Chương 211: Gặp lại Đại Đao
Chỗ này là một nhánh sông nhỏ phía đông bình nguyên Phiếm Hoàng.
Cạnh một cầu tàu nhỏ, đang có một chiếc tàu khách neo lại, thoạt nhìn có chút cũ kỹ.
- Thu dây, khai thuyền!
Chủ thuyền họ Trần dẫn theo vài tên thuyền phu chậm rãi đi tới mũi tàu. Y chắp tay vái thủy thần vài vái, ném vài đồng xu xuống nước, có lẽ là một loại quy củ. Trên boong còn có vài gã thuyền phu tráng kiện đang khuân vác hàng hóa, một gã khác đang kéo dây muốn nhổ neo lên đường.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị khởi hành, bỗng có tiếng ai đó ngăn lại:
- Từ từ, chờ đã!
Đám thuyền viên nhìn lại, thấy trên cầu tàu có hai người vừa tới, một già một trẻ dáng vẻ cổ quái. Đặc biệt là tên thanh niên, hắn ta cứ giơ một tay ra trước vẫy vẫy, thật không hiểu muốn làm trò gì.
Hai ngày qua, Lăng Phong cùng Cố lão đi một mạch về phía tây. Lăng Phong tuy muốn chờ Tần Quyền, nhưng cố ý dừng hẳn một ngày vẫn không thấy thằng kia đâu. Tần Quyền Lăng Hổ đều là những kẻ độc lập. Tình thế cấp bách, Lăng Phong cũng không phải người thích dựa dẫm kẻ khác, đành tự mình bôn ba, hy vọng sớm gặp lại họ đâu đó.
Cái hôn lễ nhảm nhí kia không đáng lo, nhưng lệnh truy nã của Triệu Hanh khắp Hà Bắc mới là chuyện lớn. Suốt hai ngày, ghé vào bất kỳ thôn trấn nào, Lăng Phong cũng thấy hình vẽ của mình treo chình ình ở bảng cáo thị, giá trị hiện kim còn không thấp. Cố lão điên được dịp đùa cợt, nói cái gì quả nhiên tuổi trẻ tài cao, khen Phong ca có phong phạm của Cố lão ca ngày trước, còn hứa hẹn dạy cho hắn vài tuyệt chiêu giết người cướp của, khiến Lăng Phong dở khóc dở cười.
Có điều cũng không sao, chỉ cần ra khỏi Hà Bắc sang Hà Đông là ổn. Con sông này chính là ranh giới cuối cùng.
Hai người chạy đến bến tàu, vừa may gặp con tàu này rời bến. Trời đã sắp tối, xem chừng đây này là chuyến cuối cùng. Thái Nguyên là thủ phủ Hà Đông, qua được Thái Nguyên là có thể thuê xe ngựa theo đường lớn ung dung về Trường An.
Tên chủ thuyền tuy đoán ra phân nửa vẫn cố ý hỏi:
- Các ngươi vẫy chuyện gì?
- Chúng ta muốn đi Thái Nguyên, có thể để chúng ta lên không?
- Đã đầy khách rồi, chờ sáng mai đi.
- Bọn ta mang theo tiền, thương lượng chút đi.
Một tên thuyền phu bề ngoài tráng kiện, nhìn nhìn một lát, âm thanh thô thiển nói:
- Một tên ăn mày thêm một lão già sắp chết, ở đâu ra tiền mà đòi thương lượng?
Nói rồi tên nọ cùng cả đám thuyền phu cười không ngừng.
Lăng Phong liếc mắt nhìn Cố lão, chỉ thấy lão bộ dáng không đi cũng không sao cả. Hắn cũng không thèm cò cưa với mấy tên thuyền phu thêm, lấy đà rồi Hoạt Bất Lưu Thủ một cái từ cầu gỗ nhảy tót lên mũi tàu.
Cả đám thuyền phu đang há miệng cười cứ thế há mồm không thể phát ra tiếng. Tên ăn mày kia trẻ trung nhảy xa còn hiểu được, nhưng không ngờ lão già "sắp chết" kia còn khủng hơn, ngay cả nhảy lên thuyền như thế nào chúng cũng không thấy rõ.
Tên thuyền phu vừa rồi cất tiếng bừng tỉnh đầu tiên, mắng lớn:
- Các ngươi muốn làm gì? Muốn đi tìm chết?
Lăng Phong buồn chán không thèm nhiều lời, chuẩn bị tư thế ra tay. Hắn tuy chưa hồi phục đủ 10 phần, nhưng cái đám tiểu lâu la chưa gì đã mở mồm khinh người này vẫn chẳng đáng là gì. Đánh cho chúng biết điều rồi tính sau.
Có điều còn chưa kịp vung tay đã có tiếng hừ lạnh của ai đó:
- Chỉ có hai người thôi, mau mau khởi hành, đừng gây sự làm chậm trễ chuyện của ta.
Chỉ thấy một gã mặc áo quần cứng cáp từ trong khoang đi ra. Người này đứng ngược ánh sáng, Lăng Phong không nhìn rõ ràng. Đại khái thân hình tráng kiện, lưng hùm vai gấu, mặt vuông trán thô gì đó.
Tên thuyền phu giọng điệu khác hẳn:
- Khách quan, chúng nhìn như ăn mày, từ đây đến Thái Nguyên mất cả mấy ngày, tiền đi lại làm sao trả nổi?
Hán tử kia sẳng giọng:
- Hắn không trả được, ta trả cho hắn, thế nào?
Đám thuyền phu nhìn nhau, Trần Chủ thuyền lúc này mới đứng ra hòa giải:
- Khách quan đây đã nói vậy, các ngươi còn đứng đó làm gì?
Tên thuyền phu khó chịu đi ngang vẫn không quên trừng mắt Lăng Phong, cười lạnh nói:
- Có người trả tiền cho ngươi, đừng tưởng đã là may mắn, mấy ngay này không có tiền ăn, để xem ngươi sống đến được Thái Nguyên hay không?
Lăng Phong sờ sờ đầu cười cười. Hắn rõ ràng đã nói mình có tiền, đám này nhất quyết không tin. Không tin thì thôi, còn thái độ như kẻ thù gặp nhau. Đáng ra, cùng là người nghèo kiếm ăn từng miếng, phải thông cảm cho nhau mới phải.
Lăng Phong chắp tay với hán tử kia tỏ ý đa tạ. Chỉ là người trung niên kia không tỏ thái độ gì nhiều, cứ thế xoay lưng chui vào trong. Trong sát na gã biến mất, Lăng Phong đột nhiên thấy người này có nét gì đó quen thuộc.
Cố lão điên lúc này mới thò đâu qua, giơ ngón cái khen:
- Tiểu huynh đệ, rộng lượng đấy. Ngươi nếu ra tay đánh chúng ngay tại chỗ, vậy không xứng lão tổ tông đi cùng.
- Lão già ngươi chẳng phải vừa rồi xắn tay chuẩn bị đánh sao?
- Nói nhảm, lão tổ tông sống mấy trăm năm, đám kia cũng như cháu chắt ta, đánh với chúng còn gì thể diện.
Lăng Phong làm bộ nôn ra, tựa vào lan can hóng gió.
Chẳng ngờ, Cố lão điên lại nói tiếp:
- Có điều, đợi đêm đến, trói chúng lại ném hết xuống sông. Riêng chuyện lái tàu, lão tổ tông còn giỏi hơn chúng, cũng không cần đám vô tích sự kia.
Lăng Phong ngả ngửa, suýt nữa rơi thẳng xuống nước.
Cố lão nhớ ra cái gì, hỏi:
- Mà ngươi có tiền thật sao? Sao trên đường không thấy ngươi đem ra dùng.
Lăng Phong thản nhiên:
- Không có.
- Không có?
Cố lão mặt già ngẩn ra, xong xuôi ngẩng đầu cười hahả.
Hai người hóng gió một lúc mới chui vào khoang. Bên trong chia thành ba gian, gian ngoài đã chật ních người. Lăng Phong đảo mắt nhưng không tìm thấy hán tử vừa rồi, có lẽ ở gian trong dành cho VIP.
Đám khách nhân vừa nhìn thấy Lăng Phong và Cố lão bộ dáng rách rưới, hầu hết đều nhăn mày khó chịu. Lăng Phong chỉ cười nhạt, thầm nghĩ các ngươi chê bai ta, nhưng bổn gia trị giá cả ngàn lượng bạc đấy. Hắn tìm đại một chỗ ngồi xuống.
Một canh giờ cứ thế tẻ nhạt trôi qua.
Phần lớn khách nhân đều đang ôm lấy xiêm y dựa lưng vào boong bắt đầu ngủ. Lăng Phong cũng ngả lưng ở một góc chợp mắt, bên cạnh hắn Cố lão đã ngáy o o.
Từ đợt khổ luyện trong rừng, Lăng Phong dần có thói quen ngủ rất ít. Có đôi khi hắn thực sự lo lắng chuyện này, khoa học chứng minh tuổi trẻ ngủ nghỉ không đủ sẽ ảnh hưởng tinh lực, sau này lấy vợ sẽ rất khổ tâm.
Lăng Phong cũng biết võ công mình đang chững lại. Lần trước trọng thương tuy khai mở được tâm cảnh, kỳ thực chỉ là tiến một bước về mặt nhận thức, không hề có ý nghĩa về mặt sức mạnh. Cái Lăng Phong cần, có lẽ là một tuyệt kỹ thực thụ, một "bí kíp".
Nói đến bí kíp, chẳng phải lão điên nói sẽ tìm cho Lăng Phong một quyển đó sao?
Lăng Phong vẫn chưa nghe chuyện Thập Đại Ác Nhân, nên không biết 20 năm trước trong giang hồ có một cao thủ ngoại hiệu Tàn Dương. Nhưng hắn cũng nhận ra được lão điên là cao thủ.
Lại nói, trong các kịch bản ăn khách, vào lúc nam chính bế tắc nhất, lập tức sẽ có một "lão thần tiên" hiện ra. Tỷ dụ tàn hồn trong không gian giới chỉ, hoặc là xác khô dưới vực sâu gì đó. Người này bề ngoài phải điên khùng một chút, tạo cảm giác kỳ nhân dị sĩ. Kỳ thực bên trong lại thật thà nhân hậu vô tư dễ dụ, về sau một lòng hy sinh giúp đỡ nam chính.
Theo truyền thống này, chẳng lẽ Cố lão điên chính là nhân vật đó?
Bỏ đi. Với cái số nhọ của Phong ca, chỉ e...
Đang lúc Lăng Phong suy nghĩ vẩn vơ, bỗng...
"Thụp thụp"
Có vài tiếng động lạ đâu đó bên ngoài.
Khoang thuyền chỉ có đèn dầu lờ mờ không nhìn rõ. Lăng Phong chậm rãi đứng lên, cẩn thận bước qua từng người đi ra ngoài.
...
Bên ngoài khoang tàu.
Ánh trăng chiếu lên mặt sông, sóng nước lăn tăn.
Lúc này, nhờ ánh trăng có thể thấy, từ phía đối diện con tàu đang một chiếc thuyền nhỏ áp lại gần. Loáng thoáng đứng trên đầu thuyền chừng chục người mặc đồ tối màu.
Trần chủ thuyền đã có mặt, gã dẫn hai ba tên thuyền phu bước cạnh đến mép thuyền, vừa nhìn cảnh kia đã rùng mình, cố nén căng thẳng chửi tục một câu:
- Má nó, xui xẻo...
- Chủ thuyền, sao vậy?
Vài người cũng đã thức dậy, tò mò dáo dác đi ra.
Trần chủ thuyền hít một hơi nói:
- Thổ phỉ...
Cũng không đợi khách đi tàu nói gì thêm, gã đã phân phó:
- Nhị Cẩu, Tam Cẩu, ra sau thu thập đồ vật...
Lăng Phong ló đầu ra, vừa kịp nghe đoạn đối thoại kia, liền biết đám này muốn chạy. Hắn liền hừ lạnh:
- Hừm, các ngươi cứ thế bỏ tàu sao?
Trần chủ thuyền vẫn nghĩ Lăng Phong là ăn mày, gã định phớt lờ bỏ đi, nhưng vừa ngước đầu đã gặp 5 6 cặp mắt khác đang trừng trừng, gã đành cố giải thích:
- Hừ, ta còn lạ gì. Đám thổ phỉ này cùng lắm chỉ cướp tài vật, tàu lớn bọn chúng sẽ không lấy. Muốn vận hành tàu lớn ở đây, phải có giấy thông hành của quan phủ. Chúng nếu tùy tiện lấy tàu, coi như tự mình làm mục tiêu cho quan quân tìm đánh.
Có ai đó nói:
- Trên tàu có vũ khí không? Đem ra phân chia cho mọi người đi.
- Đây là tàu chở khách, làm sao mà giấu vũ khí chứ?
Trần chủ thuyền run giọng chống chế. Chỉ là ai cũng nhận ra lời lão không thật.
Đây là vùng giáp ranh hai đạo, lại đang thời buổi loạn lạc, cả một cái tàu lớn không có vũ khí gì, nói ra có người tin mới lạ.
Nói lại, chiến tranh đang diễn ra, gì chứ riêng vũ khí và lương thực là hai món buôn lậu lời nhất. Đường thủy còn dễ lọt hơn cả đường bộ, Lăng Phong không tin đám này chỉ thật thà "chở khách" kiếm sống.
Bỗng có tiếng cười lạnh:
- Không lấy vũ khí ra cũng được. Vậy thì các ngươi cũng đừng hòng đi đâu, ở đó chờ chết luôn là vừa.
Giọng nói âm trầm hữu lực, làm cả đám thuyền phu đều không dám động.
Trần chủ thuyền nhìn trước nhìn sau, xem chừng biết khó lòng chạy một mình, gã đành hít một hơi vung tay nói:
- Nhị Cẩu, Tam Cẩu, đi lấy đao, liều mạng...
Lăng Phong quay lại nhìn kẻ vừa đe dọa, chỉ thấy một trung niên ở cửa khoang, trong tay y cầm một cây đao dài bọc lưỡi. Chính là người đã để hắn và Cố lão lên tàu lúc chiều.
Lần này thì Lăng Phong nhìn được khuôn mặt đối phương, thảo nào cứ thấy quen quen.
- Đao đại ca?
Hóa ra là Đại Đao, cận vệ bên cạnh Thành Bích phu nhân.