Chương 114: Nghạnh Kháng Địch Nhân.

Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca

Chương 114: Nghạnh Kháng Địch Nhân.

Qua một khoảng thời gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Lúc này thì bốn phương tám hướng vang lên những bước chân rầm rập như thể có đến thiên binh vạn mã đã bủa vây, từ từ tiếp lại khép vòng mà trung tâm mục tiêu chính là căn biệt viện Quỷ Mộc Kiếm. Sau một tiếng hô lớn ra hiệu, đoàn binh hắc y nhân trùng trùng điệp điệp bên ngoài đứng sững lại cách bờ tường bao bọc chỉ còn mấy chục trượng thì có một tên lăng không tầm thấp tiến ra trước tiền môn nói lớn, thanh âm trầm vang vọng cả một dải sơn cốc:

- Không hổ là Quỷ Mộc Kiếm nữ! Hiện tại giao ra đan phương Cửu Chuyển Tục Mệnh Hoàn, ta tha cho các ngươi một mạng, nhược bằng không coi lời ta nói là gì thì chỗ này lập tức trở thành bình địa!

Trần Khánh Dương cau mày quay sang hỏi sư tỷ:

- Không phải chứ! Đám người này là sao vậy tỷ tỷ?

- Hừm, trước đây ta có tha mạng cho vài tên, không nghĩ hiện tại lại kéo thêm một rắc rối lớn thế này, tình hình không tốt, hiện tại ta mở huyết lộ, đệ hãy cao chạy xa bay, đừng để truyền thừa của sư phụ không còn người kế tục!

Triệu Ngữ Yên tháo ra chiếc trữ vật giới chỉ trên tay, giao cho Trần Khánh Dương. Trên đôi hoa phiến nở ra một nụ cười dịu dàng. Nàng biết, rắc rối lần này chính là họa sát thân mà trước đây nàng để lọt, nàng quá rõ kẻ đến là ai, càng biết là kết cục sắp tới sẽ thế nào, ai bảo nàng nhân từ làm gì. Tâm tư nàng đã chuẩn bị cho một trận tử chiến, hiện tại đã quá mỏng manh. Liền đó nàng cất thanh âm nhẹ nhàng, tha thiết:

- Sư đệ, bên trong trữ vật giới chỉ này có truyền thừa của sư phụ, hi vọng đệ có thể kế nghiệm tiếp danh hiệu Quỷ Mộc Kiếm của sư phụ để lại!

- Mẹ kiếp! Hiện tại mà có đạn hỏa tiễn thì đệ cho đám này thành thịt nát! Sư tỷ, đừng như vậy, đệ sẽ gây sự chú ý, tỷ lựa thời rời đi, những truyền thừa này chính là tâm huyết một đời của sư phụ, không thể thất lạc! – Trần Khánh Dương đỏ mặt mắng ra một câu, ngữ khí của hắn lúc này gay gắt, chiến ý dâng cao. Bản thân hắn là nam nhân, lẽ nào lại có thể tham sống sợ chết mà để một cô nương ra làm bia được.

- Dương đệ, Tà Thần Bang đệ không đấu lại được đâu! Ta hiểu tâm tư đệ, nhưng lúc này chỉ còn cách đó mà thôi, sau này đệ cố gắng tu một, một lúc nào đó hãy báo thù cho ta là được rồi!

- Tà Thần Bang? Hừm...Sớm muộn gì cũng phải gặp, hiện tại thì quẩy thôi! – Miệng thì nói cứng nhưng trong lòng hơi chột dạ. Ban nãy chỉ tiện miệng nói một câu, ai dè lần này là hàng thực giá thực bao vây trước cả à nha!

- Đệ đừng cứng đầu nữa, nghe ta, mặc dù thời mới chỉ là gặp gỡ đôi lần, nhưng quả thật, ta quý trọng tấm lòng của đệ, đừng để những nỗ lực của ta trở thành vô ích nữa! Rời mau đi!

Dứt lời, Triệu Ngữ Yên dúi chiếc trữ vật giới chỉ vào tay Trần Khánh Dương. Liền đó nắm lấy cổ áo hắn mà ném sang một góc khuất. Rồi lập tức vận lực, thi triển lăng không, nhảy lên nóc tòa biệt thự. Đáp chân nhẹ nhàng lên phần nhọn cao nhất trên đỉnh, Triệu Ngữ Yên xuất ra công lực, chân khí đi qua kinh mạch nàng tuôn trào thành một trận cuồng phong, cuốn những lá tre lả tả bay lên thành một cơn lốc xoáy tròn bao bọc quanh tòa nhà. Nàng cất giọng trầm mặc:

- Sử Viên Kì! Ta không đáp lại tình cảm của huynh chính là bởi tâm tư huynh tà ác khôn lường, hiện tại lại còn muốn cướp đi những tâm huyết một đời của sư phụ nữa sao! Mấy lần trước ta tha cho huynh, không có nghĩa là lần này ta lại làm thế, huynh mau trở lại chỗ của huynh, bằng không đừng trách ta khách khí!

Tên hắc y nhân bên ngoài lúc này tăng độ cao lên ngang nàng, liền đó tháo lớp mặt nạ xuống để lộ ra khuôn mặt tuấn lãng tới không ngờ. Duy chỉ có đôi mắt đăm đăm của hắn thì chứa đầy sự tà khí mà nếu nhìn sâu vào đó không khỏi khiến người khác rùng mình run sợ. Đoạn, hắn lại cất giọng:

- Hừm! Triệu Ngữ Yên! Sư phụ vẫn lạc, nàng còn muốn giữ truyền thừa cho riêng mình sao? Đừng tưởng nàng có Vạn Kiếm Quy Tông mà làm ta chùn bước! Hôm nay, truyền thừa, đan phương, và chính cả bản thân nàng, ta đều lấy đủ! Hiện tại thì xem chiêu!

Nói xong, tên đầu lĩnh tuấn tú kia cũng đã vận công, kình phong tuôn trào trở thành một cơn lốc cuốn những bụi đất lẫn lá cây bên ngoài lên cao. Hiện tại thì khắp một khu vực xung quanh như đang phải đón hai trận vòi rồng hội ngộ vậy, kình khí ngút trời như muốn thổi tung tất cả. Mà xem chừng thì tu vi của địch nhân cao hơn Triệu Ngữ Yên một bậc. Chính vì vậy mà lực lượng của hắn dồi dào hơn, cơn lốc do hắn tạo ra cũng cuồng bạo, bán kính gấp rưỡi cơn lốc của Triệu Ngữ Yên. Một điểm khác biệt giữa 2 trận kình phong gió nổi mây phun chính là cơn lốc của tên nam tử không chỉ cuốn gió bụi mà là một loạt những lưỡi gươm sắc bén tỏa ra khí tức lạnh lùng tàn nhẫn từ trên lưng mấy ngàn hắc y nhân rời vỏ, bay lên thành một dòng thác cuồn cuộn sát khí, lập tức hòa vào dòng xoáy xung quanh cơn lốc.

Lại thêm một lần kẹt giữa trận chiến của hai đại cao thủ, Trần Khánh Dương mặc dù đang nằm trong một đốm rơm cạnh chân tường, nhưng những kình phong kia cũng đã táp vào mặt mày khiến hắn không thể mở mắt ra nổi, phải chật vật chống đỡ.

- Hừm! Huynh tưởng nữ nhân bọn ta dễ bắt nạt sao? Bản lĩnh Vạn kiếm của huynh chỉ mới luyện thành, chưa phải là địch nhân của ta đâu! Tiếp chiêu!

Quát lên một tiếng, Triệu Ngữ Yên cầm ngược thành trường kiếm, kết xuất thủ ấn mấy đoạn, liền đó đổi thế cầm kiếm, co một chân lên chuẩn bị. Tên nam tử phía ngoài cũng lấy ra một thanh trường kiếm khác, thoạt nhìn giống hệt với thanh kiếm trên tay nàng, rồi động tác của hắn cũng hệt như một bản sao.

Ngay lúc này thì mây dừng gió lặng. Những chiếc lá tre trong cơn lốc của Triệu Ngữ Yên bỗng dưng như có khả năng lăng không, mỗi chiếc đều dừng lại, tập hợp sao lưng nàng mà chĩa phần nhọn đầu lá theo hướng mũi kiếm. Trông như có hàng ngàn hàng vạn thanh lục kiếm lơ lửng phía sau vậy.

Về phía địch thủ thì cũng tương tự, có điều thì những lưỡi gươm sắc lạnh ban nãy hiện tại lơ lửng phía sau hắn, nhất loạt hướng mũi về phía Triệu Ngữ Yên, liên tục rung lên những âm thanh ong ong như hàng vạn tiếng đe dọa cộng hưởng lại với nhau khiến cho Trần Khánh Dương lẫn đám hắc y nhân bên ngoài đều phải bịt tai nhăn mặt, không chịu nổi.

- Xuất!

Triệu Ngữ Yên ánh nhìn sắc lạnh, nàng đâm thanh trường kiếm một nhát, hàng vạn chiếc lá dường như theo đó mà bay thẳng thành một dòng lũ màu lục, hội tụ lại mũi kiếm nàng, liền đó phóng thẳng vào phía địch nhân như hàng vạn mũi tên lấp lánh.

- Tuyệt tình vậy sao? Đã vậy đừng trách ta bạc nghĩa! Xuất!

Quát lên một câu lạnh lẽo, tên Sử Viên Kì cũng đâm mũi kiếm một phát. Thân hình hắn vẫn lăng không tại chỗ, thế nhưng hàng vạn mũi kiếm sáng loáng lạnh lùng phía sau thì đã nối đuôi lao lên như một làn đạn. Kình khí xung thiên, sát khí rợp trời.

Chỉ trong nửa khắc thì 2 bên đã xảy ra va chạm. Cứ một mũi kiếm thì xẻ đôi được vài chiếc lá xanh, sau đó mới chịu rụng xuống đất đánh keng một cái. Mà hiện tại thì hàng ngàn mũi kiếm giao thủ với hàng vạn chiếc lá tre khiến cho những tia lửa tóe lên liên miên không dứt. Kình khí va chạm khiến cho hàng loạt vụ nổ kinh thiên bạo phát, sức ép của không khí làm cho hơi nước ngưng tụ thành những làn sương mỏng giao thoa với nhau rồi lại lan ra xung quanh, chạm cả xuống mặt đất làm cho đất đá bắt lên liên hồi, không gian xung quanh run lên bần bật như đang phải hứng chịu một cơn địa chấn.

Giao thủ là vậy, nhưng mà đâu cứ phải là chơi đẹp, ngay khi mũi kiếm cuối cùng xẻ được chiếc lá tre cuối cùng thì nó phóng thẳng vào thân ảnh bạch y của Triệu Ngữ Yên. Nàng lập tức đảo kiếm đỡ lấy một đòn đó. Nhưng va chạm quá mạnh, vừa lúc nàng cũng đã cạn lực, đan điền khô khốc cho nên bị bắn ngược ra sau một đoạn.

Có điều, đó chưa phải là hết, tên Sử Viên Kì kia vô thanh vô tức đã xuất hiện ngay sau lưng nàng lúc nào chẳng hay, tiện tay đánh một chưởng, hất nàng văng từ trên cao đâm sầm một cái vào đống thùng gỗ đang chất bên cạnh chỗ Trần Khánh Dương ẩn nấp khiến hàng loạt thùng vỡ tung, nhiều thùng còn chứa rượu hiện đã ướt cả bộ bạch y.

Nói thì dài dòng, chứ mọi việc chỉ xảy ra trong vỏn vẹn nửa phút từ lúc xuất kiếm tới lúc Triệu Ngữ Yên tiếp đất mà thôi. Ngay khi nàng cố gắng gượng dậy thì một thân ảnh thiếu niên đã chạy lại nhặt kiếm, đỡ nàng lên.

- Sư đệ? Sao đệ còn...Hự...Phụt....

Còn chưa nói hết câu thì Triệu Ngữ Yên xinh đẹp đã ôm ngực thổ huyết, sắc mặt nàng trắng bệch, y phục lấm lem, ướt đẫm những rượu, mái tóc dài thướt tha cũng rối tung, bết cả vào mặt. Trông bộ dạng thảm hại vô cùng.

Trần Khánh Dương thì khi nãy hứng một trận cuồng phong tá lả cho nên nom hắn có phần thảm hại một chút, nhưng so với ban đầu thì thực cũng chẳng khác là bao, trừ một chỗ là mái tóc dài, đen tuyền của hắn lúc này đã xõa hết cả, lấm lem những bụi đất và cỏ rác từ trên xuống dưới, trông như một nạn nhân nào đó ở trong trại vị nạn vậy.

Đỡ Triệu Ngữ Yên đứng dậy, Trần Khánh Dương trầm giọng:

- Hiện tại tỷ bị nội thương rồi, nghỉ ngơi đi, tới phiên đệ! – Đoạn ngước lên nhìn tên nam nhân trên trời nói lớn – Ngươi là Sử Viên Kì? Đường đường là một nam nhân, đánh một thiếu nữ đã là nhục như con khuyển, vậy mà còn đánh lén nữa thì ngươi tới con bệnh cẩu e cũng không bằng a! Ta bội phục trình độ khốn nạn của ngươi đó a!

Gằn từng từ một, Trần Khánh Dương không hề giấu giếm tia bất bình căm phẫn đã lan ra đỏ cả đôi mắt tinh anh. Ừ thì hắn có thể lạnh lùng với nữ nhân, thế nhưng không có nghĩa là hắn chà đạp nữ nhân như vậy. Nữ nhân là để yêu thương, không phải là cái bao cát để đập đánh a!

- Hừ! Ra là tam sư đệ, chắc hẳn ngươi vừa được thu nhận đi! À mà không, lúc ta xuất sơn thì sư phụ cũng vẫn lạc sau đó, có nghĩa là sư phụ còn chưa thu nhận ngươi đâu a!

- Ngậm cái miệng thối của ngươi lại, bổn tọa ngửi méo nổi, về súc miệng đi rồi hẵng nói chuyện a! Đứng cách cả đoạn thế này mà vẫn làm bổn tọa điếc hết cả mũi, xem chừng ngươi nên tới nha sĩ đi nha!

Nghe khẩu khí của Trần Khánh Dương, Sử Viên Kì cả giận mắng lớn:

- Oắt con! Con kiến như ngươi không đáng đặt vào mắt, giao ra trữ vật giới chỉ trên tay ngươi thì ta chừa cho một mạng, cút ra chỗ khác mà sống như loài giòi bọ đi!

- Ha ha ha! Bổn tọa mà sợ ngươi sao? Nói cho ngươi biết, có giỏi thì đánh nhau với ta, đừng có tìm nữ nhi mà ỷ thế hiếp đáp! Thứ khó ngửi như ngươi thì không đáng tới một con giòi phải ra tay chứ đừng nói là bổn tọa a!

- Ha ha ha! Oắt con to gan! Ngại sống lâu sao, ta cho ngươi thành đống thịt nát!

Gằn lên một câu đầy sát khí, Sử Viên Kì phi thân xuống bên dưới, liên tục đâm chém lia lịa. Đôi mắt hắn đỏ rực như hai hòn lửa, xem chừng là đã trúng kế khích tướng của Trần Khánh Dương mất rồi. Trần Khánh Dương cũng đâu có phải dạng vừa, mặc dù tuổi đời non trẻ (đó là trong mắt đối phương thôi), tu vi kém cỏi, thế nhưng hắn cũng đã nắm chặt thanh trường kiếm của Triệu Ngữ Yên mà xông lên chống trả.

Bóng gươm vun vút, hai người so chiêu thoáng cái đã qua mấy chục hiệp. Càng đánh thì Sử Viên Kì càng ngạc nhiên. Vốn ban đầu hắn chỉ dụng chiêu chứ không sử ra công lực áp đảo, nghĩ là chỉ cần vài đường là đã có thể chém chết đối phương. Thế nhưng Trần Khánh Dương này trước mặt hắn đối chiêu không kém nửa thức, cũng chỉ là so chiêu chứ không dụng đến công lực. Vậy mà lại đánh ngang tay với Sử Viên Kì.

Sử Viên Kì đã chừng hăm bảy, thể lực dồi dào, thân hình cường tráng, chém kiếm nào ra kiếm đó, mỗi đường kiếm đều chất chứa một sát khí ngùn ngụt thê lương, đều nhắm vào tử huyệt đối phương mà đâm. Hắn càng ngày càng sử ra nhiều đòn hiểm, nét mặt thâm trầm quyết tâm tiêu diệt đối thủ.

Đối phó với cường địch, thân hình nhỏ bé của Trần Khánh Dương lúc này lại có một ưu thế khác, chính là tốc độ. Phàm là chiêu thức, dù mạnh mấy, ảo diệu mấy, đều có thể phá. Nhưng đối với tốc độ tuyệt đối thì là thứ không thể phá được. Chính vì vậy mà 2 thân ảnh cách nhau tới một con giáp nhưng trông Sử Viên Kì có phần bị áp đảo cho dù hắn có tấn công dồn dập đi chăng nữa. Bởi tấn công thì sẽ để lộ sơ hở, mà bất kì một sơ hở nhỏ nào của hắn cũng đều bị Trần Khánh Dương tận dụng triệt để phản đòn.

Dứt hiệp thứ 30, Sử Viên Kì tung ra một chưởng, đánh bay Trần Khánh Dương một đoạn lăn vài vòng mới dừng lại được, nhưng chính hắn cũng vừa lĩnh một cước của tiểu tử kia phải lùi lại 4 bước mới đứng vững. Phủi phủi dấu giày của Trần Khánh Dương trên ngực, Sử Viên Kì nở ra một nụ cười lệch miệng:

- Khá lắm! Xem chừng sư đệ đã thành thạo thập thức cơ bản rồi ấy nhỉ?

Quệt đi một vệt máu trên miệng, Trần Khánh Dương cũng thẳng người dậy, ưỡn ngực hiên ngang đáp:

- Câu này phải do bổn tọa nói mới đúng a!

Trận đấu đã kéo dài tới hơn nửa canh giờ cho nên Triệu Ngữ Yên tạm thời phục hồi được đôi chút, lúc này chạy lại bên cạnh Trần Khánh Dương lo lắng:

- Đệ, đừng đánh nữa, đệ không phải đối thủ của hắn, mau chạy đi, tỷ ở lại cản hậu là được rồi! Hắn tuyệt sẽ không hạ sát thủ với tỷ đâu, đệ mau rời khỏi!

Không để cho sư tỷ kịp làm gì, Trần Khánh Dương nắm lấy bàn tay đang muốn tước thanh kiếm trong tay hắn kia mà nhẹ nhàng cười cười:

- Tỷ à, chính tỷ mới phải chạy đi đó, hiện tại đệ phải báo thù cho sư phụ!

- Báo thù? – Triệu Ngữ Yên muốn thay sư đệ ứng chiến, nhưng nghe vậy thì sững người lại.

- Đúng vậy! Đệ phải báo thù! – Đoạn chỉ thanh trường kiếm vào mặt Sử Viên Kì – Tên đốn mạt nhà ngươi, chuẩn bị chịu chết đi, tội danh khinh sư diệt tổ, hôm nay bổn tọa thay mặt sư phụ thanh lí môn hộ, một lần đòi lại thất thảy!

- Hả? Đệ nói nhảm gì vậy? Tuy là hắn đã chọc giận sư phụ, bị đuổi ra khỏi sư môn, nhưng con người hắn không làm ra những chuyện tày trời vậy đâu!

- Tỷ à, nữ nhân ai cũng ngốc như vậy sao? Ban nãy hắn đã tự khai rồi còn gì! – Lại quay sang Sử Viên Kì – Phải vậy không cẩu tặc?

Sử Viên Kì lúc này hơi chột dạ một chút. Thì đúng là hắn ra tay hãm hại chính sư phụ của mình để đoạt lấy bảo vật, thế nhưng không rõ là bằng cách nào mà tên tiểu tử kia lại biết được việc này thì hắn càng nghĩ càng đăm chiêu. Không lẽ lúc hắn hạ độc thủ thì tên tiểu tử này cũng có mặt? Nhưng đó là chuyện 8 năm về trước, không thể xảy ra việc này được. Nuốt khan một cái, Sử Viên Kì lúc này trỗi lên một cỗ sát ý gấp đôi, cười gằn lộ hung quang trong mắt:

- Khà khà! Tiểu đệ khá lắm! Không rõ bằng cách nào mà biết được việc đấy a? Nếu đã thế, ta càng không thể thả đệ đi được nữa rồi! Thế nhưng nếu đệ gia nhập Tà Thần Bang, làm phó điện chủ dưới trướng ta thì ta có thể nghĩ lại một chút đó a!

- Hì, nực cười! Cẩu tặc phun ra được câu này thực uy thế như hỏa long phun châu nha! Có điều bổn tọa ngửi không có nổi!

Triệu Ngữ Yên bên cạnh thì sụp đổ. Nét mặt nàng chảy dài ra, nàng không tin được sư huynh của mình lại có thể là hạng người vong ân bội nghĩa như vậy. Hắn có thể tà ác, có thể bất chấp, nhưng tâm tình đối với sư phụ, đối với nàng, tuyệt là ấm áp. Đôi mắt thất thần, nàng đến một chút chiến ý cũng chẳng còn. Thấy vậy, Sử Viên Kì lại cất giọng khả ố:

- Đệ đệ à, hiện tại sư muội ta đã thành ra như vậy rồi, đều là lỗi của ngươi đó a! Giao ra trữ vật giới chỉ, gia nhập Tà Thần Bang, ta có thể để cho hai người trăm năm hạnh phúc. Nhìn bộ dáng của ngươi và nàng ấy ta có thể thấy là các ngươi cũng có chút đẹp đôi à nha! Xem như ta nhường muội ấy cho ngươi vậy!

Trần Khánh Dương vẫn cười cười đáp lời:

- Haiz...Bệnh khuyển tới lúc chết vẫn còn ẳng được mấy câu vô nghĩa, thực làm bổn tọa nhức hết cả đầu! Ngươi im lặng một chút, chẳng ai bảo ngươi câm à nha!

Dài dòng nói qua nói lại thì thực chất là trong lòng Trần Khánh Dương đang bối rối vật vã. Ban nãy giao thủ hắn đã bố trí một loạt cạm bẫy tinh vi. Thế mà đùng một cái cô nương Triệu Ngữ Yên kia lại chạy ngay vào chỗ bẫy rập đó làm cho hắn buộc phải tháo gỡ hết sạch. Hiện tại mà giao thủ thêm chừng mười hiệp nữa thì tới chút lực tàn đứng lên cũng chẳng còn chứ đừng nói là bố trí lại từ đầu. Khổ thân.!

Đắng lòng là vậy nhưng mà Trần Khánh Dương vẫn không tắt lấy nửa tia chiến ý trong mắt. Nói tới thủ đoạn thì hắn có muôn vàn, nói tới ứng dụng mọi thứ xung quanh để giao đấu hay còn gọi là "chơi bẩn" thì hắn cũng đâu có kém ai. Hiện tại đánh không được chạy không xong, e rằng là buộc phải liều mạng mở ra huyết lộ mới được. Tranh thủ ngay lúc hàng ngàn hắc y nhân ngoài kia vẫn chưa có lệnh xung kích, Trần Khánh Dương quyết định liều một phen, quay lại nói với Triệu Ngữ Yên:

- Sư tỷ lập tức chạy đi, chỗ này giao cho đệ!

Không để nàng kịp phản ứng gì thì hắn đã xông tới chỗ Sử Viên Kì xuất chiến. Sử Viên Kì cũng đâu có ngại ngần gì mà không lao lên ứng chiến. Bóng gươm lại vun vút như mây, loang loáng dày đặc tựa hai đám bạch vụ quẩn quanh. Tiếng va chạm kim khí ngân lên liên hồi, tiếng trước chưa dứt thì tiếng sau đã vang.

Ban nãy là so chiêu, còn hiện tại thì chính là tử chiến, cả hai thân ảnh nam nhân đã dụng tới khí lực, vận lên chân khí dồi dào mà thành cuồng phong sôi sục ra tứ phía. Khí công đẩy qua lưỡi kiếm, bắn ra theo từng quỹ đạo mà tụ lại thành những đường kiếm khí sắc lẹm, lia qua chỗ nào đều để lại một nhát cắt ngọt bất kể là những đuôi tên chi chít như lông nhím hay là những non bộ tiểu cảnh trong khuôn viên đều lần lượt tan rã, bắn mảnh vụn ra tứ phía.

Hai thân ảnh giao đấu thoáng chốc đã qua tới chiêu thứ 8. Biết thể lực sắp cạn, không còn trụ nổi nữa, Trần Khánh Dương sử ra bí thức của bản thân, xuất một nhóm mộc ti khí ra tay trái hóa thành một lưỡi nhuyễn kiếm lục sắc quang mang, liền đó bất thần lia ngang mấy đường.

Sử Viên Kì không phải kẻ nhập môn, hắn đã từng trải trăm trận, sống sốt qua bao nhiêu lần bị ám toán cho nên cũng kịp phản ứng, tránh được 8 kiếm quang lục sắc, chỉ trúng sơ vào một đường nhuyễn kiếm thứ 9 nhưng cũng kịp thời lùi ra sau mấy bước dài, giữ khoảng cách với đối phương.

Đưa tay quệt lên vết cắt nhỏ trên gò má phải, Sử Viên Kì bắt đầu thực sự nổi giận. Phàm là nam nhân tuấn tú, dưỡng da chăm chỉ như hắn thì một vết sẹo nhỏ trên gương mặt điển trai chính là một lời đả kích tột cùng. Nheo nhèo mắt, đẩy chân khí lên đỉnh điểm, Sử Viên Kì cất giọng nhẹ nhàng với một nụ cười trên môi:

- Hì! Sư đệ khá lắm! Xác nhận đã thuần thục thập thức kiếm quyết, hiện tại để ta thử chiêu thứ mười một nào! Cẩn thận bị băm thành tương đó nha!

Khẩu ngữ nhẹ nhàng, nụ cười vô cảm, thế nhưng đôi mắt hắn mới là nơi phát ra những sát ý như quỷ khóc thần sầu, u linh oán thán. Công lực đẩy lên tối đa, chân khí cuồn cuộn, chẳng mấy chốc mà tạo thành một cơn kình phong cuốn bụi và những mảnh vụn tung lên mù trời, xoay theo vòng lốc. Cũng liền đó thì những thanh trường kiếm nằm dưới đất, phàm là còn nguyên vẹn ít nhiều thì đều như có linh trí, tự động nhấc mũi bay lên gia nhập vào cơn lốc kia.

Lúc giao đấu với Triệu Ngữ Yên, hắn cũng sử ra Vạn Kiếm Quy Tông, thế nhưng chỉ là 7 thành công lực vì muốn giữ mạng lại cho nàng. Còn hiện tại thì chính là thập thành toàn vẹn. Cuồng phong gào thét, gió nổi mây phun. Cơn lốc mạnh đến nỗi bốc cao, ảnh hưởng tới luồng khí lưu bên trên khiến co bạch vân lúc này cũng trở thành một vùng xoắn ốc.

Triệu Ngữ Yên vẫn thất thần một chỗ, không mảy may nhúc nhích lấy nửa phân. Trong lòng nàng dường như đang phải trải một đoạn nhân sinh cay nghiệt tới cùng cực. Ba tuổi mồ côi, bốn tuổi thì chiến sự xảy ra, những thân nhân duy nhất của nàng cũng trở thành tử thi nhất loạt, chỉ còn một mình nàng cô độc trên cõi đời. Hành trình suốt 4 năm đằng đẵng phải giành giật từng hạt thóc qua bữa, bị nhục mạ, bị đánh đập, bị chà đạp tới thảm thương.

Đến 8 tuổi thì bị một toán cướp tóm được, toan bán vào lầu xanh, nhưng trời cao có đức hiếu sinh, đã cho nàng gặp được sư phụ là Quỷ Mộc Kiếm Hạ Vũ Vi, được sư phụ cứu ra từ tay toán cướp. Cùng lúc đó thì Sử Viên Kì năm ấy mười lăm, đã theo sư phụ nàng được mấy năm cho nên gọi nàng là sư muội. Sử Viên Kì khi đó hiền hòa, thông minh nhanh nhẹn, lại rất mực cưng chiều nàng như là tiểu muội, không ít lần đứng ra chịu trận thay cho nàng những khi nàng làm cho sư phụ tức giận.

Nàng vốn tư chất thông minh, lại còn là linh vũ song tu độc nhất vô nhị, chỉ sau 2 năm đã tu tập đến đệ thập nhất thức Vạn Kiếm Quy Tông thành thạo cho nên rất được sư phụ tín nhiệm. Đến năm mười hai tuổi thì không rõ lí do gì mà sư phụ nàng nổi trận lôi đình, đuổi Sử Viên Kì ra khỏi sư môn. Thế nhưng cuối năm đó thì sư phụ nàng cũng đại nạn vẫn lạc, để lại biệt viện này cho nàng cùng với toàn bộ truyền thừa. Nàng lại một lần nữa trở thành cô nhi không nơi nương tựa, khép mình ẩn dật trong sơn cốc gần mười năm ròng khổ luyện những mong tâm huyết của sư phụ không bị mai một. Nhưng chẳng rõ vì lí do gì mà đệ thập nhị thức dường như không giành cho nàng, dù cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa cũng thành công cốc.

Vừa rồi phát hiện được tiểu tử Trần Khánh Dương tư chất hơn người, chỉ trong khoảnh khắc đã có thể lĩnh ngộ ngũ thức kiếm quyết khiến cho nàng cảm thấy vui mừng, bèn lập mưu bắt hắn ở lại. Càng biết hắn cũng là song tu khiến nàng vơi bớt cảm giác cô độc. Thế nhưng lúc này phát hiện ra vị sư huynh mà nàng luôn kính trọng bao nhiêu năm lại chính là kẻ đã hạ độc thủ. Điều đó khiến cho tâm nàng sụp đổ, trí nàng nát tan, đến một tia hi vọng cũng chẳng còn. Nàng không thể tin được sự thật đó, não bộ nàng trống rỗng chỉ còn lại một màu bi thương phủ kín.

Trở lại trận khổ chiến lúc này vẫn đang diễn ra kịch liệt. Trần Khánh Dương chẳng hiểu vì sao mà lại cười nhẹ một cái, liền đó nhảy lui mấy chục bước đứng chắn trước Triệu Ngữ Yên. Hắn cũng thu liễm khí tức, lưu lại nội công, đồng thời nuốt vào một viên đan dược phục hồi. Từ từ khép mi mắt lại, phóng thần thức ra xung quanh, thân ảnh Trần Khánh Dương hiện lên là một pho tượng với những y phục và mái tóc tung bay phần phật trong cơn cuồng phong gào thét hiện đã lên đến đỉnh điểm.

Sử Viên Kì đắc ý cười gằn cho rằng bộ dáng kia có nghĩa là đối phương biết không còn đường thoát nên muốn đơn giản nhận lấy tử vong:

- Hà! Biết thế thì tốt! Băm vằm ngươi xong thì ta sẽ đem cho chó nhằn, sư huynh không để ngươi đau đớn đâu! Ha ha ha ha!

Dứt tràng cười man rợ, Sử Viên Kì đâm ngay mũi kiếm lạnh toát về phía sư đệ đồng môn, quyết tâm hạ thủ. Hàng ngàn mũi kiếm sắc lạnh tỏa ra đầy mùi huyết khí tanh nồng lập tức cuốn theo mũi kiếm của hắn mà phóng về phía Trần Khánh Dương như vũ bão, kình phong tạo ra đi tới đâu liền để lại một vệt lỡm trên mặt đất đến đấy, toàn bộ những gì trên đường đi của nó đều bị chém xả làm trăm khúc, tung bay tứ phía.

Trần Khánh Dương thì ngược lại, khí thế trầm ổn, nhất mực tĩnh tâm như mặt hồ không một gợn sóng nhỏ. Thanh trường kiếm trong tay cũng buông lơi, chạm nhẹ vào nền đá. Treo một nụ cười nhàn nhạt trên môi, hắn từ tốn cất lời:

- Truyền thừa của sư phụ vốn không dành cho kẻ như ngươi! Đó là lí do vì sao sư phụ tống cổ ngươi khỏi cửa, hiện tại để ta giáo huấn cho tên khốn kiếp ngươi một chút! Xem cho kỹ, đây là đệ thập nhị thức!

Ngay khi những mũi kiếm tiên phong rít gào sát lại chỉ còn cách nửa thước, Trần Khánh Dương mở bừng đôi mắt sáng rực, bắn ra một chiến ý rợp trời đi kèm với tinh quang rực rỡ, khẽ đảo kiếm một vòng, nhẹ nhàng chạm vào một mũi kiếm tiên phong làm lệch hướng bay của nó sang một bên. Liền đó thì chẳng hiểu sao những thanh kiếm nối đuôi đều bị cuốn theo đó mà cắm chi chít vào bức tường sau lưng Trần Khánh Dương, đến khi đoạn tường sụp đổ thì lại bắn ra xa nữa mới thi nhau rơi xuống đất, liên tục nảy lên mấy nhịp rồi mới chịu dừng hẳn. Dĩ nhiên, một số thanh thì bắn luôn và đám hắc y nhân ở phía đó khiến cho những tên may mắn tránh được đều dạt sang hai bên.

- Mới chỉ là mở đầu thôi! Xem tiếp đây! Vạn Kiếm Quy Tông phải dùng như thế này này! Hây!

Nhẹ buông một câu bình thản, Trần Khánh Dương lại đảo mũi kiếm, múa ra một đường cong hoàn mỹ yểu điệu đi chậm ra phía sau, hướng xuống đất rối bất ngờ vụt một cái chỉa thẳng vào đối phương. Điều kì dị xảy ra là ngay lúc đường kiếm đi từ dưới lên thì một luồng khí chẳng biết từ đâu ra, tuôn trào cùng hướng đi của mũi kiếm, cuốn theo tất cả những gì nằm dưới mặt đất mà bắn vào địch thủ trên một diện tích rộng, bất kể là đuôi tên, mũi tên, vụn đá, lá tre, thậm chí có đến cảnh cánh hoa cũng xoay tròn bắn ra như một trận mưa ám khí đủ màu sắc sặc sỡ từ xanh đến hồng, từ hắc đến bạch. Tất cả không nhằm vào một mục tiêu nào, chỉ biết là bay theo cùng hướng đó.

Một màn này làm cho Sử Viên Kì toát mồ hôi lạnh, chật vật thu về một phần tư chỗ phi kiếm rồi điều động chân lực, kết xuất thủ ấn làm cho những thanh kiếm này xoay thành nhiều vòng tròn, lập nên mấy tầng chống đỡ. Kình phong va chạm, kiếm khí tứ tán, tưởng chừng như có thiên binh vạn mã đang kịch liệt giao tranh không khoan nhượng.

Nói thì dài dòng, thực tế thì sự việc chỉ xảy ra trong có vài phút đồng hồ mà thôi. Hiện tại trì Sử Viên Kì tuy đã thành công cản phá được chiêu vừa rồi, nhưng điều làm hắn lo sợ là tên tiểu tử trước mặt kia không biết đã làm thế nào mà đổi quỹ đạo chiêu thức của hắn, lại còn đơn giản phản công mà thậm chí còn chẳng thèm kết xuất một thủ ấn nào. Như thể hắn đơn giản vung tay một cái thì thiên địa đã làm hết những việc còn lại vậy.

Ngay lúc này thì Trần Khánh Dương lại cười nhạt mà nói từ tốn:

- Còn muốn đấu hay thôi? Bổn tọa cho phép ngươi xuất chiêu trước!

Cuống họng chuyển dịch lên xuống mấy lần, Sử Viên Kì bèn nhấc kiếm lên thủ thế để che đi việc mũi kiếm hắn đang rung động tột độ, thế nhưng kì thực thì hành động đó cũng chẳng khác là bao, lắm kẻ cũng vẫn thấy đầu lĩnh của mình đang sợ hãi một tên nhãi áo xanh. Sử Viên Kì biết điều đó, nhưng lúc này mà xua quân xông lên thì hắn lại ngại ngùng đôi chút, bởi thượng cấp giao cho trọng trách đi lấy đan phương về, mà đánh không lại một con lam tép thì hắn còn mặt mũi nào mà tung hoành Cổ Vực được nữa. Liền gằn một câu chữa thẹn:

- Khá lắm! Nhường vậy đủ rồi, hiện tại cho ngươi nếm khổ! Tiếp chiêu!

Ừ thì nhường, cứ cho là nhường đi cũng được, nhưng mà bộ dáng Sử Viên Kì lúc này hấp tấp lao lên, sử ra lăng không bay tới chỗ địch thủ cuốn theo những phi kiếm còn lại bắn về phía Trần Khánh Dương tua tủa, đường kiếm lấp lánh quang mang.

Trần Khánh Dương lại cười nhạt thêm một cái:

- Được, không muốn bổn tọa nhường nữa thì bổn tọa cũng thành toàn! Đệ Thập Tam Kiếm Thức!

Đọc tên chiêu thức xong, mặc dù có vẻ hơi giống phim kiếm hiệp tung của, nhưng mà lúc này thì Trần Khánh Dương cố ý nêu ra để thị uy. Gì chứ, mới có đệ thập nhất thức mà Sử Viên Kì đã tung hoành khắp Cổ Vực không có đối thủ, trong vài năm đã trèo lên tới hàng ngũ tinh anh của Tà Thần Bang, trong tay nắm giữ mấy ngàn tinh binh. Vậy mà tên tiểu tử ốm nhom ốm nhách kia ban nãy sử ra đệ thập nhị thức, hiện tại lại nhắc tới đệ thập tam thức cuối cùng thì có còn trời đất gì nữa hay không!

Trần Khánh Dương vận công hóa kình, chân khí đẩy đến cực hạn, tràn đầy kinh mạch, thế nhưng khí lực giải phóng ra bên ngoài thì lại dịu dàng nhấc bổng từng cánh hoa, từng chiếc lá xung quanh lên. Phàm là những thực vật thì đều nhẹ nhàng lơ lửng trải dài tới một không gian xung quanh phạm vi lên đến mười trượng bán kính, rồi lơ lửng trôi nổi như một đám mây rực rỡ sắc màu.

Ngay khi Sử Viên Kì tiến vào phạm vi mười trượng đó thì toàn bộ phi kiếm của hắn va chạm với những mảnh vụn thực vật kia, lập tức bị chẻ bung ra thành nhiều sợi thép lóng lánh gắn trên đốc kiếm mà rơi xuống lả tả trên nền đất. Bản thân thanh lục kiếm trong tay Sử Viên Kì cũng bị một màn y hệt khiến cho hắn phải lập tức dừng bước, sợ lãi lui ra ngoài phạm vi mười hai trượng.

Nhìn thanh kiếm nở hoa trong tay mà lòng Sử Viên Kì không khỏi kinh hãi. Một màn quỷ dị này cũng khiến tất thảy đám tinh anh Tà Thần Bang bên ngoài đổ mồ hôi lạnh. Phải nói là đám này bắt đầu cảm thấy ngán ngẩm, không muốn đối đầu với tên tiểu tử kia chút nào nữa rồi.

Triệu Ngữ Yên thất thần hồi lâu, lúc này chợt nghe thấy Trần Khánh Dương nhắc tới đệ thập tam kiếm thức như bừng tỉnh, ngước lên thì tận mắt chứng kiến một màn phi kiếm nở hoa khiến nàng cứ ngồi trân trân tại chỗ. Tới hiện tại mới cất lời nhẹ nhàng pha lẫn chút hi vọng:

- Dương đệ...Trọng...Trọng Sinh Kiếm thức? Đệ...lĩnh hội được sao!

Ngoái lại nhìn Triệu Ngữ Yên, khẽ gật đầu một cái nhẹ. Trần Khánh Dương khẳng định với sư tỷ đó chính là tinh hoa của sư phụ truyền lại, hiện tại hắn vừa mới sử dụng. Thấy đôi mắt sáng ngời của sư đệ, Triệu Ngữ Yên không khỏi lắp bắp:

- Là thực?

Đáp lời nàng vẫn chỉ là một cái gật đầu bình thản như cao nhân chính hiệu. Nuốt khan một cái, Triệu Ngữ Yên chợt rơi một hạt châu sa nóng hổi xuống nền đá không còn nguyên vẹn.

Thế nhưng Sử Viên Kì thì lại khác, sau một màn bị chấn nhiếp, hiện tại hắn đã khôi phục được tinh thần, liền hô lớn:

- Chém chết hắn cho ta! Kẻ nào lấy được đầu tên nhãi kia, lập tức trọng thưởng! Sát!!!

Liền đó rút từ trong trữ vật giới chỉ trên tay ra một thanh trường kiếm khác, Sử Viên Kì xông lên dẫn đầu. Nói là dẫn đầu chứ sau màn vừa rồi thì hắn đâu có ngu, rủi chạm phải cái đám mảnh vụn đang còn lơ lửng kia thì không biết là mặt hắn nở như hoa hay là hoa cúc hắn bừng nở nữa, cho nên là hắn chạy chậm lại một chút, đợi đám người hùng hổ kia xông lên làm bia thịt cái đã.

Đợi đến khi đám kiến cỏ bu đen vào tới vòng vây chỉ còn chưa đầy 20 trượng, chỉ còn một chút nữa là vào trong phạm vi công kích của Trọng Sinh Kiếm Thức thì Trần Khánh Dương ngửa mặt lên trời la lớn:

- Đại ca! Đám này giao cho ca!

Đám người đang khép vòng vây thấy được màn đó liền có chút sững lại. Trong lòng kẻ nào cũng có một nỗi rầu sẵn rồi, mặc dù không hiểu là sao nhưng cũng có phần e dè đôi chút. Liền đó Trần Khánh Dương cũng nhìn xuống hô lên một tiếng đầy uy khí:

- Xuất!

Dứt lời ngắn gọn và súc tích kia, những mảnh vụn thực vật bắn ra bốn phương tám hướng, lan ra ngoài phạm vi 20 trượng. Liền đó cũng là một tràng tiếng nổ vang lên, búi bay mù mịt khiến cho những tên đã gần bước vào phạm vi mười trượng xung quanh lúc này bị khói cay từ hỏa dược đạn biến thể làm cho mờ mắt phải quay đầu lại bỏ chạy tán loạn.

Một vòng vây trùng trùng điệp điệp toàn là hắc y nhân có trang bị đủ mọi loại hình vũ khí hiện tại lớp ngoài không thấy lớp trong, cứ dồn xô vào, còn lớp trong thì bỏ chạy ngược trở ra, tông luôn vào lớp ngoài khiến cho lắm kẻ ngã nhào, chịu trận dưới chân đồng đội. Không khí xung quanh ngay sau tràng tiếng nổ thì trở nên hỗn loạn tạp âm, không thiếu gì tiếng gào khóc nhụt khí.

Bẵng đi một đoạn, làn khói trắng lúc này đã tản mát hết thì Sử Viên Kì mới lăng không trên cao bay vào giữa vòng vây đó mà xem xét. Vòng vây lúc này cũng đã dãn ra chừa lại một khoảng trống hình tròn trong khuôn viên biệt viện. Nhưng ngoài một đống vũ khí các loại đều bị nở hoa một cách kì dị cùng vài cái xác hắc y nhân bị giẫm chết ra thì tuyệt không tìm thấy tung tích của Trần Khánh Dương lẫn Triệu Ngữ Yên đâu nữa cả. Mà ngay cả dấu chân cũng đã bị đám hắc y nhân kia đạp chồng chéo lên làm cho mất tích.