Chương 111: Quỷ Mộc Kiếm.

Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca

Chương 111: Quỷ Mộc Kiếm.

- Ầm!

- "Huệ ơi Huệ!"

Một tiếng động lớn vang lên, Tôn Bạo Thiên đã đưa được Trần Khánh Dương tới một ơi nằm sâu trong sơn cốc nào đó chẳng rõ ràng nằm ở phía Bắc Cổ Vực. Xung quanh là trùng trùng điệp điệp những núi non cao vời vợi. Sơn cốc này lõm xuống một khu vực rộng lớn ngút ngàn, mộc thụ um tùm. Nhưng có hề gì, hiện tại thì Trần Khánh Dương sau một phen đi tàu cao tốc level Địa cấp đỉnh phong thì hiện tại đang ôm một gốc cây to bên cạnh mà tha thiết gọi "huệ" (là ói đó mà, nói cho văn vẻ tí).

Tâm tư của Trần Khánh Dương sau một canh giờ, có nghĩa là 2 tiếng đồng hồ lướt gió thì lúc này đã gọi "huệ" tới nỗi sắc mặt hắn trở nên xanh mét như những chồi mộc thụ non mơn mởn trên đầu. Và sự tha thiết này có thể được miêu tả là đã tới mật xanh mật vàng. Nói cho cùng thì ý chí lớn, thể lực tốt, nhưng dù sao thì cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm mà thôi. Tính ra thì không cho chó ăn chè suốt quãng đường kia là đã đạt tới mức thượng thừa rồi còn gì.

Sau một hồi khom lưng uốn gối, cuối cùng Trần Khánh Dương cũng đã dừng lại được. Mặc dù trong người vẫn còn chút nhợn nhợn. Đứng thẳng người, tựa tay vào gốc mộc thụ vừa được bón chè, Trần Khánh Dương đưa đôi mắt mơ màng như kẻ say rượu nhìn lên.

Cách hắn chừng mười bước chân là một đạo quán nho nhỏ với một bờ tường cao bao bọc xung quanh một tòa kiến trúc 3 tầng. Điểm này hơi bị mâu thuẫn nhưng mà thực sự là nó không nho nhỏ như lời nói đâu. Tuy cửa còn đóng nhưng vẫn có thể thấy được đôi ba tán cây cao vượt trên bức tường sơn trắng đó cùng với lác đác những ngọn tre xanh cao vút, che phủ cả mái tầng 2. Xem chừng bên trong hẳn là một khuôn viên thơ mộng trữ tình, vì có thể nghe được nhiều tiếng chim ríu rít gọi bầy.

Xiêu liêu bước tới trước cánh cửa cao mấy trượng, mặc dù đã là một sự nỗ lực to lớn nhưng không thể nói là hắn còn có tâm thái hiên ngang bá đạo được sau khi chịu một áp lực vượt quá ngưỡng phi công tiêm kích phản lực trong một khoảng thời gian dài vô cùng vô tận như vậy.

- Cộc cộc cộc...

Trần Khánh Dương cầm lấy tay cửa, gõ một hồi. Nhưng đáp lại hắn là một không khí tịch mịch đến đáng sợ. Lại gõ thêm mấy hồi nữa, bên trong vẫn không hề có hồi âm gì. Lúc này thì Trần Khánh Dương có vẻ đã lấy lại được một chút tỉnh táo, hắn đẩy nhẹ cánh cửa.

- Kẹt...

Không ngờ là tiền môn không khóa, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, và cánh cửa đã mở rộng ra trước mặt. Dù biết chỉ là khách, nhưng sự cấp thiết với tính mạng của tiểu muội Dược Linh Vân đã làm cho Trần Khánh Dương quên sạch lễ nghĩa mà bước luôn vào giữa hoa viên kia.

Có thể nói, bài trí của hoa viên này không tồi. Lối đi lát đá uốn lượn những đường cong hoàn hảo mà chính giữa khoảng sân là một hồ nước nhỏ cũng được xây lên bằng đá phiến có vài con thất sắc tiểu ngư đang tung tăng bơi lội. Xung quanh lối đi trồng xen kẽ đủ loại thực vật lớn nhỏ, mà không khó để nhận ra chúng đều được chăm chút, cắt tỉa tỉ mỉ. Đây đó có vài khóm hoa đang nở rộ sắc xuân làm cho bầu không khí trở nên man mát, dịu dàng. Chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy được phong thái ung dung, thanh thản của chủ nhân tòa biệt viện này là một bậc cao nhân lánh đời có tâm hồn thanh cao, thuần khiết.

- Dám hỏi tiền bối Quỷ Mộc Kiếm có ở đây không ạ?

Cất tiếng gọi lớn vang vọng biệt viện, Trần Khánh Dương vẫn còn chút ý thức là hắn tới cầu người chứ không phải là một tên lưu manh thô lỗ. Có điều, lời đáp vẫn chỉ là tiếng xào xạc của những tán cây nhẹ lay trong gió và vài cánh chim bị dọa sợ bay đi.

Đợi một hồi lâu sau, Trần Khánh Dương lại cất tiếng gọi lớn hơn ban nãy, và vẫn nhận lại là những tiếng khinh phong liễu rũ khiến trong lòng hắn chợt có chút bực bội.

Nghĩ ngợi gì đó, hắn liền mặc kệ, sải bước theo lối đi lát đầy những phiến đá trắng phau như bạch ngọc, tiến tới cánh cửa lớn của căn biệt thự trước mặt, cũng chẳng nghĩ ngợi gì mà đẩy luôn cửa bước vào bên trong.

Bên ngoài bài trí thanh cao, bên trong cũng không khác là bao, đều là những bàn ghế đơn giản, toát lên một vẻ nho nhã, nhẹ nhàng. Nước sơn của những bàn ghế ở đây cũng đều không dùng màu mà là một loại sơn bóng nào đó, phủ một lớp rất mỏng khiến cho những đường vân gỗ nhẹ nhàng càng thêm phần nổi bật, hiện lên như một bức tranh thủy mặc có quy mô trải khắp 360 độ không gian vậy.

- Ting...

Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên. Tiếp theo đó là một âm khúc văng vẳng, thánh thoát, vang vọng như gió thoảng đâu đây. Nghĩ ngợi hết vài cái hô hấp, Trần Khánh Dương lần theo tiếng cầm mà bước lên tận lầu 3. Chính là nơi tiếng cầm ngân ra.

Bên ngoài cửa sổ rộng mở là một bức rèm xanh biếc được tạo nên từ những ngọn tre cao vút đang phe phẩy những lá non. Mà ngay cạnh cửa sổ lớn đó mà một thân ảnh thiếu nữ trạc chừng đôi mươi, nước da trắng ngần, vận một bộ xiêm y đơn giản màu trắng phau như tuyết. Nàng để xõa mái tóc dài, mặc cho làn gió nhè nhẹ mơn trớn làn thu thủy đó. Đôi mi khép hờ, cầm thủ thon thả, từ tốn buông từng âm điệu khi gần khi xa, tựa hồ nước lung linh yên tĩnh. Đôi lúc lại dạt dào những xuân sắc vân đạm phong khinh. Lại có khi tiếc nuối điều gì không rõ.

Trần Khánh Dương nãy giờ đứng im, chắp tay sau lưng nghe khúc cầm, hắn cố gắng cảm nhận những gửi gắm bên trong giai điệu đó. Một phần cũng không muốn quấy rầy nhất khúc thiên thai. Hơi thở nhè nhẹ tựa như phiêu lãng giữa mây trời, đắm chìm vào trong những không gian man mác.

Dứt khúc, thiếu nữ đưa ánh mắt xa xăm nhìn ra bên ngoài khung cửa, lại cất lên một thanh điệu nhẹ nhàng, khoan thai:

- Tuổi đời non trẻ, con đường còn dài. Ngươi từ đâu thì hãy trở về nơi đó, hiện vẫn còn kịp.

Trần Khánh Dương tuy có chút gấp gáp, nhưng cũng từ tốn đáp lời:

- Kính tiền bối, vãn bối họ Trần, tên gọi Khánh Dương, hiện tại tìm đến là bởi tiểu muội lâm nguy, cần đến sự ra tay của tiền bối, mong người có thể dành chút tâm tư mà cứu nhân độ thế, vãn bối xin ghi nợ ân tình này!

- Kẻ nào đến đây thì cũng đều là một dạ, không vì thân nhân thì cũng là bởi thân sinh. Nói cho cùng thì tâm tư cũng đều là một!

- Vãn bối ngu muội, không hiểu những lời này, kính xin tiền bối chỉ giáo!

- Ta nói rồi, ngươi từ đâu thì hãy trở về nơi đó, Cửu Chuyển Tục Mệnh Hoàn không phải là thứ có thể tùy ý lấy đi!

Đến đây thì Trần Khánh Dương cũng lờ mờ đoán ra ngụ ý. Thế nhưng hắn vẫn mặt dày cất lời cầu xin:

- Kính tiền bối, vãn bối tuổi đời non trẻ, tu vi thấp kém, nhưng vì tiểu muội không quản khó khăn, chỉ cần tiền bối có thể ra tay thì việc gì vãn bối cũng có thể chấp nhận!

- Hừm! Xem ra ngươi không đặt lời ta nói vào tai? Ngại rằng sống lâu chăng? – Đoạn, nàng quay lại, đối diện với Trần Khánh Dương mà nói – Đừng nghĩ là đem đến một con khỉ xấu xí mà có thể làm khó được ta!

Đối diện với đôi mắt thăm thẳm kia, Trần Khánh Dương có chút sững người. Không phải bởi nhan sắc đâu, mà đổi ánh mắt sắc bén, lạnh lùng phả ra một luồng kiếm khí ngút trời như vạn kiếm quy tông. Tuy mắt đối mắt, nhưng lại đem tới cảm giác choáng ngợp như thể bị hàng vạn mũi kiếm sắc lạnh xuyên khắp thân thể, phong bế kì kinh bát mạch, trì trệ khí huyết.

Nuốt khan một cái, Trần Khánh Dương cắn răng thở dốc nhưng vẫn quyết không từ bỏ, khom người đến gần 90 độ một cái rồi nói:

- Tiền bối hiểu lầm rồi, đó là đại ca của vãn bối, cam đoan sẽ không động gì đến một ngọn cỏ nơi đây. Cảm phiền đã quấy rầy tiền bối, nhưng tiểu muội của vãn bối thực sự rất nguy cấp, dẫu có từ bỏ tấm thân này thì vãn bối cũng xin được đổi một mạng cho tiểu muội!

- Hừm! Khí khái của các ngươi xem ra không cùng một bọn, còn không mau hiện thân, đợi ta phải mời từng tên xuống hay sao?

Trần Khánh Dương nghe những câu này thì tròn mắt ngạc nhiên, không hiểu là cơ sự gì. Thế nhưng ngay đó thì có mấy thân ảnh vận y phục đen thui từ đầu tới chân, đều lăm lăm binh khí trong tay chẳng biết từ đâu nhảy ra đã đứng ngay sau lưng hắn. Một màn này làm Trần Khánh Dương giật mình ngoái lại. Liền đó thì một tên tay cầm thanh đại đao 3 thước, cao lớn đồ sộ như một con Hắc Hùng tiến lên một chút mà cất giọng khàn khàn tà đạo, mắt lộ hung quang:

- Quả nhiên không hổ là Quỷ Mộc Kiếm! Hiện tại chúng ta đang có chút nhu cầu, chi bằng cô nương xuất ra Cửu Chuyển Tục Mệnh Hoàn đó đi, chúng ta lập tức đi ngay quyết không trở lại!

- Soạt...

Một tiếng va chạm nhẹ của đôi chiến ngoa bị xoay một vòng, ma sát với nền gỗ. Liền đó thì mọi ánh mắt dồn hết về nơi vừa phát ra tiếng động. Chẳng biết là bằng cách gì và từ khi nào, Tôn Bạo Thiên đã ngồi trên một chiếc ghế nhỏ bên phải gian phòng, tiện tay bốc một trái táo ở chiếc bàn con cạnh đó, cắn một miếng rồi vừa nhai vừa nói, bộ dáng bất cần:

- Gì chứ! Các ngươi làm gì thì làm đi, lão Tôn chỉ ở đây xem náo nhiệt thôi a!

Nghe nói vậy nhưng đám người mới đến vẫn đăm đăm đánh giá Tôn Bạo Thiên. Lúc này thì Tôn Bạo Thiên đã giấu tiệt đi khí tức, cũng dùng khả năng thần diệu của Biến Kì Địa Cấp mà thay đổi đôi mắt, làm ẩn đi bí văn rực lửa trên đó, mà cũng kiếm đâu chút bùn đất quệt lên mặt che đi chiến văn bên dưới mi mắt trái. Trông hắn chẳng khác gì con khỉ biết nói tiếng người. Thế nhưng đám người kia nhìn không thấu tu vi, lại càng không có dấu hiệu nào để nhận biết cho nên cũng bán tín bán nghi, chưa dám động thủ.

Sự có mặt của Tôn Bạo Thiên lúc này mặc dù chẳng đả động gì tới an nguy của Trần Khánh Dương cả, chỉ khi hắn lên tiếng thì Tôn Bạo Thiên mới xuất thủ thôi. Thế nhưng thái độ của nhóm người y phục đen hách dịch vô cùng khiến cho Trần Khánh Dương có chút không nhịn được, biểu hiện ra mặt mà trầm giọng nói:

- Các vị, có thể đợi khi khác được không? Hiện tại việc ta cấp bách, an nguy của tiểu muội ta hoàn toàn phụ thuộc vào chuyến đi này, nếu không phiền thì ta có thể trả một số tiền lớn để các vị rời đi a!

- Hừm! Tiểu tử ngông cuồng, đây không phải chỗ của tên phàm nhân như ngươi xí xọn! Lập tức cuốn xéo, để lại túi trữ vật thì ta tha mạng chó của ngươi, nhược bằng cứng đầu thì bọn ta vẫn cứ lấy, có điều là phải làm bẩn không gian tao nhã này thôi!

- Được! Nếu đã muốn đánh, sao không ra ngoài giao hữu đôi quyền ba cước nhỉ? – Trần Khánh Dương gằn giọng, lúc này thì hắn chẳng còn ngán tên nào nữa rồi. Phải biết là mỗi giây mỗi phút trôi qua thì mạng sống của Linh Tiểu Vân lại càng thêm mong manh. Hắn dự đoán là 8 ngày, nhưng đó chỉ là dự đoán mà thôi, mà cũng không thiếu lần hắn đoán hụt.

- Ha ha ha ha!...Keng!

Một tràng cười của kẻ mạnh vang lên, và ngay sau đó là một thanh âm khô khốc của kim loại chạm vào đá phiến. Tên đầu lĩnh ngửa mặt lên trời cười vài tiếng liền hạ luôn cây đại đao đang vác trên vai xuống một đường. Thế nhưng điều làm hắn ngạc nhiên chút đỉnh là tên tiểu tử kia lại lùi ra mấy bước chỉ trong chớp mắt khiên cây đại đao đó chém một cái xuống phiến đá mỏng trắng phau lót bên dưới sàn.

Nãy giờ không ai để ý, chứ thực ra sàn nhà của căn lầu này thì cả 3 tầng đều lót một lớp phiến thạch mỏng lên trên khiến cho nó sáng bóng, rất đẹp. Có điều thì hiện tại đã có 3 phiến thạch vuông vức bị chẻ làm đôi rồi, một sự khiếm khuyết không hề nhẹ.

- Ồ! Lại còn có thân thủ tránh được nhát đao của ta sao! Khá lắm, vậy để lão gia chơi đùa với ngươi một chút giải khuây vậy!

Nói liền làm liền, tên đồ tể lập tức vung đao chém lia lịa. Thanh đại đao 3 thước đen tuyền có phần lưỡi sáng loáng, trông cũng không dưới trăm cân, thế nhưng hắn múa như thể đó chỉ là thanh gỗ mục mà thôi, tốc độ như chong chóng.

Thế nhưng Trần Khánh Dương thì hiện tại chỉ căm tức là đám người này tới phá hỏng chuyện của hắn, liền đó sử ra toàn bộ tu vi khiến cho kình phong tán loạn như một cơn lốc giữa gian lầu nhỏ. Cũng rất lanh lẹ né được đến từng đường đao chỉ trong gang tấc. Phải mà lúc này còn đạn thì chắc là hay rồi! Thế nhưng lúc này mới chính là nguy cơ của tu chân giới, không phải là bao giờ cũng được như mong đợi, và cuộc sống không chỉ có màu hồng thôi đâu!

- Hừm! Được lắm! Ta xem ngươi còn né tránh được tới bao giờ!

Tên tướng cướp vẫn liên tục vung đao không ngừng nghỉ, chỉ trong chốc lát đã chém tung hết mọi thứ, từ bàn ghế cho tới rèm cửa hay bờ tường đều để lại một vệt đao sắc lẹm, nhìn vào là thấy nổi da gà. Hắn tập trung dồn tiểu tử áo lam kia vào đi vào chỗ chết, quyết không buông tha.

Mà Trần Khánh Dương cũng đâu có vừa, liên tục né trái tránh phải, chờ đợi cơ hội tìm ra sơ hở của đối phương, nhất tiễn hạ màn. Thân thủ hắn lanh lẹ như con mèo nhỏ nhảy qua nhảy lại liên hồi, lắm lúc lại phi thân lăn mình khắp gian phòng, tránh né tử thần trong gang tấc.

Tình huống hung hiểm là vậy, nhưng tay không tấc sắt, không thể nào cứ né tránh mãi với kẻ đã dày dạn kinh nghiệm giết người, cho nên một hồi sau, Trần Khánh Dương đã bị dồn vào một góc tường, không còn đường lui. Lúc này thì tên tướng cướp mới cười gằn một câu mang đầy sát khí:

- Khà khà! Hết chỗ nhảy rồi nhé! Xem lão gia moi gan uống huyết ngươi đây! Hây!!!

Thật ra, nếu sử ra Quang Sát Chỉ thì hắn hoàn toàn có thể thắng được, vì tên đầu lĩnh này cũng chỉ là mới ở tu vi tiệm cận Soái cấp mà thôi, không đỡ được một chỉ đó. Thế nhưng Trần Khánh Dương không có thời gian tập trung công lực cho nên Quang Sát Chỉ hiện tại vô dụng. Mà hắn dùng cách khác. Bấy lâu bay nhảy vui tươi không phải chỉ đơn giản là tránh đòn, mà đã âm thầm sử ra một tia mộc khí ti giăng bẫy khắp phòng. Lần này không phải là một nhóm sợi, mà chỉ là một sợi duy nhất, dồn toàn bộ công lực cường hóa nó trở nên bền chắc tối đa. Hiện tại thấy đối phương xông tới thì bỗng dưng cười gằn một tiếng, ánh mắt lộ sát khí lạnh kinh người:

- Miêu nào cắn cẩu nào đây? Sát!

Nắm chặt vào một đầu sợi mộc khí ti, giật mạnh một cái, sợi mộc khí liền căng ra hất một mảnh gỗ nhọn bất ngờ phóng thẳng vào đối phương. Tên tướng cướp kia cũng không phải là kẻ ngốc, đổi quỹ đạo của đường đao, chẻ đôi thanh gỗ. Nhưng liền đó thì mấy mảnh gỗ khác cũng bị Trần Khánh Dương giật lên lao về phía hắn khiến hắn phải ra tay chống đỡ.

Tiếng va chạm keng leng liên tiếp vang lên, vụn bắn tung tóe. Nhưng chỉ chừng hơn chục mũi thì đã không còn gì để đỡ nữa, tên đầu lĩnh nhóm cướp kia mới trầm giọng tà khí:

- Hà! Còn có thủ đoạn này nữa sao! Hiện tại thì chết đi được rồi!

Vung đao, bổ vào địch thủ, tên đầu lĩnh cuồng nộ vì bị một tiểu tử chưa ráo máu đầu giăng bẫy hù dọa, hiện tại thì một đao chẻ đôi đối phương mới hả giận. Thế nhưng mọi sự đã nằm trong tính toán. Ngay khi hắn còn cách hai bước chân thì Trần Khánh Dương nghiêng người tránh được tử vong, cũng giật sợi mộc khí một lần nữa.

- Keng!!!
Thanh âm chói tai vang lên, tên đầu lĩnh chợt sững lại, con ngươi co thắt trợn trừng. Hắn không manh động nữa mà đứng thẳng người lên, ngó trân trân vào tiểu tử chỉ đứng tới ngực mình.
- Ngươi...ngươi...

- Phịch...Soạt...Keng...

Tới 3 âm thanh liên tiếp mà âm chốt chính là thanh đao rời tay nằm yên vị trên nền đá phiến vụ vỡ. Âm thanh đầu tiên gây ra bởi...thủ cấp tên đó rơi xuống nền. Hiện tại thì đã có một thây không đầu nằm trên vũng máu đỏ au từ từ loang rộng dưới chân Trần Khánh Dương.

- Đại ca! Hừ! Được lắm! Chém chết con bệnh khuyển nhà ngươi! Sát!!!

Một màn này không khiến cho cục diện được không chế, Trần Khánh Dương thở dốc sau một hồi vắt kiệt thể lực, tứ chi rã rời. Nhưng lúc này thì hắn không được nghỉ ngơi mà phải đối phó với 4 cường địch một lúc. 2 trường kiếm, một ngọn thương và một đôi đoản đao đã vung lên loang loáng.

Tôn Bạo Thiên thì vẫn dửng dưng gặm tới trái táo thứ 2, xem chừng chẳng muốn động tay động chân gì cả. À không, đùi thì có rung đó chứ. Nhưng không xem bộ là nguy cấp.

Còn thiếu nữ bên ô cửa sổ, sau khi xem một trận ẩu đả, đột nhiên có chút thay đổi nhỏ trong mắt nàng, khiến nó càng sâu thẳm hơn bội phần. Lúc này bỗng dưng nhè nhẹ cất tiếng ngân nga:

- Tổng quát khinh phi trôi như gió, nhẹ tựa mây, nhãn quan hữu thần lưu thủy biến, kiếm tại tâm sử mộc phiêu tựa liễu diệc phi, nhất kiếm phiêu diêu hữu công vô thủ, thương kích hữu tiễn phi, loan đao giang nguyệt hạ, vô chiêu đả vạn chiêu!

Mặc dù lời của thiếu nữ kia chỉ như gió thoảng bên tai, mà Trần Khánh Dương thì đang còn phải tập trung chống đỡ. Ban nãy chỉ là đơn đả độc đấu thì hắn còn có thời gian mà chuẩn bị, còn hiện tại thì đơn thương độc mã đối quần hùng khiến cho chỉ trong tích tắc đã bị dồn tới chân tường, trở vào thế bị động.

Thế nhưng dường như cảm nhận được điều gì đó, Trần Khánh Dương chợt khép mi mắt lại, tranh thủ vốn thời gian ít ỏi đang bị cường địch vây công mà ngẫm nghĩ.

-"Khinh phi? Khinh công? Nhẹ như mây, thoảng như gió? Nhãn quan hữu thần lưu thủy biến...sử dụng thần thức quan sát thay đôi mắt? Hừm..."

Chỉ được vài giây thủ thế, nhóm người đã lại lập tức tấn công. Thế nhưng điều làm bọn chúng ngạc nhiên là lần này, tiểu tử nhỏ bé trước mặt chẳng tỏ ra gấp gáp gì mà nghiêng đầu nhẹ nhàng tránh một thương chỉ mạng. Liền đó động tác uyển chuyển như khiêu vũ, đưa chân, uốn lưng, tránh hết được 2 thanh trường kiếm vừa đâm ngang cùng với mấy đường đao như thiểm điện.

Vẫn tiếp tục tránh né một cách điêu luyện bất ngờ, Trần Khánh Dương tiếp tục tư duy:

-"Kiếm tại tâm...Muốn ta dụng kiếm đối kháng sao?...Mộc phiêu...Liễu diệc...Phi? Lá liễu nhẹ phây trong gió?"

Tay phải hoán quyền thành chỉ, bàn tay nắm lại chỉ giơ ra một ngón trỏ và một ngón giữa, lập tức điều động chân khí đi qua kì kinh bát mạch sử ra Thiên Tàm Kỹ. Có điều lúc này thì những sợi mộc ti khí cuộn lẫn vào nhau liền trở thành một lưỡi nhuyễn kiếm ánh lục dài một thước rưỡi, mềm dẻo như ngọn cỏ. Tiếp tục tránh né, và ngẫm nghĩ:

-"Hữu công vô thủ...Là nói ta sao?...Thương...Tiễn...Loan đao...Vô chiêu? Ý gì? Hừm...Vô chiêu thì vô chiêu!"

Cả đám 4 tên vây công dồn ép một con lam kê vào chân tường, những tưởng đã biến hắn thành đống thịt bằm, ai ngờ mặc sức đâm chém chẳng mảy may trúng lấy một gươm. Màn này khiến cả 4 tên có chút ngưng trọng, tiếp tục gia tăng tốc độ đẩy lên mức tối đa.

Bất thần, Trần Khánh Dương chợt mở mắt, như kẻ ngộ đạo bắn ra tinh quang sâu thẳm, hắn treo một nụ cười nhàn nhạt trên miệng, cũng không nhìn vào kẻ địch nào mà hiện tại đã giành phần chủ động tấn công, liên tục múa lưỡi nhuyễn kiếm vun vút, lúc thì cuồng bạo như sóng giập đại giang, khi lại từ tốn nhẹ lay như lá tre trong gió.

Bốn tên vây công ban đầu ở thế chủ động công kích thì hiện tại đã trở thành thế bị động, liên tục chống đỡ với lưỡi kiếm của Trần Khánh Dương, bị ép phải lùi ngược lại đã quá bảy bước chân. Lúc này, Trần Khánh Dương đột nhiên đá phăng một mẫu gỗ lên cao bắn về phía một tên cầm trường kiếm.

- Choeng!

- Vụt vụt vụt!!!

- Ơ...

Tên dụng kiếm vừa đưa lên đỡ chiêu thì vô thức bị một dải lục màu lục trên tay Trần Khánh Dương chém xối xả khiến cho bộ y phục trên người hắn nát bấy, máu nhỏ ròng ròng không biết là đã bị bao nhiêu đường kiếm vào người, liền ngẩn ngơ ra một giây, đôi mắt ngốc trệ.

Ba tên còn lại thấy đồng bọn lâm nguy thì lại xô tới giải cứu, nhưng rồi kết quả cũng chẳng đâu vào đâu khi mà tên sử song đao lại sở hữu một đống thịt bấy nhầy giữa ngực. Liền đó thì Trần Khánh Dương lại tấn công tới tên dụng thương.

Thương thủ thấy thế liền quay đầu bỏ chạy, định bụng dẫn dụ đối phương đuổi theo rồi hắn sẽ sử ra một đòn hồi mã thương tiêu chuẩn. Khổ nỗi là không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng bọn dốt như heo! Tên cầm trường kiếm còn lại thấy địch nhân đuổi theo đồng bọn thì liền nhảy vào cứu nguy, ngờ đâu hắn mới chính là mục tiêu tiếp theo của Trần Khánh Dương main chủ. Bất ngờ không kịp đỡ đòn mà dính một thức ngang cổ, buông kiếm bịt tay rồi ngã gục trong vũng máu.

Tên cầm thương lúc này thì thực chẳng còn lòng dạ nào mà ở lại nữa, liền đạp tung một cảnh cửa sổ mà phi thân ra ngoài.

- Rầm!...Leng keng...

Nói thế nào nhỉ? Đáng lí là tay thương thủ thoát rồi đó chứ, có điều, hắn vừa nhảy qua bức tường bên ngoài thì Tôn Bạo Thiên vô thanh vô tức vỗ cho một nhát nằm im tại chỗ cách bức tường một đoạn chừng chục trượng. Huyết não bấy nhầy xem bộ là nếu có ba má hắn ở đây cũng không nhận ra con mình.

Tôn Bạo Thiên biến ra ngoài đáp tay một cái rồi lại biến vào chiếc ghế cũ, bắt luôn lấy trái táo đỏ mọng cắn dở mà khi nãy hắn buông tay. Chỉ cần nói là ngồi trên ghế, thả tay, nhảy ra ngoài, vỗ một nhát, nhảy trở vào, ngồi lên ghế, cầm lấy trái táo đang rơi được một đoạn chừng nửa thước. Tốc độ bậc này thì chẳng yêu quái là gì!

Trần Khánh Dương sau một phen tàn sát, lúc này trông hắn cũng tơi tả không khác gì vừa bị ngược đãi. Y phục rách bươm, rướm máu khắp nơi. Nếu mà đếm thì e là trên dưới nửa trăm vết rách vẫn còn ít. Thế nhưng cũng đã thu liễm khí tức, rút về mộc ti khí, đoạn cứ để mặc mái tóc xõa dài hiện có thể thấy rõ mấy chỗ bị chém đứt đến xơ xác mà tiến đến trước mặt thiếu nữ kia, thi lễ một cái thật sâu rồi nén nhịp thở dốc xuống mà nói vài lời. Có điều, thể lực hắn đã cạn kiệt đến mức dù có cố gắng siêu cấp thì vẫn chỉ thều thào như kẻ chết hụt:

- Đa tạ tiền bối đã ra tay chỉ điểm, hiện tại đã có thể bàn việc của tiểu muội vãn bối chưa ạ?

Nét mặt tựa băng, ngọc châu thăm thẳm, cô nương gia chủ lúc này mới cất giọng nhẹ nhàng:

- Hừm, xem như ngươi cũng có chút bản lĩnh! Khí khái hơn người, Cửu Chuyển Tục Mệnh Hoàn ngươi có thể đem đi một khỏa. Có điều, ta muốn một điều kiện!

- Mời tiền bối chỉ giáo!

- Uhm. Ngươi ở lại đây 3 năm, chăm chỉ tiếp nhận truyền thừa!

Mặt dài như cái thớt, Trần Khánh Dương lúc này ngó bộ y hệt kẻ thiểu năng, cứ trố mắt ra nhìn chẳng còn biết lễ độ khí khái gì nữa. Mà thực là sau một hồi đại chiến thì hắn cũng đã sức cùng lực kiệt rồi, đâu còn năng lượng gì để mà tư duy nữa kia chứ. Thế nhưng sau vài cái hô hấp thì cũng thều thào được mấy câu:

- Vãn bối chấp nhận điều kiện. Có điều, nếu vãn bối có thể chuyên tâm đạt tới một mức nhất định thì liệu có thể rời khỏi đây không ạ?

- Chẳng phải là ngươi rất coi trọng tiểu muội đó sao?

- Đúng là muội muội rất quan trọng. Có điều, chẳng giấu gì tiền bối, vãn bối chính là môn chủ Thái Dương Môn, hiện tại đang có rất nhiều công vụ cần phải sắp xếp, vãn bối muốn tạo ra một không gian có thể dành cho tất cả mọi người, không phân biệt là thú loại hay nhân loại, đều có thể vui vẻ chung sống, thưởng rượu ngắm hoa. Chính bởi vậy cho nên hiện tại thì mới chỉ là bước khởi đầu nhỏ mà thôi!

- Hừm! Tiểu tử nhà ngươi cũng bạo gan nhỉ? Không thấy rằng đó là điều nghịch thiên sao?

- Vâng, vãn bối biết điều đó, nhưng kể cả thiên kiếp thì vãn bối cũng dám đương đầu, mà hiện tại vãn bối cũng có hàng trăm người dám đương đầu, nếu là thiên định, vãn bối sẽ phá vỡ cái thiên điều khốn nạn cường nhân là chân lí đó, quyết không từ nan!

Khẽ cau mày một cái, thiếu nữ gia chủ lúc này chiếu rọi đôi minh ngọc thật sâu vào trong đáy mắt Trần Khánh Dương. Nàng không hiểu tên tiểu tử này lấy đâu ra những ngạo khí đó, nhưng hiện tại đối diện nàng thì đôi mắt của hắn rất can trường, nghĩa khí, bao la nhiệt huyết tuôn trào chứ không phải chỉ là một đôi mắt khờ dại ngu si làm liều.

- Được thôi! Khỏa Cửu Chuyển Tục Mệnh Hoàn này là của ngươi, bên trong có một mẫu giấy ghi lại cách sử dụng! Giao kèo là ngươi tiếp nhận truyền thừa ở đây, cho tới khi nào ngươi có thể thắng được ta thì sẽ cho ngươi đi lập tức. Cũng nói cho ngươi biết, cái hiệu Quỷ Mộc Kiếm không phải chỉ là để gọi chơi! Cho ngươi 3 ngày suy nghĩ!

- Cạch...

Thiếu nữ lấy trong trữ vật giới chỉ ra một chiếc bình ngọc màu lục có nút đỏ, đặt bên cạnh cây cổ cầm trước mặt nàng, cũng cố tình ấn xuống thành một tiếng vang, xem chừng có ngụ ý nhắc nhở xa gần gì đó đối với Trần Khánh Dương.

Thế nhưng ngoài dự đoán của nàng, Trần Khánh Dương chẳng thèm suy nghĩ tới một giây nào cả, lập tức cầm luôn chiếc bình ngọc vào tay, tiến về phía Tôn Bạo Thiên rồi nói:

- Đại ca, trọng trách này đệ giao cho ca, hiện tại chức phó môn chủ của ca cũng sẽ tương đối bận rộn rồi, phiền ca thay đệ nhiếp chính một thời gian. Nếu có việc gì khẩn cấp thì lại phiền ca tới đây trao đổi là được. Hiện tại ca mau trở lại cứu Bát muội đi, chậm trễ e không hay!

- Soạt...

Dứt câu thì Hắn nằm sài lai ra đất, đè luôn lên vũng máu lẫn xác chết của mấy địch nhân ban nãy mà ngất đi. Tôn Bạo Thiên rất nhanh đã nắm lấy được chiếc bình ngọc chứa Cửu Chuyển Tục Mệnh Hoàn quý giá kia. Nét mặt vẫn hững hờ phì nhẹ một tiếng khinh bỉ rồi lẩm bẩm:

- Phì! Nhờ cái con khỉ! Ngươi ra lệnh cho đại ca thì có đó a!

Trông thấy bộ dáng cổ quái của Tôn Bạo Thiên làm cho thiếu nữ gia chủ cảm thấy tò mò, cau nhẹ mày một chút lại cất giọng từ tốn hỏi:

- Này tiểu hầu! Chẳng phải là tam đệ của ngươi sao? Hiện tại hắn bị người ta đánh cho thê thảm như vậy mà ngươi không cảm thấy gì?

- Phi! Tiểu cô nương! Ta nói cho mà biết, tiểu hầu ta vậy chứ mà một vạn năm trước, ngay khi còn chưa có tổ phụ tổ mẫu của ngươi ra đời thì ta đã xới tung cái đại lục này lên mấy trượng sâu rồi đó nha! Tiểu tử này tự ý chọn lựa, ta không có quyền ngăn cản, nhưng nếu hắn mà xảy ra sự gì thì đừng nói là một cái Cổ Vực nhỏ bé, tay nhảy tới Chí địa chơi vài phen cũng còn được a!

- Vậy sao còn một tên thì tiểu hầu nhà ngươi lại ra tay?

- Lão Tôn không thích cho hắn chạy đấy! Động tới tam đệ, đó là cái giá! Hiện tại còn gì nữa không?

- Hết rồi đó tiểu hầu, ngươi trở lại sơn lâm được rồi!

- Phì! Nha đầu này coi bộ còn ngốc hơn khỉ! Không thèm chấp!

Phun ra một câu chốt, Tôn Bạo Thiên vô thanh vô tức y hệt như lúc đến. Loáng cái đã nằm trên 9 tầng mây mà phi hành ngược trở lại hướng Thái Dương Môn. Hắn chẳng hiểu sao nha đầu kia lại cứ thích trêu ngươi, gọi hắn là khỉ này hầu nọ, mặc dù trông bộ dáng của hắn thì đúng là khỉ thật, mà thôi kệ khỉ nhà nó đi, đại nhân không chấp tiểu nhân!

Hiện tại thì trong gian lầu 3 của tòa nhà chỉ còn lại một thiếu nữ gia chủ, 4 cái xác và một tên thiếu niên đang nằm im thở đều mà thôi. Nàng có chút khó hiểu, không biết vì đâu mà nàng lại cảm thấy ghét, muốn chọc tức con khỉ vàng kia tới vậy. Mặc dù không cần nó nói ra thì nàng cũng thừa biết là nó mà đáp tay một cái thì biệt viện này thành bình địa ngay. Thế nhưng nàng vẫn không sợ, ngược lại có tâm tư muốn chọc hắn nổi điên lên cơ, ấy thế mà xem bộ hắn dửng dưng thấy ớn!

Trầm tư một lát, nàng lại buông nhẹ vài phím đàn, tấu lên một âm khúc nào đó du dương hòa cùng với tiếng gió thoảng. Xem chừng chẳng còn để tâm gì tới cảnh máu chảy đầu rơi ban nãy nữa rồi!