Chương 208: Ma quỷ có thể làm gì?

Mật Thám Phong Vân

Chương 208: Ma quỷ có thể làm gì?

Trường An, ở một gian mật thất ngầm dưới đất.

Lúc này, trong mật thất có Kha lão, và hai phó Chỉ huy sứ Cảnh Dương và Chu Thông.

- Đại nhân, bồ câu báo tin khẩn...

- Chuyện gì?

- Thánh Thượng bị ám sát ở Chung Nam, may mắn có cao thủ Toàn Chân cứu giá nên không hề gì.

Kha lão tuy thở ra, nhưng da mặt nhăn nhúm hẳn lại.

Là thủ lĩnh mật thám, Kha lão đương nhiên biết rõ lịch trình của Triệu Cát hàng ngày. Chung Nam chỉ cách Trường An trăm dặm. Chuyện Triệu Cát ra Chung Nam cầu tiên đạo mong trường sinh không có gì quá mới lạ, đến cả trẻ con Đại Tống cũng hát đồng dao theo.

Hoàng đế vân du, tình báo đi trước là chuyện dĩ nhiên. Nhưng công tác bảo vệ an toàn của Hoàng đế thì Mật thám ty không nhúng tay vào, cái này đã có đơn vị khác lo.

Có điều, Triệu Cát không thích ngồi yên trong cung, lại tung tăng khắp nơi như vậy, cũng là một phiền toái cho anh em trong Mật Thám ty.

Nói ra thì, ngày trước Hoàng đế còn chuồn cả mấy trăm dặm đến Khai Phong chơi gái, hồi đó Mật Thám ty cũng phải cong mông đi theo cả mấy chục người, bây giờ ra Chung Nam leo núi gặp đạo sĩ đã tính cái gì. Chẳng qua mấy tháng gần đây, thêm chuyện Yên Vương biến loạn, mới khiến Mật Thám ty phải bận tối mắt.

Kim Liêu đánh nhau, Tống Yên đánh nhau, đủ loại loạn dân chạy lung tung khắp nơi, chẳng ai biết bên trong có bao nhiêu mật vụ gián điệp. Phía bắc dân biến chưa xong, mấy ngày qua phương nam tưởng chừng yên bình cũng lục đục có chuyện, trong dân gian đang đồn thổi ma quỷ sắp trỗi dậy, triều đình đến lúc lụi tàn gì đó.

Sắp tới trong giới giang hồ còn tổ chức "Kiếm hội", tụ tập võ lâm nhân sĩ. Cái trò đại hội võ lâm này, bất kỳ lúc nào cũng có thể biến tướng thành tạo phản. Đáng nói là, không chỉ bang phái Đại Tống, ngay cả lân bang cũng sẽ có đại diện tham dự.

Bên ngoài Đại Tống, Mật Thám ty chống chọi không chỉ có Kim, còn có Liêu Ngụy Đại Lý vân vân. Bất kỳ quốc gia nào cũng có hệ thống gián điệp của riêng mình. Chẳng qua Mật Thám ty của Đại Tống có thể xem là có cơ cấu nhất. Các quốc gia khác vẫn còn rất thô sơ, tỷ dụ Thiên Sách phủ của Kim kỳ thực chỉ là một nhóm người Mộc gia phát triển lên.

Nhưng nói tóm lại, gián điệp là rất nhiều. Đó là chưa kể, mỗi ngày trên khắp Đại Tống có không ít phản tặc nhỏ lẻ nhen nhóm, chẳng thể nào quản hết được. Mật Thám ty hiện tại nhân lực mỏng, mỗi khi có chuyện xảy ra rất khó phán đoán. Nói tỷ dụ vụ ám sát lần này, không thể biết ngay là ai làm.

Cũng không giống như phim ảnh vẫn đưa tin, cả bộ phim chỉ có 2 phe, phe chính phủ và phe phản động. Cứ hễ có vụ gì xảy ra, nhân vật chính không cần nghĩ gì cũng có thể khẳng định luôn là phe kia làm, "nhất định là hắn không sai được". Sau đó bày đặt điều tra phá án anh dũng chiến đấu cái gì đó, đến cuối cùng kẻ địch chẳng phải cũng chỉ có một thôi sao, bày vẽ cái rắm.

Lúc này, trong mật thất có một bóng người đi vào.

- Đại nhân, có tin gấp Hà Bắc.

Người báo tin lần này mang mặt nạ hoa văn kỳ lạ. Nếu Lăng Phong ở đây sẽ nhớ ra, kẻ đưa tin chuyên dùng phi đao "vào mặt" Lăng Phong cũng có mặt nạ kiểu này. Chu Thông Cảnh Dương, tuy là phó Chỉ huy sứ Mật Thám ty, cũng không thể điều động những người này.

Kha lão đọc xong, đưa sang cho hai người Cảnh Dương Chu Thông.

- Như Vân sát thủ? Đám này lại xuất hiện rồi?

Xem ra là tin do Nguyệt Dung gửi về.

Cảnh Dương là người nghi ngờ Lăng Phong nặng nhất, lập tức nói:

- Hừm, tên Phi Long này lại làm ra chuyện rắc rối gì rồi sao?

Cảnh Dương vẫn luôn không ưa Lăng Phong. Gã cho rằng Kha lão đánh giá sai Lăng Phong, vì một chút tư tâm giao trọng trách cho tên kia. Nói sao, thiết lập mạng lưới mật thám, đặc biệt là chống chọi với mật thám ngoại bang, lại giao cho một kẻ chưa hề làm mật thám bao giờ, là vô cùng viễn vông.

Thực ra, về điểm này thì Cảnh Dương nghĩ cũng không sai.

Chu Thông suy nghĩ rộng hơn, nói:

- Ta bỗng nghĩ đến một chuyện. Mẫu thân của hắn chẳng phải bị trúng kịch độc, đến nay vẫn không rõ ai làm sao? Lúc hắn gia nhập, cũng nói cha hắn vừa chết không rõ nguyên nhân. Không lẽ Lăng gia có vấn đề? Gia tộc này cũng nằm ở vùng Giang Nam, có lẽ nào sẽ là một Hàn gia thứ hai không?

Chuyện thảm án Hàn gia năm xưa, mấy người ở đây đều biết. Như Vân sát thủ chính là thủ phạm năm đó trực tiếp sát hại Hàn gia.

Tin này thực ra không phải chỉ có Mật Thám ty mới biết, mà trong giới sát thủ và giang hồ đều truyền lưu. Thậm chí các môn phái võ lâm còn lập hẳn ra đại hội để tìm diệt Ác Nhân, trong đó có Như Vân sát thủ. Nói trắng ra, Mật Thám ty lấy tình báo này chính từ hắc đạo.

Sau vụ huyết án đó, có lẽ bị truy sát quá ráo riết, Như Vân sát thủ cũng ít hoạt động, không nghĩ đến lại xuất hiện.

Cảnh Dương không cho là đúng nói:

- Hàn gia năm xưa là một trong ngũ đại thế gia, còn Lăng gia chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi.

Chu Thông vẫn kiên trì với suy đoán của mình, nói:

- Tin tức ngầm từng nói đến, Hàn gia bị diệt môn là vì bọn họ giữ một món đồ vật bí ẩn. Tuy chúng ta từng đoán vật này chỉ có thế gia mới nắm giữ, nhưng cũng chưa hoàn toàn khẳng định. Hơn nữa, gốc gác của Lăng gia ra sao, chúng ta cũng chưa hề tra qua.

Cảnh Dương vẫn không phục hỏi:

- Tin tức đồ vật gì kia, khoan nói đáng tin hay không. Nhưng phương thức gây án thì hoàn toàn khác biệt. Một bên là cử sát thủ diệt gia, một bên là hạ độc.

- Điều này cũng có thể lý giải ngay. Đối phương một lần manh động để lộ nhiều manh mối, cho nên lần này không dùng cách cũ nữa, sợ lại bứt dây động rừng, mới phải dùng cách hạ độc từ từ này. Nếu đúng như vậy, Lăng gia chỉ e sẽ bị chết dần chết mòn.

Kha lão lúc này mới trầm giọng nói:

- Gần đây có vài vụ hạ độc tương tự Lâm thị, chẳng qua chưa tìm ra được mấu chốt nào bên trong, tạm chưa thể xếp vào nhiệm vụ.

Chu Thông liền lộ vẻ mặt tiếc nuối.

Mật Thám ty là tổ chức tình báo, cũng không phải cơ quan điều tra trọng án. Bọn họ không có quyền hạn, cũng không có đủ nhân vật lực mà quản tất cả các vụ. Trừ phi vụ đó liên quan đến phản loạn, bằng không cho dù có phát hiện nghi vấn hay ho thế nào cũng phải bỏ qua. Cùng lắm thì chuyển hồ sơ qua Hình bộ.

Chỉ là, những vụ án ngầm kiểu này, cho dù chuyển qua Hình bộ 8 phần cũng sẽ bị thờ ơ mặc kệ. Án kiểu này đến thời hiện đại gọi là "X-Files", dân chúng không hề biết, có khi 40 50 năm sau bị báo chí phanh phui mới biết. Cho nên trừ phi Hoàng đế hạ chỉ bắt tra, bằng không hồ sơ mật thì vẫn là hồ sơ mật ném trong góc mà thôi.

Có điều Kha lão xem chừng ngả theo suy nghĩ của Chu Thông, liền phân phó:

- Lão Nhị, trước mắt yêu cầu phía Lưỡng Chiết điều tra Lăng gia xem sao.

Chu Thông gật đầu.

Người mang mặt nạ lại nói:

- Ngoài ra, còn một tin tức khác ở Đại Danh, là về tháp Định Châu, chỉ vừa chục ngày trước.

- Tháp Định Châu?

Tháp Định Châu này nằm trong Đại Phật Tự ở Đại Danh. Nghe nói dưới tháp này chôn kho tàng nào đó, bởi vậy mới có tên "Định Châu". Nhưng lại có người nói, dưới tháp là một Phật quan, dùng để nhốt ma quỷ. Đáng sợ hơn là, có tin nói hơn chục năm trước các trụ trì ở đó đã từng làm lễ nhốt một ma đầu nào đó thật.

Đương nhiên, người tin vào thuyết thứ hai rất ít, đều cho là tin tức kinh dị linh tinh.

Chỉ nghe Kha lão nói:

- Không lẽ hắn ta đã thoát ra?

- Đại nhân nói Tàn Dương sao? Nhưng hắn ta chẳng phải đã chết, còn bị các Phật tử siêu độ rồi sao? Không lẽ là hồn ma của hắn thoát ra.

Chu Thông là người theo Kha lão từ những ngày đầu, biết khá nhiều chuyện kỳ bí trong giang hồ cùng lão.

Cảnh Dương lập tức cười nhạt:

- Lão Nhị, cái gì hồn ma chứ? Không lẽ ngươi tin vào mấy cái truyền thuyết linh tinh trong dân gian vẫn đồn?

- Thiên hạ rộng lớn, có rất nhiều chuyện không thể dùng lẽ thường giải thích được. Tuy phần lớn tin ma quỷ là tin đồn thất thiệt, nhưng cũng có không ít tin tức là thật. Chúng ta làm mật thám, càng không thể để tư tưởng chủ quan phủ định suy đoán ngay từ đầu.

Cảnh Dương nghe ra mùi "chỉ bảo" của Chu Thông, không phục nói:

- Vậy cái gì là thật? Ma quỷ thì có thể làm gì? Nhập vào, hay là bóp chết người?

- Tất cả đều thật. Không chỉ giết người, chúng còn có thể đoạt xác sống lại.

Chu Thông nói hoàn toàn nghiêm túc, nhưng Cảnh Dương lại cười to:

- Sống lại? Hahaha, thật là viễn vông hết chỗ nói. Sao ngươi không nói luôn là trường sinh bất tử đi?

Chu Thông cũng không muốn cãi nhau với Cảnh Dương. Chuyện này ai tin thì tin, không tin thì thôi. Y cũng không có nghĩa vụ ép người khác tin theo. Chỉ nhếch mép:

- Sao cũng được. Vốn "ma quỷ" cũng chỉ là cái tên mà chúng ta đặt cho những thứ không giải thích được thôi. Nếu ngươi không thích gọi là ma quỷ, thì gọi tên khác, đều ý nghĩa như nhau.

Cảnh Dương nhất thời cứng họng.

Bỗng nghĩ đến cái gì, Chu Thông hai mắt tỏa sáng nói với Kha lão:

- Phi Long bị đâm mà không chết, lại từng bộc phát sức mạnh cổ quái. Đại nhân lại đặc biệt thu nhận, liệu hắn...

Kha lão ngắt lời Chu Thông:

- Những chuyện này chỉ là ngẫu nhiên phát hiện. Không bàn thêm nữa.

Chu Thông Cảnh Dương liền dừng tranh cãi.

Kha lão qủa thật biết một số bí mật của Lăng Phong, chính vì vậy lão mới tin tưởng hắn. Chỉ là, chính lão cũng không chắc thu nhận Lăng Phong là lựa chọn đúng hay sai.

Nói rồi lão phân phó:

- Lão Tam, trong thư Ngũ Nương còn nói tình cờ phát hiện một nhóm thổ hào tụ tập muốn cướp cống vật. Ngươi xem làm thành công văn rồi chuyển sang Lễ bộ.

Cảnh Dương trầm ngâm nói:

- Ngũ Nương chỉ nói sơ lược, ngay cả nhân số cụ thể cũng chưa biết. Nếu cứ vậy mà cảnh báo, bên Lễ bộ cùng lắm chỉ gật đầu vài cái xong chuyện.

- Cứ theo trách nhiệm mà làm, đồng thời yêu cầu các sở Hà Đông Hà Bắc chú ý động tĩnh.

- Thuộc hạ đã rõ.