Chương 5: Minh gia.

Linh Thần

Chương 5: Minh gia.

- Chào mừng đại tiểu thư cùng gia đình quay về phủ.

Giọng nói này không hề xa lạ gì với Minh Nguyệt, bởi vì đây là giọng của lão quản gia Minh phủ - Tiêu lão, cũng là người đã chăm sóc nàng mỗi khi Minh lão gia chủ cùng chủ mẫu, cũng là phụ mẫu nàng phải chiến đấu với huyết ma. Nhìn thấy ông, nàng liền đến nắm tay ông thân thiết và nói:

- Tiêu lão, không cần lễ nghi đâu. Ngài dạo này vẫn khoẻ chứ?

- Đại tiểu thư yên tâm, lão tuy già nhưng xương vẫn rắn chắc lắm.

Tiêu lão cười khà khà, sau đó thì quay sang nhìn Tang Thần rồi nói:

- Cô gia vẫn khoẻ chứ?

- Tiêu lão, ta vẫn khoẻ.

Tang Thần đứng trước Tiêu lão có vẻ hơi run rẩy, nhưng vẫn cố gắng không để thất lễ. Đừng nhìn Tiêu lão chỉ là lão quản gia mà nhầm rằng thực lực của ông bình thường, kỳ thực ông còn mạnh hơn cả hai người họ. Hoá Linh cảnh cường giả, không phải là Nguyên Linh cảnh có thể đắc tội, mà bản thân hắn chỉ có Tiên Linh cảnh, tất nhiên là có cảm giác sợ rồi. Chưa kể, đây là người được Minh gia chủ hay là nhạc phụ hắn tin tưởng giao Minh Nguyệt cho, hắn làm sao dám thất lễ?

- Biểu thiếu gia và biểu tiểu thư... Đều không phải là vật trong ao. Mời mọi người vào trong, đừng để lão gia chủ đợi lâu.

Nhìn sang Tang Thanh và Tang Hạnh, Tiêu lão hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh liền trở về bình thường. Nhìn ra được Tiêu lão nghi hoặc, Tang Thanh cũng chỉ cười thoảng qua rồi biến mất, tựa như ảo giác vậy. Lúc này, tất cả mọi người đều đi theo lão vào trong đại sảnh, để gặp mặt gia tộc.

Đại sảnh.

To lớn, cổ xưa không hoa lệ, nhưng vẫn thể hiện được nét cổ kính, đó là lý do mà rất ít người nhìn ra được Minh gia là như thế nào phú khả địch quốc, bởi vì nhìn sơ qua, có ai tưởng được vẻ ngoài tầm thường, lại có gốc gác cổ xưa và trân quý đâu.

- Nguyệt nhi về rồi.

Vừa bước vào trong, bốn người lên nghe được một giọng nói. Thanh âm hùng hồn mạnh mẽ, nhưng lại có chút gì đó ấm áp. Tang Thanh đưa mắt nhìn lên. Người vừa lên tiếng là một vị lão nhân đã quá lục tuần. Ngũ quan như thần, ánh mắt như lôi điện. Mặc dù đã là lục tuần nhưng thần thái của vị lão nhân này vẫn cương mãnh như thanh niên trai tráng, không hề có chút gì gọi là già yếu cả. Ở trên cơ thể ông, mặc dù không tỏa ra chút uy áp nào nhưng Tang Thanh thậm chí vẫn cảm nhận được một tia nguy hiểm phảng phất như có như không. Lão nhân này chính là Minh Quân - lão gia chủ Minh gia.

- Hai người các ngươi mau chân lên một chút. Đặc biệt là hai đứa nhỏ, mau mau tiến lại gần để ngoại công ôm một chút. Phụ thân các ngươi cả ngày cứ đi lại sốt ruột bồn chồn dọa cho đám người hầu cả đêm không ngủ được.

Người vừa lên tiếng là một mĩ phụ nhân ở bên cạnh Minh lão gia chủ. Vị phụ nhân này rất đẹp, vẻ đẹp lại mang một nét hiền dịu nhẹ nhàng như từ mẫu. Mái tóc bà rất dài, nhưng lại có màu bạc, mượt mả đổ xuống ngang lưng như thác nước. Trên đỉnh đầu cài một chiết Nguyệt Phương trâm làm toát lên một vẻ cao sang quyền quí như người hoàng tộc. Vị mĩ phụ nhân này chính là phu nhân của Minh lão gia chủ, cũng là mẫu thân của Minh Nguyệt, Mộng phu nhân - Mộng Điệp.

- Gia gia, nãi nãi.

Tang Hạnh vừa nhìn thấy hai người thì liền cười tươi mà chạy đến ôm, còn Tang Thanh thì vẫn đứng đó, không làm ra động thái gì trừ việc chào họ:

- Thưa gia gia, nãi nãi.

- A Thanh, đến đây với nãi nãi nào.

Lúc này, Tang Hạnh đang ngồi trên đùi Minh Quân, cười đùa với ông rất vui vẻ. Còn Tang Thanh thì thong thả đi đến bên cạnh Mộng Điệp, cùng bà nói chuyện bát quái. Sống ở Thanh Hà trấn, đương nhiên là sẽ không biết một số thông tin, cho dù Minh Nguyệt vẫn nhận được từ gia tộc, nhưng Tang Thanh thì khác. Hắn có một đầu tiểu hắc điểu gọi là Ám Vũ, bình thường hắn vẫn để cho nó tự do bay lượn và thu thập thông tin trên thế giới này. Đừng nhìn Ám Vũ nhỏ như vậy mà lầm tưởng nó yếu, bởi vì nó chưa có biến về chân thân, cũng như thân phận thật sự của nó, e rằng là trừ mấy lão quái thời hồng hoang ra, còn lại thì cũng không mấy ai biết được.

Thánh Dạ phượng hoàng, hắc ám cùng quang minh huyết mạch thuần khiết nhất phượng hoàng tộc, thân mang Thánh Dạ Thần Hoả. Ngọn lửa này, chính là niết bàn hoả đặc trưng của tộc, cùng với huyết mạch hoà lại, vừa có thể giúp cho chúng niết bàn, lại có thể thiêu đốt linh hồn đối thủ, giống như địa ngục hắc hoả, nhưng cũng có thể tinh lọc tà ác, tựa như quang minh thánh hoả và hồng liên nghiệp hoả. Cũng chính vì vậy mà chúng được xưng là Thánh Dạ phượng hoàng, quang minh chi chủ, ám dạ chi vương.

Tuy nhiên, thu phục Thánh Dạ phượng hoàng cực kỳ khó khăn, cũng như mệt mỏi mà không nắm chắc được bao nhiêu phần thành công. Nhưng mà vốn trước đây, thời điểm còn là Tiếu Diện Thánh Giả, hắn đã từng chu du khắp nơi, sau này vô tình giúp một đầu Thánh Dạ phượng hoàng bảo vệ trứng, còn tiện tay khiến cho nó gia tăng thực lực, vì vậy năm đó hắn và Ám Linh đã cùng kết bái tỷ đệ, rồi hắn lại được nâng cấp lên làm nghĩa phụ của Thánh Dạ phượng hoàng con non. Sau này, Ám Vũ - đứa thứ hai của Ám Linh luyến tiếc hắn, nên nàng mới để cho hắn ký khế ước linh hồn cùng với nó và từ đó, cứ nơi nào có mặt hắn, sẽ có mặt Ám Vũ.

Khế ước linh hồn, chính là cao cấp nhất khế ước. Khi đã ký, vậy tức là hai bên hoàn toàn tin tưởng nhau, giao phó sinh mệnh cùng linh hồn cho nhau. Trừ phi là hồn phi phách tán, hoặc hai bên đồng ý giải trừ, không thì khế ước vĩnh viễn tồn tại. Năm đó khi Tang Thanh chết, Ám Vũ liền biến thành một quả trứng, ngủ say hàng vạn năm, thẳng cho đến khi hắn sống lại kiếp này, hắc đản mới bay về lại tay hắn, nở lại lần nữa và trở thành con non, tuy nhiên ký ức vẫn được giữ lại, thế nên mới có sự tình hiện tại.

Hiện tại thì Ám Vũ đang quay về, bởi vì thông qua linh hồn, tiểu tử ấy đã biết nghĩa phụ y sắp phải trải qua mộng cảnh, cần có người hộ pháp, thế nên Tang Thanh mới có thể yên tâm ở Minh gia mà tiến nhập mộng cảnh, hoàn thành luyện hồn giai, vì hắn tin tưởng Minh gia, tin tưởng Ám Vũ.

Vừa nói chuyện với Mộng Điệp, vừa suy nghĩ về những thông tin mà Ám Vũ đem về, Tang Thanh liền biết được khi nào thì Tang gia đến đây. Ba tháng, không hơn không kém, thế nên hắn quyết định hôm nay về, liền bế quan tiến nhập mộng cảnh, hoàn thành luyện hồn giai, sau đó thì mới tu luyện Vô Tướng Thần Công, đảm bảo an toàn cho bản thân khi ở Tang gia.

Sau khi kết thúc trò chuyện cùng chào hỏi vân vân, bốn người họ liền được Tiêu lão dẫn đến Nguyệt các, nơi mà Minh Nguyệt ở khi vẫn chưa lấy chồng. Trên đường đi, không biết vì lý do gì mà cả năm người đều thống nhất im lặng, mãi cho đến khi tất cả đều yên vị, còn Tiêu lão thì rời đi thì Tang Thần mới nói:

- Tang gia sẽ đến đây.

- Phụ thân, như vậy thì sao?

Tang Hạnh nghe không hiểu, nhưng Tang Thanh thì biết rõ, chẳng qua là hắn chờ đợi Tang Thần nói ra thôi. Lúc này, nhìn thấy hắn trấn định như vậy, ông đột ngột hỏi hắn:

- A Thanh, con đã biết?

- Đúng vậy, phụ thân.

Tang Thanh gật đầu, hắn cũng chẳng cần giấu diếm điều này làm gì. Nhìn thấy hắn không hề biến sắc thừa nhận, Tang Thần chợt tiếc nuối, bởi vì với tính cách này của hắn, nếu như thiên phú cũng có thì chắc chắn là hắn sẽ làm mưa làm gió trên giang hồ, nhưng càng nhiều hơn là thương yêu. Một đứa nhỏ nghe tin như vậy mà vẫn giữ được bình tĩnh, vậy thì phải là chuyện gì mới khiến hắn thay đổi chứ? Lúc này, hắn nhìn thấy ông như vậy, cũng không lựa chọn im lặng mà lên tiếng, bởi vì hắn lo cho họ. Sống qua tam thế, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được tình thân, quan tâm,... Hắn luyến tiếc không muốn rời đi, nhưng vì bảo vệ họ, hắn sẵn sàng làm mọi thứ:

- Phụ thân, con muốn đến Tang gia.

- Ngoại công sẽ bảo vệ...

- Ngoại công bảo vệ con được một lần, vậy lần hai, lần ba thì sao, phụ thân? Còn nữa, nếu con không đi, thì A Hạnh phải đi. Dù sao thì Tang gia thấy con thiên phú thấp, sẽ không làm gì con.

Mà cho dù muốn thì chúng cũng chẳng làm gì được con, Tang Thanh tự bổ sung trong lòng như vậy. Tang Thần nhìn hắn một lúc lâu, trong mắt đầy thương tiếc, sau đó thì ông nhắm mắt lại và nói:

- Tuỳ con.

- Tạ phụ thân thành toàn.

Tang Thanh nói rồi thì nhìn sang Minh Nguyệt. Hắn biết, nàng cũng giống như Tang Thần, nhưng nàng hiểu rõ hắn hơn, vì vậy mới một mực giữ im lặng, nhưng thật ra, nàng còn đau lòng hắn hơn cả ông. Lại quay sang Tang Hạnh, thấy nàng như sắp khóc đến nơi thì hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng và nói:

- Ca cũng không phải là một đi không trở lại. Ráng tu luyện mạnh lên, ca chờ A Hạnh đến đưa ca về.

- Muội hứa, nhất định sẽ cường đại hơn để đưa ca ca về nhà.

Bình thường, vẫn không gọi ca ca muội muội vì đó là một thói quen duy trì giữa hai bọn họ, chỉ như vậy thôi. Lúc này, đối với Tang Hạnh như sinh ly tử biệt, bởi vì nàng đau lòng cho Tang Thanh, nhưng cũng biết không cách nào thay đổi nên chỉ có thể nỗ lực tu luyện mà thôi.

- Phụ thân, mẫu thân, A Hạnh, con sẽ bế quan khoảng ba tháng.

- Hảo hảo tu luyện.

Cả nhà đồng thanh nói, sau đó thì họ đều quay mặt đi, cũng không nỡ để cho Tang Thanh nhìn thấy biểu cảm trên mặt họ. Nhẹ mỉm cười, sau đó thì hắn quay về phòng, khoá cửa lại và chờ đợi Ám Vũ quay về, sau đó mới nhập mộng cảnh.

Đêm.

- Nghĩa phụ, Ám Vũ về rồi.

Giọng nói còn non nớt này không phải là của ai khác, mà là của tiểu hắc điểu đang đậu trên cửa sổ. Lúc này, Tang Thanh đang ngồi đọc sách thấy y về thì liền đi đến bên cửa sổ, để cho Ám Vũ đậu lên bàn tay, sau đó thì đóng cửa lại và hỏi:

- Ám Vũ, lần này con đi có gặp nguy hiểm gì không?

- Không có. Nghĩa phụ, người lần này phải ngủ bao lâu?

Ám Vũ hỏi, y biết rằng lần này Tang Thanh tiến nhập mộng cảnh, sẽ khá lâu, nhưng y có niềm tin rằng hắn sẽ tỉnh dậy và trở nên mạnh hơn. Lúc này, hắn nhẹ nhàng xoa đầu y và nói:

- Sẽ không quá hai tháng đâu. Con cũng nên tu luyện đi.

- Dạ, nghĩa phụ.

Nói rồi thì Ám Vũ mới đậu lên đầu giường, còn Tang Thanh thì vẫn đi ngủ như thường, nhưng giấc ngủ này, sẽ khá là lâu.../.