Chương 230: Đừng tùy tiện ôm ấp ta

Mật Thám Phong Vân

Chương 230: Đừng tùy tiện ôm ấp ta

Ma nữ rời đi, quanh Nguyệt Lượng tuyền sương khói lại bốc lên dày đặc.

Lúc này chỉ còn hai kẻ họ Bạch cùng một loạt xác người rải rác cạnh đó. Cảnh tượng chứa đầy quỷ khí, nếu cường điệu một chút, đại khái thêm chút "kỹ xảo âm thanh", hoàn toàn có tiềm năng thành một cảnh phim kinh dị đặc sắc.

Bạch Tiểu Thư vẫn chưa hết bực tức, hai tay chống nạnh, thân hình ả rung ra rung rinh, trang sức phản sáng lập lòe. Ả phì phò hậm hực nói:

- Ả Thiên Diện này, năm lần bảy lượt trách chúng ta lỗ mãng. Trong khi chính cô ta lại tự ý ôm người kia về trại. Hừ hừ...

Lão già Bạch Vân Thành không cho ý kiến gì, chỉ nhìn về phía mỏm đá cạnh hồ, đột nhiên nói:

- Chờ chút, tên hòa thượng Đại Lâm tự đâu rồi?

- Hòa thượng nào?

Bạch Tiểu thư không hiểu ra sao, ả đến hơi muộn một chút.

- Không xong. Tên kia vẫn chưa chết. Lần này chỉ sợ thực sự để tin tức lộ ra ngoài.

Bạch Vân Thành nói xong thi triển thân pháp cực nhanh, vài nhịp thở đã dạo một vòng quanh Nguyệt Lượng tuyền. Giữa đêm trăng mờ mờ, chỉ thấy thân hình lão như một bóng ma mờ mờ thoắt ẩn thoắt hiện.

Bạch Tiểu Thư tuy trong lòng không phục ma nữ Thiên Diện, vẫn nói:

- Sao Thiên Diện lại có thể sơ ý như vậy, đó không phải là tác phong của cô ta?

Bạch Vân Thành dừng bước, giọng trầm thấp:

- Điều này phải truy về mấy trăm năm trước. Lúc đó Đại Lâm tự cùng chúng ta là một chiến tuyến.

- Ra vậy. Nói vậy tên hòa thượng kia biết đâu sẽ tự giữ mồm giữ miệng?

Bạch Tiểu Thư một tay vuốt lọn tóc mỏng tang, ra vẻ yểu điệu thục nữ, chỉ là bộ dáng ả quá cường điệu, nhìn vào chỉ muốn nôn.

Bạch Vân Thành xem chừng cũng không ưa gì vẻ ngoài của em gái mình, lão nhìn sang chỗ khác nói:

- Khó. Hắn không giống chúng ta, chỉ sợ không biết những chuyện này.

- Hừ. Nếu có chuyện gì, đảm bảo Thiên Diện sẽ lại đổ lên đầu chúng ta cho xem. Nữ nhân thối, ỷ vào chút thân phận... Thật khiến bổn tiểu thư tức chết...

Bạch Tiểu Thư vừa nói vừa đưa tay phẩy phẩy ra vẻ "hạ hỏa".

Bạch Vân Thành nhớ ra gì đó, hỏi:

- Ta nghe nói U Minh Cung của ngươi bị phá?

Bạch Tiểu Thư như dẫm phải phân, ngay lập tức kể lể, giọng nói tràn đầy phẫn nộ:

- Tức chết ta. Vốn hôm nay ta còn định nói cho ả kia nghe. Một lão già cùng một đám tiểu tử không biết từ đâu xuất hiện, vô duyên vô cớ gây chuyện. Phiền nhất là lão ta cũng giống như Đại Tổng quản. Ta không đánh lại...

Xem ra Bạch Tiểu Thư đang kể về Cố lão cùng mấy người Lăng Phong lần nọ phá nát U Minh cung.

Bạch Vân Thành há hốc mồm, mặt lão co rút, có thể thấy từng thớ thịt giật giật:

- Giống Đại Tổng quản? Tồn tại... 600 năm?

- Ta không dám chắc có đủ 600 năm hay không? Thế nhưng công lực chắc chắn phải trên trăm năm. Lão ta còn biết rõ bí mật của Tâm kinh. Không chỉ phá hỏng chỗ của ta, cướp mất Tâm kinh đi, đã thế còn phá hỏng chuyện tốt của ta với Kim nhân. Thù này, ta thề không đội trời chung.

- Cái gì? Ngươi để mất tâm kinh rồi? Ngươi có biết ta tốn bao công sức mới sao chép được nó hay không?

Bạch Tiểu Thư chỉ biết cười trừ.

Bạch Vân Thành rút cục hạ giọng:

- Sao không nói thân phận thực ra?

- Chẳng phải chúng ta phải giấu sao? Vả lại, ta cảm giác lão già đó cũng đã biết rõ.

Bạch Vân Thành im lặng.

Quả thật chuyện một "tồn tại 600 năm" nằm ngoài dự kiến của bọn họ. Lão vuốt râu suy nghĩ, xem chừng đang lưỡng lự có nên báo lại cho tộc nhân hay không. Báo thì sẽ lộ ra vài chuyện không thể nói, không báo thì...

Chỉ có điều, "tộc nhân" trong lời đám người này, rút cục là ai?

...

Một ngày trôi qua.

Mặt trời lại đã về tây.

Dưới ánh hoàng hôn, xa xa co thể thấy vài gian nhà đơn sơ. Trước cửa sổ chống mấy cây gậy trúc, ánh đèn bên trong hắt ra những tia sáng le lói.

Lăng Phong, Cố lão điên, Lâm Hàm Uẩn, hai mẹ con Thành Bích phu nhân, đám Nam phủ Diêm Bá, thậm chí cả tên U Minh Cung "Si Mị Thần Công". Bọn họ đã rời thôn Mộ Lâm, đang theo hướng tây đến phủ Thái Nguyên.

Đội hình tiêu chuẩn, già trẻ gái trai, người vác đao kẻ bịt mặt, nhìn qua vô cùng hổ báo, kỳ thực đều là dân vô gia cư lại còn thất nghiệp nặng.

Phong ca tương lai sáng sủa nhất, đang trong giai đoạn "thuyên chuyển công tác". Nhưng hắn phải có mặt ở tổng bộ Mật thám Trường An ngay để nhận chức vụ mới, nếu cứ lông bông mãi ở đây không khéo về đến Trường An mất luôn chỗ làm.

Dạo gần đây tìm việc khó khăn, liền ăn mày cũng phải tranh đấu hết mình để giành chỗ, nói gì làm mật vụ.

Về công là vậy, về tư Phong ca vẫn đi tìm tin tức về Đoạn Cân Nhẫn, hy vọng cứu Lâm Nghi Anh, cụ thể là tìm trên người Triệu Hanh. Chỉ là hiện tại Lăng Phong bị chính Triệu Hanh truy nã khắp miền bắc, đành tạm thời lánh sang Hà Đông.

Đoàn người ngựa lững thững tiến vào trấn nhỏ không tên.

Văn Như Ý từ khi gặp lại mẫu thân tâm tình vui vẻ hơn nhiều, cô bé chỉ tay lên bảng hiệu lẩm bẩm đọc:

- Tam Nguyên khách điếm?

Lâm Hàm Uẩn lại gần Lăng Phong, lo lắng nói:

- Hoang sơn dã lĩnh, khách nhân thưa thớt, ổ chỗ này mở khách điếm chỉ e không gian trá cũng là trộm cắp, chúng ta...

- Khụ, Lâm cô nương, xin chú ý khoảng cách. Nói thì nói đừng có tùy tiện tiếp cận.

- Xùy! Ta thèm vào.

Lâm Hàm Uẩn chỉ đành tách ra, liếc mắt lẩm bẩm mắng "đồ háo sắc" gì đó.

Từ lúc có Thành Bích phu nhân ở đây, Lăng Phong luôn cố bảo trì khoảng cách an toàn với xú nữ họ Lâm, miễn cho bị mỹ phụ phu nhân hiểu lầm.

Nhưng cũng không thể quá thô lộ, Lăng Phong liếc Đại Đao cười nói:

- Mà có chuyện cũng đã có Đao Đại ca ở đây rồi thôi.

- Ta chỉ bảo vệ cho phu nhân tiểu thư, các ngươi sống chết ra sao không phải chuyện của ta.

Đại Đao tỏ vẻ lạnh nhạt.

Văn Thành Bích bỗng buột miệng nói:

- Không cần quá lo lắng. Cứ vào đi, ta muốn tắm rửa một chút.

"Ấy. Cơ hội, cơ hội đến." Lăng Phong nghe vậy không khỏi mắt sáng lên.

Nữ nhân khác không nói, riêng mỹ phụ này Lăng Phong không cách nào kìm được muốn "nhìn lén". Xem ra đêm nay Phong ca phải ăn uống sớm chút, còn đi tìm chỗ đẹp.

Văn Thành Bích nhấc váy đi vào, nhưng ngay sau đó lại cố ý đi chậm vài nhịp so với đám Lăng Phong. Nàng ta như vô tình liếc nhìn ai đó, trong ánh mắt lóe lên sự nghi hoặc, chỉ thoáng qua rồi mất.

Một tên tiểu nhị chạy vội ra, quần áo hơi cũ nát, cười hì hì chào đón:

- Mấy vịđai gia, ở trọhay ăn uống?

- Các ngươi có phòng hảo hạng không?

Diêm Bá hất hàm hỏi, Bá ca gặp nguy hiểm thì nhát chết, nhưng bình thường lại rất hổ báo.

- Đại gia cứ yên tâm đi, trong vòng vài trăm dặm quanh đây, phòng ở đây tuyệt đối là hảo hạng trong hảo hạng...

Lăng Phong nín cười, bóc mẽ đối phương:

- Quanh đây chỉ có mỗi cái khách điếm này, làm gì còn cái nào khác mà chả hảo hạng...

Tiểu nhị gãi gãi đầu, vội vàng qua loa vài câu rồi chạy vội đi bưng trà.

Lăng Phong vờ cười nói vài câu với Cố lão, kỳ thực hắn đang âm thầm quan sát.

Khách điếm bình dân này khá đơn sơ, nhưng quy mô dường như không nhỏ, lại khá sạch sẽ. Đứng trước quầy là một thiếu phụ mặc áo màu lam khá vừa vặn, khuôn mặt cũng không đến nỗi nào. Thiếu phụ này từ lúc đám người Lăng Phong đi vào chỉ gật đầu nhẹ một cái, ngoài ra không hề đon đả chào mời. Quanh đó vài tên tiểu nhị khác giống như vờ lau bàn ghế, nhưng thi thoảng lại lén lút liếc nhìn đám người Lăng Phong.

Không khí có điểm không đúng, dường như khá căng thẳng.

- Trà ngon đây, trà ngon đây...

Tên tiểu nhị kia trở lại, vừa đặt khay trà xuống bàn đã bị Lăng Phong chụp cổ kéo xuống.

- Khách quan có chuyện gì? Nhẹ... nhẹ tay chút.

- Hắc điếm các ngươi đang tính toán cái gì? Định đánh thuốc mê chúng ta rồi cướp?

Lăng Phong gằn giọng, nói phủ đầu đối phương.

Tiểu nhị cố nặn ra nụ cười cầu tài nhất có thể, mồm giải thích:

- Đại quan nhân ngài lại đùa rồi. Nào có cái gì hắc điếm chứ. Bọn tiểu nhân đang lo các ngài đến cướp thì đúng hơn. Với lại...

- Với lại cái gì? - Lăng Phong thấp giọng.

Tiểu nhị nuốt nước miếng, lí nhí nói:

- Với lại, nhìn các quan nhân đây... cũng có gì để cướp đâu.

Càng về cuối câu thanh âm càng nhỏ, mặt cũng xám dần lại.

- Vớ vẩn!

Diêm Bá vỗ bàn hung dữ quát.

Lăng Phong ra dáng anh cả, nhỏ giọng khuyên can:

- Bình tĩnh, bình tĩnh. Một đứa tiểu nhị thôi, có gì phải chấp nhặt. À mà ngươi vừa nói cái gì?

- Hắn nói chúng ta chả có gì đáng giá cướp cả. - Diêm Bá vẫn chưa hết bực

- Gì?

"Bốp"

- Ai u, quan nhân nhẹ, nhẹ thôi. Chết người, chết người đó.

Tiểu nhị bị Lăng Phong ấn đầu úp mặt xuống bàn, kêu la oai oái.

Lăng Phong mắt trợn ngược, quá khinh người rồi.

- Ngươi làm tiểu nhị bao năm rồi? Có mắt nhìn khách không hả? Nhìn xem, ở đây tệ lắm cũng có một mỹ nam và một mỹ nữ, ngươi lại bảo không có gì để cướp sao?

- Ấy, quá khen quá khen.

Cố lão điên ưỡn ngực vuốt râu cười ha hả.

Lăng Phong buồn bực:

- Ta không nói lão.

Tiểu nhị không phục nói:

- Mỹ nam tạm chưa nói tới. Mỹ nữ làm gì có chứ?

- Gì?

Không riêng Lăng Phong, cả đám còn lại đều suýt té ra sàn nhà, thầm nghĩ có khi thằng nhãi này mắt bị lác nặng.

Tiểu nhị vẫn tư thế úp mặt xuống bàn, liếc Lâm Hàm Uẩn và Văn Thành Bích đánh giá:

- Cô nương này quá là bình thường. Còn vị phu nhân đây đã sinh con rồi, đẹp chứ có đẹp nữa cũng không tính là mỹ nữ. Tiểu cô nương này may ra còn được chút.

- Chính hợp ý ta...

Diêm Bá vỗ bàn đứng dậy, còn chưa kịp bắt tay đã bị ánh mắt giết người của Văn Thành Bích làm cho phải tiu nghỉu ngồi xuống.

"Trâu, quá trâu."

Lăng Phong dở khóc dở cười. Không nghĩ tiểu nhị thời này có phong cách đến vậy, đại loại sao JAV thì tôn làm thánh nữ, nhưng gái đã có con cho dù đẹp cỡ nào cũng là hàng thứ phẩm.

Văn Thành Bích không muốn kéo dài chuyện nhảm nhí này cho lắm, nàng cất tiếng:

- Các ngươi vì sao đề phòng chúng ta?

Dường như nàng còn thi triển gì đó, uy áp khiến tiểu nhị mồ hôi rịn ra, khổ sở đáp:

- Mấy ngày qua, liên tục có mấy toán giang hồ đạo tặc ngang qua đây. Bọn ta sợ các ngài cũng là đạo tặc, cho nên...

- Đạo tặc?

Lăng Phong không khỏi nhìn Lâm Hàm Uẩn, không biết chừng đám thổ phỉ đêm đó cũng có trong số đó.

Văn Thành Bích đánh mắt cho A Tam, tên kia nhanh chóng dẫn theo vài người ra ngoài nghe ngóng. Mấy tên này hồi ở Nam phủ cũng chả phải mật vụ xuất sắc gì, nhưng dù sao cũng từng hành nghề qua, có chút nghiệp vụ vẫn có thể làm được.