Chương 210: Ta quên chứ đâu có ngu
Phiếm Hoàng là một vùng bằng phẳng do phù sa Hoàng Hà bồi mà thành, xem như biên giới tự nhiên giữa hai đạo Hà Đông Hà Bắc. Chỉ tiếc vì chiến tranh xảy ra liên miên, cho nên đất đai tuy màu mỡ, lại không có nổi thành trì lớn nào.
Lúc này, trên một quan đạo hoang vắng đang có một cảnh tượng khá kỳ quái.
Một vận động viên marathon, Lăng Phong.
Lăng Phong chưa bao giờ chạy thục mạng cỡ này. Nào Hoạt Bất Lưu Thủ, Đoạt Hồn Quyết, Kiện Bộ Công, chạy nước rút, chạy vượt rào, chạy tiếp sức, có bao nhiêu bản lĩnh để chạy hắn đều đã đem ra dùng hết. Thật con m* nó như thể thi đấu ba môn phối hợp.
Đám Độc Mộc kia quả nhiên trượng nghĩa, đuổi người thì làm màu cho có là được, nhắm không đuổi được thì bỏ đi. Ai đời bám riết không tha, khối kẻ không biết móc đâu ra cả ngựa. Ban đầu là thể dục thể thao trên tinh thần hữu nghị, đại khái tân lang lặn lội từ xa đến mấy huynh đệ trong làng tổ chức giao lưu đón tiếp. Về sau chuyển thành đuổi giết thật sự, khiến Lăng Phong từ chạy bộ chuyển sang chạy trối chết.
Đang không biết dừng chân ở đâu, Lăng Phong bị một giọng già nua ngay bên tai hù cho suýt chúi mũi xuống đất.
- Tiểu tử, ngươi chạy sao không báo lão ca một tiếng?
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái đầu già khọm cười hề hề ngay cạnh.
- Ngươi... Kiếp trước chúng ta có thù oán sao, lúc nào cũng bám lấy ta?
- Hêhê, cũng chưa biết chừng là có thù thật.
Lăng Phong mới chả hơi đâu quan tâm, tiếp tục chạy.
Thêm một lúc, đoán lão điên biệt hiệu "Tàn Dương" kia tuổi già sức yếu, chắc hẳn đã bị cắt đuôi. Lăng Phong liền giảm tốc. Vừa thở ra lấy hơi hắn lại nghe cái giọng già kia vang lên lần hai:
- Tiểu tử, muốn nói chút chuyện xưa không?
- Không!
Lăng Phong không thèm nhìn sẳng giọng. Chỉ là lão điên vẫn cứ bám lấy:
- Tiểu nha đầu tóc ngắn kia là do ngươi cứu sao?
-...
- Tiểu nữu vô cảm kia cũng do ngươi cứu?
-...
Lăng Phong vờ mắt điếc tai ngơ không đáp. Có điều, lão này nói "tiểu nữu vô cảm" là đang nói ai?
Nguyệt Dung?
Lại nghe Cố lão cảm thán một mình:
- Mà thực ra lão ca cũng do ngươi cứu...
Lăng Phong nhịn không nổi nữa, phiền phức chửi:
- Lão già, ngươi nếu đã biết bản thân mang ơn ta, thì làm ơn ngậm miệng vào chút.
- Vừa rồi ngươi dùng thần lực thăm dò tân nương?
- Phải thì sao?
Lão già này có thần lực, thậm chí còn khủng hơn cả hắn, đoán ra cũng không lạ.
Chỉ nghe Cố lão điên cười hỏi:
- Dung nhan nàng ta rất khủng khiếp, đúng không?
Lăng Phong miễn cưỡng gật đầu, nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Lúc đó hắn đã tưởng tượng ra đủ loại tình huống. Dù sao xem phim kinh dị cũng không ít, một người bị bỏng cho dù có kinh khủng đến mấy cũng không thể bằng mấy con zombie. Thế nhưng...
Đằng sau mạng che mặt kia là một "nữ vương zombie", đen đen nhúc nhích gớm ghiếc, không thể diễn tả bằng câu chữ, nói chung hoàn toàn không phải mặt người. Nó còn mang một thứ "gì đó" chấn nhiếp Lăng Phong.
Thật không rõ đám cháy kia đốt kiểu gì, nữ nhân này nếu cứ cố rước về nhà, chỉ e ngay đêm động phòng vừa cởi đồ ra tân lang đã bị hù chết.
Lăng Phong chưa kịp cảm thán, Cố lão đã cười nói:
- Kia cũng không phải khuôn mặt thật đâu, nàng ta dùng thần lực để chào ngươi thôi.
- Chào... chào ta?
Cố lão cười quỷ dị chuyển đề tài:
- Cái hôn lễ kia, đối với ngươi trăm lợi không hại, việc gì phải trốn? Nàng ta khuôn mặt dù bị hủy, nhưng với dáng người phong mãn như kia. Chậc chậc chậc, nhất là cái mông a, vừa căng vừa tròn, lão ca nhớ lại mà... Chậc chậc.
Lăng Phong trợn mắt, không khỏi bái phục lão già này. Đúng là không hổ "già bất tử", người quỷ đều muốn ăn.
Có điều ngẫm lại lời lão, Lăng Phong cũng thấy có lý.
Đúng vậy. Vị tiểu thư kia tuy nói bị "hủy dung", nhưng nếu nhìn vào dáng người, tuyệt đối có thể xem là hotgirl. Ở cái chốn khỉ ho cò gáy như Độc Mộc, đều là xú nữ cả, nói câu xin lỗi thực ra so với bị hủy dung cũng không hơn mấy. Dáng đẹp như Triều tiểu thư, không thể nào không ai chịu lấy được.
Lăng Phong dần hiểu ra gì đó:
- Nói như vậy, nàng ta dùng thần lực để khống chế tâm lý người khác sao? Xem ra cũng rất dư thừa nha.
- Tiểu tử, thần lực của ngươi cũng không ít đâu. Quan trọng là tuyệt kỹ... Mà bỏ đi.
- Nhưng vì sao phải làm vậy?
Một cô gái nếu có bản lĩnh như vậy, nàng ta nên làm ngược lại mới phải, dùng thần lực khiến người khác nghĩ mình là mỹ nữ gì đó. Đằng này khuôn mặt thật có khả năng đã bị hủy, không cần dùng thần lực người khác cũng đã tránh xa, nàng ta còn làm cho nó thêm đáng sợ hơn.
Cố lão điên ra vẻ kỳ bí, nheo mắt nói:
- Cái này ngươi phải hiểu mới phải.
Lăng Phong liên hệ đến mình năm xưa, nghĩ ra gì đó nói:
- Nàng ta muốn giấu thân phận?
- Chính xác. Nàng ta không phải cô nương họ Triều kia nữa, người thật đã chết.
Ra vậy, hóa ra là đồng liêu, đoạt xá trọng sinh.
Lăng Phong lại ngẫm nghĩ.
Lão điên này nói mình sống cùng thời Chu Xán 600 năm trước. Ban đầu Lăng Phong không tin. Nhưng nghĩ lại, mình có thể đến từ 800 năm sau, người ta cũng có thể đến từ 600 năm trước thôi. Không nên lúc nào cũng nghĩ chỉ có mình là đặc biệt nhất.
Có điều, lúc gặp hắn lão ta lại không biết Chu Xán đã chết 600 năm. Nói vậy tức là lão đã biến mất trong thời gian này, nên không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Đầu thai? Hay trường sinh?
Lăng Phong tạm không tin trường sinh, nhưng hắn tin đầu thai, vì hắn chính là một trường hợp đầu thai như vậy. Điều này cũng sẽ lý giải luôn vì sao lão ta xem mình là người quen.
Hắn liền hỏi:
- Ngươi quen nàng ta?
- Có thể gọi là quen.
- Nói vậy, ngươi từng đi qua âm phủ?
Đến lượt Cố lão ngạc nhiên:
- Cái gì âm phủ?
- Không phải lão và ta đều là ma quỷ đầu thai sao? Không qua âm phủ sao đầu thai?
- Đầu thai gì? Ma quỷ gì? Chúng ta là tướng hồn.
Tướng hồn?
Là đồ chơi gì?
Lăng Phong chợt nhớ tới những lần gặp Công Tôn Thắng, tên đạo sĩ điên kia đã nói nhiều câu lúc đó Lăng Phong cho là "vớ vẩn", nhưng bây giờ kết nối lại...
- Ý lão là, ta thuộc 108 người Thiên Cương Địa Sát gì kia?
- Lão ca ngươi giới thiệu hôm nọ rồi đấy thôi, ta thuộc Địa Sát. Nhưng còn ngươi có phải không, thì lão ca không biết. Ít nhất thì trong những người ta quen, không có ai là Hàn Phong.
Lăng Phong bỗng thấy dần sáng tỏ.
Chỉ là hắn là xuyên không từ tương lai về cơ mà? Còn lão già này chắc chắn không phải xuyên không. Nói như vậy, bản thân hắn có đến... 2 bí mật?
Lăng Phong cũng không nói điều này ra, chỉ hỏi:
- Vậy Thiên Cương Địa Sát rút cục là chuyện gì?
- Vì sao lão ca phải nói cho ngươi? Nói cho ngươi biết luôn. vốn dĩ lão ca muốn diệt luôn ngươi. Nhưng giờ lão ca đổi ý rồi, ngươi đã không biết gì như vậy, thì lão ca sẽ lợi dụng ngươi, hahaha...
Lăng Phong trợn mắt há mồm.
Có kiểu nói chuyện tổn hại như vậy sao?
- Có điều, ngươi quên nguyên hồn của mình cũng được đi. Nhưng lại quên luôn cả công pháp sao?
- Lão biết công pháp của ta?
- Ngươi tin ta? - Cố lão mặt già giảo hoạt.
Lăng Phong đành bĩu môi. Thôi vậy, đúng là không thể quá tin lão già này.
Cố lão lại tặc lưỡi:
- Nếu ngươi nhớ ra nguyên hồn của mình là gì, lão ca có khi sẽ đoán ra được công pháp của ngươi. Có điều nếu ngươi mà nhớ ra mình là ai thì cũng chẳng cần lão ca nói nữa.
Đây không biết đã là lần thứ mấy trong ngày, Lăng Phong nghe đến 2 chữ "nguyên hồn" từ lão già này.
Rút cục là vật gì?
Lăng Phong thực ra cũng xác định được vấn đề ở đâu.
Thần lực của hắn từ đâu mà có? Tâm pháp hắn từ đâu mà có? Có lẽ nào chính là cái nguyên hồn này mà ra. Theo ý tứ của lão già này, thì trường hợp như hắn không ít, và người khác đều nhớ ra nguyên hồn của mình.
Nhưng vì sao hắn lại chẳng nhớ gì cả?
Cố lão lại nói:
- Có điều ngươi mà cứ mờ mịt thế này, sau này rất mệt mỏi đấy.
Lăng Phong bị một câu nói trúng tâm sự.
Đúng vậy, lâu nay "mờ mịt" chính là điều mà hắn buồn bực nhất.
Lăng Phong cũng biết trên người mình có vài thứ đồ chơi cổ quái, xem chừng chính là "khuyến mãi" mà đầu trâu mặt ngựa ném vào người hắn, còn lão già này thì gọi đó là "nguyên hồn". Nhưng dù là gì, hắn đều mù mù mờ mờ. Cứ phải sống chết một lần mới nhớ ra một chút.
Chiếu theo tốc độ rùa bò này, Phong ca có lẽ phải bị đâm khoảng chục lần nữa may ra mới nhớ đầy đủ, mà còn không chắc là còn nguyên hay không. Này con m* nó thành truyện ngược rồi. Người ta đều là ngay tập 1 đã nhớ ra mình là Hồng Hoang Đại Đế, sau đó giả trư ăn thịt hổ, đi thu thập tài sản vài triệu năm trước, càn đến đâu sảng đến đó.
Cố lão bỗng đưa ra đề nghị:
- Dù sao cũng là đồng loại, có muốn lão ca chỉ cho vài món nhập môn xài chơi không?
- Không phải nói lão sẽ lợi dụng ta sao?
Cố lão điên sảng khoái cười nói:
- Đương nhiên lão ca vẫn sẽ lợi dụng ngươi. Nhưng thay vì nghĩ cách để lợi dụng trong tối, cá nhân ta lại thích lợi dụng ngoài sáng hơn. Bắt người khác làm trâu ngựa cho mình một cách tình nguyện và ấm ức, hahả.
Lăng Phong mặt đen thui.
Không thể không nói, phong cách lão già này có điểm giống hắn. Không lẽ về già hắn sẽ như lão? Bỏ đi, vừa nghĩ đã thấy ghét bản thân.
Lại nghe Cố lão nói:
- Nếu ngươi đồng ý, lão ca sẽ lấy giúp ngươi 1 món công pháp tàm tạm, chắc chắn hợp với ngươi. Đổi lại, ngươi phải bán mạng cho lão ca một lần. Thế nào?
- Xem hàng trước cái đã.
- Bán mạng trước giao hàng sau.
- Éo! Ta quên chứ đâu có ngu.
Cố lão nghiêm túc hơn chút:
- Tiểu tử, đi lại giang hồ chính là đánh bạc mạng sống. Ngươi nếu trông chờ vào kỳ ngộ, an ổn một chỗ thì không có cửa đâu. May cho ngươi gặp lão ca đấy, chứ nếu gặp người khác, ngươi đã hội phi yên diệt luôn còn ở đó mà mặc cả.
Lăng Phong tuy hờ hững, nhưng cũng biết lão này nói không sai. Công pháp là phải tự mình khổ cực giành lấy. Nào có dễ dàng nói bừa 2 3 câu là có.
Chẳng qua cũng không thể quá tin người, nhất là loại già mà hư này, Lăng Phong nói:
- Nói chung ta thà chết cũng không giao dịch lỗ.
- Bỏ đi. Lão ca sẽ đưa cho ngươi một nửa, ngươi xong việc lại đưa nốt nửa còn lại.
- Vậy còn được.
Chỉ là, đợi thêm một lúc vẫn không hề thấy lão già này rút ra "hàng họ" nào, Lăng Phong hỏi lại câu vừa lúc:
- Hàng đâu?
Cố lão điên tỉnh queo:
- Tạm thời không có ở đây.
- Chứ ở đâu?
- Có lẽ là đâu đó gần đây thôi.
Lăng Phong trợn mắt, buồn chán chửi:
- Thế mà còn nói rõ lắm. Phí cả thời gian!