Chương 220: Tội mặc ngược trào lưu
Vừa rồi trên mặt đất Cố lão còn chưa kịp chỉ cửa vào, Đại Đao đã một đao chém xuống đất, mở ra một cái hố lớn, cũng là cửa xuống mật đạo này.
Khắp nơi một mảng đen ngòm, tuy đã có một tên đi đầu cầm đuốc dò đường, nhưng vẫn không thể nhìn rõ phía trước là gì. Cũng may thính lực và cảm giác của Lăng Phong vô cùng linh mẫn, chưa kể Cố lão điên còn khủng hơn hắn, chỉ cần có dị động có lẽ vẫn kịp thời phản ứng.
May mắn là mật đạo cũng không đến nỗi nhỏ hẹp, hai bên tường đất tỏa ra mùi ẩm mốc, mặt đất dưới chân trơn nhẵn, chứng tỏ có người đi lại từ khá lâu. Đi một đoạn tuy không thấy lỗ thoát khí, nhưng không đến nỗi khó thở, có thể cảm giác gió thổi ngược từ bên trong ra.
Truyền Âm tiêu tốn thần lực, không phải chuyện quá bí mật không cần dùng đến. Cố lão vừa đi vừa nói nhỏ:
- Bức tranh vừa rồi không phải bản đồ gì cả, mà chính là một loại bùa chú.
- Bùa chú? - Lăng Phong hiếu kỳ.
Trải qua một thời gian, Lăng Phong đã tin vào khí lực thần lực, xem ra là hai loại "năng lượng" trong cơ thể chưa được định nghĩa rõ, nhưng còn mấy thứ bùa chú thì hắn vẫn chưa tin lắm. Dị giới thì dị giới, đâu có ai nói rằng có thần lực thì chuyện bát quái thần tiên gì cũng có đâu.
Chỉ nghe Cố lão giải thích:
- Nó ngăn không cho ngươi dùng thần lực dò ra căn mật thất kia. Lão tổ tông phun trà lên đó, ngươi tưởng ta phun chơi sao? Tên cầm đao kia đã sớm phát hiện ra gì đó, vì vậy hắn mới không thèm xem tranh, một đao phá luôn cửa vào. Ngươi nên biết mấy loại mật đạo kiểu này, nếu không nắm chắc phá sai chỗ coi như vĩnh viễn khỏi vào nữa.
Giọng điệu lão giống như rất rành rõi chuyện "mật đạo".
Lăng Phong bỗng nhớ đến lần ở trại Kim, hắn đã đụng phải một thứ "cấm chế" tương tự. Đồng thời hắn cũng phải nhìn Đại Đao với ánh mắt khác, lâu nay cứ nghĩ Đao ca chỉ là phường "tứ chi phát triển, đầu óc teo tóp".
Bỗng có tiếng ai đó phàn nàn đằng trước:
- A Bá, ngươi m* nó đi nhanh lên, cứ dò từng bước như vậy, anh em phía sau vấp nhau cả chục lần rồi.
Tên A Bá kia họ Diêm, là tên cầm đuốc đi đầu, cũng là người quen của Lăng Phong. Hồi trước hai bên cùng làm hộ vệ Hoa phủ cho Thành Bích phu nhân, Diêm Bá chính là tên "cuồng loli", đặc biệt hâm mộ Văn Như Ý. Lần này đi giải cứu "thần tượng", anh Bá xung phong đầu tiên. Lúc trên miệng hố còn tuyên thệ cái gì "tiểu thư gặp nạn, Diêm Bá thề hy sinh tính mạng", thế quái nào vừa xuống đến nơi lại nhát như cáy.
Đi được vài bước, Diêm Bá khựng lại:
- Ấy, quên mất...
- Chuyện gì?
Đám đằng sau bị thắng gấp, kẹt cứng lại, buồn bực hỏi.
- Lúc chúng ta xuống, quên chưa khóa cửa mật đạo. Lỡ như có kẻ địch theo xuống, vậy chẳng phải "lưỡng đầu thọ địch" sao?
Diêm Bá làm bộ phân tích tình hình, nghe qua rất có lý. Chỉ là có ai đó mất kiên nhẫn cằn nhằn:
- Ngươi khỏi phải lo bò trắng răng, cửa bị phá nát rồi khóa thế chó nào được nữa, trừ phi lấp luôn.
- À, cũng phải. - Diêm Bá đành phải gật gù.
Chỉ là, chưa đầy năm bước chân lại có tiếng Diêm Bá tràn đầy lo lắng:
- Vẫn không ổn...
- Lại làm sao nữa?
Diêm Bá phân trần:
- Nách ta hay có mùi hôi, hôm nay ta lại chưa rửa qua. Chốc nữa tiểu thư ngửi thấy thì không tốt, để ta quay lại vậy.
Anh em che mặt ngán ngẩm.
Tên đồng bạn đi ngay sau quá bực bội, chửi luôn:
- Tiểu thư ở ngay phía trước, ngươi sợ chết thì lúc đầu sính anh hùng làm m* gì? Đưa đuốc đây.
Diêm Bá nghĩ đến cảnh tiểu thư cảm kích khi được cứu, cơ hội ngàn năm có một, khoa trương nói:
- Nói nhảm, ta không phải loại ham sống sợ chết, chết cũng không có gì, nhưng mà... có những người sống cũng như chết, có kẻ xem cái chết nặng tựa thái sơn, có kẻ lại nhẹ tựa lông hồng...
- Gì đây trời?
Anh em suýt chút trượt chân ngã lăn quay ra, anh Bá xem chừng sợ đến nói năng lung tung.
Nói rồi Diêm Bá lại hùng hổ đi ra trước, chưa bao nhiêu lại nghe giọng gã vang lên:
- Ấy, chờ chút, ở đây có chữ viết...
- Ghi cái gì?
Phân nửa đoàn người đều phớt lờ, nghĩ tám phần thằng nhát chết này lại bày trò câu giờ.
Chỉ nghe Diêm Bá tay sờ sờ đánh vần từng chỗ một:
- Xem nào, có ba chữ. Đừng... chạm... Hừm, sao khó đọc vậy, à... vào...
Lăng Phong đi phía sau, vừa nghe Bá ca đọc đến chữ "chạm" liền biết không xong, hoảng hồn hét lên:
- Tất cả nằm xuống.
"Viu viu"
Không rõ thứ gì bay ra, đều cắm phập vào bức tường đối diện.
Nguy hiểm qua đi, chỉ nghe tiếng chửi bới ầm ĩ:
- M* kiếp, đồ đầu bò, nó ghi rõ đừng chạm, ngươi còn chạm vào làm gì?
- Ai mà biết, biết không chừng là đòn "giương Đông kích Tây", chạm vào mở cửa khác ra thì sao?
- Già mồm át lẽ phải. Thôi thôi, đi ra sau, để ta dẫn đường.
Lăng Phong đến bó tay với mấy thằng này, thảo nào có câu "không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo". Mà cũng phải nói mấy thằng đồng đội này tuy ngu nhưng vận cũng tốt phết, bị ám khí cự ly gần thế mà vẫn chẳng có ai chết.
Phong ca vì sao không chịu xung phong đi trước?
Hắn đâu có ngu như vậy. Ở đây có cả đống nhân vật phụ, cứ để chúng đi trước. Các thánh xưa nay đều phán "anh hùng dễ chết nhảm", đại khái thiên hạ vô địch thủ đi nhậu trúng gió độc lăn ra chết, không thì về nhà ăn rau sống đau bụng chết. Phong ca rõ ràng là anh hùng, không thể vì chút sĩ diện với độc giả mà làm liều.
Lại nói, đã đi đánh nhau, phàm thằng nào lao lên đầu đều là tiểu tốt. Boss đại đều đứng sau, chờ cuối trận mới thi triển thần uy. Cũng chỉ có tiểu thuyết ngôn tình kiểu Tam Quốc mới cho tướng lao lên đầu solo, tướng thua quân cũng tan nát, dàn trận cũng như không.
Nhìn xem, liền ngay cả Đại Đao Quan Thắng, cháu mấy đời Quan Vũ cũng hiểu rõ đạo lý này, không biết chừng do tổ tiên đặc biệt dặn dò, nói gì Lăng Phong.
Đổi người cầm đuốc, đoàn người mới đi nhanh hơn chút.
Không khí căng thẳng, phía trước lại chẳng thấy gì, thời gian như bị kéo dài ra.
Đến một khúc ngoặt.
- Suỵt.
Lăng Phong đưa tay lên môi ra hiệu, sau đó đưa tay chỉ loạn xạ, lúc trước lúc sau lúc trái lúc phải. Đây là ký hiệu chuẩn quốc tế, đại khái có địch, đội trưởng phân phó nhiệm vụ. Ở Hắc kỳ đều đã được Phong ca phổ cập xong.
Chỉ tiếc, mấy anh em đây không được đào tạo bài bản, chả hiểu Phong ca nói gì, đều ngơ mắt ếch nhìn hắn. Phong ca toát mồ hôi.
Cũng may có Đại Đao, gã chẳng nói chẳng rằng, nhẹ nhàng vòng ra góc khuất.
"Soạt"
"Ặc"
Chưa đến vài giây một tên đồ đen bịt mặt bị Đại Đao đánh ngất, như xác chết kéo trở về.
Cố lão điên cau mày nói:
- Có lẽ bọn chúng đang chờ chúng ta đi vào. Đánh tỉnh hắn hỏi xem bên trong ra sao.
Lăng Phong gật đầu đồng ý, trò này hắn thích nhất.
Hắn ngồi xuống, lấy chính cái khăn bịt mặt nhét vào mồm tên kia. Sau đó...
"Chát"
Một cái tát như trời giáng vào mặt.
Tên kia ngơ ngác mở mắt, thấy một đám hung hăng nhìn mình, liền biết thôi hôm nay thế là xong rồi.
"Chát"
Lại tát.
"Ư ư khục" Tên áo đen khóc cười không nổi, rõ ràng đã tỉnh rồi vẫn bị ăn tát.
Lăng Phong cười thánh thiện:
- Ta tháo khăn, ngươi không được la, ok?
Tên kia tất nhiên chả hiểu "ok" là gì, nhưng vẫn gật đầu lia lịa.
"Bốp"
Má trái hắn sưng vù, mắt không dám tin nhìn Lăng Phong, sợ hãi cùng cực, rõ ràng đã đồng ý không kêu vẫn bị đánh.
Lăng Phong chửi:
- Ơ, thằng này láo, dám trừng ông?
Tên kia lắc đầu.
"Bốp"
- Láo, dám không đồng ý.
Gật đầu.
"Bốp"
Đám A Tam phía sau không khỏi che mặt lắc đầu, này rõ ràng là đánh tù nhân giải trí chứ lấy lời khai nỗi gì.
Tên áo đen nằm sóng xoài, nước mắt nước mũi dàn dụa. Gã là thủ hạ U Minh Cung, dưới này toàn giam tù nhân lấy lời khai, nhưng từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa bao giờ gặp qua thể loại như Lăng Phong, mở mắt đánh nhắm mắt cũng đánh chả có quy tắc quái gì.
Cố lão điên phải ngồi xuống can ngăn:
- Thôi, tạm nghỉ...
Tên áo đen như gặp phải anh hùng cứu mạng, hai tay cố rờ rẫm Cố lão, mong lão nói lời hay giúp.
Chẳng ngờ Cố lão chêm thêm một câu:
- Đợi hắn khóc xong thì đánh tiếp.
Tên áo đen khủng hoảng tột độ, miệng ngáp ngáp, muốn nói gì đó.
Lăng Phong dừng đánh, kéo hờ khăn bịt miệng, chỉ nghe tên kia thì thào:
- Tha mạng, tha mạng. Có gì đúng sai xin ngài cứ nói, con hứa sẽ sửa, đừng đánh nữa...
Lăng Phong suýt phì cười, nói:
- Ông vui thì chửi, buồn thì đánh, mày chỉ cần phối hợp khóc là được rồi...
Tên kia suýt ngất xỉu.
Lăng Phong giọng nghiêm túc lại, đánh giá tên kia một lát, thâm tình nói:
- Ngươi có biết tội nằm ở đâu không?
Tên áo đen muốn hỏi, nhưng cổ cứng ngắc, ước chừng quá sợ hãi màn "gật đầu bị đánh, lắc đầu cũng bị đánh" vừa xong.
Lăng Phong vẻ mặt chán ghét:
- Ông đây ghét nhất thằng nào ăn mặc đi ngược trào lưu. Ngươi mặc áo thì của Tống, quần thì của Liêu, không bị đánh mới lạ...
Cả đám phía sau suýt phun, lại còn có kiểu lý do này? Tên áo đen còn tệ hại hơn, gã rõ ràng áo quần đều đen như nhau, chỉ có quần lót màu trắng, nhưng chẳng lẽ tên sát thần trước mắt nhìn ra được quần lót hắn màu gì? Vả lại, còn chưa nghe ai nói quần lót màu trắng chỉ được mặc ở Liêu bao giờ.
Lăng Phong rút cục hỏi vào vấn đề:
- Muốn không ăn tát thì đơn giản thôi, bên trong sắp xếp thế nào?