Chương 10: Đối mặt.

Linh Thần

Chương 10: Đối mặt.

Khác với Minh phủ coi trọng khí chất nội hàm, Tang phủ lại là một nơi theo đuổi vẻ ngoài, đến mức mà cho dù không biết Tang gia là như thế nào cường đại, thuỷ chung lại biết được Tang phủ là thế nào hoa lệ đến chói mắt người. Cũng chính vì vậy mà khi nhìn đến nơi đây, Tang Thanh bình thường trầm ổn bình tĩnh cũng không khỏi giật giật khoé miệng mà nói:

- Tang phủ hoa lệ thế này, chẳng lẽ những người khác trong Tang gia cũng sẽ trở thành khổng tước?

Nếu là bình thường, Tang Nhược sẽ lên tiếng đáp trả, nhưng lần này thì không. Ai bảo chính nàng cũng có cùng một ý kiến như vậy làm chi? Ở trong Tang gia này bao lâu rồi, nhưng nàng vẫn không quen nhìn dòng chính Tang gia ăn mặc như khổng tước loè loẹt, thật sự thì chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã không nhịn được mà rùng mình. Còn may là chi thứ ăn mặc cũng không có tới cái mức độ này, nên mắt nàng mới còn sáng mà chưa có bị mù vì chói quá mức quy định đấy thôi. Còn Tang gia nhị lão thì tỏ vẻ nhìn nhiều quen rồi, nên vẫn giữ cái bộ mặt như thường lệ. Về phần Minh Quyết thì ông cũng chỉ hơi nhíu mày một chút, sau đó thì lại quay trở về như thường, không có bất kỳ điều gì khác.

Đại môn mở, thế là năm người họ liền đi vào trong, thẳng một mạch cho đến khi vào đại sảnh và khi bước vào trong, Tang Thanh mới thấy được bên ngoài phủ hoa lệ chỉ như đứa con nít khi so với đại sảnh này. Nhưng mà nhìn mãi cũng quen, vì vậy hắn đã nhanh chóng trấn định, sau đó thì hắn bình tĩnh quan sát tất cả mọi người trong sảnh. Cũng là lúc này, Tang Phạm lên tiếng với người đang ngồi ở ghế giữa đại sảnh:

- Bẩm gia chủ, nhi tử Tang Thần đã đến.

- Lui xuống đi.

Gia chủ, vậy là có thể xác định đây là Tang Hào. Tang Thanh nhìn qua thì thấy khuôn mặt y giống Tang Thần đến sáu phần, nhưng đôi mắt xếch đầy âm mưu quỷ kế đó khiến cho hắn cảm thấy chán ghét, đồng thời lại tự hỏi vì sao mà Tang lão gia chủ lại chọn y thay vì Tang Thần để làm gia chủ.

Trong lúc Tang Thanh quan sát Tang Hào, thì y cũng quan sát hắn. Một bộ dáng trầm ổn như Tang Thần, dung mạo lại bình thường, nhưng phảng phất một cái gì đó khiến cho y thoáng qua sợ hãi. Lại mắt đối mắt thì y phát hiện, y nhìn không thấu hắn! Người này, tất không thể lưu!

Tang Hào suy nghĩ, che giấu được ai cũng không che giấu được Tang Thanh. Hắn biết, bản thân là như thế nào trạng thái, vì vậy nên những người là kẻ thù của hắn, đều nghĩ cùng một câu, gộp thêm thù mới nợ cũ, vì vậy nên Tang Hào là kẻ đầu tiên mà hắn không tha cho.

Lại nhìn sang xung quanh, Tang Thanh thấy được ánh mắt của mọi người là khinh thường, chế giễu, dè bỉu,... Hắn biết, là bọn họ nhìn trên phương diện tu luyện, bản thân chỉ là Tụ Linh cảnh nhị tinh, vì vậy nên những ánh mắt này là rất bình thường. Phải biết, Tang gia thiếu chủ hiện tại - Tang Phúc, bằng tuổi hắn cũng đã là Tụ Linh cảnh lục tinh, thế nên mới xuất hiện tình cảnh thế này. Nhưng nói thật, trừ Tang Hào cùng Tang lão gia chủ ra, hắn không đặt ai vào mắt cả, vì bọn họ - không đáng. Lúc này, Tang Hào lên tiếng, giọng điệu cao cao tại thượng mà hỏi hắn:

- Ngươi tên gì?

- Muốn người khác nói tên, thì bản thân hãy xưng danh trước đi.

Ngoài ý muốn của mọi người, Tang Thanh nhàn nhạt trả lời, giọng điệu bình tĩnh đến mức khiến người ta hoài nghi, đây thực sự là một đứa trẻ mười tuổi? Chẳng qua rất nhanh, bọn họ lại nhớ tới Tang Thần, nên lại nghĩ là do huấn luyện mới được vậy, thế là họ liền bỏ qua việc này. Lúc này, Tang Hào híp mắt nhìn hắn, nhưng hắn vẫn như vậy đối mắt, tựa như nghé con không sợ cọp vậy. Đấu như vậy một hồi lâu, y mới lên tiếng, báo danh:

- Tang Hào, đại danh của bổn gia chủ.

- Tang Thanh.

Phun ra hai chữ, sau đó thì Tang Thanh duy trì thái độ bình thường, còn Tang Hào thì lên tiếng, nhìn qua thì không có gì, nhưng bên trong đôi mắt hằn lên âm trầm:

- Tang Nhược, dẫn Tang Thanh đến Thiên Thanh viện.

- Vâng, thưa gia chủ.

Nói rồi thì Tang Nhược cùng Tang Thanh rời đi, để lại những vị trưởng bối của Tang gia chìm trong im lặng. Ngoại trừ Tang Hào nhận ra sự nguy hiểm của hắn, còn lại thì đều xem hắn như phế vật mà chuẩn bị đối đãi, nhưng đây cũng chính là sai lầm của họ, một sai lầm lớn đến nỗi không thể cứu vãn...

- Ngươi luôn bình tĩnh như vậy sao?

Trên đường dẫn Tang Thanh tới viện, Tang Nhược nhịn không được mà hỏi hắn. Khi nghe câu hỏi này, hắn hơi nhếch mép lên, sau đó thì trả lời:

- Không.

- Không?

Hoài nghi nhìn Tang Thanh, Tang Nhược cứ tưởng bản thân nghe nhầm rồi đấy chứ, nhưng hắn lại duy trì im lặng chứ không nói thêm gì nữa. Đúng vậy, hắn không phải lúc nào cũng bình tĩnh được như vậy, đặc biệt là khi có một ai đó vượt qua giới hạn của hắn.

Thiên Thanh viện.

Đứng trước viện tử nhìn qua có thể nói là đơn giản nhất trong cái phủ hoa lệ này, Tang Thanh khẽ thở phào, thầm nghĩ cuối cùng thì đôi mắt của hắn cũng thoát khỏi sự tra tấn đến chói mù mắt của ánh sáng rực rỡ nơi đây, mà trùng hợp, Tang Nhược cũng có cùng ý nghĩ như vậy. Nhưng nàng biết, nơi đây là nơi xa nhất, hẻo lánh nhất nên mới có thể mộc mạc thế này. Lúc này, hắn nhìn sơ qua, sau đó thì mở cửa đi vào trong và hắn nhìn thấy bụi, bụi, bụi ở muôn nơi. Mà Tang Nhược thì đã sớm chuồn đi rồi, vì vậy hắn đành phải tự mình động thủ vậy.

Tay phải thuỷ cầu, tay trái phong quyển, Tang Thanh nhanh chóng quét bay toàn bộ bụi ra khỏi viện, lại dùng nước lau qua một lần rồi để cho gió hong khô cả viện, như vậy là cả viện đều sạch sẽ đến không thể sạch hơn. Nhưng cách này không phải ai cũng xài được, ít nhất cũng phải Tụ Linh cảnh tứ tinh mới làm được, bởi vì lúc đó linh lực mới đủ. Tuy nhiên, khả năng khống chế của hắn phải nói là lô hoả thuần thanh, đứng yên một chỗ cũng làm được, cộng thêm hắn linh lực áp súc là thể rắn, thể tích chứa đựng rất nhiều, dù là Tụ Linh cảnh nhị tinh, linh lực cũng ngang với Tụ Linh cảnh lục tinh thông thường.

Dọn dẹp xong viện của bản thân, Tang Thanh liền ngồi xuống giường, bắt đầu khôi phục lại linh lực và với tốc độ hấp thụ thiên địa nguyên khí như vậy, hắn rất nhanh đã khôi phục và cũng bắt đầu tu luyện. Tuy nói minh tưởng tu luyện là hiệu quả nhất, nhưng Tang Thanh nhờ vào, cho dù không minh tưởng vẫn có thể hấp thụ thiên địa nguyên khí cho dù chậm hơn, cũng nhờ vậy nên sau một canh giờ, hắn liền chạm đến bình cảnh, thuận thế đột phá, trở thành Tụ Linh cảnh tam tinh.

Trong khoảng thời gian Tang Thanh tu luyện, Tang Nhược đã quay về Trúc Lam viên và gặp lại những huynh đệ tỷ muội trong cùng chi thứ. Tang Thư, tỷ tỷ song sinh của nàng lúc này nhìn nàng chằm chằm, sau đó thì nói:

- Nhược nhi, trên đường đi vất vả lắm sao, mà muội gầy đi rồi này.

- Có một chút, tỷ tỷ.

Nói rồi thì Tang Nhược kể lại những chuyện đã xảy ra tại Minh gia, đồng thời cũng ngẫm lại những việc ở trong sâm lâm và nàng chợt nhận ra một điều, Tang Thanh là người không thể trêu chọc, bởi vì nàng nghi ngờ việc xảy ra ở trong rừng, là một bài giáo huấn nho nhỏ do hắn làm ra. Nếu không phải là vì Lục Sắc xà xuất hiện, vậy thì đàn rắn vẫn còn kéo đến dài dài, mà nàng thì đừng nghĩ đến việc lông tóc vô thương mà rời khỏi đó. Đến đây, nàng chợt rùng mình, trong lòng âm thầm hứa có chọc ai cũng không chọc đến hắn, không thì hậu quả, nàng gánh không được.

Không thể không nói, Tang Nhược tư duy rất tốt và cũng chính vì quyết định ngày hôm nay của nàng, đã giúp nàng cùng Tang Thư sống sót sau này, khi Tang Thanh diệt trừ cả Tang gia. Nhưng mà những người khác thì không, đặc biệt là Tang Bình vừa bị Vân Khinh Tuyết phế đi, nộ khí trong lòng không có chỗ phát tiết, vì vậy nên y liền không suy nghĩ gì mà đi đến chỗ Tang Thanh, dự định dạy cho hắn một bài học mà không để ý đến việc Tang Nhược đã kéo Tang Thư lại, không cho nàng đi.

Thiên Thanh viện.

Tang Thanh hiện tại đã đột phá và ổn định tu vi vững chắc, vì vậy nên hắn dự định ra ngoài đi dạo, nhưng còn chưa kịp đi ra thì đã nghe ở bên ngoài có tiếng gào thét:

- Tang Thanh, có giỏi thì đi ra đây đấu với bổn thiếu gia!

"Lại có kẻ đến tìm chết."

Huyền ở một bên nói, bộ dạng hoàn toàn là ở một bên xem kịch vui, bởi vì y biết Tang Thanh hoàn toàn có thể xử lý chuyện này. Lúc này, Tang Thanh cũng thong thả đi ra, đồng thời trả lời y:

"Đó là vì bảo vệ muội muội, không phải sao?"

Tang Thanh biết, Tang Nhược đã kể lại những gì đã xảy ra ở Minh gia, nhưng hắn biết, nàng ta cũng là người có não, ít nhất cũng đã biết hắn là người đã khiến cho nàng ta chật vật, nếu không thì làm gì có chuyện chỉ có một người đến?

- Ngươi là Tang Thanh?

Nhìn thấy Tang Thanh nhàn nhã đứng ở trước cửa, Tang Bình lên tiếng, trong giọng nói lẫn theo sự chế giễu, ánh mắt khinh thường nhìn hắn. Lúc này, hắn nhếch mép nhìn y, thuỷ chung lại giữ im lặng, nhưng đôi mắt của hắn, chế giễu còn nồng đậm hơn cả Tang Bình và điều này, đã thành công chọc giận y:

- Ngươi bị điếc, hay là bị ngu hả!?

- Nghe ngươi sủa thật ngứa lỗ tai. Mà thôi, con người thì không nên chấp nhặt với loài chó.

Tang Thanh mỉm cười nói, cực kỳ ung dung và bình tĩnh. Nhưng lời nói thì đã khiến cho Tang Bình vốn đã tức giận, nay liền tứ chi đi trước não, một nắm đấm liền hướng thẳng vào mặt hắn. Tuy nhiên, hắn rất nhẹ nhàng lách qua mà né, đồng thời đẩy nhẹ y khiến cho y mất thăng bằng mà ngã lăn ra đất.

Lồm cồm bò dậy, Tang Bình ánh mắt gắt gao nhìn Tang Thanh, sau đó thì trong lòng bàn tay phải liền xuất hiện thật nhiều hoả cầu và y liền ném về phía hắn. Tuy nhiên, hắn lại một lần nữa, ung dung và thong thả như vậy, né sang một bên, mà hoả cầu thì ném hụt xuống hồ nước trong viện tử và ngay lập tức biến mất, chỉ để lại một đoàn hơi nước đang bốc lên.

Tang Bình biết phản công, tại sao Tang Thanh lại không? Lúc này, với tốc độ chớp nhoáng, hắn ngưng tụ một cái hoả cầu, lớn hơn của y dù sử dụng cùng lượng linh lực và nhanh như cắt, quả cầu lửa đó đã trúng ngay ngực của y và khiến cho y bay ngược ra khỏi viện cho đến khi đụng trúng tường.

Hiện tại thì Tang Bình nhìn qua thật thảm hại, áo cháy hết, trên ngực đầy những vết phỏng đến đen, mà Tang Thanh thì vẫn như cũ thong dong, không có một chút chật vật, bình tĩnh mà liếc qua y, sau đó thì nói:

- Còn lần sau, vậy thì ta phế đi ngươi.

Giọng nói lạnh đến thấu xương, khiến cho bây giờ dù là mùa hè, vẫn khiến cho Tang Bình lạnh run người. Y biết, lần này bản thân đá trúng thiết bản, nhưng y không can tâm chịu thua như vậy, nhất là khi đối thủ của y chỉ là một con tin của một kẻ bị đuổi khỏi gia tộc. Nghĩ đến đây, y lại dồn hết sức, phóng một đại hoả cầu về phía Tang Thanh. Tuy nhiên, hắn như có mắt sau gáy, chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái, nó liền quay ngược lại tấn công y. Trước khi ngất đi dưới cơn thiêu đốt của ngọn lửa mãnh liệt, y đã nghe được một câu nói khác:

- Ta đã nói, còn lần sau sẽ phế đi ngươi và đây, là lần sau.

Bước vào trong, mặc kệ Tang Bình sinh tử, Tang Thanh nhàn nhã ngồi xuống giường, sau đó lại tiếp tục minh tưởng. Về phần kẻ ngu ngốc khiêu khích hắn, đã may mắn được Tang Chiến cứu nên mới chưa chết, nhưng nằm liệt giường không phải mười ngày nửa tháng, thì đừng mơ bước xuống được. Tất nhiên, từ sau ngày hôm đó thì cũng chẳng có kẻ nào ngu mà đi tìm hắn, nhất là Tang Thư đã được Tang Nhược cảnh báo trước.

Nửa đêm.

Sau hai tháng, Ám Vũ cuối cùng cũng trở về, bên trong giới chỉ lại nhiều thêm hai loại vật liệu cần thiết cho việc đúc thể xác mới cho Huyền. Lúc này, nhìn ba loại vật liệu ở trước mặt, Tang Thanh nghiêm túc điều chỉnh bản thân đến trạng thái tốt nhất, đồng thời nói với Ám Vũ:

- Bất kỳ kẻ nào đến đây, con cứ thẳng tay đuổi chúng đi.

- Đã rõ, nghĩa phụ.

Nói rồi thì Ám Vũ nâng cao tinh thần, bảo vệ cho Tang Thanh đang bắt đầu quá trình luyện khí, đúc lại thể xác cho Huyền!