Chương 7: Rời đi.

Linh Thần

Chương 7: Rời đi.

Sáng hôm nay là một sáng bất thường, bởi vì trừ Minh Quân, Mộng Điệp, Tiêu lão, bốn người Tang Thanh cùng tam trưởng lão Minh Quyết đều ở đại sảnh, còn những người không liên quan gì thì đều ở khu vực của mình, không hề xuất hiện.

Không khí trong đại sảnh hiện tại được chia ra làm hai, thứ nhất là lo lắng của tất cả mọi người và bình thản đến bất ngờ của Tang Thanh và Ám Vũ. Tiếu Diện Thánh Giả chỉ sợ không đủ thời gian, chứ không sợ việc bất khả thi, lại càng không sợ chờ đợi, thế nên chuyện xử lý Tang gia, hắn nắm chắc cũng bảy thành. Chờ đến khi tìm hiểu được hết, vậy thì mười thành có dư, thế nên hắn mới khí định thần nhàn đến khó tin như vậy. Còn Ám Vũ, đi theo Tang Thanh cũng không phải ngày một ngày hai, lại có khế ước linh hồn, học không được mười cũng hiểu năm, thế nên y cũng kiên nhẫn không thua gì hắn đâu.

Trong bầu không khí này, mọi người vẫn cố tỏ vẻ tự nhiên, nhưng nhìn qua thì vẻ gượng gạo cũng không che giấu được. Ví như Minh Quân bình thường vẫn uống trà, nhưng hôm nay ông cứ cầm tách lên lại hạ xuống, căn bản là một ngụm cũng chưa uống, hoặc là Mộng Điệp hôm nay lại chỉ ngồi đó trầm tư, cũng không gọi Tang Hạnh cùng Tang Thanh đến ngồi với bà.

"Nghĩa phụ, còn một khắc nữa."

"Lần này bọn họ náo động, không biết có bằng năm đó tại hội đấu giá Thí Thiên hay không?"

Tang Thanh vừa truyền âm sang vừa rất thản nhiên mà uống trà như bình thường, nhưng mà câu nói này làm Ám Vũ nhịn cười đến đau be sườn. Năm đó, là thời điểm mà Tiếu Diện Thánh Giả cùng Ám Vũ đi hội đấu giá mười năm một lần của Thí Thiên Các, trùng hợp là lần đó có Hồ Lô Ngũ Thần Quả và Thất Thải Quang Liên, mà kỳ thật là Cửu Thải Quang Liên, thế là hắn đã ra một cái giá khiến người ta không tranh được và nổi lòng tham đi cướp. Nhưng mà nếu như người thường, lẩn đi rồi đập không nói, đằng này ngay sau khi hội đấu giá kết thúc, hắn liền nhảy lên trên đài chủ trì mà nói:

- Ta biết đồ ta mua rất có giá, nên tên nào muốn cướp thì lên đây, ta chấp hết.

Một câu nói và thế là tất cả đều ùa lên, nhưng mà lấy phong thái bá đạo, hắn nhất kích tất sát từng tên một, mãi cho đến khi mà mọi thứ sạch sẽ hắn mới đi. Về phần những tên kia, từ sau ngày hôm đó, chỉ cần nghe tới "Tiếu Diện Thánh Giả" liền chạy mất dép, chẳng dám có ý đồ xấu. Mà những người hôm đó không động thủ thì thu liễm lại, vì họ tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của Tang Thanh, cũng như đã biết trước hắn là ai, nên họ không ngu mà đi cướp hắn, nếu không muốn bị hắn cướp ngược lại.

"Nghĩa phụ dự định trộm gì từ Tang gia đây?"

Ám Vũ cười hắc hắc nói, chứng tỏ là Tang gia sắp gặp xui rồi. Lúc này, Tang Thanh đặt ly trà xuống và trả lời:

"Bảo khố có gì thì lấy hết."

"Ha ha, con thật muốn thấy vẻ mặt của Tang gia lúc đó."

Ám Vũ thật sự muốn cười ngay bây giờ, nhưng mà trước mặt bao nhiêu đây cường giả mà cười... Kính nhờ, y còn yêu đời lắm. Về phần Tang Thanh, hắn vẫn khí định thần nhàn như vậy, ngoài cười trong không cười mà chờ Tang gia đến tận cửa. Về phần mọi người, nhìn thấy hắn như vậy chỉ khẽ lắc đầu, bởi vì họ không bảo vệ được hắn, cũng như không thay đổi được quyết định của hắn.

- Cuối cùng cũng đến.

Nghe thấy âm thanh cửa mở, Tang Thanh khẽ nhếch mép, nhưng rất nhanh nó liền biến mất, quay lại như không có gì. Lúc này, theo sau Tiêu lão là hai lão nhân cùng với một thiếu nữ xinh đẹp, khuôn mặt cực kỳ kiêu ngạo, đến mức mà Ám Vũ còn hừ lạnh mà nói:

"Thật muốn xem vẻ mặt cầu xin của bọn họ."

"Ngày đó sẽ đến thôi."

Tang Thanh cười lạnh, hắn bây giờ đang ghi từng bút vào trong trướng, đợi tới dịp thì tính sổ một lần luôn. Lúc này, hôi bào lão giả nhìn lướt xung quanh một lần, khi thấy Tang Thanh đang nhàn nhã nhìn lão mà cười, lão bất chợt có cảm giác lạnh sống lưng, nhất là khi mắt đối mắt. Có điều khi lão định thần nhìn lại thì cảm giác ấy bỗng biến mất.

Nhíu mày nghi hoặc, lão cũng không thèm nhìn đến Tang Thần và những người khác có mặt tại đây ngoại trừ Minh gia gia chủ và vợ lão.

Đưa tay làm thủ thế chào hỏi lấy lệ, có điều sâu trong ánh mắt lão không khỏi che dấu một sự khinh thường. Sự khinh thường này không phải là giả bộ, mà hẳn là xuất phát từ nội tâm.

"Hừ, ta thật muốn xem Tang gia có gì dựa vào mà lại kiêu ngạo như vậy"

Một tia khinh thường kia là không hề che dấu, tất cả mọi người ở đây đều có thể nhận ra được kể cả Tang Thanh. Hắn âm thầm cười lạnh, trong lòng đã đánh thêm một dấu gạch vào sổ để sau này tính toán hết với Tang gia.

- Phụng mệnh Tang gia gia chủ Tang Hào, tại hạ đến đây để đón nhi tử của Tang Thần về Tang gia chăm sóc nuôi dưỡng.

Tiêu lão khẽ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn người Tang gia cực kì bất thiện. Kẻ vừa đến thân phận hoàn toàn dưới gia chủ nhưng lại không để Minh Quân vào mắt.

Lão già Tang gia còn chưa kịp phản ứng thì thiếu nữ bên cạnh đã lên tiếng, giọng điệu đầy kiêu căng hống hách, đúng chuẩn tiểu thư được chiều sinh hư:

- Ngươi hừ cái gì? Chỉ là đầy tớ hạ nhân trong Minh gia mà dám hỗn láo. Từ lâu đã nghe Minh gia không giỏi thuần phong lễ nghĩa, ta vốn chỉ coi là lời của kẻ hạ nhân. Không ngờ hôm nay gặp được thậm chí lại còn tệ hơn. Người trên thì giỏi câu dẫn nam nhân, hạ nhân thì không biết thân phận vai vế. Thật không thể hiểu tại sao người đời lại có thể đặt Minh Gia ngang với Tang gia? Thật là nực cười.

Nghe tới đây thì kẻ ngu cũng biết được thiếu nữ đang chửi Minh gia cùng Minh Nguyệt và khi Tang Thanh nghe được thì hắn nhẹ nhếch mép, sau đó thì hắn cầm tách trà lên, vừa nhấp một ngụm và nói:

- Vị tiểu thư này đây có thật là người của Tang gia không? Sao ta lại thấy tiểu thư đây giống mụ đàn bà chanh chua đanh đá thế? Lại còn không biết cả lễ nghi phép tắc nữa.

- Ngươi muốn nói gì!? Ta đúng là tiểu thư Tang gia và con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta không có lễ nghi phép tắc?

Thiếu nữ tức giận lên tiếng, nếu không phải là hai lão giả ở bên ngăn cản nàng ta thì có lẽ là ả đã ra tay rồi. Lúc này, nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, Tang Thanh bình tĩnh nói, nhưng bên trong không hề che giấu lãnh khí:

- Thứ nhất, ngươi nói leo. Trưởng bối nơi đây còn chưa lên tiếng, ngươi xen vào làm gì? Đừng quên, Tiêu lão là lão quản gia của Minh gia, được người tôn trọng. Luận tuổi, ông ấy lớn hơn ngươi. Luận thực lực, lão nhân gia cũng mạnh hơn ngươi. Còn chưa kể, trưởng lão Tang gia đây là muốn dĩ hạ phạm thượng? Minh gia, cho dù không bằng Tang gia, nhưng gia gia ta cũng là gia chủ gia tộc, một trưởng lão nho nhỏ vậy mà cũng dám nói với gia gia như vậy, đem chém ngàn lần chưa đủ.

- Ngươi... Ăn nói hàm hồ!

Thiếu nữ đó tức điên lên, nhưng ả lại không thoát khỏi khống chế của hai vị trưởng lão, thế nên ả chỉ có thể dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Tang Thanh mà thôi. Lúc này, hắn vẫn y nguyên tiếp tục, nhưng ánh mắt đã không còn bình thường, mà trở nên lạnh như băng, khuôn mặt không giấu sự phẫn nộ, đồng thời hắn đi đến trước mặt ả:

- Thứ hai, ngươi sỉ nhục Tiêu lão và nương ta. Tiêu lão bối phận tính ra còn lớn hơn trưởng lão nhà các ngươi, nhìn thấy bọn hắn dĩ hạ phạm thượng với gia chủ, thân là quản gia thì tức giận, có vấn đề? Mà nói đến nương ta... Nếu như nương câu dẫn phụ thân thì nói thẳng, ta đảm bảo ông ấy sẽ mừng đến ngất xỉu hoặc quên luôn họ tên là gì rồi đấy. Với lại, không có mấy chuyện này ta cũng đánh ngươi, vì ta ngứa mắt.

Nói rồi thì một tiếng chát vang lên, tất cả mọi người ở trong sảnh đều sững sờ khi thấy Tang Thanh tát một cái lên thiếu nữ nọ, mạnh đến mức cả bàn tay đều in lên khuôn mặt trắng nõn ấy, nhưng mọi người lại không biết được tại sao thiếu nữ lại né không được, cũng như ngạc nhiên vì hắn ra đòn nhanh tới mức mà không ai thấy được. Còn Tiêu lão, ông vốn đã định ra tay rồi, nhưng khi Tang Thanh liếc ông một cái thì ông giống như bị đứng hình, dù chỉ một giây nhưng bao nhiêu đó, đã quá đủ, vì vậy người ngạc nhiên nhất, chính là ông mà không phải ai khác, vì ông không biết hắn đã làm gì.

Tuy mọi người ngạc nhiên, nhưng Tang Hạnh cùng Ám Vũ thì không, vì họ biết quá rõ tính của hắn. Hắn có thể cười, có thể bỏ qua cho kẻ sỉ nhục hắn, nhưng nếu có liên quan đến Minh gia, đến người thân hắn thì hắn chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì đâu, bởi vì trong mắt hắn, không có nữ nhân, chỉ có thân nhân và địch nhân, mà với kẻ thù, nhân từ với chúng là tàn nhẫn với bản thân. Hiển nhiên rằng, hắn hiện tại đã xếp cả Tang gia vào diện địch nhân, không chết không thôi. Lúc này, thiếu nữ tức giận đến mức chỉ muốn giết chết hắn, nhưng hôi bào lão nhân đã kịp thời lên tiếng, tránh cho trường hợp máu chảy đầu rơi:

- Tiểu tử, con mắt nào của ngươi thấy ta dĩ hạ phạm thượng?

- Sự khinh thường trong mắt ngươi, mọi người nơi đây đều thấy.

Tang Thanh cười cười nói, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, mà bọn họ cũng nhận không ra, bởi vì đứng trước mặt họ không phải là một thiếu niên đơn thuần, mà là thân thể trẻ con cất giấu linh hồn của một vị thánh giả đã trải qua mộng cảnh ngàn vạn năm, thế nên muốn nhìn ra, căn bản là không có cửa. Lúc này, Minh Quân ở một bên cũng lên tiếng, đồng ý với hắn:

- Các ngươi khinh Minh gia ta yếu, hay là khinh chúng ta không có lễ giáo? Hừ, luận thực lực, chúng ta ngang nhau. Luận lễ giáo, ta thấy Tang gia đây mới là kẻ không có giáo dưỡng.

- Các ngươi...

Hôi bào lão nhân tức giận, nhưng lời nói lại bị nghẹn không nói ra được, còn hắc bào lão nhân ở một bên dường như không có gì, nhưng tay lão nắm chặt lại thành nắm đấm và điều này cũng không qua được mắt Tang Thanh. Dù sao thì Nguyên Linh cảnh cường giả, đúng là mạnh thật, nhưng bọn hắn... Chống nổi sự đùa giỡn của hắn cùng Ám Vũ sao? Lúc này, nhìn thấy mọi thứ đã diễn ra như mong muốn, hắn mới mỉm cười và nói:

- Gia gia, nãi nãi, Tiêu lão, phụ thân, nương, A Hạnh... Con sẽ trở về, mọi người không cần lo.

- A Thanh...

Tang Hạnh nhìn thấy ca ca sắp đi, trong lòng đau đớn, nhưng nàng biết khi Tang Thanh quyết định, chín trâu hai hổ kéo cũng không được, thế nên nàng nỗ lực tu luyện, hiện tại lại càng cố gắng hơn. Mọi người ở nơi đây đều gật đầu, không nói thêm một lời, vì họ sợ nói xong có khi lại không khống chế được bản thân. Lúc này, hắn cười thật lòng chào họ, sau đó thì quay lưng rời đi, Minh Quyết vốn luôn đứng một bên không lên tiếng, hiện tại cũng cùng hắn rời đi.

Khi rời khỏi Minh gia được một đoạn, thiếu nữ liền quay sang tát Tang Thanh, nhưng không ngờ lại bị hắn chụp lấy tay, đồng thời nàng ta cũng nghe một giọng nói lạnh đến thấu xương, khiến nàng ta run rẩy:

- Tang Nhược, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn mở miệng ra xúc phạm đến Minh gia, đến gia đình ta thì ta sẽ cắt lưỡi ngươi.

- Ngươi... Ngươi...

Tang Nhược nói không nên lời, bởi vì nàng ta không biết tại sao Tang Thanh lại biết tên nàng ta, cũng như sự sợ hãi của nàng ta với hắn. Lúc này, hai vị trưởng lão kia định ra tay, nhưng hắn chỉ cười lạnh một tiếng và nói:

- Tang Phạm, Tang Chiến, các ngươi tốt nhất là lăn qua một bên, không thì ta không dám đảm bảo là Quyết gia gia sẽ để các ngươi yên đâu.

- Tiểu tử ngươi...

Tang Phạm - hôi bào lão nhân và Tang Chiến - hắc bào lão giả đồng dạng ngạc nhiên, nhưng bọn họ dù sao cũng sống mấy trăm năm, thế nên với việc này, họ rất nhanh trấn định, sau đó thì phẩy tay áo rời đi. Tang Nhược thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo, còn Tang Thanh và Minh Quyết thì nhàn nhã theo sau.

- Phạm lão, Chiến lão, hai ngài có biết tại sao tên kia biết chúng ta không?

- Có lẽ là Tang Thần gia hoả kia nói cho hắn.

Tang Phạm nói, dù sao thì trong mắt lão, chỉ có Tang Thần mới đáng ngại, với lại Tang Thanh cũng chỉ mới mười tuổi, làm sao mà biết đến chuyện của Tang gia. Hơn nữa, qua điều tra thì hắn biết Tang Thanh là phế vật, thế nên mới mặc kệ hắn, đồng thời còn nghĩ Tang Thần xem hắn như quân cờ, bảo vệ nữ nhi có thiên phú. Tuy nhiên, gia chủ bọn họ cũng đã có kế hoạch, đồng thời họ cũng không ngu mà làm khó dễ hắn trước mặt Minh gia. Nhưng mà hắn lại không biết, nếu không phải e ngại lão tổ tông, nếu như Tang Thanh không cố chấp, vậy thì Tang gia làm gì còn tồn tại? Hơn nữa, nếu như lão biết hắn có thiên phú yêu nghiệt, lại phẫn trư cật lão hổ, đến Tang gia với mục đích trả thù và thành công, vậy thì lão chắc chắn sẽ ngăn cản Tang Hào và ra tay diệt hắn, nhưng mọi chuyện đã quá trễ, bởi vì Tang Nhược đã gợi lên sự phẫn nộ của Tiếu Diện Thánh Giả, cũng như bọn họ hoàn toàn không biết gì về hắn.

- Công tử, chúng ta đến Tang gia cũng không phải là đi ngay, tại sao ngài lại...

- Quyết gia gia, con có nắm chắc, ngài yên tâm.

Tang Thanh mỉm cười, nhờ Ám Vũ mà hắn biết hết thông tin về Tang gia rồi. Luyện dược sư cấp ba nho nhỏ, muốn làm khó Minh gia? Nói thẳng ra, cấp bậc đó hắn tiện tay cũng có thể đùa chết người, hoặc là làm cho tên đó khâm phục mà tự đi theo hắn, thế nên người mà hắn cần đối phó, chủ yếu là Tang Hào.

Ở một bên, Minh Quyết ngạc nhiên nhìn Tang Thanh. Tuy ông sớm biết rằng hắn có chủ kiến, là một đứa nhỏ trưởng thành sớm, nhưng lại không ngờ rằng hắn giống như đã tính trước hết thảy vậy, mọi hành động đều không qua được mắt hắn. Nghĩ đến đây, lại ngẫm đến thiên phú của hắn, ông liền cảm thấy tiếc hận. Nếu như thiên phú của hắn cao, vậy thì hắn chắc chắn sẽ không phải ở đây, hao tổn tâm trí tính kế kẻ thù.

Tuy rằng nghĩ như vậy, Minh Quyết vẫn không để lộ ra gì cả, vẻ mặt vẫn bình thường. Còn Tang Thanh thì hiện tại, hắn đang cùng Ám Vũ nói chuyện về một vài việc khác, cho đến khi năm người họ đến tửu lâu gần nhất thì từ đi bộ, họ chuyển sang đi xe ngựa.

- Nhân cản ta, ta trảm nhân. Thiên cản ta, ta thí thiên.

Tang Thanh mỉm cười nhìn ba người Tang gia ngồi một cách im lặng ở băng ghế đối diện, trong lòng tự bật ra một câu nói. Đúng vậy, hắn lúc trước dù là lôi kiếp gì gì đó, hay là bị các môn phái ra lệnh truy nã, vẫn thành công đào thoát, truy sát ngược lại, một Tang gia nho nhỏ có thể cản hắn sao? Tất nhiên là không, chẳng qua là họ không biết mối nguy hiểm bản thân đem về cho gia tộc thôi. Lúc này, hắn nhắm mắt ngưng thần, âm thầm tu luyện, không quan tâm đến họ nữa./.