Chương 1: Mở đầu.

Linh Thần

Chương 1: Mở đầu.

Thanh Hà trấn.

Một thị trấn nho nhỏ nghèo nàn, là nơi mà đại đa số tu luyện giả bình thường cùng với phàm nhân sinh sống, không có bất luận cái gì bình thường hơn nơi đây.

- Thật là nhàm chán.

Nằm trên một cái cây ở bìa rừng, lam mâu thiếu niên híp mắt lại, mỉm cười đùa nghịch cùng với một đầu tiểu hắc điểu đang nhảy nhót trên ngực hắn, tỏ vẻ vô cùng thích thú. Hắn dung mạo bình thường, nhưng khí chất bất thường, lại là một dạng ung dung, tuy nhiên lại bá khí tràn đầy. Sâu bên trong đôi mắt, là vô tận thâm thuý, tựa như thâm uyên. Khuôn mặt luôn là tựa tiếu phi tiếu, bất luận là ai cũng không nhìn thấu được hắn.

Nhìn lên bầu trời một thoáng, ước tính là đã đến giờ về, thiếu niên liền nhẹ nhàng gõ đầu tiểu hắc điểu một cái và nói:

- Ám Vũ, tới giờ về rồi.

- Kréc...

Tiểu hắc điểu Ám Vũ tựa hồ có linh tính, vì vậy nên khi nghe hắn nói như vậy liền ngoan ngoãn đậu lên vai hắn. Lúc này, ngồi dậy một thoáng, sau đó thì nhảy xuống dưới, hắn liền đi về nhà, khí định thần nhàn như vậy, không có gì khác biệt cả.

Trên đường đi, hắn cứ như vậy ung dung, tựa như tĩnh lặng của khu rừng, cùng ồn ào của làng không có ảnh hưởng hay dính líu gì đến hắn cả. Một mạch như vậy đi thẳng về nhà, lại không có ai chú ý đến hắn cả, bởi vì sự tình này, họ đã quá quen rồi.

- A Thanh, đệ về rồi.

Híp mắt cười cười, một cái tiểu cô nương từ trong nhà gỗ bước ra, đồng thời vươn tay muốn xoa đầu hắn, nhưng mà hắn nhanh chóng tránh thoát, lại nói:

- A Hạnh, đến tột cùng ta là ca ca, hay ngươi là tỷ tỷ?

Tang Thanh cười cười, đồng dạng Tang Hạnh cũng như vậy, nhưng mà bọn họ cũng không trả lời mà chỉ bước vào nhà thôi. Lúc này, vừa đóng cửa lại thì cả hai liền bị lãnh hai cái cốc đầu, nhưng Tang Thanh lại là nhanh chân tẩu thoát, đánh không trúng, còn Tang Hạnh lại không may như vậy, nàng né không kịp nên trúng bả vai, đau đến thấu xương, đồng thời nàng cũng gào lên:

- Phụ thân, ngài không cần phải mạnh tay như vậy!

- A Hạnh, tốc độ và thể chất con, quá yếu.

Người được Tang Hạnh gọi là phụ thân - một con người chỉ có thể mô tả bằng: lực lưỡng - khí phách, lên tiếng, lúc này Tang Thanh ở một bên thản nhiên nhìn lão già nhà hắn mà nói:

- Lão già, ngài lấy Tiên Linh cảnh giới thân thể ra đánh, A Hạnh né được mới là lạ.

- Tiểu tử thúi ngươi không phải là né được sao?

Tang Thần nhìn chằm chằm nhi tử, giống như là muốn đào bí mật của Tang Thanh ra, nhưng hắn vẫn như vậy tiếu dung, vân đạm khinh phong, hoàn toàn không có một điểm ý tứ nào có thể khiến cho người ta moi ra được ý nghĩ của hắn. Hai người cứ như vậy mà đấu với nhau cho đến khi một giọng nói vang lên, dễ nghe như tiếng chuông bạc, thanh tẩy lòng người:

- Thần ca, A Thanh, hôm nay như vậy là đủ rồi.

- Dạ, nương.

- Nguyệt nhi, nàng cũng đừng dung túng tiểu tử thúi này chứ.

Tang Thần bất mãn lên tiếng, lúc này Minh Nguyệt - một nữ tử bình thường, dung mạo bất quá là thanh tú, khẽ cười và nói:

- Vậy là Thần ca không đói bụng sao?

- A, có chứ.

Nói tới đây thì cả nhà liền vội vàng chạy xuống bếp, tựa như chỉ cần chậm một chút thì đồ ăn sẽ bay mất vậy. Lúc này, bầu không khí trong nhà thật là hoà hợp, hoàn toàn không giống lúc nãy giương cung bạt kiếm.

Ba canh giờ sau.

Hiện tại là nửa đêm, đa số mọi người đều ngủ, duy chỉ có Tang Thanh vẫn chưa. Ngồi bên cửa sổ, hắn rơi vào trầm tư, hồi tưởng về quá khứ. Hắn kiếp trước, là một thiếu niên xuyên không đến thế giới này, trải qua vô số gian nan vất vả, bò từ đống người chết ra, dẫm trên huyết lộ mà đi, là kẻ sống sót trong những kẻ sống sót, nỗ lực tột cùng, cộng thêm thiên phú tốt, thế nên mới có thể trở thành Thánh Linh cường giả trẻ nhất, xưng danh Tiếu Diện Thánh Giả. Về sau, vì huyết ma vị diện mà hắn hi sinh, linh hồn phiêu dạt, ngược lại nhận được rất nhiều thứ, cho đến thế này. Trải qua tam thế, hắn hiểu rõ rất nhiều thứ, cũng như tâm cảnh kiên định như bàn thạch, tuyệt không bị rung chuyển bởi điều gì.

- Lục đạo luân hồi, hữu tất biến. Thượng thiên vô tình, nhân hữu tình.

Im lặng suy nghĩ, Tang Thanh nhìn bầu trời đêm, nhìn ánh trăng sáng rực rỡ, cứ như vậy mãi cho đến hắn đi ngủ, mới kết thúc./.