Chương 20: Điên Cuồng Tranh Đoạt

Lôi Thú Hóa Thần

Chương 20: Điên Cuồng Tranh Đoạt

- Đại ca! Rốt cuộc là thứ gì lại khiến huynh thất thố như vậy?

Vũ Nam sốt ruột hỏi gặng một lần nữa, nếu Lôi Thần không trả lời thì tò mò chết hắn mất.

May mắn, Lôi Thần rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, chỉ là đôi tay hơi có phần run rẩy đã nói rõ phần nào kích động trong lòng hắn. Hít sâu một hơi, Lôi Thần trầm giọng nói.

- Nếu như ta đoán không lầm thì vật này cho dù là siêu cấp tông môn cấp một hoặc là siêu cấp thế gia đứng đầu Thiên Nguyên đại lục khi biết tin sẽ điên cuồng ghê gớm hơn cả ta, Vô Cực Thánh thành này sẽ bị thổi bay khỏi thế giới này.

- Cái...

Ba người ngoác miệng không dám tin, dù chưa biết món đồ kia là thứ gì nhưng chắc chắn cực kỳ đáng sợ, đáng sợ đến mức họ không cách nào tưởng tượng ra được.

- Lời ta sắp nói các ngươi dù có chết cũng không được tiết lộ, bằng không không chỉ các ngươi chết không toàn thây mà cả ta cũng không sống nổi.

- Đại ca...huynh yên tâm, bọn đệ hiểu rõ...

Vũ Nam vừa nói thì hai người còn lại cũng trịnh trọng gật đầu.

Thấy vậy Lôi Thần mới yên tâm, đoạn nói.

- Kim nguyên khí ngưng tụ, các hệ nguyên khí khác không lưu động được chung quanh trong vòng nửa thước, sinh mệnh lực yếu ớt... Tất cả các dấu hiệu đều nói lên rằng món vật phẩm đó chính là trứng của Côn Bằng Kim Điểu, vạn điểu chi vương, Thần thú tối cao nhất tại Thiên Nguyên đại lục.

- Côn...

Vũ Nam lần thứ n á khẩu, phải nói rằng xém tí nữa hắn đã hét lên mới đúng, cái quái gì vậy? Côn Bằng Kim Điểu? Thần thú?

Tin tức này thật sự quá đáng sợ, quá kinh người, nếu đúng là sự thật thì sẽ như những gì Lôi Thần nói, chỉ cần tiết lộ thì bọn họ sẽ gặp họa sát thân. Không phải họa từ các siêu cấp thế lực, mà là họa từ chính tổ tông của Côn Bằng Thần thú, dám lấy hậu duệ của chúng đem bán đấu giá? Ngay cả siêu cấp thế lực cao cao tại thượng kia còn chưa có cái gan lớn cỡ này.

Mặc dù là Thần thú quý hiếm và kỳ lạ nhất trong tất cả Thần thú, không một ai biết nơi chúng sinh sống ở đâu, nhưng không người nào dám nghi ngờ về sự tồn tại của loài sinh vật này.

Đã có truyền thuyết xa xưa từng nói, một trong những tổ tông của Phượng Hoàng Thần Điểu có lưu truyền rằng bản thân dòng tộc của nó không lợi hại bằng Côn Bằng Kim Điểu, đây còn là do Hỏa khắc Kim, mà như vậy cũng không phải đối thủ của chủng tộc Thần thú Côn Bằng này, ý nghĩa trong đó như thế nào thì ngay cả thằng ngu cũng nhận ra.

Chả trách vật phẩm hình dạng như quả trứng màu vàng nhạt vừa được Đào Tuấn lộc đặt lên bàn thì Lôi Thần trở nên kinh hoảng như vậy. Đúng như hắn nói, chỉ có kẻ điên mới đem thứ như vậy bán đi.

Thế nhưng Lôi Thần không biết, bởi vì chính hắn là yêu thú cho nên ngay từ khi sinh ra đã có một lượng tri thức về Thần thú thống trị yêu tộc trong đầu, nên hắn mới nhận ra ngay kia là trứng của Côn Bằng.

Thử nghĩ một Thần thú hùng mạnh sánh ngang với Thần Long, trên Phượng Hoàng một bậc, vậy mà khi sinh nở lại không phải là sinh con trực tiếp mà là sinh trứng, vẫn giữ phong phạm của phi cầm, không như Phượng tộc sinh con. Đáng nói ở chỗ trứng của Côn Bằng thập phần củ chuối, đúng vậy là củ chuối, không ra gì, vỏ trứng xem như cứng rắn, còn khí tức hay tốc độ hấp thu nguyên khí, thậm chí là sinh cơ cũng yếu đến đáng thương, thậm chí trước khi nở còn ngăn không cho nguyên khí xâm nhập bồi dưỡng ấu thú bên trong. Theo như kinh nghiệm của võ giả ở đại lục thì loại trứng như vậy khi nở ra thì cao lắm chỉ đạt Tam giai là cùng, còn là rất rất lâu mới đạt được đẳng cấp đó.

Cứ như vậy thì làm sao người ta có thể tưởng tượng ra được kia là trứng của Côn Bằng Thần thú, vạn điểu chi vương được chứ? Nhìn xem Long tộc, Hổ tộc, Hỗn Độn tộc đi, mỗi lần sinh hậu đại là rầm rang, thiên địa dị tượng biến hóa như kiểu ghen tị với chúng, không cần nhìn cũng biết hạng bất phàm.

Trong phòng số bảy, Lôi Thần âm trầm cực độ nhìn chằm chằm quả trứng trên bàn, hắn thầm nghĩ hôm nay dù có chi hết tài sản cũng phải mua bằng được nó về, thậm chí có người mua tranh thì hắn sẽ không chút do dự giết người cướp của. Một khi có Thần thú hoạt kê như vậy xuất thế thì một là không lý tới tránh tai họa, hai là phải tranh đoạt cho bằng được.

Trên hết lý do để Lôi Thần điên cuồng là bởi vì hắn cũng là yêu thú, hiện tại không có gì đáng nói nhưng trăm năm sau, ngàn năm sau nếu hắn không chết thì khẳng định sẽ là tồn tại không thua kém bát đại Thần thú, cao hơn cũng không biết chừng. Nếu như chỉ một thân một mình thì Lôi Thần dám cá một số chủng tộc Thần thú hoặc Thánh thú khác sẽ không để yên cho hắn phát triển, một khi có tồn tại khác sánh ngang với chúng xuất thế thì lãnh thổ cùng địa vị của chúng sẽ bị thay đổi rất lớn, không ai nguyện thấy tình cảnh này xảy ra. Vì vậy có thêm một ủng hộ cường hãn như Côn Bằng thì kết cục biến hóa sẽ đi theo hướng có ích cho Lôi Thần hắn, dại gì không liều, cùng lắm tới lúc bị Côn Bằng tộc hỏi tội thì bịa chuyện một chút là được, dù sao hắn cũng là yêu thú, có chuyện gì thì dễ nói.

Trừ Lôi Thần ra thì ba người Vũ Nam cũng đồng dạng đỏ mắt nhìn quả trứng, không biết vì tham lam hay là sợ hãi, có lẽ sợ hãi nhiều hơn, bọn họ chưa có gan tới mức dám nuôi Thần thú, hậu đài của những người ở đây có ai đủ sức chống đỡ lửa giận của sinh vật huyền thoại ấy?

Chẳng mấy chốc giá đã được tăng lên, một võ giả cấp thấp ở lầu một báo một ngàn hai trăm tinh thạch, với cái giá ấy thì mọi người xem như là quá "cao" rồi, cho nên không thấy ai đấu giá nữa. Hiển nhiên yêu thú trong quả trứng không cần thiết đối với bọn họ.

Lôi Thần lúc này mới nhàn nhạt cất giọng.

- Ba ngàn tinh thạch!

Hít!...

Tiếng hít hơi khí lạnh vang lên, tất cả võ giả tại trường đều nghe rõ ràng người trong gian số bảy tầng ba báo giá, bọn họ không cho rằng hắn bị ngu nên mới mua món đồ thừa thải này, mà là đang cố tình chơi nhân vật trong gian số hai, từ khi hội bắt đầu đến giờ thì hắn đã chơi người ta không dưới mười lần, lần nào cũng kê giá cao lên gấp đôi mới chịu dừng.

Lâm Phong ngồi trên ghế vân vê hai viên ngọc màu xanh, linh khí bên trong không ngừng truyền vào tay hắn, qua nhiều lần bị Lôi Thần thọc gậy bánh xe, y đã hiểu rõ Lôi Thần báo giá chủ yếu là để câu hắn vào rọ cho nên không tranh đấu vô bổ với hắn nữa.

- Hừ! Ngươi cho rằng ai cũng ngu như ngươi sao, một chiêu làm hoài không chán à? Hắc...ta để ngươi thu quả trứng kém cỏi ấy về, lỗ mớ tinh thạch cho ngươi biết mùi đấu với ta.

Nếu để Lâm Phong biết trong quả trứng là Thần thú không biết hắn có thật sự đập đầu vào tảng đá không.

Ở bên kia Lôi Thần dù đã biết Lâm Phong sẽ không trả giá nhưng vẫn căng thẳng, sau hồi lâu không có động tĩnh thì mới thở phào một hơi, trên gương mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Đào Tuấn Lộc thấy không có ai báo giá nữa thì định giơ búa lên gõ, bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng thánh thoát như tiên âm vang lên.

- Bốn ngàn tinh thạch.

Chính là từ gian số một tầng bốn.

Lôi Thần biến sắc quay mạnh đầu nhìn chằm chằm về hướng kia, một cỗ lửa giận chậm rãi bùng lên.

Hắn nheo mắt bình thản báo giá tiếp.

- Năm ngàn tinh thạch!

- Sáu ngàn!

- Bảy ngàn!

Trong gian số một, thanh sam nữ tử có chút không vui nhìn sang muội muội của mình, nàng đã nghe ra sự trầm trọng trong giọng nói của Lôi Thần, không giống như báo giả lúc đấu với Lâm Phong.

- Linh Nhi, muội đừng có cướp đồ của người ta nữa, chúng ta đem quả trứng này về làm gì? Nếu muội muốn thì không thiếu trứng Tam cấp cao giai yêu thú cho muội chọn mà.

Thiếu nữ Linh Nhi làm bộ không nghe thấy mà nói.

- Tỷ, muội được sử dụng bao nhiêu tinh thạch?

- Muội... Ài, thôi đi, mặc kệ muội, nếu để hắn sau này vào tông môn mà lại chán ghét chúng ta thì coi chừng hắn lại không dốc sức vì tông môn, tội này muội tránh không thoát đâu.

- Muội biết rồi, cụ thể là bao nhiêu tinh thạch?

- Hai vạn!

- Tốt hai vạn thì hai vạn, để xem muội thu thập tên này, hắc hắc...

Trong cặp mắt long lanh tựa bảo thạch có một cỗ hưng phấn khó che giấu, lại một chủ ý xấu xa được cô nàng lập ra.

- Chín ngàn tinh thạch.

Cái giá này khiến mọi người choáng váng.

Trong gian số bảy, Lôi Thần đã bóp nát tay vịn trên ghế từ lúc nào, hắn không rời mắt khỏi gian số một lầu trên miệng hỏi Vũ Nam.

- Tiểu Nam! Chúng ta có bao nhiêu tinh thạch?

Vũ Nam ngồi gần cũng tức giận thở ra khói, có chút không cam lòng cắn răng nói.

- Chỉ một vạn ba ngàn tinh thạch thưa đại ca, gian số một kia là người nào, đây rõ ràng là chống đối chúng ta, đệ không rõ ngoài Lâm Phong thì chúng ta còn đắc tội với người nào khác, cho dù có thì chúng cũng không có tư cách ngồi trên tầng bốn. Không lẽ người ta biết kia là trứng Côn Bằng.

- Sẽ không, ta nghe ra được ý khiêu khích trong giọng nói của đối phương, họ chỉ nhắm vào chúng ta, cố tình thọc gậy bánh xe cản đường chúng ta.

Lôi Thần khẽ lắc đầu, tâm tình hắn trầm trọng hơn bao giờ hết, người trong gian số một dám khiêu khích giới hạn của hắn, đã như vậy đừng trách hắn tâm ngoan thủ lạc, dù có là siêu cấp mỹ nữ đi nữa thì hắn cũng sẽ giết như thường.

Không do dự lâu, hắn tiếp tục hô giá, có điều giọng điệu đã mang theo sát khí mờ nhạt.

- Một vạn ba ngàn tinh thạch, nếu ngươi ra giá cao hơn thì ta sẽ từ bỏ.

- Tốt, một vạn bốn ngàn tinh thạch.

Vốn mọi người nghĩ với cái giá đó thì gian số một bỏ chắc rồi, nhưng không ngờ người bên trong lại cười một tiếng rồi báo giá cao hơn, may mắn cao hơn tận một ngàn tinh thạch, nếu y báo cao hơn chỉ một trăm tinh thạch thì khẳng định người trong gian số bảy sẽ tức chết.