Chương 115: Trốn Chạy.

Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca

Chương 115: Trốn Chạy.

- Sư đệ, đây là đâu? Sao đệ lại biết ở đây có đường?

Bò ra khỏi dòng nước buốt giá bên trong một sơn động tối tăm. Triệu Ngữ Yên khẽ gọi nhỏ, mặc dù nàng chẳng thấy được không gian xung quanh thế nào. Đương nhiên là nàng không biết bơi, nhưng chí ít thì Trần Khánh Dương sau khi đem nàng rơi xuống cũng đã lại đem nàng lên một phía nước nông rồi.

Nhớ một chút về việc vừa xảy ra thì ngay khi đám hắc y nhân khép vòng vây đã vào phạm vi công kích của đệ thập tam kiếm thức, Trần Khánh Dương lúc đó huy động lực lượng bản thân tối đa mà tung ra một màn tuyệt hảo kết hợp giữa kiếm thức và hỏa dược đạn cải biên để che mắt địch nhân. Liền đó hắn ôm lấy Triệu Ngữ Yên, bất ngờ đột phá vòng vây tại một điểm. Đám hắc y nhân bị trúng chiêu, binh khí đều nhất loạt nở hoa, trở nên vô dụng, lại bất ngờ chịu ảnh hưởng của khói cay, ngay đó thì bị công kích tới tấp của Trần Khánh Dương khiến cho lớp chết lớp bị thương, quay đầu bỏ chạy. Mở được huyết lộ, hắn vẫn ôm sư tỷ trong tay mà nhảy luôn xuống giếng. Chính vì vậy mà khi màn độc vụ của hỏa dược đạn tản mát thì Sử Viên Kì không còn tìm ra được dấu vết gì nữa.

Hiện tại thì Trần Khánh Dương đã lấy ra một viên dạ minh châu trong vắt, liên tục tỏa ra một thứ quang mang ảm đạm, tạm thời soi sáng giữa bóng tối đặc quánh như vũng bùn của Hắc Long Đầm. Vốn là viên dạ minh châu này bong ra từ trần mật thất giam giữ Tôn Bạo Thiên, hắn thấy hay hay cho nên tiện tay nhặt một viên để nghiên cứu. Chưa kịp nghiên cứu gì thì lúc này đã có thể ứng dụng rồi. Đúng là người tính không bằng trời tính mà!

Nhìn bộ dáng run run, ướt sũng của Triệu Ngữ Yên không khỏi khiến Trần Khánh Dương chợt nhớ tới hình ảnh Tiểu Miêu đáng thương lúc còn ở dưới chân vực, hắn cất giọng nhỏ nhẹ trấn an nàng:

- Hiện tại tạm thời chúng ta được an toàn. Lúc trước đệ để ý thấy miệng giếng có một luồng khí lưu động cho nên mới đoán mò à ở đây có mật đạo, không ngờ lại là thực, kể ra thì sâu chừng 40 trượng mà lúc đó phía trên vẫn còn náo động cho nên bọn chúng tạm thời chưa tìm ra đâu.

- Vậy giờ chúng ta tìm cách thoát ra đã.

- Không vội, tỷ thay y phục đi kẻo lại cảm lạnh thì mệt đó a!

Dứt lời thì Trần Khánh Dương đưa luôn chiếc trữ vật giới chỉ về tay chủ cũ, rồi quay mặt sang hướng khác nhìn ngó. Trần sơn động này không cao, lại đính lên rất nhiều thạch nhũ trông như hàng vạn mũi măng tre mọc ngược, tất cả đều làm bằng đá. Mà mật đạo này sâu hun hút, với quang mang ảm đạm của viên dạ minh châu trên tay thì không thể nào nhìn xa ra được cho nên hắn cũng chẳng đoán định được là sẽ dẫn tới đâu. Có điều, toàn thân sũng nước của hắn lúc này lại trở thành một công cụ tìm kiếm lối ra hiệu quả, chỉ cần lần theo luồng khí lưu rất nhẹ là có thể đi ra được rồi.

- Đệ không thay y phục sao? Hiện tại ta cảnh giới được rồi – Triệu Ngữ Yên đã thay xong y phục, lúc này nàng cũng cuốn mái tóc lên cao để tiện việc hoạt động.

Nghe thanh âm có chút run run của sư tỷ thì Trần Khánh Dương cũng biết được là nàng hiện đang run lẩy bẩy vì lạnh. Mật đạo này nằm sâu trong lòng đất cho nên hàn khí dày đặc, cũng may chính bản thân hắn là thất hệ tu luyện giả chứ không thì bấy lâu cũng đã gục ngã rồi. Tuy là cả 2 người đều đã cạn kiệt khí lực, đan điền hiện tại đều trống rỗng, nhưng Trần Khánh Dương có Quang Ám Song Vũ Linh Tâm Pháp biến thái cho nên lại có khả năng thôn phệ chỗ hàn khí nơi đây để hồi phục.

Nghe hỏi, Trần Khánh Dương nở một nụ cười ấm áp mà Triệu Ngữ Yên cũng có thể thấy được bằng thứ ánh sáng mờ ảo của viên dạ minh châu. Liền đó hắn cất giọng dịu dàng:

- Sư tỷ, theo lối này là có thể ra được rồi, hiện tại chúng ta đi thôi, không nên ở lại thêm nữa.

- Nhưng còn đệ?

- Hì, đệ không lạnh!

- Gì chứ! Tu vi của đệ non trẻ, không thể cứ như vậy được!

- Đệ nói rồi, đệ không lạnh, hơn nữa mật đạo này còn không biết dẫn tới đâu, bốn bề u tối, dựa vào cảm nhận khinh phong bằng toàn thân thì chúng ta mới tìm được lối ra đó a! Lưu lại nơi này mà nhiễm hàn khí thì chỉ sợ cao thủ cũng sẽ bỏ mạng. Đi thôi!

Dứt lời thì Trần Khánh Dương tiến bước về hướng ngược với làn gió. Phải nói là luồng khí lưu này vô cùng mỏng manh, đến mỗi sợi lông bé teo trên người cũng không thể nào phát giác ra được, nhưng dựa vào hướng vị trí bị hàn khí thâm nhập làm cho buốt da thì hắn có thể đoán được hướng đi vậy.

Nghe những gì Trần Khánh Dương nói, một khoảng lặng bỗng chốc dâng lên choán hết cả tâm trí Triệu Ngữ Yên. Nàng không ngờ tên sư đệ kia đứng trước cường địch không hề tham sống sợ chết, đa mưu túc trí mà cứu được cả nàng thoát khỏi vòng vây trùng điệp của mấy ngàn tên hắc y nhân. Hiện tại lại còn hi sinh cả bản thân để tìm lối thoát khỏi mật đạo ngập tràn u linh chướng khí này. Nàng cảm nhận cái lạnh cắt da cắt thịt xung quanh mà thầm cảm thấy đau lòng thay cho tên nam tử kia. Bóng lưng Trần Khánh Dương được quang mang ảm đạm của dạ minh châu tạc lên vách đá lúc này hùng dũng, cao thượng, lại rất mực hiền hòa.

Đi mấy bước vẫn không nghe được tiếng chân Triệu Ngữ Yên, Trần Khánh Dương quay lại vẫn thấy nàng đứng tại chỗ nhìn hắn trân trân, ánh mắt vô cùng phức tạp. Hắn bèn cất tiếng trầm trầm mà hỏi:

- Sư tỷ không ổn à? Đệ cõng tỷ nhé?

Thanh âm trầm ấm giữa không khí cực hàn làm Triệu Ngữ Yên bừng tĩnh, nàng cất giọng có chút vội vã để che đi nỗi bối rối trong lòng:

- Không không, ta ổn, không có gì đâu.

Nhưng vừa bước được 2 bước ngắn thì Triệu Ngữ Yên đã vấp ngã. Tuy vẫn kịp thăng bằng lại nhưng rõ ràng biểu hiện của nàng bị nội thương, ảnh hưởng tới khí huyết. Bên dưới nền động lại lởm chởm những thạch nhũ to nhỏ, nàng có cảm tưởng như vừa đạp lên một bãi chông vậy.

Thấy vậy, Trần Khánh Dương liền quay trở lại, lấy ra một tấm áo choàng rộng mà hắn dùng cho mùa đông lạnh giá choàng lên người Triệu Ngữ Yên, rồi lập tức cõng luôn sư tỷ lên lưng mà không cần đợi tới sự cho phép.

- Dương đệ bỏ ta xuống đi, ta ổn mà! Đệ không cần làm vậy!

- Tỷ yên lặng một chút tĩnh dưỡng đi!

Phun ra một câu lạnh lùng như ra lệnh, Trần Khánh Dương lúc này đã cất những bước vững chãi trên lối đi hẹp. Một bên là vách đá dựng đứng, liên tục tỏa ra hàn khí như muốn xô hắn trở lại dòng nước buốt giá. Một bên còn lại là dòng nước yên ả, tựa hồ là một vũng nước đọng, tuy tĩnh lặng nhưng dường như dòng nước đó đang chực chờ đón lấy con mồi run rẩy phía trên.

Khẽ cau mày khó xử, Triệu Ngữ Yên không nghĩ tới có một ngày nàng lại phải dựa vào một nam nhân để sinh tồn, mà nam nhân đó lại kém nàng hẳn 5 cái xuân thu tuế nguyệt. Thế nhưng lúc này thì cũng đành phải yên lặng mà thôi. Câu ra lệnh của Trần Khánh Dương tuy chất chứa hàn khí, nhưng đối với nàng thì lúc này lại ấm áp vô cùng. Nàng không hiểu nổi tại sao mà đôi vai gầy này lại có thể gánh vác nàng lên như vậy. Hắn cũng trọng thương, hao tổn khí lực, vậy mà giờ đây lại còn phải chật vật trên nền đá nhấp nhô, thi thoảng lại khéo léo dụng lực điều tiết khinh công tránh đi những thạch ngũ trên đường. Nàng cảm nhận được bước chân kia cũng mỏi mệt, nhưng hiện tại vì nàng mà hắn lại đạp lên những thạch nhũ chi chít bên dưới như một bãi chông ngắn đâm lên tua tủa dưới nền đá.

Hồi lâu sau, những tâm tư dồn nén từ tận đáy lòng Triệu Ngữ Yên đã căng lên như một quả bóng mà đỉnh điểm là khi Trần Khánh Dương vấp một bước suýt nữa bổ nhào vào dòng hàn thủy, nàng không nhịn được mà cất giọng xót xa hỏi:

- Đệ không sao chứ? Để ta xuống đi mà!

- Đệ không sao.

Nói ra một câu ngắn gọn, Trần Khánh Dương lại xốc Triệu Ngữ Yên trên lưng một cái để điều chỉnh lại tư thế rồi tiếp tục tiến bước. Hắn lúc này đã toàn thân rã rời, hơi thở trì trệ lúc nhanh lúc chậm không thể khống chế. Nhưng nghĩ tới việc hàn khí dày đặc bên trong mật đạo này đến hắn còn không chịu thấu huống hồ là cô nương trên vai cho nên lại cắn răng tiếp tục công việc vất vả. Gân xanh cũng đã nổi lên nhiều đường trên mặt.

Những điều đó, Triệu Ngữ Yên cũng có thể thấy được rất rõ bằng thần thức. Nàng khẽ thở dài một hơi, cũng quên luôn đi cái lạnh thấu xương. Đối với nàng thì Trần Khánh Dương lúc này không chỉ là một ân tình cứu mạng, mà hắn cũng đóng vai trò như một chiếc lò sưởi, xua tan những hàn khí kia. Nàng cảm nhận được sự ấm áp đó, nàng trân quý nó, không giống như sự ân cần của Sử Viên Kì trước kia, đúng, không hề giống chút nào. Sử Viên Kì, có thể chịu trận thay cho nàng mỗi lần sư phụ nổi giận. Nhưng đó là vì hắn biết sư phụ rất thương hắn, sẽ không trừng phạt nặng. Còn hiện tại thì Trần Khánh Dương lại khác hoàn toàn, đám thạch nhũ trước mắt kia mà hắn đâu có từ nan.

Phải mất tới hơn một canh giờ chật vật như vậy, cuối cùng Trần Khánh Dương cũng đã tới được một không gian rộng rãi hơn, mà dòng nước cũng đã chấm dứt vào một vách đá vô tung vô tích. Xung quanh vẫn là hàn khí dày đặc đến nỗi có tới mấy tầng bạch vụ phảng phất, càng không có lấy nửa tia quang mang nào ngoại trừ viên dạ minh châu hiện đã nằm lăn lóc giữa sàn mật đạo kia.

Trần Khánh Dương lúc này đã tiêu hao đến mức cạn kiệt rồi, hắn buông viên dạ minh châu xuống, cũng nhẹ nhàng đặt Triệu Ngữ Yên lên một phiến đá bằng phẳng không quên lót trước một ít gỗ và rơm bên dưới một bộ y phục của chính hắn. Phiến đá kia chỉ đủ cho Triệu Ngữ Yên ngồi mà thôi, phần hắn thì ngồi bệt luôn xuống sàn mật thất ẩm ướt, chi chít những thạch nhũ tí hon mà tựa lưng vào phiến đá nới sư tỷ ngồi. Từng hơi thở của Trần Khánh Dương lúc này không một chút đồng đều, cái nông cái sâu, hắn khó khăn cố gắng thu lấy chút không khí ít ỏi để bổ sung lại những thể lực rã rời đến từng lỗ chân lông kia. Nếu mà mỗi sợi lông trên người hắn có chân, thì hiện tại hẳn là đả bỏ hắn mà chạy hết cả rồi.

Triệu Ngữ Yên suốt quãng đường yên lặng, hiện tại cũng yên lặng, nàng không muốn cắt ngang hơi thở của Trần Khánh Dương một chút nào. Hắn dọn chỗ cho nàng nghỉ, nhưng bản thân hắn thì nằm ngồi luôn lên cái bàn chông lạnh buốt và sũng nước đó, không lẽ hắn không tự lo cho bản thân được? Hay là thân thể hắn không phải huyết nhục? Nàng không giải đáp nổi, chỉ biết cảm thán trong lòng.

Đáng lí ra lúc này việc của Triệu Ngữ Yên phải là tĩnh tọa phục hồi mới đúng. Vậy nhưng nàng không thể, bởi vì có một lực lượng vô hình nào đó dường như phong tỏa thiên địa chi khí, không cho những linh khí đó tiếp cận với nàng vậy. Nàng đã thử mấy lần suốt quãng đường, hiện tại thử thêm một lần nữa nhưng kết quả vẫn chỉ là một màu bất lực.

Phải tới cái hô hấp thứ một ngàn thì Trần Khánh Dương mới có thể khống chế được hơi thở, đưa nhịp độ trở về bình thường. Hắn cũng nhận ra điểm lạ lùng, mặc dù cảm nhận được linh khí nơi này không thiếu, nhưng bản thân hắn lại chỉ có thể thôn phệ hai luồng hàn băng chân hỏa khí bên trong cơ thể để bổ sung chân khí mà thôi, tuyệt nhiên không thể lôi kéo được lấy nửa tia linh khí bên ngoài. Đoạn, cất giọng trầm ổn:

- Sư tỷ, tỷ đã phục hồi được chút nào chưa?

- Vậy là đệ cũng bị phong tỏa?

- Uhm. Nơi này rất lạ, không thiếu linh khí, nhưng lại không thể hấp thụ, giống như có một lực lượng khủng bố nào cách li chúng ta ra vậy!

Cau nhẹ đôi liễu rũ, Triệu Ngữ Yên chợt nghĩ ra điều gì đó, liền cất giọng:

- Không lẽ ở đây có bố trí mê trận?

- Mê trận? Đệ không nghĩ vậy, nếu là mê trận thì đệ đã phát giác ra rồi.

- Hửm? Bản lĩnh của đệ cao đến vậy sao?

- Không giấu gì tỷ, đệ đã xem rồi, chất thạch nhũ ở đây chính là đá vôi ngấm nước mưa tạo thành, nước cũng rất ngọt, lại còn mát, chứng tỏ là thực chứ không phải là một loại huyễn trận. Hơn nữa, nếu là mê trận thì lúc này chúng ta đã lạc trong một trận đồ rồi chứ không còn ung dung được như hiện tại đâu!

- Uhm...Haiz...- Thở dài một hơi, chợt Triệu Ngữ Yên nhớ lại lúc giao chiến, nàng nhẹ nhàng tò mò hỏi – Mà này, đệ đã lĩnh ngộ hết thập tam kiếm thức thật rồi sao?

- Uhm. Mấu chốt là ở chỗ đệ nhất thức đến đệ thập nhất thức đều là sát chiêu dùng để tiêu diệt đối phương, trong khi đệ thập nhị thức lại liên quan tới đệ nhất thức, thực chất đó chỉ là khởi đầu lại của kiếm kỹ mà thôi, nhưng ở một tầng thứ khác, việc này khó hiểu, đợi khi ra khỏi đây rồi đệ sẽ nói cho tỷ nghe. Còn đệ thập tam thức thì đệ không chắc lắm, thật ra cũng chỉ được có vài phần lông da mà thôi, lúc đó tình thế bắt buộc, đệ nói ra để uy hiếp tinh thần kẻ địch, chứ thật ra đó chẳng phải kiếm kỹ gì sất, mà là khoa học.

- Khoa học? Đệ có thể nói rõ hơn?

- Thật ra là một nửa khoa học và một nửa lĩnh ngộ. Theo nguyên lí con tiểu điêu đâm rụng chiếc phi cơ mấy chục tấn, đệ dùng những vụn thực vật bắn với một tốc độ cực cao đón đầu những phi kiếm, chính phi kiếm đó cũng bay rất nhanh, va chạm với nhau cho nên mới thành ra như vậy, hơn nữa đều là đồ Lục phẩm, cao lắm là Nhị tinh Lam phẩm cho nên mới nở bung ra như vậy. Tương sinh tương khắc, Kim khắc Mộc, Mộc sinh hỏa, mà Hỏa lại khắc Kim, những mảnh vụn đó là đệ đã truyền vào một lượng tàng hỏa, trông thì tầm thường, nhưng khi va chạm thì liên tục bạo phát thành rất nhiều vụ nổ nhỏ theo một chu kì, khiến cho mũi phi kiếm bị một một làn sóng rung động cộng hưởng đến mức bị phá tung.

Nói một hơi dài không ngừng nghỉ, việc Trần Khánh Dương giải nghĩa cho Triệu Ngữ Yên không mong là nàng có thể hiểu được nhưng nguyên lí vận tốc, sóng cộng hưởng, lực cộng hưởng đó, chẳng qua là hắn muốn chỉ điểm một chút, biết đâu khi nào đó Triệu Ngữ Yên lại có thể ứng dụng được vào sinh tồn chăng.

Triệu Ngữ Yên đón một tràng thanh âm trầm trầm vào tai, nàng nghe không sót chữ nào, lại nghĩ đi nghĩ lại mấy lượt vẫn không thể thấu, nhưng rồi cố gắng ghi nhớ đó, để lúc khác tìm hiểu thêm. Mà một vấn đề nữa trong giao chiến mà lúc này nàng muốn hỏi:

- Uhm, lời này của đệ ta sẽ cố gắng lĩnh hội. Có điều, sao đệ sử Vạn Kiếm Quy Tông mà không cần kết lấy nửa thủ ấn nào như vậy chứ?

- Thủ ấn thực chất là sự kết xuất của các kinh mạch Dương Âm Song Kiều, điều khí đi qua đó mà tụ lại trong chưởng thủ, mỗi đoạn thủ ấn có thể từ 9 cho tới hai mươi bảy thủ ấn kết hợp thì cho ra một cộng dụng khác nhau của luồng chân khí tích tụ. Nói về thủ ấn riêng lẻ thì có tới hằng hà sa số các loại ấn, mỗi bàn tay tính sơ sơ đã có 13 ấn, kết hợp 2 bàn tay thì lại có thêm một loạt khác đệ chẳng nhớ nổi là bao nhiêu, mà phối hợp thì cho ra đến mấy ngàn kiểu. Tỷ nói xem, một chiêu thức ngưng kình phải đi qua 9 cho tới 27 ấn, cá biệt có những đạo lên tới 81 ấn, làm sao nhớ nổi?

- Uhm, điều này ta biết, nhưng không phải là hỏi chỗ đó, ta chỉ hỏi là sao đệ xuất chiêu mà không dụng thủ ấn cơ!

- À à, thứ lỗi cho đệ mệt quá loạn não, Hì hì – Trần Khánh Dương cười chữa thẹn đoạn lại thao thao bất tuyệt – Cái này không khó, thì như đệ vừa nói đấy, thực chất xuất phát từ việc cách thức tụ kình mà thành chiêu, đệ thì lại thích những sự đơn giản tiện dụng hơn. Xem chân khí là một nguồn điện năng cơ sở, cứ lấy chân khí ra tới vị trí cần ngưng tụ rồi dùng huyệt đạo tại những vị trí ngưng tụ kình khí đó như một cái máy hoạt động dựa vào điện năng đã tích tụ mà sử chiêu, đơn giản tiện dụng chẳng cần phải tốn thời gian bắt ấn làm gì cho nhọc thân cả!

- Điện? Ta ngu muội thực không hiểu là đệ nói gì.

- Hừm...Xem như một tia lưu thủy mỏng manh tích tụ vào một cái thùng nhỏ chính là huyệt đạo đi! Khi xuất chiêu thì cầm thùng nước đó, tạt trái hất phải gì là tùy ý, hất mạnh thì thành cương thức, hất khéo thì thành tiễn thức, tung một vòng thì thành hộ thuẫn, vậy đó!

Triệu Ngữ Yên nghe hắn lí giải mà cứ trân trân cả đôi ngọc thạch lóng lánh không sao thấu nổi. Là do nàng kém cỏi tư chất thiên bẩm chăng? Không hề, là bởi tên Trần Khánh Dương kia hắn nắm vững khoa học, biến tu chân trở thành khoa học tu chân mà thôi. Thế nhưng Triệu Ngữ Yên thì hoàn toàn không thấu được điểm này, trong lòng nàng dấy lên một sự ngưỡng mộ tột cùng.

Phải biết, năm xưa thì sư phụ nàng mất nửa đời để lĩnh ngộ ra bộ kiếm kỹ vô địch. Tuy là tu vi chỉ dừng ở Soái cấp, không thể đột phá tiếp nhưng lại có thể vượt cấp đánh bại cả đỉnh phong Trung Cấp Vương giả. Nàng chỉ trong 2 năm thơ dại lĩnh ngộ hết mười một tầng kiếm thức đã là một tốc độ không tưởng rồi. Vậy mà tên sư đệ yêu nghiệt chỉ mất có 7 ngày 7 đêm để đi hết một lượt mười ba thức.

Vậy nhưng khi này không phải là lúc để lĩnh ngộ kiếm thức mà đang trong tình huống sinh tồn thập tử nhất sinh. Sau nửa canh giờ nhắm mắt dưỡng thần, cảm thấy thể lực đã trở lại đôi chút, Trần Khánh Dương lại đứng lên đưa tay về phía sư tỷ mà nói:

- Chúng ta đi thôi!

- Nhưng...Đệ còn chưa khôi phục mà? – Triệu Ngữ Yên cũng tĩnh họa, nghe gọi thì mới bừng tỉnh, nhìn sư đệ ái ngại.

- Đệ khôi phục rồi, hiện tại đi nhanh còn kịp, đệ cảm giác có điều không ổn!

Rụt rè nắm lấy bàn tay trước mặt, Triệu Ngữ Yên vất vả đứng dậy. Chỉ sau vài cái hô hấp thì nàng lại nằm trên tấm lưng mỏng manh của sư đệ. Triệu Ngữ Yên không hề hay biết là lúc này gan bàn chân của Trần Khánh Dương đã thành một đống thịt nát bươm rướm máu. Những thạch nhũ sắc nhọn kia cứ thi nhau đâm tua tủa liên hồi khiến cho đôi giày của hắn cũng nát hết cả rồi.
Chỉ là hắn chợt có chút bất an, tuy chưa hiểu là cơ sự gì nhưng cũng mau chóng đưa Triệu Ngữ Yên tiếp tục trốn chạy.