sau.

Không khí ở Triều gia trang đã nhộn nhịp hẳn lên, gia nhân bận rộn ra vào.

Đình viện không hẳn quá lớn, được cái một góc trồng rất nhiều hoa, đủ loại màu sắc kiểu dáng, khiến hôn lễ tràn ngập mùi hoa tươi. Trên từng cửa phòng đều dán giấy hồng chử "Hỉ", trên cao treo đầy đèn lồng đỏ thẩm.

Cũng phải khen ngợi Triều gia xứng danh đại trang viện. Chưa đến một ngày mà bao nhiêu thứ cần chuẩn bị cho hôn lễ đều hoàn tất cả, khiến người ta không khỏi ngã mũ sợ hãi. Nói không chừng Triều Lam đã chuẩn bị sẵn từ bao năm nay, chỉ chờ thằng xấu số nào rơi vào bẫy là y liền đem ra bày biện ngay và luôn.

Triều Lam không gióng trống khua chiêng gì, cắt giảm hết mọi thủ tục, ngay cả nạp thải vấn danh nạp cát nạp tệ gì đó đều bỏ qua, đùng một cái làm luôn từ đoạn rước dâu. Kết hợp với màn "nửa đêm bắt gian" hôm trước ít nhiều đã bị lọt ra, người xem không khỏi đoán già đoán non, phải chăng tân lang tân nương đã lỡ đóng đinh, không cưới sớm không xong?

Lăng Phong được thả ra khỏi sảnh, nhìn cảnh đèn hoa không khỏi vuốt mũi cười khổ.

Tần Quyền cười tươi như hoa tiến lại:

- Tứ ca, chúc mừng chúc mừng.

Tần Quyền cũng đoán ra Lăng Phong đang chờ thời cơ bỏ chạy, nhưng trong lòng lại trông cho Tứ ca cưới giả thành thật mới tốt. Tứ ca mà bị buộc vào tròng, từ nay Quyền đệ tung hoành thiên hạ không sợ bị Tứ ca cuỗm mất mỹ nữ.

Lăng Phong sẵng giọng:

- Chúc cái đầu ngươi. Mấy người Nguyệt Dung đâu?

- Đã đi, nghe nói có nhiệm vụ gì đó.

- Vậy chứ các ngươi nán ở lại làm gì?

Vừa nói vừa nháy mắt liên tục. Chỉ là thằng nhãi Quyền kia lại vờ không thấy, nửa đùa nửa thật nói:

- Tứ ca cưới vợ nha, không có đại diện nhà trai sao được?

- A-di-đà Phật, đều là duyên phận.

Ngay cả Lăng Hổ cũng gật gù tán thành.

Chỉ có Tạ Phi Yến ngơ ngác, trong mắt hiện vẻ vô định. Cô bé hiện tại giống một con búp bê vô cảm, khuôn mặt không biểu hiện bất kỳ tình cảm nào, chỉ có đôi mắt chớp chớp nhìn Lăng Phong như muốn tìm tòi gì đó từ ký ức.

Lăng Phong liếc dài, ho khan nói:

- Hừm, các ngươi...

Hắn vừa định nhỏ giọng nói kế hoạch bỏ chạy của mình, còn chưa kịp mở miệng đã có vài tên gia đinh tiến lại:

- Cô gia, giờ lành sắp đến rồi, mời ngài quay về...

Lăng Phong đành nháy mắt cho Tần Quyền Lăng Hổ, ý tứ chuẩn bị chia nhau chuồn đi, tiện đem cả Phi Yến theo. Hy vọng hai thằng đệ kia hiểu ý.