Chương 109: Bàn Chải Đánh Răng.

Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca

Chương 109: Bàn Chải Đánh Răng.

- Hmm...Tam ca...muội...muội...đau... – Đại Miêu khe khẽ kéo ống tay áo Trần Khánh Dương.

- Hửm? Thất muội sao thế?

Vốn đang là bữa tối, hiện tại có mấy người trong môn chủ tư phòng đang quây quần trên chiếc bàn lớn, vui vẻ dùng bữa. Dĩ nhiên ngoài Trần Khánh Dương thì có 3 vị tiểu thư rồi, ngoài ra còn có trưởng lão Ngoại đường Cao Cẩn và Hoàng Kim Thiên Linh Điểu cũng có mặt. Đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng dưng Đại Miêu kéo nhẹ tay áo Trần Khánh Dương mấy cái kêu đau.

- Ở đây này này!

Đại Miêu chỉ vào má phải của mình, đôi mắt long lanh ngó bộ như sắp trào ra một dòng châu sa. Nàng mới ở Thái Dương Môn được một đoạn thời gian ngắn, tuy vẫn còn những rụt rè sợ hãi, nhưng cảm nhận được những ấm áp thân tình thì lúc này lại trở nên một tiểu cô nương đúng tuổi dễ thương. Trần Khánh Dương thấy vậy lập tức hiểu ra vấn đề, quay sang chăm chú:

- Há miệng ra ca xem nào...À! Muội chịu khó chút nhé!

- Ah! Ah! Á!

Chẳng biết Trần Khánh Dương làm gì mà đưa luôn 2 ngón tay vào trong miệng Đại Miêu, thao tác gì đó rồi lấy ra một chiếc răng khiến cho tiểu cô nương oai oái kêu đau. Ngay sau đó thì đưa tay đỡ vào bên má vừa rồi, ánh mắt rơm rớm, miệng cũng mếu dài run run. Trần Khánh Dương cầm lên chiếc răng vừa rồi cười cười, một tay vỗ nhẹ nhẹ lên lưng trấn an tiểu muội nói:

- Là răng sữa, thay răng thôi, không có gì đáng ngại đâu a!

- Ca bẻ răng muội! Hic hic.

- Không lấy nó ra thì răng mới mọc lên sẽ bị kẹt lại khiến muội có một hàm răng xấu xí đó a! Ngoan nào, hết đau đó nào!

- Uhm!

Đại Miêu gật đầu một cái nhẹ, tuy đã có chút bình tĩnh lại nhưng ngấn nước long lanh trong đáy mắt nàng vẫn không hề có dấu hiệu thuyên giảm. Còn Trần Khánh Dương thì đưa chiếc răng vừa rồi lên cao, chăm chút xem xét.

Chiếc răng hàm này có phần rất giống với nhân loại, chỉ khác một điểm là phía ngoài rìa hơi nhọn lên, có lẽ là dùng để xé thịt. Có điều, nó cũng bị bám một mảng đen thui hết một phần ba những khoảng trắng khiến cho Trần Khánh Dương hơi cau mày một chút.

Vốn thế giới hoang dã này thì làm gì có chuyện chải răng sớm tối hai lần, cũng chính vì vậy mà nguy cơ dẫn tới thức ăn tồn đọng bị lên men, phá hủy men răng là rất lớn. Người ta chỉ dùng nước lạnh súc miệng sơ qua vào buổi sáng, còn nhà nào có điều kiện thì sẽ súc miệng bằng nước hoa quả mà thôi. Điều đó có thể làm giảm mùi hôi, thế nhưng việc bảo vệ răng thì hầu như chẳng có mấy tác dụng.

Từ lúc trọng sinh tới giờ, bản thân Trần Khánh Dương cũng mải mê với những điều lớn lao mà quên khuấy đi mất là chính bản thân hắn cũng chưa từng một lần chải răng nào suốt mấy tháng ròng. Hiện tại nhìn chiếc răng trên tay mà có phần cảm thấy nhức hàm à nha!

Sau một hồi đăm chiêu nghĩ ngợi, chẳng hiểu là thế nào mà hắn động niệm lấy ra mấy thanh gỗ nhỏ, 2 con dao và một nắm...lông gì đó trông giống như lông lợn. Vấn đề ở đây không phải lông đó là lông gì, mà hắn đang nhớ tới một thứ vô cùng quen thuộc, góp phần vào công cuộc chăm sóc sức khỏe răng lợi của nhân loại. Liền đó quay sang Cao Cẩn nói:

- Nhị ca, phiền nhị ca một chút, gọt nhỏ mấy thanh gỗ này giúp đệ với, cứ làm theo đệ là được!

Cao Cẩn không rõ đầu đuôi gì, nhưng cũng gật đầu cái rụp. Liền đó 2 đôi tay thoăn thoắt gọt đẽo mấy thanh gỗ một cách tỷ mỉ trong ánh mắt tròn vo của ba cô tiểu thư hiện đang đăm đăm theo dõi. Mỗi người trong đầu đều cố đoán ra là vị tam ca kia đang làm cái gì, nhưng mà thực sự hơi bị khó tiếp thu a. Ngay chính Cao Cẩn cũng chỉ nhìn theo mà làm chứ không hề nghĩ ra được đây là thứ gì.

Nhưng đó là thế giới khác, còn nếu là văn minh nhân loại tiền kiếp, nhìn qua cũng biết là bàn chải đánh răng rồi. Nói một chút về bàn chải đánh răng, thì trước khi nó được phát minh, nhân loại tiền kiếp cũng mông muội như thế giới này không khác mảy may. Dĩ nhiên, vấn đề sâu răng, viêm lợi cũng là nỗi ám ảnh thời đó.

Nói qua một chút về lịch sử của bàn chải đánh răng, bỏ qua mấy giai đoạn tiến hóa linh tinh và quá trình này nọ thì bằng sáng chế đầu tiên được trao cho Wadsworth vào năm 1857. Thế nhưng mãi tới năm 1885 thì mới có dây chuyền sản xuất công cụ này, và diễn ra tại Hợp Chủng Quốc Hoa Kì. Thiết kế này có tay cầm làm bằng xương và những cái lỗ khoan và gắn vào những túm lông lợn lòi Xibia.

Dĩ nhiên, lông lợn lòi không phải là một vật liệu quá lí tưởng bởi nó giữ lại nhiều vi khuẩn và không được khô ráo sau khi dùng. Thêm vào đó nữa là rất dễ bị tuột ra khỏi bàn chải dẫn tới việc độ bền của mỗi chiếc bàn chải là không cao. Mãi về sau, tới năm 1938 thì lông động vật mới được thay thế bằng sợi tổng hợp mà thường dùng là sợi polimere có nhiều tính năng ưu việt hơn, cũng tiện cho việc sản xuất hàng loạt. Cho tới năm 1959 thì Broxodent được ra mắt bởi công ty Bristo-Myers chính là chiếc bàn chải điện đầu tiên trong lịch sử nhân loại địa cầu.

Quay trở lại thời điểm và không gian hiện tại thì Trần Khánh Dương đã gọt xong mẫu gỗ thành hình một chiếc que nhỏ hơn, có một đầu to ra một chút, dài một gang tay, và hắn cũng đã dùng một cây đinh nhỏ tiến hành đục 3 hàng lỗ trên đầu to của chiếc que gỗ. Tiếp theo, hắn lại luồn những sợi lông qua những cái lỗ bé tẹo đó. Những sợi lông này được cái là đủ dài để mỗi túm lông có thể luồn qua được 2 lỗ, hình thành một chiếc bàn chải đánh răng đầu tiên của thế giới tu chân.

Tiếp đó, Trần Khánh Dương lại dùng một mảnh gỗ mỏng khác, đậy lên phần mặt sau của bàn chải, rồi dùng chỉ cột chặt nó lại. Đoạn ngắm nghĩa một chút, xem bộ khá vừa ý. Cao Cẩn không rõ công dụng của thứ này là gì nhưng chỉ cau mày một cái rồi lại hì hục bắt chước đó mà làm theo.

Hai huynh đệ hì hục hết một buổi, làm ra hẳn một lốc hơn chục chiếc bàn chải. Lúc này Trần Khánh Dương mới thở phào một cái rồi cười cười cất tiếng:

- Hầy! Cuối cùng cũng xong rồi a! Thứ này gọi là "bàn chải đánh răng". Hiện tại cần chuẩn bị một chút hỗn hợp muối và bột than nghiền mịn, trộn đều với nhau, một chốc nữa dùng bữa xong sẽ hướng dẫn mọi người sử dụng a!

- Tam đệ, cái thứ bàn...chải đánh răng này có công dụng là gì vậy? Ta nghĩ không ra a! – Cao Cẩn cau mày hỏi.

- Chẳng giấu gì nhị ca, một chốc nữa ca truyền cho đệ tử một vài mẫu, bảo họ bắt chước làm theo, thứ này dùng để chải răng khi sáng sớm và sau khi dùng bữa tối, sẽ tránh được nhiều phần nguy cơ về răng lợi viêm nhiễm. Nhị ca cũng biết đó, cao thủ mà bị đau răng thì cũng mệt mỏi à nha!

- Ồ! Hay nhỉ! Một thứ đơn giản thế này thôi sao! Thực là đệ thiên tài đó a!

- Nhị ca quá lời rồi! Chúng ta mải lo lắng chuyện lớn, quên khuấy đi mất chuyện nhỏ. Phàm là những chuyện nhỏ nhặt như vậy nhưng lại là vấn đề an sinh lớn đó nha! Chẳng ai hạnh phúc nổi khi mà đau răng vật vã đâu a!

- Hầy! Hay lắm! Một chốc nữa ta trở về sẽ lập tức đưa xuống cho các đệ tử làm theo!

- Hừm! Hiện tại tiếp tục thôi, đồ ăn nguội hết cả rồi!

Nói xong, cả nhóm người lại tiếp tục ngồi dùng bữa, thân mật trò chuyện. Trẻ nhỏ mau quên, Đại Miêu sau một màn chăm chú cũng chẳng còn nhớ gì tới cơn đau ban nãy nữa, hiện tại cũng đã cười đùa bình thản lại rồi.

Sau bữa tối ấm cúng, Trần Khánh Dương cũng trộn một hỗn hợp muối và than rồi hướng dẫn mọi người cách sử dụng bàn chải. Trải nghiệm mới này không khỏi làm cho nhóm người thích thú. Mỗi Tiểu Miêu là cứ tròn xoe mắt xem, có điều, bàn tay của tiểu cô nương này chưa thể cầm nắm công cụ được. Thế nhưng khi Trần Khánh Dương định giúp Lục muội thì Tiểu Miêu lại lắc đầu nhất quyết không chịu. Có vẻ ngoài đồ ăn ra thì Tiểu Miêu không muốn đưa bất cứ thứ gì khác vào miệng.

Chuyện chỉ có vậy thôi, sau khi mấy tiểu muội an giấc và Cao Cẩn cũng đã trở lại tư phòng Ngoại đường trưởng lão thì Trần Khánh Dương lại bố trí cấm chế rồi vòng ra sau núi, tiếp tục khiêu chiến mặt trời lần thứ 2. Có điều, đêm nay hắn xuất phát sớm hơn rất nhiều cho nên không thể nói trước được thành bại ra sao. Chỉ biết là thân ảnh áo lam đó lại một lần nữa dốc sức leo trèo lên dốc núi cheo leo với một tốc độ còn nhanh hơn đêm qua mấy phần mà thôi.